Q3 - Chương 194 Một khúc kiệu hoa gọi người về. (1)
Ngồi xuống chiếc ghế dài dưới hàng cây, điện thoại lần này do mẹ gọi tới, hỏi tình hình rồi thúc giục y trở về. Đơn Dũng vâng dạ đối phó, trước mắt là hình ảnh ở bệnh viện, khoa trầm cảm đó với người bình thường là chỗ đứng sợ. Y nghĩ, cô gái từng làm y rung động có lẽ đang tựa như cái xác mất đi linh hồn lang thang trong thế giới không tiếng động nào đó, mặc ánh sáng sinh mệnh đang trôi đi từng chút một. Y không chấp nhận như thế.
"Sư tỷ, chị ở đâu? Chẳng lẽ chị thực sự không muốn em tìm ra chị nên trốn thật xa rồi."
Đơn Dũng bất lực và hối hận, hai tay ra sức vò đầu.
Thời gian là thứ mài mòn ý chí nhất, Đơn Dũng lúc này sắp bất lực tới muốn khóc rồi. Nhiều ngày trôi qua, tóc dài ra, râu cũng dài ra, mặt càng tiều tụy, y chỉ còn lại chút ít tinh lực duy trì.
Lại một ngày nữa tìm kiếm không có kết quả.
Tịch dương ngả về phía tây, chiếu ánh nắng sót lại tàn úa lên khu nhà Đh Nam Hạ, đám sinh viên từ trong từng khu nhà nói cười đi qua, chẳng ai chú ý tới vị khách ngồi trên ghế dài, dù thi thoảng có cũng chỉ là ánh mắt thoáng qua. Loa trường phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng truyền khắp khung cảnh yên bình mà náo nhiệt.
Đột nhiên có một loại âm thanh thu hút sợ chú ý của Đơn Dũng, y đứng bật dày, hốt hoảng tự nắm bắt được gì đó.
Là âm nhạc, y đứng đó lắng nghe tiếng nhạc truyền khắp ngóc ngách ngôi trường.
Sợ mất đi linh cảm trong tích tắc đó, Đơn Dũng như nổi điên chạy ra ngoài trường. Đúng rồi, cho dù đứng ở cổng trường cũng có thể nghe thấy tiếng violon réo rắt. Đơn Dũng nắm được cọng cỏ cứu mạng rồi, y chạy tới xe đi thuê, phóng như bay vào thành phố.
Y biết tìm sư tỷ thế nào rồi.
………….. ………..
Ngày mùng 7 tháng 10, giường bệnh số 15, kỹ thuật sinh vật F-YD có hiệu quả rõ ràng, người bệnh có ý thức xem báo, hỏi bệnh tình, có thể biểu đạt rõ ràng.
Bác sĩ chủ trì Vương Hậu Ân là phụ nữ ngoài 50, bà ghi chép xong ký tên, theo sau có hai bác sĩ thực tập mặc cáo trắng, một nam một nữ. Quan sát lâm sáng là bước đầu tiên đi về hướng chữa bệnh, đặc biệt là chưa trị loại bệnh tinh thần này. Giường bệnh số 15 là một học sinh cao trung bị trầm cảm nhiều lần tự sát, cô bác sĩ thực tập thương lại nhìn thêm một cái rồi đóng cửa lại.
"Đứa bé này có khuynh hướng tự sát bắt nguồn từ gia đình bất hạnh, cha mẹ ly dị, cậu ta sống cùng bà nội, trong tiềm thức cho rằng mình là thứ phế vật bị vứt bỏ. Lâu dần quá độ lo âu biến thành trầm cảm, trầm cảm nặng dẫn tới tự sát. Đây là lần thư ba tái phát vào viện rồi." Bác sĩ Vương nói với giọng đáng tiếc, vốn không phải phê nhân, giờ thành phế nhân thật rồi:
"Chủ nhiệm Vương, liệu pháp kích hoạt tế bào não F-YD rất hiệu quả mà." Nữ thực tập sinh nói:
"Tâm bệnh khó chữa, tinh thần là thế giới phức tạp hơn thân thể gấp bội, chẳng thể nói trước được, bác sĩ đôi khi cũng chịu thôi." Bác sĩ Vương nói với giọng lãnh đạm quen thuộc của bác sĩ, đôi khi gần như vô cảm:
"Chủ nhiệm Vương, mỗi năm chúng ta chữa trị thành công hơn 400 trường hợp. Tôi chính vì thế mà tới đây thực tập, sao chủ nhiệm lúc nào cũng có thái độ thiếu lạc quan như thế?" Nam thực tập sinh hỏi:
Bác sĩ Vương mỉm cười hỏi lại:" Chàng trai, cậu có tin vào kỳ tích không?"
"Không tin, tôi chỉ tin vào khoa học." Nam thực tập sinh nói chắc nịch:
"Vậy khoa học có thể chữa trị thành công với tỉ lệ một phần mười, mà chữa lành không tái phát chưa tới 1%, cậu thấy con số này có lạc quan không? Y học dù có tiến bộ thêm trăm năm nữa cũng chưa chắc thăm dò hết sự bí ảo trong thân thể con người. Mà tôi sắp nghỉ hưu rồi, tôi làm sao lạc quan được?" Thái độ của bác sĩ Vương hiển nhiên rất lý trí, rất khoa học.
Cho dù mỗi ngày đều an ủi người nhà và người bệnh, có điều bản thân thì dù muốn lạc quan cũng chẳng được. Mỗi ngày theo thông lệ đi quan sát một vòng thôi sẽ phát hết tâm tình tốt đẹp của con người, thuốc chữa bệnh tinh thần ít nhiều có tính lệ thuộc, không thể dùng nhiều, mà có bệnh nhân không có thuốc là chẳng thể khống chế. Bởi vậy điểm cân bằng rất khó nắm bắt.
