← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 195 Một khúc kiệu hoa gọi người về. (2)

Bệnh nhân giới giường, đi chân đất, xô bác sĩ, mở cửa chạy xuống lầu, cả đoàn người vội vàng đuổi theo, không biết xảy ra chuyện gì khiến tinh thần bệnh nhân dao động lớn như thế.

Là âm nhạc, bệnh nhân đứng ở bồn hoa cách cổng bệnh viện không xa, cô nhìn thấy nguồn phát ra tiếng nhạc, ngoài cánh cổng đóng chặt, một bóng dáng quen thuộc nhưng tiều tụy, cầm một cái kèn dài, đang phồng má thổi. Âm thanh đó như tiếng hét xé lòng lên cao cao mãi, tới mức cao nhất vấn vít, tiếp tục lên nữa, tới khi bị phá âm.

Một tiếng kèn bi thương vô tận, Đơn Dũng thấy rồi, y thấy sư tỷ nghe tiếng kèn mà chạy ra, y vui sướng bật khóc hạ kèn xuống. Nhìn thấy Tả Hi Dĩnh dưới ánh mặt trời gầy gò mặc áo bệnh nhân thùng thình, đang lau nước mắt liên hồi. Đó là khúc bách điểu triều phục, một khúc nhạc tươi vui lại thổi bi sảng như tiếng thở dài sau khi thiết hoa bùng nở.

Cô ấy hiểu, cô biết âm tiết đó chỉ một người thổi được, cũng biết chuyên vì cô mà thổi, vì chỉ cô mới hiểu được âm cao đó.

Đơn Dũng lau nước mắt cười, sư tỷ rụt rè nhìn y như lần đầu gặp, tựa như có chút xa lạ. Tích tắc ấy niềm vui quét sạch mệt mỏi bao ngày, y nhìn sư tỷ cười trong nước mắt, lại đặt kèn lên môi.

Tiếp đó âm thanh du dương, hài hước vang lên.

Âm thấp vừa ngắn vừa nhanh, rồi chợt cao dần, chói dần, bén dần, phối hợp động tác lắc lư của người thổi, thu hút ngày càng nhiều bệnh nhân trong sân, có người cười ha hả, có người vỗ tay, có người mặt tươi rói. Tả Hi Dĩnh cũng cười, cười mà nước mắt chảy mãi.

Bác sĩ cũng nghe ra, đó là khúc khiêng kiệu hoa, kinh ngạc rồi mừng rỡ:" Kỳ tích, ở nước ngoài có nhác tới chữa bệnh tinh thần bằng âm nhạc, tôi luôn cho rằng đó là ngụy khoa học."

"Đi mau đi, Hi Dĩnh." Người chăm sóc chính là cô giúp việc, khẽ đẩy Tả Hi Dĩnh một cái, lúc này rồi còn rụt rè gì nữa:

Tả Hi Dĩnh đi chân đất chạy rất nhanh, cách cửa rào sắt đưa tay ra kéo áo Đơn Dũng, môi mấp máy mãi mà không nói ra được, cô gấp tới độ nước mắt ào ạt như lũ tràn đê.

"Đừng khóc sư tỷ, em đến rồi mà." Đơn Dũng gạt nước mắt lăn trên gò má gầy gò, nước mắt cứ lăn mãi, không nói, đôi tay nắm chặt áo Đơn Dũng, như sợ y lần nữa biến mất. Đơn Dũng sụt xịt nói:" Sư tỷ, em không đi nữa, sẽ không rời xa chị nữa, thực ra em không quên được chị, em rất nhớ chị."

Tả Hi Dĩnh cứ há miệng, tựa như cố gắng lắm, nhưng không nói ra được. Đơn Dũng hỏi cô:" Có nhớ em không?

Tả Hi Dĩnh gật đầu, gật liên tục, Đơn Dũng nhìn khẩu hình của cô, cổ vũ:" Em không nghe thấy, chị nói ra đi, có nhớ không?"

Tả Hi Dĩnh môi mấp máy, song vẫn không có âm thanh nào phát ra, lưỡi không nghe sai bảo. Đơn Dũng ôm lấy mặt cô, hôn nhẹ lên môi:" Em nghe thấy rồi, nhưng vẫn muốn nghe lần nữa, chị nhớ em không?"

"Nhớ ..." Một âm thanh nhỏ như tiếng mũi kêu vậy mà làm Đơn Dũng nhòe lệ, một chữ nhớ gian nan như vậy, y nghẹn ngào:" Nói to lên, để tất cả mọi người nghe thấy, em nhớ chị, chị cũng nhớ em."

"Nhớ."

"To nữa lên."

'Nhớ!"

"To nữa lên."

"Nhớ!"

Tả Hi Dĩnh rốt cuộc cũng nói ra ngoài miệng được rồi, đôi tình nhân gian nan ôm nhau khóc, đều nghe thấy rồi.

Cô giúp việc reo lên:" Bác sĩ, cô ấy nói rồi, cô ấy nói rồi."

Một đám bệnh nhân chẳng biết ai vỗ tay, sau đó người khác học theo, tiếng vỗ tay, tiếng cười lộn xộn.

