← Quay lại trang sách

Tập 2

Uyên nằm ôm gối trên giường nệm, mắt nhìn lên trần nhà. Hai con thằn lằn đùa giỡn cắn nhau, la chí chóe cũng không làm cho cô vui được.

Thư đã gửi đi mấy hôm, bây giờ ngóng cổ mà chờ đợi. Chẳng biết Hiểu Kha/nh có đến không?

Bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Uyên nghe hồi hộp lạ thường, vội vàng hỏi:

− Ai đấy?

− Triết đây. Anh vào được không?

Uyên thất vọng, buông thõng:

− Cửa không khóa, anh cứ vào.

Tưởng chỉ mình Triết, không ngờ lại có cả Nghi. Uyên tiếp khách với vẻ mệt mỏi:

− Hai người đi đâu mà ghé đây vậy?

Nghi líu lo:

− Em đi may đồng phục vì vài ngày nữa đi làm rồi. Tình cờ gặp anh Triết lững thững ngoài phố, em kéo ảnh về đây cho chị đấy.

Uyên thờ ơ mỉm cười, không đáp. Nghi ngó Uyên như dò xét:

− Dạo này xem chị làm sao ấy. Hình như chị không được vui?

Uyên gật đầu liền:

− Ừm. Tại chị thường hay bị mệt.

− Sao chị không nói anh Triết đưa chị đi bác sĩ? Bệnh của chị phải thuốc men thường xuyên mới được.

Triết lại ngồi kế bên:

− Em có muốn đi khám bệnh không? Anh sẽ đưa em đi.

Uyên lắc đầu:

− Cũng đâu có gì nghiêm trọng lắm, chỉ thỉnh thoảng choáng váng chút thôi.

− Eo ơi! Vậy thì chị phải tươi lên. Làm gì mà mặt mày ủ dột thế? Để em cho chị xem cái này, chị sẽ thích liền.

Vừa nói, Nghi vừa mở túi xách, lấy ra xấp vải:

− Đây, có quà cho chị.

Uyên cầm lên, tươi cười:

− Em tặng chị phải không?

Nghi dài dòng:

− Em tặng mà ý nghĩa gì. Của anh Triết mua cho chị đấy.

Uyên từ từ bỏ xuống. Thấy vậy, Nghi nhìn Triết như thầm hỏi. Triết nhún vai, lắc đầu rồi quay đi nơi khác.

Nghi thắc mắc ngó Uyên:

− Chị không thích màu này ư? Theo em, chị mặc áo màu này xinh lắm. Nào! Khoác lên mình thử xem.

Uyên đẩy tay Nghi ra:

− Áo quần chị có nhiều rồi. Tủ lớn như vậy, chứa còn không hết nữa kìa. Nếu Nghi thích, cứ lấy may mà mặc. Chắc anh Triết cũng không buồn đâu.

− Em đã có rồi. Lúc nãy, anh Triết cũng mua tặng cho em một bộ rồi.

− Thì thêm một bộ nữa cũng đâu có sao.

− Thôi, chị nói chuyện kỳ quá đi. Em giận chị rồi đấy.

Uyên chợt cười:

− Chị có nhận cũng để hoài, chứ có đặt may được đâu. Tính chị không thích chờ đợi lâu, khi nào muốn diện là đến shop mua mặc liền.

Triết hơi buồn, nói mát:

− Nghi à! Đừng ép Uyên nữa. Nếu Uyên tặng lại thì em cứ nhận, việc gì phải từ chối.

Nghi cả quyết lắc đầu:

− Không. Ai lại làm thế. A! Hay là chị giận, vì em nói với anh Triết không đến rủ chị đi? Nếu vậy thì cho em vuốt giận chị nha.

Uyên lắc đầu nguầy nguậy:

− Không, không. Chị hoàn toàn không có ý gì buồn cả. Em với anh Triết càng thân thiết với nhau, chị càng mừng, chứ có sao đâu.

Nghi bỗng giật mình, thầm hỏi: "Uyên nói vậy là thế nào nhỉ? Hổng lẽ chị ấy ngầm ghen với mình? Cũng có thể lắm chứ. Thôi, từ nay nhất định Nghi sẽ không bao giờ đi với anh Triết nữa, để đánh tan sự hiểu lầm của Uyên".

Nghĩ vậy, Nghi đứng lên:

− Em sắp đi làm, cần chuẩn bị đồ đạc nên không tiện ở lâu. Anh Triết về sau nhé.

Uyên không buồn giữ Nghi ở lại. Có lẽ hôm nay là dịp để Uyên nói thẳng cho Triết biết.

Nhìn theo dán Nghi khuất dưới cầu thang, lúc sau lâu, Triết chợt hỏi:

− Có phải em đã chán anh lắm rồi không?

Uyên khoanh tay trước ngực, đôi mắt ngó vào khoảng không vô định.

− Sao anh lại nói thế?

− Thái độ của em đã nói với anh điều ấy.

Uyên không đính chính mà se sẽ gật đầu:

− Thực ra, em không muốn nói, vì sợ làm anh đau lòng. Nhưng nếu nín lặng thì anh sẽ không hiểu rồi cứ chờ đợi mãi.

Triết nhìn Uyên như xoáy vào tim gan, anh cắt ngang:

− Đúng. Em muốn gì, vào đề ngay đi. Anh có đủ bình tỉnh để nghe.

Uyên ngập ngừng, nói nhỏ:

− Đã lâu rồi, em muốn thú thật với anh rằng em không hề yêu anh. Có lẽ lúc xưa em đã ngộ nhận vì chưa suy nghĩ kỹ. Bây giờ xét lại, em thấy cần nói lên điều này, để tránh đi cuộc hôn nhân gượng ép. Thà hôm nay mình chia tay còn hơn để đổ vở sau này, anh ạ.

Triết ngó Uyên lom lom. Không ngờ cô gái ngồi trước mặt đã từng ngã vào lòng anh và cùng anh thề non hẹn biển, vậy mà giờ đây, cô ta chối phăng không chút ngượng ngùng. Lý do nào xui khiến cho cô quay ngoắt đi một trăm tám mươi độ với anh như thế?

Mà thôi. Đã không còn yêu nhau thì lưu luyến làm gì, chỉ thêm bận lòng nhau thôi.

