Q3 - Chương 191 Cuộc đời đừng nói tới hối tiếc. (3)
Hai xe đi thẳng lên Hưởng Mã Trại, khi gõ cửa, không ngờ cửa chẳng đóng, lầu gác còn sáng đèn, Lôi Đại Bằng gọi lớn:" Đản ca, em tìm mỹ nữ tới cho anh, không cho có ý nghĩ quá thân phận đâu đấy... Tèn tèn ten, ai đây."
Ai ngờ Đơn Dũng xuống thang nói:" Thằng ngốc, anh nhìn thấy trước rồi."
"Con người anh không có tình thú, giả vả chưa thấy, bất ngờ một chút không được à?" Lôi Đại Bằng trách móc:
Lưu Thúy Vân lo cho chồng, chạy vội lên lầu, thấy chồng ngày khò khò thì bật cười, đi chuốc say người ta mà mình gục trước. Bên ngoài Lôi Đại Bằng ngồi xuống ghế cùng Đản ca, phát hiện bí thư không có chỗ ngồi liền nhường chỗ, ngồi luôn xuống đất.
Cứ nghĩ sẽ là một cuộc trùng phùng lúng túng, có điều Vương Hoa Đình thoải mái ngồi xuống ghế, cám ơn Lôi Đại Bằng quay sang nhìn Đơn Dũng có phần say.
"Xin lỗi, chẳng để ý tới đón em." Đơn Dũng nhận lấy trách nhiệm:
Vương Hoa Đình không để ý, nói thẳng:" Nếu nói tới xin lỗi thì phải tính vài tháng trước, anh đổi số không nói cho em."
"Quên, xin lỗi." Đơn Dũng rót rượu đưa Lôi Đại Bằng, Lôi Ngốc đang nhìn hoa khôi Đảng tới chảy nước dãi, nào để ý tới, thế là y tự uống:
Vương Hoa Đình cướp lấy cốc rượu, lấy luôn chai rượu, ném ra xa. Chỉ nghe choang một cái, Lôi Đại Bằng ngoạc miệng cười:" Đúng, đúng, ném đi, tên ngốc này không tán được gái, chỉ biết làm phí rượu. Anh uống thì gái quay về với anh à?"
"Đúng, anh còn ngốc hơn Đại Bằng, uống rồi người ta có về với anh không?" Vương Hoa Đình mắng:
"Vậy em nói phải làm sao?"
"Tìm về chứ sao, than thở không phải phong cách của anh, anh từng nói tới đế quốc ăn uống, em thấy đó là trò cười, nhưng giờ trò cười đã thành giai thoại ở Lộ Châu. Thứ hư vô mà anh còn nắm được, chẳng lẽ không nắm được một cô gái?"
Đơn Dũng nhìn thấy đôi mắt sáng đó có sự nhiệt tình, có cổ vũ, y chưa từng bao giờ ngờ được người cổ vũ mình lại là Vương Hoa Đình, lòng cảm động:" Cám ơn em, anh rốt cuộc cũng tìm được người ủng hộ mình."
"Ê, ê ê... Nghĩ kỹ rồi hẵng đi." Lôi Đại Bằng cuống lên:" Sư tỷ bị bệnh trầm cảm tự phong bế, lại không biết bị Lão Tả giấu ở đâu, nắm cái gì mà nắm? Đưa về nói không chừng chẳng lo liệu được cho bản thân...."
Nói tới đó nghẹn lời vì xung quanh nhìn mình chằm chằm, bực mình lẩm bẩm:" Lãng phí lòng tốt."
Vương Hoa Đình không để ý tới cái bóng đèn đó, lờ đi là được:" Anh định bao giờ đi?"
"Trời sáng sẽ xuất phát." Đơn Dũng đáp, kỳ thực nếu không có tên béo siêu cấp đáng yêu kia ở đây di chuyển phần nào chú ý, chỉ có hai người thôi sẽ rất xấu hổ:
"Em tiễn anh."
"Em vừa về mà, không cần đâu, anh định lặng lẽ đi, không biết có tìm được không, cũng không biết tìm được đã thành bộ dạng gì."