Bác sĩ Vương kinh ngạc nhìn cảnh tượng chưa từng có ở nơi gần như không có tiếng động này, bà cũng thấy mắt cay cay:" Xem ra đôi lúc phải tin vào kỳ tích."

Ở ngoài cổng, Đơn Dũng cách hàng rào ôm mặt Tả Hi Dĩnh, lúc này mới nhận ra đây là cảnh tượng xấu hổ, một đám bác sĩ và người bệnh đang nhìn. Tả Hi Dĩnh nhất thời không biết nên quay về không, Đơn Dũng nhìn ra tâm tư sư tỷ, xúi:" Sư tỷ, leo lên, leo lên đi ..."

Tả Hi Dĩnh quyết định rất nhanh, dùng cả chân lẫn tay leo lên, bảo an cuống lên lớn tiếng quát, bị cô giúp việc đẩy cho lảo đảo, cô giúp Tả Hi Dĩnh đào tẩu. Tả Hi Dĩnh leo lên mới phát hiện quá cao, cô sợ hãi, Đơn Dũng ném kèn đi, giang tay hô:" Nhảy xuống, em đón chị."

Tả Hi Dĩnh không suy nghĩ gì, nhắm mắt thả người xuống, mái tóc dài đen như mực tung bay, mép áo lất phất tựa tiên tử lạc phàm trần. Có điều cô toại nguyện được rơi vào vòng tay người yêu, cô ôm thật chặt, vùi đầu vào vai y, tên phàm phu tục tử đó ôm cô rất chặt, bỏ luôn giúp việc, chạy mất.

Đám đông xung quanh náo động, hò hét hoan hô, thậm chí có người chạy ra cửa định học theo cô gái kia bỏ trốn, làm bệnh viện náo loạn, điều hết bác sĩ lẫn bảo an ra mới khống chế được những bệnh nhân mất kiểm soát đó.

Bên ngoài trên tấm biển viết địa danh khiến Đơn Dũng tìm kiếm hơn một tháng: Cơ sở điều trị bệnh tâm thần tỉnh Phúc Kiến.

…………………….

Một tuần sau trong căn phòng thuê của Đơn Dũng.

Tả Hi Dĩnh khẽ vươn cánh tay cứng đờ, hoạt động chân, trong tầm mắt là mặt trời mọc lên từ mặt biển. Mỗi lần bị bệnh nặng đều tựa như trải qua ác mộng, lần này càng khủng khiếp, cô không ngờ rằng mình vượt qua được, càng không ngờ mình khôi phục nhanh như vậy. Tựa như trải qua một cơn ác mộng ngắn, sau khi tỉnh lại, phát hiện hết thảy đều mỹ hảo.

Đúng rất mỹ hảo, y bế cô lên xe, chạy như trốn truy sát đưa cô về, dẫn cô tới bệnh viện, không ngừng nhìn cô, bày đủ món ngon cho cô, dụ cô nói chuyện liên tục, như đem hết lời nén trong lòng nói ra. Giờ cô thấy mình không còn tự phong bế nữa, mà thành lắm lời rồi.

Một khắc không thấy Đơn Dũng, cô có chút sốt ruột, vừa định ra ngoài xem thì Đơn Dũng hớn hở đi vào hô:" Nào nào, thử xem." Tả Hi Dĩnh ngồi xuống, mở nắp hộp thức ăn, hơi nóng lượn lờ, mùi thơm lạ sực nức làm cô ngửi một cái mà bụng reo ùng ục, cái đói dâng lên.

"Tử sâm địa hoa thang?" Tả Hi Dĩnh kinh ngạc:

"Giỏi không? Cha chị bảo tuyệt tích rồi, nhưng em có nhiều lắm." Đơn Dũng nhìn Tả Hi Dĩnh ăn, thứ này rất bổ:

Tả Hi Dĩnh húp mấy ngụm canh mà trán lấm tấm mồ hôi:" Ngon quá."

"Sau này chị muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu, em tìm được tử đoàn sâm ở Lộ Châu, đã trồng thành công rồi." Đơn Dũng khoe:

Tả Hi Dĩnh lúc này mới để ý Đơn Dũng tóc tai bờm xờm, râu ria lởm chởm, thời gian qua chỉ bận rộn đưa cô đi bệnh viện, cô chỉ:" Sao, sao cậu thành thế này?"

"Lúc tới đẹp trai lắm, tìm chị hơn một tháng mà thành thế này." Đơn Dũng lại múc thêm một bát nữa:

Tả Hi Dĩnh không ăn vội mà hai tay ôm mặt y, thương xót nói:" Tôi còn chưa hỏi đấy, sao cậu biết tôi ở đâu? Chỉ cha tôi biết, ông ấy không nói với ai hết."

"Không nói thì không có cách à, em đi từng nơi một, em nghĩ, chỉ cần chị nghe thấy tiếng kèn, nhất định chị sẽ xuất hiện ... Đó, chị xuất hiện rồi, em thổi hỏng mấy cái lưỡi kèn đó." Đơn Dũng vừa nói xong không ngờ Tả Hi Dĩnh mắt ậng nước, sắp khóc, y cuống lên sửa lời:" Không, không em không phải đi nhiều đâu, tới thẳng chỗ đó luôn, trùng hợp đấy, gọi là tâm linh tương thông đấy."