Bệnh tình cơ bản được khống chế, bệnh tái phát dẫn tới chứng bệnh khác, đi qua lần lượt từng gian phòng, ghi chép khác nhau. Đến giường bệnh số 38, đây là một gian phòng độc lập, có người nhà ở cùng, có được ưu đãi này phải là người giàu có. Mỗi ngày chưa tính tiền chữa trị, riêng tiền nằm viện cùng chi tiêu thôi đã là gánh nặng lớn.
Khi vào cửa thì người chăm sóc đang kéo rèm cửa, bày mấy bồn hoa phượng hoàng đã tàn, buồn bã nhìn bác sĩ.
Trên giường bệnh là một cô gái xinh đẹp hơi gầy gò, vào đây ba tháng nhưng chưa nói một câu, thi thoảng được dìu ra ngoài sân đi dạo tắm nắng thôi. Hai thực tập sinh thấy cô nhiều lần rồi, một cô gái xinh đẹp như vậy, lại còn là thạc sĩ Đh Hạ Môn, không biết gặp phải chuyện gì mà biến thành thế này, khiến người ta sinh muôn vàn suy tưởng.
"Mạch bình thường, huyết áp bình thường, dinh dưỡng kém, chứng trầm cảm gây ra thiếu máu nhẹ, tự phong bế."
Bác sĩ Vương kiểm tra tình trạng bệnh nhân, máy móc nói vài câu ghi chép lâm sàng, thực tập sinh ghi lại. Nam thực tập sinh nhìn cô gái xinh đẹp nằm đó không có bất kỳ phản ứng gì với xung quanh thương hại:" Chủ nhiệm Vương, vì sao bệnh nhân này dùng liệu pháp sinh vật YFD lại không có hiệu quả?"
"Phản ứng mang tính trầm cảm đa phần là bệnh tật thân thể gây ra cảm giác bất lực, thậm chí tuyệt vọng dẫn tới triệu chứng khác. Cô gái này có tiền sử trầm cảm, nguyên nhân tái phát không rõ, khả năng tới từ thân thể, khả năng do tinh thần." Bác sĩ Vương không nói tiếp, đây là bệnh nhân mà viện trưởng căn dặn trông coi đặc biệt, cả tên cũng không có, chắc chắn là nhân vật quan trọng, nên không muốn tiết lộ ra ngoài:
Tình hình thế nào thì bà không quan tâm, trong mắt bác sĩ chỉ có người bệnh:" Đơn thuần từ trầm cảm dẫn tới tự phong bế không nhiều, hai em có thể nghiên cứu báo cáo hóa nghiệm của cô ấy, cô ấy chữa lành ba năm mới tái phát."
Kiểm tra theo thông lệ, còn cố ý nói chuyện với bệnh nhân vài câu, có điều hai mắt bệnh nhân đờ đẫn căn bản không nhìn bà, như bên cạnh không ai tồn tại. Bác sĩ thở dài hỏi người chăm sóc:" Khi nào người thân bệnh nhân tới?"
Người chăm sóc lắc đầu nói không biết, nam thực tập sinh hỏi:" Cô ấy là ai, sao người nhà lại bỏ mặc?"
Không ngờ câu này làm người chăm sóc ôm mặt khóc, có lẽ nội tình rất lớn, thực tập sinh không hỏi nữa, bác sĩ vỗ vai an ủi. Nữ thực tập sinh cảm thán:" Cô ấy thật xinh đẹp, sao lại mắc phải bệnh này chứ?"
Bác sĩ Vương cười buồn:" Đẹp và bệnh không có quan hệ nhân quả, tinh thần là một thế giới kỳ diệu, nếu tuyệt vọng chiếm cứ chủ động, vậy thì thuốc gì cũng không cứu được."
"Vậy tình huống của cô ấy còn có thể chữa được không?" Nam thực tập sinh thương hại hỏi:
"Có." Bác sĩ Vương đưa ra một đáp án phấn chấn, nhưng đó lại là:" Chính là kỳ tích mà hai đứa không tin đấy."
Vừa dứt lời thì kỳ tích xuất hiện, không có bất kỳ dấu hiệu nào, bệnh nhân ngồi dậy làm hai thực tập sinh giật mình lùi lại. Đôi mắt đờ đẫn kia như uống thuốc kích thích cường độ cao, trở nên linh động, nhưng hướng cô nhìn chỉ có bức tường trắng. Biến cô bất ngờ làm bác sĩ Vương kinh hãi hỏi người chăm sóc, người chăm sóc lau nước mắt ghé tai người bệnh hỏi:" Hi Dĩnh, em muốn đi bộ à?"
Không trả lời, cô gái cứ ngồi đó, đôi mắt chuyển động, nữ thực tập sinh mẫn cảm lắng tai nghe, chợt hô lên:" Mọi người nghe xem âm thanh ở đâu ra?"
Âm thanh, đúng, rất nhỏ, bác sĩ Vương cũng nghe thấy, bệnh viện không thể có âm thanh này. Người chăm sóc mở toang cửa sổ ra, tức thì âm thanh đó như tràn vào phòng, đôi mắt bệnh nhân chớp chớp, nước mắt trào ra. Thực tập sinh hoảng hốt không biết có chuyện gì, bác sĩ Vương ngăn hai người, cảnh cáo:" Không được nhúc nhích, xem cô ấy làm gì, khóc được nói được là bệnh khỏi một nửa."