"Nhất định sẽ tìm được, nếu cô ấy biết trong lòng anh có cô ấy, nhất định sẽ ở đâu đó để chờ anh, sư tỷ là cô gái cảm tính, sẽ không dễ dàng thích ai, nếu thích rồi sẽ không dễ thay đổi như ai đó đâu."
Lưu Thúy Vân ở sau lưng phì cười, không biết Đơn Dũng có xấu hổ không? Còn Lôi Đại Bằng thò đầu vào hỏi:" Anh định đi luôn à?"
"Anh ấy đi, tôi không đi, vừa vặn cậu chơi với tôi mấy ngày nhé, được không Đại Bằng?" Vương Hoa Đình nói:
"Được, thế thì đi thôi." Lôi Đại Bằng gật ngay tắp lự, nào chỉ bí thư, tình cảm của Lôi ca cũng không đổi:
Đang nói chuyện thì Vương Tẩy Nhiên gọi điện tới, Vương Hoa Đình nói đang ở cùng bạn học, khi cúp điện thoại, thấy Đơn Dũng nhìn mình rất lạ, cô giải thích: "Điện thoại của cha em, ông ấy có vẻ không thích em ở chỗ anh, anh và ông ấy..."
"Em nên nghe cha em, ông ấy muốn tốt cho em." Đơn Dũng cắt lời:
"Chuyện này không cần anh dạy, hôm nay muộn rồi, em phải về đây, anh đi đường bảo trọng, có tin đừng quên nói với em, cần giúp cũng đừng quên nói với em." Vương Hoa Đình thấy thần sắc Đơn Dũng mỏi mệt, lúc này an ủi gì cũng không có tác dụng:
Đơn Dũng tiễn khách xuống lầu, Lôi ca hi hửng chạy đi lái xe, Lưu Thúy Vân cũng bước nhanh, nhường không gian cho hai người.
Vương Hoa Đình cố ý dừng lại đi sóng vai với Đơn Dũng:" Em nghe nói chuyện giáo sư Tả rồi, chuyện đó e là chẳng ai giúp được. Chuyện Tả Hi Dung và Lương Côn Kiêu bộc phát ra, liên lụy rất rộng, em nghĩ phải cả năm mới có kết quả, kết quả tốt nhất cũng ngồi tù vài năm. Giáo sư Tả tuy là danh nhân, nhưng là người ngoài cuộc, chẳng làm được gì đâu."
"Anh chưa bao giờ quan tâm tới hai người đó, họ tự làm tự chịu." Đơn Dũng nói:
"Thế thì tốt, anh đừng dính vào chuyện đó, không tốt đâu. Còn nữa, dù sao Tả Hi Dung cũng là con gái giáo sư Tả, lại dính líu tới thu nhập phi pháp, rất có khả năng liên lụy tới ông ấy, nên họ biến mất em nghĩ là do chuyện này." Vương Hoa Đình khẽ nói:
Đơn Dũng hiểu ẩn ý trong đó, đó là gia đình mẫn cảm, chuyện mẫn cảm, phải chú ý, khẽ nói cám ơn. Lôi Đại Bằng lái xe tới bên cạnh, Vương Hoa Đình đi lên, hắn đắc ý lái xe đi mất, để lại Đơn Dũng đứng nhìn theo tới tận khi xe biến mất ở lối rẽ.
Y đứng rất lâu cũng nghĩ rất nhiều, cô bí thư kiêu kỳ đỏng đảnh chẳng biết từ khi nào đã trưởng thành rồi, mùi vị chính trị trên người còn đậm hơn cha cô. Rất lý trí, rất tự chủ, có lẽ thêm vài năm nữa, sẽ xuất hiện một nữ lãnh đạo rồi.
Một mình quay về gác nhỏ của mình, nằm cạnh Hiền đệ, mỗi người có cuộc sống riêng, mỗi người bên cạnh y đang dần có vòng tròn nhỏ cố định, có theo đuổi của mình. Còn y thì ngày càng mù mịt, nhưng lá thư kia đã cho y thấy mục tiêu, để y biết rốt cuộc mình muốn gì.