Tả Hi Dĩnh vẫn khóc còn đấm Đơn Dũng hai cái, cầm bát canh lên ăn hết. Ăn sáng xong nhìn Đơn Dũng dọn dẹp bát đũa, cô áy náy nói:" Xin lỗi, tôi không biết làm gì cả."

"Vậy đưa bát đây em dạy chị rửa ... Không phải cha chị có vấn đề, không biết cũng không học, đó là vấn đề của chị. Đừng mong em thiên vị chị, em chuẩn bị dạy chị thành bà chủ gia đình tiêu chuẩn." Đơn Dũng nói đùa:

Tả Hi Dĩnh hiểu ý câu nói đùa đó, cô không ngại, cũng không nói đồng ý, có điều cầm lấy bát, học theo Đơn Dũng bắt đầu rửa.

Ai bảo cô thích một kẻ phàm phu tục tử.

Ăn sáng xong, rửa bát xong, Tả Hi Dĩnh lau tay, nhìn thấy Đơn Dũng lục lọi hành lý, hỏi y tìm gì. Đơn Dũng lấy ra một thứ:" Em nhận được thư của chị rồi, thư của em đâu?"

Tả Hi Dĩnh cười, cô cũng tựa như đi tìm bảo bối, lấy lá thư gấp trong túi ra, ý cảnh rất giống nhau, nhưng Đơn Dũng vẽ kiểu truyện tranh, rất khó phân biệt. Đã thế còn mặt dày nói:" Có phải chị sao chép của em không?"

"Cậu vẽ xấu như vậy, tôi thèm vào sao chép."

"Ha ha ha, chị vẽ hai chúng ta trong lý tưởng, một xinh đẹp một đẹp trai. Còn em vẽ chúng ta trong hiện thực, nhìn bây giờ, chị không đẹp em cũng không soái." Đơn Dũng cất tranh đi bị Tả Hi Dĩnh cướp lấy, cô cẩn thận gấp lại, để ở gần tim:

Hai người ngồi cạnh nhau trên chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, Đơn Dũng ghé tới, yêu thương hôn môi cô, nhẹ nhàng nói:" Hôm nay không đi bệnh viện nữa, bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của chị rất tốt, chủ yếu là giữ tinh thần vui vẻ. Vì thế em nghĩ tới một chỗ.

Tả Hi Dĩnh mắt chớp chớp, tò mò hỏi:" Đi đâu?"

"Chị đoán xem." Đơn Dũng không đáp:

"Không cần đoán tôi cũng biết." Tả Hi Dĩnh mỉm cười, cô đọc được trái tim Đơn Dũng:

Không khó đoán, trong tim hai người chỉ có một nơi duy nhất. Hôm đó Đơn Dũng đưa Tả Hi Dĩnh quay lại Cổ Lãng Tự, tới bưu điện Hạnh Phúc chụp một bức ảnh chung, ở lại trên đảo quyến luyến không đi.

Ba tháng sau ở đó tổ chức một hôn lễ chưa từng có, một trăm chiếc đàn piano biểu diễn khúc nhạc hôn lễ, nơi tổ chức là một chiếc du thuyền trắng muốn, hoa phượng hoàng trái vụ trải đỏ một vùng, du khách khắp nơi trên cả nước chúc mừng. Chủ hôn là ông chủ của bưu điện Hạnh Phúc, khách khứa tham gia hôn lễ của Đơn Dũng không ít, nữ khách hâm mộ hôn lễ lãng mạn tới cùng cực này. Còn Lôi Đại Bằng ăn một bụng hải sản, không quen thủy thổ, thành trò cười sau hôn lễ.

Ảnh cưới cỡ lớn của hai người được treo trong bưu điện Hạnh Phúc, nụ cười của họ làm cửa hiệu nhỏ tăng giá trị không ít, ông chủ từ đó gặp ai cũng kể câu chuyện hai lá thư giúp họ tìm lại nhau thế nào, làm không biết bao thiếu nam thiếu nữ ngây thơ hâm mộ.

Sau lễ kết hôn không lâu, đương địa tổ chức một buổi bán đấu giá, do danh nhân văn hóa đương địa Tả Nam Hạ công khai ra mặt, đem toàn bộ tích góp cả đời ra bán đấu giá từ thiện. Tuy bị đứa cháu ngoại và thân thích lấy mất không ít, số còn lại vấn khá nhiều, bán đi được 5000 vạn, một nửa ông quyên cho quỹ trợ học của giáo sư Tống, một nửa ông cứu trợ bệnh nhân trầm cảm. Con rể mới đánh giá, ông già lần này đúng là siêu phàm thoát tục rồi, trực tiếp biến mình thành quỷ nghèo, nghèo tới chẳng ma nào thèm mò tới nhà nữa ....

Đại kết cục: Hương Sắc Mãn Viên. (1)

Ba năm sau, cuối hạ đầu thu.

Trên đường cao tốc Lộ Thái vừa hoàn công không lâu, một chiếc xe Volvo từ phía nam tới đi qua đoạn trấn Thạch Thành, ở lối vào xếp hàng rời đường cao tốc. Thân xe sáng bóng dính vài vết bùn, tựa vừa đi xa về, người nghênh đón ở đầu đường không ít. Chủ nhiệm hội phụ nữ xã Đường Lê, Hậu Đại Muội, phụ trách vườn sinh thái nông nghiệp. Còn có Vũ Tử giám đốc của nhà máy đồ khô, cách lối ra không xa là điểm vận tải của nghiệp dấm Nguyên Nguyên. Đoàn người nghỉ ngơi một chút rồi đi tới Lộ Châu.