Triết nén nỗi đau xuống tận đáy tim, nói nhỏ:

− Nghe em nói mà anh xót xa. Bao nhiêu năm trường yêu nhau, bây giờ em lại nói là ngộ nhận.

Ngừng một chút như để dằn xúc động, Triết tiếp:

− Nhưng cũng có thể đúng đấy. Vì xét ra, chúng ta đâu có thời gian gần gũi bên nhau nhiều. Anh cứ đi biển luôn, nên làm sao trách em được.

Thôi thì hãy xem như có duyên gặp gỡ, song chẳng có nợ cùng nhau. Anh đồng ý, mình chia tay trong âm thầm lặng lẽ. Em cứ đến với người nào em thật lòng yêu. Anh hoàn toàn chấp nhận.

Ánh mắt Uyên bỗng ngời lên, cô cũng không ngờ Triết bản lĩnh đến như vậy.

Bị phụ tình là một nỗi đau, mấy ai có thể chịu đựng được. Thế mà Triết vẫn giữ được sự thản nhiên, không bi lụy trước mặt Uyên, quả anh là một người đàn ông có chí khí, đáng cho cô nể phục.

Uyên chợt nghe chút gì xao động, bùi ngùi khi nghĩ đến lúc Triết không còn lý do nào để tới lui thăm viếng cô nữa.

Vẫn không dán nhìn thẳng Triết, Uyên thấp giọng:

− Anh à! Em muốn, dù không còn yêu nhau, nhưng mãi mãi chúng ta vẫn là bạn của nhau, có được không anh Triết?

− Đương nhiên. Để chứng tỏ anh không hề oán hận, anh xin đồng ý. Được chưa?

Uyên như vừa trút được gánh nặng:

− Cảm ơn lòng vị tha của anh.

Triết quay đi:

− Bao nhiêu đó đủ rồi. Em nên nhớ, anh không phải là thánh.

Uyên cúi đầu nhìn xuống. Triết âm thầm bước ra khỏi phòng, không một lời từ biệt.

Giọt nước mắt long lanh của Uyên chực rơi xuống. Hiểu theo nghĩa nào đây? Có phải để tiễn đưa cuộc tình không trọn vẹn, hay vui mừng vì đã thay được người yêu mới.

oOo

Nhận lời mời của ông bà Triệu - ba mẹ của Triết - là thông gia tương lai của mình, bà Hoàng Lan lập tức lái xe đến gặp ngay.

Ngồi trong phòng khách sang trọng, đối diện với ông bà Triệu, nhìn nét mặt nghiêm nghị của họ, bà Hoàng Lan thoáng lo âu.

Không thể chờ đợi lâu vì quá sốt ruột, bà đặt câu hỏi mở đầu câu chuyện liền:

− Chẳng hay anh chị mời tôi đến có việc chi quan trọng không ạ?

Ông Triệu sửa kính trắng trên sống mũi:

− Dĩ nhiên là có nên mới làm phiền đến chị. Nhưng chị dùng nước đi đã.

− Cám ơn anh. Tôi mới uống bên nhà.

Bà Triệu bỗng hỏi:

− Dạo này, cháu Uyên ra sao chị?

− Dạ, cháu vẫn bình thường, có khi còn khỏe hơn lúc trước nữa.

Ông Triệu gật gù:

− Có một việc chúng tôi muốn hỏi ý kiến của chị, mong rằng chị nói thật cho chúng tôi biết. Có phải thằng Triết không xứng đáng làm rể nhà chị nên chị muốn gả Chiêu Uyên cho người khác, đúng vậy không chị?

Vừa nghe qua, bà Lan bàng hoàng:

− Anh chị nghĩ sao mà hỏi tôi câu ấy? Thực lòng, trước sau gì tôi vẫn giữ nguyên ý định và đang chờ anh chị bước tới để bàn bạc việc đám cưới cho chúng nó.

Vợ chồng ông Triệu nhìn nhau, khó hiểu. Chẳng lẽ bà Lan nói dối?

Ông Triệu hắng giọng:

− Chắc chị cũng biết gia đình tôi rất quý chị và cháu Uyên, nên trông mong cho mau đến ngày vui của chúng nó...

Bà Triệu nói tiếp lời chồng:

− Thế mà đùng một cái, chúng tôi được Triết báo cho hay, tự cháu Uyên đã hủy chuyện hôn ước. Thật nghe như sét đánh ngang tai.

Bà Hoàng Lan đổi ngay sắc mặt, ngơ ngác như từ trên cung trăng rớt xuống.

− Anh chị nói gì vậy? Tôi có nghe lầm không? Chính con Uyên nhà tôi quyết định từ hôn? Trời đất!

− Sao lạ thế? Nó không hề nói qua với chị à?

Bà Hoàng Lan lắc đầu:

− Đúng vậy. Tôi vẫn thấy Triết đến bình thường, chúng chẳng gây gổ nhau điều gì cả.

Ông Triệu hớp một ngụm trà:

− Vô lý! Nếu không xảy ra chuyện gì thì làm sao chúng tự ý xa nhau được? Ngoại trừ một nguyên nhân duy nhất.

Bà Lan nhìn ông:

− Anh muốn nói nguyên nhân nào?

Ông Triệu đáp:

− Một trong hai đứa đã thay lòng đổi dạ, phản bội nhau....

− À! Như vậy, chắc chắn con Uyên nhà tôi không có rồi. Anh chị thấy không? Ngoài việc học đàn, suốt ngày cháu ở nhà.

Ông Triệu nghiêm sắc mặt:

− Chị đừng vội bênh. Biết đâu Chiêu Uyên đã gặp người đàn ông khác sau Triết, chị làm sao hiểu được.

− Không. Tôi khẳng định với anh rằng Uyên chẳng quen với ai ngoài Triết. Những lúc buồn vì Triết bận đi công tác, nó chỉ biết than thở với tôi.

Bà Triệu lắc đầu:

− Nếu tình cảm giữa chúng nó vẫn còn tốt đẹp thì làm sao xảy ra chuyện kia được? Trước chuyến đi, Triết đã nói với chúng tôi, vẻ mặt cháu buồn hiu.