Khi trời tờ mờ sáng, Đơn Dũng đã thu dọn xong hành trang.
Hiền đẹ vẫn ngủ say, y đeo ba lô, chỉ có vài bộ quần áo để thay, nhẹ nhàng xuống lầu. Vậy mà vừa ra cửa đã có người gọi:" Dũng."
"Mẹ, sao mẹ đã dậy rồi." Đơn Dũng quay đầu, không ngờ thấy cả cha mẹ:
Cha thở dài, mẹ thì có một vạn tám nghìn cái không muốn, đi lên chỉnh cổ áo cho con trai, trách:" Cứ đi thế à, không nói với cha mẹ một tiếng?"
"Mẹ, con chỉ đi xem sao, bác Tả giúp con không ít." Đơn Dũng kiếm lý do khiên cưỡng:
Mẹ khinh bỉ:" Ừ, còn có cả Tả Hi Dĩnh nữa, tới có một lần bắt luôn hồn con rồi."
"Mẹ định can thiệp sao?"
"Mẹ can thiệp được à, giờ mẹ có nói rách miệng thì con cũng không nghe vào tai." Đằng Hồng Ngọc thở dài, từ lúc đứa con này xin thôi học, bao năm qua nó làm gì là tự nó quyết, lần này cũng thế, ngăn không nổi. Mà bà cũng chẳng định ngăn, nói một câu nước mắt đã chảy ra rồi.
Đơn Dũng vội lau nước mắt an ủi mẹ:" Mẹ, mẹ nhìn mẹ kìa, con chỉ đi xem sao, hỏi thăm một chút, có phải là vào tù không gặp được cha mẹ nữa đâu."
"Cái mồm quạ nói gì thế?" Đằng Hồng Ngọc đánh con:
Đơn Trường Khánh đi tới vỗ vai con trai:" Làm người khốc quên gốc là chuyện tốt, song có vài chuyện phải học cách chấp nhận. Đi đi, không đi thì cả đời con e là không nguôi được, trong nhà không phải lo, đi sớm về sớm. Nếu cô nương người ta nhìn trúng con, cha mẹ cũng không chê, nếu không con ngoan ngoãn về nhà cho cha."
"Vâng, con biết rồi." Đơn Dũng gật đầu, xem ra cha mẹ cũng cân nhắc các loại khả năng rồi mới nới lỏng chính sách:
Hai vợ chồng tiễn con trai đi xe chở hàng xuống núi. Mỗi lần rời nhà Đơn Dũng lại thêm một phần cảm khái, lần này càng nhiều, cha mẹ già dần, y nghĩ thực ra cha mẹ hạnh phúc nhất không phải là trước kia, mà là sau khi chuyển tới Hưởng Mã Trại, quãng thời gian nương tựa vào nhau đó là sự đặc sắc cả đời nghiền ngẫm.
Một ngày mình cũng già như cha mẹ, cũng đứng ở cửa tiễn chân con cái, không biết là ai đứng bên cạnh mình.
Tới sân bay chỉ mất một tiếng, không phải mùa đông khách, vừa vặn kịp chuyến bay buổi sáng. Đợi Trịnh Cẩm Thiền say rượu về Hưởng Mã Trại đón cha thì cô tính Đơn Dũng đã tới Hạ Môn.
Lão Trịnh không hiểu thái độ của con gái, khi tới thôn Đường Lê thăm đường sinh thái, ông hỏi rốt cuộc tối hôm trước khuyên nhủ Đơn Dũng ra sao mà người ta đi mất. Trịnh Cẩm Thiền miệng đầy hơi rượu, tức giận nói:" Khuyên gì mà khuyên, con chửi vài câu, cho một cái tát."
Xem ra cơn giận chưa nguôi, Lão Trịnh tròn mắt, lúc này mới xác định, con gái không phải có tình cảm đặc biệt với Lộ Châu nên thường xuyên tới, mà có tình cảm với người đặc biệt ở Lộ Châu. Không may là người kia chí không ở chuyện làm ăn, vứt cả công việc đó, cứ thế mà đi...