Không ít người lần đầu thấy giám đốc Đơn và vị phu nhân cực kỳ xinh đẹp trong truyền thuyết kia, mặc dù chuyện kinh doanh dưới thương hiệu Hưởng Mã Trại không ít, mỗi cái có người đứng đầu riêng, nhưng không ai quên được người sáng lập. Huống hồ ba năm qua đi lại giữa hai vùng, không ít chuyện làm ăn mở rộng tới phương nam.

Lúc này Đơn Dũng thêm vài phần trang trọng bớt đi vẻ hời hợt qua loa, tuy ăn mặc vẫn rất tùy ý, Tshirt màu quân đội với chiếc xe kiểu dáng ngang tàng, trông rất có sức sống. Y nhìn Tả Hi Dĩnh ở ghế phụ lái:" Chừng một tiếng nữa là về nhà."

"Nơi này đẹp thật, bảo sao anh cứ thích tới đây." Tả Hi Dĩnh nhìn non xanh nước biết cảm khái:

"Không đẹp bằng em."

"Lời này của anh phải hiểu từ góc độ chính diện hay phản diện?" Tả Hi Dĩnh cảnh giác nhìn chồng, lấy gương nhỏ trong túi ra soi, béo rồi, mặt tròn hơn, cô ảo náo trách:" Em biết rồi, từ góc độ phản diện."

"Ha ha, đó là béo hạnh phúc, cũng đẹp lắm."

"Anh còn dám nói nữa, đáng ghét."

Cuộc sống hạnh phúc cũng có tác dụng phụ, ăn ngon thì sao tránh nổi béo, Đơn Dũng an ủi:" Em phiền quá, lên có vài cân mà chịu không nổi, em về xem Đại Bằng, hai chúng ta không nặng bằng cậu ta."

Vừa nhắc tới Lôi ca là Tả Hi Dĩnh phì cười, Đơn Dũng giờ thường trú ở Hạ Môn, thế là hắn có chỗ để đi, dăm bữa nửa tháng là dẫn vợ bế con tới ăn chực. Thằng con trai giống hệt hắn, ai cho ăn ngon liền gọi là cha, cân nặng vượt chuẩn nghiêm trọng, một tuổi rưỡi không biết đi, bế con đi khắp nơi chữa trị vô hiệu. Thế là dứt khoát ném nó xuống quê cùng bọn trẻ con quê chạy loạn khắp nơi một thời gian, ai ngờ biết đi luôn,  cha mẹ nuôi có việc để làm, trông con hộ Lôi Đại Bằng.

Hai vợ chồng nói cười làm đánh thức người phía sau, không đúng, tỉnh lâu rồi. Tả Hi Dĩnh quay đầu lại, nó đang khua chân múa tay ê a. Cô vội nói:" Dừng xe, con dậy rồi, chắc là nó đói."

Xe từ từ đỗ lại bên đường, Tả Hi Dĩnh bế con gái ra khỏi nôi, cô bé 8 tháng bụ bẫm trắng trẻo đáng yêu, mắt tròn xe cười toe toét chảy nước dãi, tã ướt luôn rồi.

Đơn Dũng xuống xe, lục tã giấy, hai vợ chồng một bế, một thay tã cho con. Con bé cứ cười ngốc nghếch, cọ mặt Tả Hi Dĩnh. Khi quay lại xe, Tả Hi Dĩnh đã vén áo lên cho con bú, Đơn Dũng thấy con bú chùn chụt, đưa tay trêu, con gái tựa phản xạ có điều kiện, bú một bên vú, giữ một bên vú. Y cười phá lên:" Hi Dĩnh, em xem kìa, nó đề phòng anh cướp sữa của nó đấy."

Tả Hi Dĩnh cười khúc khích đánh tay chồng, niềm vui nào hơn thế này nữa. Xe từ từ lên đường, đi rất chậm, cô bé ăn nó nằm trong lòng mẹ nghịch. Đơn Dũng nhìn ra ngoài, trong đầu hiện lên cảnh tượng hoàn toàn khác sự đầm ấm hiện giờ, chớp mắt hiện ra, chớp mắt lại bị y quên mất.

"Anh đang nghĩ gì thế?" Tả Hi Dĩnh tựa hồ nhận ra sắc mặt chồng thay đổi:

"Anh đang nghĩ năm xưa lập nghiệp."

"Chắc chắn chẳng phải chuyện hay ho rồi."

"Chuyện đó rất bình thường, phú hào toàn quốc bây giờ có ba thành di dân, vì lo bị tính sổ đấy. Thực ra anh cũng chột dạ, cách giải quyết tốt nhất là tự biến thành quỷ nghèo như cha em, đáng tiếc, anh không có khí phách đó." Đây đã thành lý do Đơn Dũng thường trêu cha vợ, y làm sao được từ độc thân thành có vợ con rồi:

"Anh đừng lấy mẹ con em ra làm cớ, có ai ngăn anh đâu."