Bà Hoàng Lan nhíu mày:

− Triết quả quyết việc từ hôn là do nơi Chiêu Uyên à? Ôi! Thật là khó tin.

− Nếu nghi ngờ, chị có thể về hỏi lại cô con gái rượu của mình xem. Theo tôi, bên này là đàng trai, có từ hôn chăng nữa cũng không sợ tai tiếng như bên đàng gái.

Bà Hoàng Lan tức tối, muốn bịt tai lại để khỏi nghe những lời mai mỉa của ông Triệu. Họ đánh giá mẹ con bà rẻ rúng quá.

− Anh Triệu à! Chưa chắc con anh là người không có lỗi đâu. Đừng vội vàng cay nghiệt với tôi như vậy. Nếu tôi hỏi lại con tôi, việc không mà nói có để gán ghép cho nó thì anh tính sao đây chứ?

Bà Triệu ôn tồn hòa giải:

− Chị Lan à! Chị đừng buồn. Xin lỗi vì nhà tôi đã quá lời. Thực lòng mà nói, chúng tôi cũng đau xót lắm khi biết chúng nó từ hôn nhau.

Bà Hoàng Lan nguôi giận, đứng lên:

− Tôi không thể ngồi trò chuyện lâu được, xin phép đi về. Anh chị thông cảm nhá.

oOo

Mặc dù trong lòng rất giận, nhưng với bệnh tình của Uyên, bà Lan biết mình không thể nóng nảy được.

Nhè nhẹ bước vào phòng, thấy con gái nằm thiêm thiếp trên giường, bà lại gần, âu yếm vuốt tóc:

− Con nghe trong người khỏe không? Sao cứ dật dờ mãi thế?

Uyên trả lời bà cũng bằng một câu hỏi:

− Mẹ mới đi đâu về vậy? Sao không cho con theo với? Ở nhà một mình, buồn thấy mô.

Bà Lan nhìn thẳng vào mặt con gái:

− Mẹ mới vừa qua nhà của ông bà Triệu, họ đã cho người mời mẹ lúc sáng.

Uyên bỗng nhổm dậy:

− Hai bác mời mẹ để bàn bạc chuyện cưới xin, hay có việc gì khác?

Bà Lan chằng miệng:

− Con có tin là họ mời mẹ qua để xỉa xói, mắng mỏ mẹ không?

Uyên mở to mắt nhìn bà Lan:

− Xỉa xói chuyện gì mới được chứ? Gia đình mình có lỗi chi đâu?

− Hừm! Vậy thì nghe mẹ hỏi. Con với Triết, ai là người nói lời từ hôn trước?

Uyên nhìn xuống nền gạch, im lặng một hồi rồi đáp nhỏ:

− Là con... Vì sau bao ngày suy nghĩ, con thấy không còn yêu anh Triết nữa.

Bà Lan tức giận, nhưng cố dịu giọng:

− Con nói vậy mà nghe được sao? Điều gì đã làm con thay đổi nhanh chóng như thế?

Uyên cả quyết lắc đầu:

− Không phải con thay đổi đâu. Nói đúng ra, con chưa hề yêu ảnh. Chuyện tình cảm trước kia vì nông nổi nên con mới ngộ nhận thôi.

Bà Lan cười gằn:

− Con tự bào chữa cho sự bạc tình của mình đấy à? Chiêu Uyên! Tại sao con lại làm mất mặt mẹ như vậy? Khi bảo yêu, khi bảo không nghĩa là sao?

Uyên cố khẩn khoản:

− Chắc mẹ cũng thừa hiểu tuổi trẻ thiếu chín chắn mà. Mẹ thông cảm cho con đi. Hôn nhân gượng ép có hạnh phúc gì đâu mẹ.

Bà Lan ngồi phịch xuống:

− Khổ ơi là khổ! Bây giờ biết ăn nói sao với người ta đây. Thật con dại cái mang mà.

Uyên lay tay bà:

− Con biết mẹ khó xử nên đã nói thẳng với anh Triết. Dù gì thì bên ấy cũng đã hiểu ra, bất quá họ trách móc chứ làm gì được mình.

− Đã đành vậy rồi. Nhưng con sẽ bị mang tiếng, còn ai dám cưới con nữa?

Uyên nũng nịu, tựa cằm lên vai bà:

− Việc ấy, mẹ không phải lo. Rồi mẹ sẽ có một chàng rể mới, học thức cao, làm nghề được mọi người kính trọng.

Bà Lan bực bội:

− Con hãnh diện với sự thay đổi của mình lắm sao? Rồi đây, con sẽ bị người ta kết án là một kẻ vong tình, tham sang phụ khó.

− Mặc họ, hơi đâu mà mẹ để ý. Anh Triết đồng ý là được.

− Này! Mẹ nói cho con biết. Đừng bỏ mồi bắt bóng, không tìm được ai tốt hơn thằng Triết đâu.

Uyên phì cười, vuốt ve bà:

− Thôi mà. Chuyện coi như xong, mẹ còn giận dỗi làm chi. Vài hôm nữa, con gọi anh Khánh đến ra mắt mẹ nha.

Bà Lan nguýt con gái:

− Đâu mà mau thế?

− Con quen ảnh sau anh Triết một thời gian ngắn thôi. Trước khi đi du học, ảnh hứa khi nào tốt nghiệp về nước, ảnh sẽ cưới con.

Bà Lan hơi chú ý:

− Rồi bây giờ nó đã về chưa? Làm nghề gì?

− Dạ, về rồi. Ảnh mở phòng mạch, bệnh nhân đến khám đông lắm mẹ ạ.

Bà Lan ngồi làm thinh.

− Mẹ bằng lòng nghe mẹ? - Uyên nài nỉ - Lúc trước, mẹ hay nói với con sau này lớn lên phải lấy chồng bác sĩ thì mẹ mới yên tâm. Hổng lẽ bây giờ mẹ quên rồi sao?

Bà Lan thở dài:

− Con làm mẹ khó nghĩ quá. Thôi thì tùy ở con. Việc đã lỡ rồi, có trách con cũng bằng thừa.

Uyên sung sướng cười toe:

− Ôi! Con biết thế nào mẹ cũng đồng ý mà.

− Mẹ chỉ vì con. Thực lòng mẹ thương thằng Triết lắm, nên chẳng thể vui được.

− Tại mẹ chưa gặp anh Khánh đấy thôi, gặp rồi mẹ sẽ thấy mến liền. Ảnh cũng hoạt bát, nói năng có duyên hơn anh Triết nữa cơ.

Bà Lan xua tay, nói đùa:

− Ấy ấy! Anh nào thì cô cũng bảo cởi mở, phóng khoáng, khen đáo để luôn, nhưng chỉ qua một thời gian rồi lại chán, chê ỏng chê ẹo.

− Mẹ nói sao mà quá lời. Ngoài Triết với Khánh, con còn có ai nữa đâu.

− Chắc không? Ráng đừng làm cho mẹ bất ngờ nữa đấy.

− Con bảo đảm sẽ không có lần thứ hai đâu mà.

Bà Lan khẽ khàng:

− Mẹ bao giờ cũng muốn cho con được hạnh phúc, dù phải hy sinh tất cả những gì mẹ có. Nhưng chuyện tình cảm rất quan trọng, không thể xem như trò đùa. Sung sướng hay đau khổ sẽ theo con suốt cả một đời bởi sự chọn lựa của con.

Uyên cúi đầu:

− Con xin vâng lời mẹ. Con hứa sẽ chẳng khi nào để cho mẹ buồn phiền nữa.

Bà Lan mỉm cười hài lòng.

oOo

Hôm nay là chuyến bay thực tập đầu tiên của Nghi.

Trong đội ngũ tiếp viên, Nghi nổi bật hơn cả với dáng dấp thanh mảnh và nước da trắng ngần, bộ áo dài màu xanh da trời làm tôn cao vẻ đẹp của cô.

Các chàng phi công trẻ cứ tấm tắc cùng nhau rồi mê mải nhìn khiến Nghi đâm ngượng. Làm ra vẻ tự nhiên, Hải đến bên cô làm quen:

− Hình như tôi đã gặp Nghi đôi lần ở đâu rồi thì phải.

Nghi cười cười:

− Còn Nghi thì thấy anh lạ hoắc.

Hải ngã đầu, tủm tỉm cười:

− Cũng chẳng sao. Trước lạ sau quen mà.

− À! Lát nữa, Nghi thực tập ở chiếc phi cơ nào nhỉ? - Nghi hỏi.

Hải trỏ vào chiếc gần nhất.

− Đây này. Tôi cũng mới được biết tin này thôi. Do tôi lái đấy.

− Vậy chắc Nghi phải hối lộ anh để anh bay thật êm giùm Nghi.

Hải bật cười:

− Không hề gì đâu. Phi cơ chở hành khách, chứ đâu phải phi cơ quân sự đâu mà nhào lộn ào ào.

Cô rụt vai:

− Nhưng chỉ sợ chưa quen, thế nào Nghi cũng bị chóng mặt, buồn nôn.

− Việc ấy là đương nhiên thôi. Lần đầu, chẳng ai tránh khỏi cả.

− Khi xưa, anh có bị vậy không?

Hải gật đầu:

− Có chứ. Nhưng riết rồi đâm quen. Bây giờ, lên máy bay, anh thấy cũng như ngồi dưới đất liền vậy.

− Chừng nào Nghi mới được như thế nhỉ? - Nghi ước ao.

Hải trấn an:

− Đừng lo. Cứ ổn định tinh thần. Đây, tôi tặng cho Nghi viên thuốc chống nôn, uống vào sẽ tỉnh như sáo thôi.

Nghi lắc đầu:

− Cảm ơn anh. Nghi không uống đâu. Để thử xem cơ thể Nghi có thích ứng được với độ cao không? Chứ tàu thủy thì Nghi có đi rồi, vẫn khỏe bình thường thôi.

Hải gật nhẹ:

− Vậy thì tốt. Hy vọng Nghi sẽ không có việc gì.

Nghi dựa lưng vào tường, mắt lơ đãng nhìn ra xa xa:

− Anh vào nghề này lâu chưa?

− Vừa đúng hai năm.

Nghi cười duyên dáng:

− Đi mây về gió, chắc là thú lắm nhỉ?

− Rồi Nghi cũng sẽ giống vậy thôi. À! Nghi nghĩ sao khi chọn ngành này?

Cô nghiêng đầu, chúm chím cười:

− Tại Nghi thích cảm giác bềnh bồng, thích nhìn cảnh vật từ trên không trung.

− Nếu nước ta cho phép tuyển nữ phi công, chắc Nghi sẽ tham gia liền?

− Vâng, đúng vậy.

− Nhà Nghi ở đường nào nhỉ?

Cô cười cười:

− Hỏi chi kỹ thế? Tận trong hẻm sâu cơ. Quê anh ở thành phố này?

− Không. Tít ngoài miền Trung.

− À! Thảo nào anh có giọng nói hơi đặc biệt.

Hải cười giòn:

− Sao không bảo là nằng nặng, khó nghe cho đúng hơn?

− Hổng dám đâu. Con gái mà nói giọng Huê" thì dễ thương hết biết luôn đấy.

Hải lém lỉnh:

− Thế ư? Còn con trai, chắc dễ ghét lắm phải không?

Nghi mỉm cười:

− Cũng tùy người.

Câu chuyện được dừng lại tại đó vì có lệnh chuẩn bị từ cấp trên. Ai nấy vào vị trí của mình.

oOo

Nghi tái xanh mặt mày, cô không chịu hết được thời gian qui định trong chuyến bay.

Vừa đáp phi cơ xuống sân bay, Hải đã vội gọi điện đến người bạn thân nhất để nhờ chăm sóc Nghi giùm. Trong phi đội cũng có sẳn các bác sĩ, nhưng Hải muốn tỏ ra lo lắng đặc biệt hơn cho cô nên mời bác sĩ bên ngoài.

− Alô. Khánh đó hở? Mày có rảnh không? - Hải hỏi.

Người bên kia đầu dây đáp:

− Đang bận. Việc gì thế Hải?

− Tao muốn mời mày đến để chăm sóc một người.

− Tao không đi được. Nếu có thể, mày chở lại đây. Nhưng bệnh gì, có nặng không?

Hải đáp nhỏ trong máy:

− Một tiếp viên mới thực tập chuyến bay đầu tiên bị choáng.