"Em không ngăn thì bản thân anh cũng không nỡ."

Tả Hi Dĩnh an ủi:" Nhà chúng ta đâu có mối lo đó, sản phẩm Hưởng Mã Trại đa phần là nông nghiệp, không liên quan tới lũng đoạn, làm giả ... Sao em cảm giác anh đang khoe thành tựu thế?"

"Sai rồi, thành tựu cả đời của anh ở đó." Đơn Dũng quay sang nhìn hai mẹ con:" Mà là biến một tiên tử thành phụ nữ gia đình, ha ha ha."

Tả Hi Dĩnh đánh chồng thiếu đứng đắn, hai người tựa hồ cảm nhiễm con gái, nó vung vẩy tay nhún nhẩy, trên đường đi để lại tiếng cười không dứt.

...... ...............

"Hoan nghênh ghé thăm, dạ, đảm bảo anh không thấy uổng chuyến đi này."

"Mời mời, hoan nghênh ghé thăm."

Lật Tiểu Lực và Bạch Thự Quang một trái một phải đứng ở bên cổng khách sạn Ngũ Cốc Phiêu Hương, trên đầu là tấm biển quảng cáo lễ hội ẩm thực Lộ Châu. Hai tên này xem ra còn chưa từ chân chạy vặt đi lên cấp cao hơn. Lát sau đón khách toát mồ hôi, Đại Béo hỏi:" Trạm chính của lễ hội ẩm thực sao lại đặt ở đây?"

"Đản tẩu thích ăn chay chứ sao?" Nhị Béo đáp:

"Này, cậu đã thấy Đản tẩu chưa? Tôi chỉ xem qua ảnh, cũng thấy có gì đâu?" Đại Béo hoài nghi:

Nhị Béo thông cảm:" Cậu chỉ có trình độ nhìn thịt thôi, nhìn người không nổi, chúng ta đừng nói chuyện thưởng thức nữ nhân nữa ... À, xem ai tới kìa.

Đào Thiên Hạc và Ninh Giai tới rồi, dẫn theo đám người mẫu ríu rít, Ninh Giai vừa nhìn thấy hai người đứng ở cổng thì cười gập lưng:" Chị Đào, món ăn có ngon không chả biết, nhìn hai người họ khẩu vị đã tốt rồi."

Đào Thiên Hạc cũng không nhịn được cười, hai tên này chẳng khác gì trước kia, thấy đám em gái người mẫu là chảy nước dãi. Ninh Giai gọi một tiếng, hai tên béo lật đật chạy tới, khom người cười như Hán Gian:" Chị Ninh có chỉ thị gì ạ?"

"Hôm nay nữ khách nhiều, các cậu đừng có dí mắt vào mặt người ta nhìn." Ninh Giai mắng:

"Không, không, cấp bậc bác gái, bọn em tuyệt đối không nhìn." Lật Tiểu Lực cười:

Đào Thiên Hạc hỏi ông chủ tới chưa, thiếp mời thu lại được bao nhiêu? Bạch Thự Quang tính nhẩm, gần hết rồi.  Hai cô gái trò chuyện vài câu rồi dẫn đám người mẫu vào chuẩn bị biểu diễn.

Không bao lâu sau thì giám đốc Ngũ Cốc Phiên Hương cũng đích thân đi xuống, đón đoàn người Tả Nam Hạ, cha mẹ Đơn Dũng, Trịnh Chi Nguyên cùng Đào Thành Chương. Tiếp đó mới là đám anh em làm việc không đáng tin kia, Trương Vệ Hoa và Đồng Vĩ, Tiểu Cái tới cùng nhau, vây quanh hai thằng béo bẹo đống thịt mỡ. Tống Tư Oánh chở nhà Tư Mộ Hiền tới, có thêm một cô bé buộc sừng dê, tên là Tư Vũ Thần, đã biết nhảy tưng tưng rồi. Tiếp đó là Trịnh Cẩm Thiền ở tỉnh thành tới, xuống xe chào Tống Tư Oánh, quan hệ hai người rất tốt.

Tư Mộ Hiền đang định bế con gái định vào thì dừng lại hỏi Đại Béo:" Lôi ca đâu, sao chưa tới?"

"Sao cậu biết Lôi ca chưa tới?" Bạch Thự Quang ngạc nhiên:

"Cậu ta mà tới thì trong đó sớm náo loạn rồi."

"Đúng thế, chắc là ngủ quên."

Hẳn là thế, trừ nguyên nhân này ra chẳng còn lý do nào nữa, Tư Mộ Hiền ngẩng đầu nhìn biển quang cáo, tức thì trào dâng cảm giác thành tựu. Lộ Châu thập đại yến, bát đại danh yến, toàn bộ được hắn moi ra, các loại món ăn tuyệt tích dưới bàn tay Tả Nam Hạ và Đơn Dũng dần tái hiện. Lễ hội ẩm thực sắp tiến hành hai tuần này bao gồm 19 khách sạn 3 sao trở lên của Lộ Châu tham gia, những món ăn vất vả đào bới ra sẽ được hiện thế nơi này. Lễ khai mạc lấy khách sạn Ngũ Cốc Phiêu Hương làm chủ, nơi này là đối tác trao đổi cổ phần với thôn nghỉ dưỡng, sau lễ hội này chuyện kinh doanh hẳn sẽ lên một cấp bậc mới.