− Ồ! Vậy thì cho nằm nghỉ tí xíu sẽ khỏi thôi mà.

− Ậy! Mày dốt quá. Tao muốn nhân cơ hội tỏ vẻ chăm sóc.

− Để chinh phục cảm tình của cô ta phải không? Vậy cứ đưa tới đây.

Hải bật cười:

− OK. Cảm ơn trước nghe mày.

Sau khi xin phép cấp trên, Hải dìu Nghi lên xe. Khi ấy, Nghi nằm tĩnh dưỡng đã thấy khỏe đôi chút, cô hỏi Hải:

− Anh đưa Nghi đi đâu thế?

− Đến phòng mạch bác sĩ.

− Thôi khỏi. Xuống phi cơ là Nghi đã khỏe lại rồi.

− Nhưng Nghi còn yếu lắm, cần được chăm sóc tận tình hơn.

− Hồi nãy, cô y tá cũng bảo là không sao, vài lần nữa Nghi sẽ quen thôi. Có nhiều người cũng giống như Nghi vậy.

Hải gật đầu:

− Biết thế. Nhưng trông Nghi mảnh mai quá, cần tăng trọng thêm chút nữa mới đủ sức chịu đựng.

− Thì để Nghi về nhà bồi dưỡng chứ. Anh đưa tới bác sĩ làm chi?

− Dốt quá đi. Bác sĩ sẽ kê toa mua thuốc bổ. Chỉ có thầy thuốc mới biết cơ thể Nghi hợp với loại thuốc bổ nào.

Cô tặc lưỡi:

− Chao ơi! Không có gì hết mà anh lăng xăng lo lắng, làm tụi bạn nó cười Nghi.

Hải lì lợm:

− Mặc kệ, ai cười thì hở mười cái răng, việc gì lại sợ?

Nghi cắn môi, lơ đãng nhìn hai bên đường. Buồn cười cho anh chàng này thật. Mới gặp mà làm như quen lâu. Người ta bảo mấy anh chàng phi công đào hoa lắm, đụng vào là khổ. Cô thầm nghĩ rồi len lén nhìn anh ta. Cao ráo, đẹp trai, khuôn mặt cương nghị, nhưng nếu đem so với Khánh thì vẫn còn thua một chút. Ô! Mà sao khi không mình lại nhớ đến Khánh nhỉ? Lạ thật!

Trí óc Nghi còn đang nghĩ vẩn vơ thì Hải dừng xe lại rồi bảo cô:

− Đã đến nơi. Giờ này vắng khách.

Nghì nhìn đồng hồ. Đã gần giờ nghỉ trưa. Cô cùng HảI bước vào, chạm mặt ngay với một người mặc áo blouse trắng. Thì ra là Khánh.

Thấy cô, anh thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười:

− Ô! Nghi đây mà. Lúc nãy có bị bất tỉnh không mà để bạn của anh lo cuống quít thế?

Hải mở to mắt nhìn Khánh:

− Mày cũng quen với cổ nữa à? Hồi nào mà hay vậy?

− Cũng mới thôi. Nhưng có lẽ trước mày.

Hải hơi chột dạ:

− Trước sau thì có quan trọng gì, đúng không?

Khánh gật nhẹ:

− Đồng ý. Bây giờ, mày muốn tao khám cho Nghi...

Nghi vội phẩy tay, nhăn mặt:

− Khỏi đi. Nghi có bệnh gì đâu mà khám. Anh Hải chỉ bày vẽ.

Hải cười cười:

− Sao lúc nãy Nghi bằng lòng, rồi bây giờ lại không?

Cô trừng mắt:

− Bằng lòng hồi nào? Tại anh ép người ta lên xe chớ bộ.

− Thôi, Nghi cũng nên thông cảm. Hải quá lo lắng vì cô ấy mà.

Nghi bảo:

− Không hiểu sao khi ngồi trên phi cơ, Nghi nghe hết thảy ruột gan như đi lên. Anh Hải lượn vài vòng là Nghi bắt đầu nôn ọe.

Khánh bật cười:

− Đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể. Nếu Nghi can đảm chịu vài lần nữa thì sẽ hết.

Hải gật đầu động viên cô:

− Đúng đấy. Dần dần cơ thể sẽ thích ứng với độ cao thôi. Đa số các cô tiếp viên đều không thể tránh khỏi trường hợp đó.

− Có không? Hay anh nói để khích lệ tinh thần Nghi đó? Nghi chỉ lo khôNg khắc phục được sẽ bị loại.

Hải trấn an ngay:

− Làm gì có chuyện bị loại. Có người còn bị trầm trọng đến nổi xỉu tại chỗ vì quá sợ. Nhưng rồi cũng qua thôi.

Nghi hơi yên tâm, cô bảo:

− Vậy Nghi cũng sẽ cố gắng hết sức xem sao.

− À! Nếu Nghi thấy không cần uống thuốc thì ta về nhé. - Hải nói.

− Anh định đưa Nghi về ư? Thôi, không dám làm phiền anh nhiều đâu. Anh Khánh về cùng đường với Nghi, để Nghi xin quá giang ảnh được rồi.

Khánh lặng im không từ chối. Hải cảm thấy quê quê, gật nhẹ:

− Ừ. Sao cũng được. Thằng Khánh coi vậy mà tốt số.

Nghi phân bua liền:

− Ê! Anh đừng hiểu lầm nha. Tại ảnh là anh của nhỏ bạn thân với Nghi.

− Thì anh có nghĩ gì đâu. Ai đưa về cũng được mà. Thôi, chào cả hai nghe.

Nghi đáp lại bằng nụ cười. Hải đi rồi, còn lại mình Nghi và Khánh, cô cảm thấy lúng túng, chân tay như thừa thãi. Bất chợt, Nghi ân hận vì sao lại chọn giải pháp ở lại với Khánh? Như vậy là gián tiếp cô để cho Khánh biết rằng cô có cảm tình với Khánh rồi. Ôi chao! Nghĩ đến đây, tự nhiên mặt Nghi bỗng đỏ bừng lên thẹn thùng.

Khánh vẫn vô tình lui cui xếp lại mớ giấy tờ bề bộn trên bàn.

Vừa làm việc, Khánh vừa tìm chuyện để nói với Nghi. Anh làm một màn phỏng vấn:

− Nghi phục vụ trên phi cơ của Hải à?

Cô gật đầu.

− Hai người quen nhau từ khi nào thế?

− Mới lúc sáng nay thôi. Còn anh?

− À! Tụi anh học chung nhau hồi ở phổ thông. Lúc ấy cũng thân lắm, nhưng sau này mỗi đứa mỗi chọn nghề khác nhau. Thỉnh thoảng mới gặp lại.

Nghi chợt hỏi:

− Sao anh không chọn nghề phi công như anh Hải? Trông có vẻ mạnh mẽ, hùng dũng hơn.

− Mỗi người đều có ý thích riêng. Hải hiếu động nên làm phi công. Con anh ưa tĩnh lặng nên làm bác sĩ.

Nghi cười, nói như trêu Khánh:

− Nhưng các cô gái đa số thích nét oai phong của mấy anh chàng phi công.

− Nghi cũng vậy chứ gì? A! Thì ra thế. Nhưng Nghi nên nhớ, mấy gã phi công thì rất đào hoa đấy.

Nghi mỉm cười:

− Mặc họ chứ. Đâu ăn nhằm gì đến Nghi.

− Sao lại không? Vì mỗi ngày Nghi mỗi tiếp xúc với họ, thật là nguy hiểm.

Cô bật cười khúc khích:

− Nguy hiểm cho Nghi, chứ đâu phải cho anh mà anh lo?

− À! Thế mà có liên can mới kỳ.

Một câu trả lời thật ý nhị. Nghi chúm chím, nhìn đồng hồ nơi cổ tay, hối thúc Khánh:

− Nào! Cho Nghi quá giang đi chứ. Quá trưa rồi.

Khánh đáp tỉnh bơ:

− Buổi trưa, anh ăn cơm tiệm rồi nghỉ ngơi tại đây. Chiều mới về.

Nghi mở to mắt:

− Thật không? Sao hồi nãy anh hổng nói để Nghi đi với anh Hải?

Thấy cô hốt hoảng, Khánh cười to:

− Làm gì mà quýnh quáng lên thế. Nói vậy, chứ anh đâu có bắt Nghi ở lại đây. Nhưng dùng cơm với anh đi rồi anh sẽ đưa về.

− Được thôi. Anh thường ăn ở đâu?

− Gần đây. Đi vài bước là tới. Mình cùng đi bộ nghe?

Cô gật đầu, đưa tay lên ngang mày che nắng buổi trưa chói chang làm hoa mắt.

− Nghi nghe thật khỏe rồi chứ? - Khánh hỏi.

− Vâng. Xuống khỏi phi cơ là Nghi khỏe ngay thôi.

− Vậy cũng đòi làm tiếp viên hàng không. Hay là Nghi đổi nghề đi nhé.

− Không bao giờ. Nghi thích cái gì rồi thì nhất định phải làm cho kỳ được, không khi nào bỏ cuộc giữa chừng.

Khánh gục gặc đầu:

− Có nghị lực như vậy thì tốt.

Hai người tiếp tục bước bên nhau. Tới một tiệm ăn thoáng đãng, rộng rãi, Khánh bảo:

− Ta vào đây đi.

Buổi trưa, thực khách đông đúc, không khí ồn ào. Khánh đưa thực đơn cho Nghi:

− Hãy chọn những món nào Nghi thích.

Cô do dự:

− Nhưng không hợp với ý anh thì sao? Thôi, anh chọn đi cho dễ.

Khánh cười khoe hàm răng đều đặn:

− Anh dễ lắm. Món nào ăn cũng được cả.

Nghi xem tờ thực đơn một lúc rồi gọi:

− Canh chua cá lóc, rau ghém kèm với thịt kho tàu. Hoa thiên lý xào với thịt bò.

Khánh gật nhẹ:

− Được đấy. Ý thích của Nghi khá giống anh.

Cô ngó nơi khác, cười mỉm.

Khánh được dịp ngắm Nghi. Hôm nay, cô mặc bộ áo dài ôm gọn thân mình thon thả, trông thật thanh thoát và dễ thương. Nắng trưa làm da mặt mịn màng của Nghi căng ra, đôi má hồng hào như quả đào chín. Càng ngắm cô, Khánh càng say.

oOo

Nghi đến nhà thăm Uyên. Nghe Nghi kể lại chuyện bị nôn ói và được Hải chăm sóc, Uyên phì cười:

− Vậy thì sao làm tiếp viên được? Nhiệm vụ của Nghi là phục vụ cho mọi người, chứ đâu phải để mọi người phục vụ cho mình.

− Nhưng chỉ một hai lần đầu thôi, bây giờ thì em đã quen rồi. Phải chi chị có sức khỏe vào làm với em cho vui.

Uyên lắc đầu:

− Trình độ thì chị có, nhưng ngoại hình đâu bằng ai, dễ gì được tuyển vào.

− Lúc này, anh Triết có thường đến không chị? Chắc là đều đều nên gương mặt chị mới tươi như thế này.

Uyên thấp giọng:

− Không đâu. Có lẽ ảnh sẽ không bao giờ đến nữa.

Nghi ngạc nhiên, nhíu mày:

− Ủa! Sao lạ vậy? Hai người giận hờn hay cãi lẫy gì với nhau à?

− Xưa giờ, chị với ảnh ít khi cự cãi lắm. Nhưng có điều tình cảm dường như lợt lạt dần đi.

− Chị nghĩ sao ấy, chứ riêng em thấy ảnh vẫn yêu thương chị như ngày nào.

− Nhìn bên ngoài thì vậy. Song thực ra, tình yêu đã đổi thành tình bạn trong lòng chị từ lâu rồi.

Nghi gục gặc đầu:

− À! Như thế là tự chị thay đổi, chứ đâu phải anh Triết.

Uyên tự biện hộ cho mình:

− Cũng chẳng phải chị thay đổi. Mà xét lại, chị chưa khi nào yêu anh Triết cả. Ngày xưa, cũng chỉ vì sự bồng bột của tuổi mới lớn nên chị ngộ nhận tình cảm nhất thời, tưởng đó là tình yêu.

Nghi thở dài:

− Chị khẳng định là đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?