Trong lúc không để ý, Đơn Dũng đã đi lên vị trí làm người khác phải ngước mắt nhìn, hắn nhớ lúc mấy anh em vây quanh nồi đá nấu ăn, ai ngờ được tham ăn cũng có thành tựu hôm nay.

"Ê, Nhị béo, mau mau, Đản ca tới rồi." Lật Tiểu Lực từ xa đã nhìn thấy biển số xe, gọi Bạch Thự Quang chạy đi thông báo:

Bên kia xe vừa đỗ lại, bên này đã chạy ra một đoàn, xuống xe trước tiên là Lôi Đại Bằng, thằng này trong tay còn bế một đứa bé, xuống xe buông tay, thằng bé béo reo hò chạy vào nhà hàng. Lúc này thấy ngay ai mới được hoan nghênh nhất, Trương Vệ Hoa ngồi xuống giang tay:" Nào nào, Nhị Lôi, cha bế."

"Lại đây cha bế." Đổng Vĩ cũng góp vui:

Thằng bé này là Lôi Nhất Minh, Nhất Minh là một tiếng hót kinh người, cả đám vây quanh nó đùn đẩy tranh giành.  Cái mặt béo múp kế thừa đặc trưng cơ sở của Lôi Đại Bằng. Đổng Vĩ bế nó lên cảm khái:" Mấy anh em xem, di truyền của Lôi ca mạnh chưa, Tiểu Lôi không có tí biến dị nào luôn."

Chứ còn không à, trán cao mồm to mắt lệch, ném ra đường cũng biết là con ai, cả đám cười rộ, chẳng biết ai nói:" Nhị Lôi, hắn chửi cháu đấy, đánh hắn đi."

Thằng bé nổi nóng nhổ nước bọt phì phì, Đổng Vĩ vẫn cười to bế nó xuống thềm, nói lớn:" Này, này lại đây xem, tạo người có phát triển mới, Hưởng Mã Trại có người kế thừa rồi."

Hắn nói tới cô bé được Tả Hi Dĩnh bế xuống xe giao cho chồng, Đơn Dũng đắc ý bế con đứng trước mặt mọi người, cảnh cáo:" Không được tới thơm, làm nó sợ."

Cô bé xinh xinh, toàn thân trắng trẻo bụ bẫm, đang tò mò nhìn một đống những cái đầu, bối rối mút ngón tay. Tiểu Cái nổi hứng hỏi thằng con ngốc của Lôi Đại Bằng:" Nhị Lôi, để tiểu công chúa này gả cho cháu nhé, được không?"

"Không được." Nhị Lôi chỉ cô bé:" Không có tóc, khó coi lắm."

Cả đám cười rộ lên, Lôi Đại Bằng bế con lên hỏi:" Nói cho cha biết, con thích cô bé nào, tương lai cướp về làm vợ."

"Nó." Tiểu Lôi chỉ con gái Tư Mộ Hiền, mọi người được tràng cười nữa. Lôi Đại Bằng thả con xuống, thế là nó chạy tới kéo tay cô bé, hai đứa chập chững nắm tay nhau đi vào đại sảnh.

Có lẽ là thấy nhiều người lạ, con gái Đơn Dũng òa khóc, y liền giao trả cho mẹ, cùng mọi người đi vào trong, Tả Hi Dĩnh bế con gái điềm tĩnh đi bên cạnh, chỉ thế thôi cũng đủ khiến người ta hâm mộ rồi.

Có con trai nên Lôi ca vênh váo lắm, chia sẻ kinh nghiệm với đám độc thân, nói sinh nam hay sinh nữ, quan trọng ở thần thương cắm đủ sâu, bắn đủ chuẩn, nhìn Đản ca và Hiền đệ đi, sâu không đủ, chuẩn xác kém. Cả đám cười ngạt thở, hai đương sự câm nín.

Tả Hi Dĩnh lặng lẽ tranh đi, tìm được giúp việc và cha đã đi máy bay tới sớm một bước. Quay đầu nhìn đám đông ôm bụng cười, cô cũng cười, cô biết thú vui của Đơn Dũng đa phần vẫn ở câu chuyện thô tục, điểm này cả đời không thay đổi được.

Đang nói cười, Đơn Dũng vô tình thấy Đào Thiên Hạc và Ninh Giai, y mỉm cười với các cô, cả hai cũng cười như chúc phúc. Chỉ là tới lượt thấy Tống Tư Oánh và Trịnh Cẩm Thiền cùng đi tới, y có hơi hoảng sợ. Tống Tư Oánh yêu ghét viết trên mặt, liếc một cái:" Có gì lạ đâu, chưa phải chưa từng thấy."

Một câu làm tiếng nói cười cả đám áp xuống, Trịnh Cẩm Thiền tới gần mắng:" Đừng có đùa không đúng nơi, hôm nay có không ít đồng nghiệp tỉnh thành tới đấy.”

Như cố ý phá hoại, nói xong điệu đà đi ra cổng đón quý khách.

Lôi ca nhỏ giọng nói:" Đản ca, em đề nghị anh thường trú ở Lộ Châu, giờ bọn em phải theo hai bà nương đó kiếm cơm, thành con mẹ nó ăn cơm nhão tập thể rồi."