− Vâng. Và chị cũng đã nói thẳng với anh Triết.

Nghi nhìn Uyên chằm chằm:

− Ảnh có phản ứng gì không? Hay là chấp nhận.

− Anh ấy hơi buồn. Nhưng chẳng trách cứ gì chị.

− Em không ngờ tình cảm của hai người lại kết thúc buồn như vậy. Phải chi biết sớm, em sẽ khuyên nhủ chị, không để chuyện đáng tiếc thế này xảy ra đâu.

Uyên cười mỉm:

− Chị đã từng tâm sự với mẹ, và mẹ chị cũng bất đồng ý kiến với chị. Nhưng bà vẫn không ngăn được chị đâu. Một khi chị đã quyết định thì chẳng ai có thể cản trở.

Nghi lặng im, nghe bất mãn trong lòng. Cô nghĩ không lý nào tự dưng Uyên có thái độ với Triết như vậy. Chắc Uyên đã so sánh Triết với ai đó rồi chán anh, vì cho rằng anh thấp kém hơn về địa vị hay vật chất gì đấy. Thật lòng dạ con người không thể đo lường được.

Nghi thử hỏi:

− Chị Uyên à! Anh Triết ra đi, để lại lỗ hổng to lớn trong trái tim chị, thế... đã có ai được chị chọn để đặt vào nơi ấy chưa?

Uyên bộc bạch ngay:

− Chuyện ấy đương nhiên rồi. Người này hơn hẳn anh Triết về mọi mặt, nhưng không phải chị mới quen đây đâu, mà chị và ảnh quen nhau rất lâu rồi.

Nghi nhíu mày:

− Thế à? Đã hứa hôn với anh Triết, sao chị còn dám....

− Không. Ban đầu, chị chỉ xem như bạn, nhưng dần dần chị với anh ấy yêu nhau lúc nào không hay. Bây giờ, nếu đem tình cảm ra để cân đo thì chị cảm thấy không còn dành cho anh Triết một chút gì nữa.

Nghi nói mỉa:

− Nghĩa là bao nhiêu tình cảm, chị đã trao hết cho người kia rồi phải không?

− Biết làm sao được, khi con tim có lý lẽ riêng của nó. Em trách, chị cũng đành chịu thôi.

Nghi đưa mắt nhìn trộm Uyên. Hôm nay, chị ấy trang điểm kỹ quá, lại mặc áo mới nữa, chắc đang chuẩn bị để đón chàng đây mà. Bỗng nhiên, cô thấy xót xa cho Triết. Có lẽ anh đang buồn bã lắm thì phải. Chợt Nghi muốn đứng dậy, bước khỏi ngay căn nhà này.

Uyên vô tình đâu hiểu Nghi đang nghĩ gì nên hớn hở bảo:

− Hôm nay, em thấy chị ra sao hở?

− Rất xinh đẹp, khác lạ hơn mọi ngày. Có phải chị đang chờ đợi một người không?

Uyên chúm chím cười, vẻ hạnh phúc:

− Sao em đoán hay quá vậy?

− Nhìn chị là biết ngay ấy mà.

Uyên ngả đầu, cười cười:

− Em có muốn nhìn mặt người ấy không? Nán lại chờ một chút đi, giờ này chắc ảnh sắp đến rồi đấy.

Nghi cũng tò mò nên gật:

− Để xem anh ta hào hoa đến mức nào mà chị phụ rẫy anh Triết.

Uyên nghiêm nét mặt, khó chịu:

− Nếu em còn nói vậy, là chị giận em lắm đó nghe. Đã bảo chị với anh Triết không hợp nhau mà sao em cứ nhắc ảnh hoài thế?

Nghi chép miệng:

− Ừ thôi. Em không nhắc đến nữa.

Uyên chợt thấy đôi tay hơi bẩn vì dọn dẹp nãy giờ, cô bảo Nghi:

− Chị đi ra sau chút xíu. Em ngồi đây chờ, nếu ảnh tới, thay mặt chị tiếp giùm. Chị sẽ ra ngay thôi.

Uyên vừa quay gót, khuất dạng sau màn cửa thì Khánh cũng vừa ngừng xe trước nhà, anh mở cửa bước vô.

Nghi và Khánh trố mắt nhìn nhau, sững sờ.

Anh ngập ngừng không thành câu:

− Sao... sao Nghi ở nơi này?

Cô cũng đáp lại Khánh bằng câu hỏi:

− Anh đến tìm chị Uyên phải không?

Khánh gật đầu, ngơ ngác:

− Em quen với Uyên à?

− Chị ấy là chỗ quen biết với gia đình em.

Khánh đứng như chôn chân tại chỗ. Nghi không tin vào suy đoán của mình, cô hỏi để anh xác định lại:

− Anh là người yêu của chị Uyên?

Khánh còn đang lưỡng lự thì Uyên đã bước ra.

− Ủa! Hai người cũng có quen với nhau nữa sao? Vậy thì vui quá rồi.

Nghi cố gắng nói, giọng thật bình tĩnh:

− Anh Khánh là anh trai của nhỏ Kim, bạn thân của em. Thôi, để em về cho anh chị nói chuyện.

Khánh ngó Nghi đau đáu, nhưng giờ phút này, anh không thể nói gì trước mặt Uyên được.

Uyên giả vờ cầm chân cô lấy lệ:

− Cứ ở chơi đi Nghi. Người nhà cả mà.

Bà Hoàng Lan bước ra:

− Nghi định về sao? Ở lại dùng cơm với dì đi.

Cô từ chối:

− Dạ, cháu cám ơn dì. Xin cho cháu hẹn dịp khác.

Bà Lan cười tươi:

− Nhỏ này hôm nay bỗng dưng làm khách, chắc tại có người lạ.

Nghi chào mọi người rồi đi như trốn chạy. Uyên đươc. dịp giới thiệu với bà Lan:

− Mẹ à! Đây là anh Khánh, bác sĩ, mà cũng là bạn của con.

Khánh đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào.

Bà Lan vui vẻ, lịch sự đáp lại. Hỏi thăm qua loa vài câu, bà lánh mặt để Khánh và Uyên được tự do.

Còn lại có hai người mà Khánh cứ ngồi trầm ngâm. Uyên lạ lẫm nhìn Khánh:

− Sao anh có vẻ như đang suy nghĩ điều gì thế?