Tiểu Cái lại nói chị Tống và nương tử dấm không tệ, ít nhất ở chuyện làm ăn không hành động cảm tính. Hắn vừa lên tiếng liền thành mục tiêu chỉ trích, có điều dù mọi người tức giận thì cũng phải thừa nhận năng lực của hai cô gái này. Đơn Dũng đang lảng đi thì bị người ta huých một cái chỉ ra cửa, là Tư Mộ Hiền. Ồ, có người tới, y vội dẫn cả đám ra đón.

Là hai cha con Vương Hoa Đình, Vương Tẩy Nhiên đã lên tỉnh nhậm chức là nhân vật cấp trọng lượng, ông ta tới khiến không ít khách khứa lên đón. Ông bắt tay Đơn Dũng khách khí vài câu, Đơn Dũng đi theo sau lãnh đạo, liếc nhìn Vương Hoa Đình mặc vest nữ trang trọng. Đúng như y dự đoán, cô lựa chọn ở lại trong nước, thành công vụ viên ở bộ phận quan trọng trên tỉnh thành.

Đợi Vương Tẩy Nhiên và khách nói cười, Đơn Dũng mới có cơ hội nói:" Cám ơn em tới cổ vũ."

"Có phải anh cám ơn nhầm người không, thân phận em chưa đủ." Vương Hoa Đình trêu:

"Nhân vật lớn nể mặt em mới tới mà."

"Anh thật giả dối, dù không thông qua em, anh cũng mời được. Anh nợ em nhiều lắm đấy, xem anh trả ra sao?"

Nói rồi cô đi lên cùng đám quan viên nhỏ ở Lộ Châu bắt tay cười nói rất tự nhiên. Tư Mộ Hiền lén lút huých vai Đơn Dũng:" Đản ca, giờ anh hối  hận chưa?"

"Hối hận gì?"

"Thì bỏ qua hoa khôi Đảng, bỏ qua hai kỳ tài thương trường, em không tin anh không hối hận."

Đơn Dũng quay đầu liếc hắn:" Vậy cậu nói đi, cậu có hối hận không?"

"Hối hận, em chỉ yêu một lần đã thành vợ rồi, đâu được như anh, hôm nay thành đại hội bạn gái cũ luôn." Tư Mộ Hiền chẳng biết nói thật hay đùa:

"Vậy anh hỏi nhé, cậu theo anh ăn bao nhiêu món rồi, cậu thấy món nào là thiên hạ đệ nhất?"

"Cái này sao nói được, mỗi món có cái ngon riêng, món ngon không có đệ nhất."

"Đúng đấy, không có thứ tốt nhất, chỉ có tốt hơn, nên cậu cưới ai cũng sẽ hối hận thôi." Đơn Dũng vỗ vỗ vai Hiền đệ, đi lên đón Tả Hi Dĩnh đang ở tầng hai đi xuống, nhận lấy con gái:

Tư Mộ Hiền cười, nhìn Lưu Thúy Vân mỗi tay dắt một đứa bé, chính là con gái mình và thằng con nghịch ngợm của Lôi ca. Chuyện vụn vặt trong cuộc sống cùng chuyện kinh doanh nhà gỗ bận rộn biến cô thành cô vợ lắm lời, không còn kích thích hồi cướp dâu nữa. Hắn thấy dù hối hận cũng không nỡ buông tay.

Vì chỉ có cô gái muốn cùng anh đi tới già mới gọi là vợ.

Lễ mở màn trong tiếng nhạc dân gian, nhân vật trong chính giới Lộ Châu và tỉnh thành không ít, thương giới chủ yếu là đại biểu ngành ẩm thực, riêng giới thiệu khách đã tốn không ít nước bọt của MC.

Vương Tẩy Nhiên nói lời chúc khai mạc, vị lãnh đạo cấp phó tỉnh xuất hiện, đại biểu cho hướng gió, lại còn có tình nghĩa với Lộ Châu, tiếng vỗ tay vang dội.

Mc giới thiệu tên các 19 khách sạn tham gia lễ hội ẩm thực xong, đột nhiên nổi hứng nói to:" Các vị khách quý, tiếp theo đây chúng ta mời người sáng lập thương hiệu Hưởng Mã Trại, người lập kế hoạch lễ hội ẩm thực lần này, nhà doanh nghiệp dân doanh trứ danh Lộ Châu, ngài Đơn Dũng lên phát biểu."

Tiếng vỗ tay rào rào làm Đơn Dũng choáng, nói nhỏ:" Trong kế hoạch không có phần anh phát biểu."

"Anh hỏi em thì sao em biết." Tả Hi Dĩnh nhận lại con gái, cổ vũ y lên sân khấu:

Đơn Dũng hơi căng thẳng, đứng sau lưng giật dây người khác mới là sở trường của y, nhiều năm qua ẩn sau màn, chỉ có số ít nhân vật trọng yếu mới biết tới sự tồn tại của y, thế nên hơi lúng túng:

Trong đám đông có hai cô gái đang đắc ý, Tống Tư Oánh tán thưởng sự thay đổi lâm thời này của nương tử dấm:" Đánh cược, anh ta nửa phút là xuống."

Trịnh Cẩm Thiền mím môi cười:" Nếu anh ta bêu xấu, chúng ta đuổi xuống ngay."

Cả hai rất đắc ý, thậm chí còn tức giận nhìn Tả Hi Dĩnh một cái, dù người ta đã là mẹ song tư thái điềm đạm ung dung đó vẫn khiến người ta ghen tị. Không làm tên phụ bạc đó xấu mặt thật có lỗi với trái tim tổn thương của họ.

Đơn Dũng đối diện với mấy trăm vị khách, đúng là rất thiếu tự nhiên, cười khan hai tiếng, phía dưới cười rộ lên, không ít người không nghe MC lải nhải không hiểu đây là ai, khi nghe người khác nói mới kinh ngạc.

"Thực ra tôi không biết nói chuyện lắm, hôm nay cũng không lên kế hoạch phát biểu." Đơn Dũng rất nhanh ổn định tinh thần:" Thập đại danh yến, bát đại danh yến, mấy thứ này tôi không nói nhiều nữa, với tôi, giá trị văn hóa của nó cao hơn giá trị thực dụng, dù sao một bàn tới mấy nghìn, không phải ai cũng ăn được."

Lại một tràng cười nữa, Đơn Dũng nhìn thấy Vương Hoa Đình khẽ vỗ tay cổ vũ mình.

"Đã là lễ hội ẩm thực, vậy phải nói từ ăn, là một nhà ẩm thực chưa quá thâm niên, tôi nói cho mọi người biết tứ đại kỳ vị, đặt ở đâu cũng đúng, đừng nói quan yến hôm nay, dù là Mán Hán Toàn Tịch cũng thua kém."

Khí phách người sáng lập Hưởng Mã Trại dần hiện ra, bắt ngay lấy chú ý của khách khứa, hai thằng đệ béo sáng mắt, kéo Lôi ca hỏi nhỏ:" Còn có món chúng ta chưa biết à?"

"Nghe Đản ca nói đi, bốc phét chết cả đám luôn." Lôi Đại Bằng khinh bỉ, tuy chưa biết lão đại định nói gì nhưng nhất định là bốc phét, bốc phét hết:

Trên sân khấu, Đơn Dũng giơ một ngón tay, nghiêm túc nói:" Món ngon đầu tiên là cơm nước mẹ làm khi còn nhỏ, khi đó chơi mệt, bụng đói, dù là rau xanh đậu hũ, dù có là cơm nguội hôm trước, đó vẫn là món ngon không thể thay thế, đó là mụi vị tình thân khiến người ta nhớ suốt đời."

Phía dưới ồ lên, luận mỹ thực thế này thật mới mẻ, mọi người hứng thú hơn hẳn.

Đơn Dũng thấy hiệu quả không tệ, giơ hai ngón tay:" Món tuyệt vời thứ hai là sau khi lớn lên, bất kể là ngẫu nhiên đi qua hay là sống xa quê nhà, dù sơn hào hải vị cũng không thể tận hứng. Như người Lộ Châu chúng ta, ra ngoài phải kiếm quán mỳ, bê bát lên là hỏi có dấm không ... Vậy nên món thứ hai gọi là món quê nhà, mùi vị quê hương cũng không thể thay thế."

Khách khứa xì xào, tiếng tán đồng chiếm phần đông. Sắc mặt Tống Tư Oánh khó coi, muốn làm Đơn Dũng mất mặt, ai ngờ thành cơ hội cho y khoe khoang. Cô quay sang nhìn Trịnh Cẩm Thiền bày ra chủ ý xấu, Trịnh Cẩm Thiên nhún vai.

Cả hai cô gái tới giờ vẫn còn oán niệm, từ sau khi Đơn Dũng kết hôn thì lúc nào cũng mặt xưng mày xỉa với y. Cả hai đều rơi vào cùng một cái hố, khinh thường hết thảy người theo đuổi xung quanh, tới giờ vẫn còn độc thân.

Có điều giờ nhận ra, dù nguyền rủa hay chúc phúc, đều đã không thay đổi được nữa.

Ngừng chốc lát, Đơn Dũng nói to hơn:" Món tuyệt vời thứ ba là sau khi lập gia đình, cơm nước vợ làm, dù là món ăn thiếu muối, dù là cơm khê, đều làm người ta ăn ngon lành. Không giấu mọi người, vợ tôi thường ép tôi ăn cơm cô ấy làm, nói nó có vị tình yêu, dù vị tình yêu này với vị giác của tôi là một loại thống khổ, tôi vẫn ăn, vì đó là mùi vị không thể thay thế."

Vẻ mặt khoa trương của y gây ra tiếng cười lớn, Đơn Dũng nhìn thấy sư tỷ hơi xấu hổ, thấy cha mẹ và nhóm người gia cười vui vẻ, thấy đám bạn xấu cười rộ lên. Đào Thiên Hạc lúc này đứng bên cha mình, tò mò nhìn cô gái bế con, không biết cô gái thế nào giữ được trái tim hoang dại của Đơn Dũng.

Đáp án  viết ngay đó, là sự khoan dung, cô thầm ghen tị, tựa hồ như bị người ta cướp đi mất vật yêu thích.

"Mọi người có muốn biết vị…