Khánh không trả lời mà hỏi lại:

− Dạo này em thế nào?

− Em nghe khỏe hẳn ra. Thấy ghét anh ghê. Cứ để người ta chờ đợi.

Uyên trách yêu Khánh. Nhìn nét mặt vui tươi hớn hở của cô, Khánh không nỡ làm cho cô thất vọng nên cứ mãi vòng vo:

− Từ lúc biết nhau đến giờ, đây là lần thứ nhất anh đến nhà em.

Cô nguýt anh bằng nửa con mắt:

− Chứ sao. Không hiểu anh kiêng kỵ điều gì mà em mời, anh cứ lần lữa mãi.

− Anh bận học tối mày tối mặt để sang bên ấy theo kịp bạn bè, còn thời gian đâu nữa.

− Anh thì lúc nào cũng bận bịu cả. Dành chút ít thì giờ cho người yêu cũng không có. Quả là tệ!

Khánh không muốn xoay quanh vấn đề đó để Uyên có dịp trách móc, anh lãng sang chuyện khác.

− Mẹ em trông còn trẻ và cũng đẹp người quá đấy chứ.

− Mấy năm sau này mẹ già đi nhiều. Ba mất sớm nên mẹ phải thay ba kiêm nhiệm, quán xuyến tất cả.

− Gia đình em sống bằng nghề gì?

− Kinh doanh đủ các mặt hàng. Thấy loại nào mua bán có lời thì làm.

− À! Giống như công ty ngoại thương của nhà nước, vậy mà... - Khánh chợt ngừng, nhìn quanh nhà, nói tiếp - Chỉ có Uyên với mẹ mà ở nhà rộng thênh thang. Sao không cho người ta thuê bớt?

Cô lắc đầu:

− Mẹ kinh doanh dư sức sống. Vả lại cho thuê, khách ở không giữ gìn, nhà mau bị xuống cấp lắm.

Khánh gật, đưa mắt nhìn quanh như tìm kiếm.

− Nghe nói em đàn hay lắm, anh chưa bao giờ được thưởng thức tài nghệ của em. Nhưng cây đàn dương cầm em đặt ở đâu?

Uyên đưa tay chỉ lên tầng trên:

− Em để ở phòng ngủ ở trên lầu ấy.

Rồi cô bỗng nắm tay Khánh:

− Mình lên trên đó, em sẽ đàn cho anh nghe.

Anh từ khước:

− Thôi, anh làm sao dám lên phòng riêng của Uyên.

− Đừng lo. Em đã thú thật hết với mẹ chuyện của mình rồi.

Khánh giật thót:

− Thế thì chết! Em quên là em đã hứa hôn với một người rồi ư?

Uyên đáp tỉnh bơ:

− Em cũng đã chủ động nói với anh Triết. Và anh ấy đã đồng ý hủy bỏ hôn ước cách nay không lâu.

− Sao em lại làm như vậy chứ?

− Lạ chưa. Không làm vậy thì chúng ta phải xa nhau ư? Đâu thể được.

− Nhưng anh không muốn sống trong giày vò, vì giành giật tình yêu của người khác.

− Em đã bảo anh đừng có mặc cảm ấy. Với tình yêu, không thể tính kẻ trước người sau.

Khánh nói lớn:

− Em đừng bội bạc và dối lòng. Nếu khi xưa, em không yêu Triết thì làm gì có chuyện hứa hôn.

− Vì lúc ấy, em trẻ người non dạ, nên còn bồng bột, nông nỗi.

Khánh nổi cáu:

− Ngụy biện, man trá! Em là một người hai lòng. Tôi ghê sợ em.

Uyên đỏ mặt muốn khóc:

− Em vì anh nên mới từ hôn, thế mà anh mắng em như vậy ư?

− Cô đừng đổ tiếng oan là vì tôi. Khi trước cô dối tôi. Có bao giờ cô nói cho tôi biết cô đã có hôn phu rồi đâu?

Uyên xuống nước năn nỉ:

− Em giấu anh, bởi vì em nghĩ nếu nói thật, anh sẽ không thể chấp nhận.

− Hừ! Cô đừng tưởng từ hôn với Triết, tạo một chuyện đã rồi để ép buộc tôi. Không đời nào đâu.

Uyện giận tái mặt:

− Anh là bác sĩ, anh phải có lương tâm. Không thể nói tiếng yêu em, rồi bây giờ quay lưng bỏ mặc em như vậy.

Khánh thấy Uyên mất bình tĩnh, anh ráng dằn lòng, ngồi xuống bên cô. Dịu giọng, anh vỗ về:

− Uyên à! Khổ quá! Sao em không chịu hiểu? Đừng để dư luận lên án chúng ta. Anh khuyên em nên trở về với Triết và hãy quên anh đi. Anh không thể tiếp tục làm cho người khác đau khổ.

Uyên nhăn nhó, cao giọng:

− Em không tin anh cao thượng đến như vậy. Chỉ trừ khi anh hết yêu em nên mới can đảm nói lên những lời ấy.

Khánh ngồi cúi đầu lặng thinh. Uyên lay vai anh:

− Có phải vậy không? Sao anh im lìm thế? Nếu đúng, anh cứ nói ra đi. Thà cứ thú thật mà nghe nhẹ lòng.

Khánh phân vân một lúc rồi gật đầu:

− Vâng. Anh đã có người yêu, và muốn em đừng vương vấn anh nữa mà trở lại với Triết.

Uyên nghe như đất trời chao đảo:

− Người ấy là ai? Anh có thể nói cho em biết không?

− Em tìm hiểu để làm gì? Nên biết bấy nhiêu đó là đủ.

Uyên lặng người suy nghĩ, chợt nhớ thái độ của Nghi khi gặp Khánh ở nơi đây. Dường như có điều gì bí mật và ngỡ ngàng mà hai người muốn giấu.

Nghi ngờ, Uyên đánh đòn tâm lý bằng cách hăm dọa:

− Nếu anh cứ mãi giữ kín, em sẽ không bao giờ đi lấy chồng. Vì biết đâu anh nói dối em.

Khánh lắc đầu:

− Không thể được. Em đừng buộc anh phải nói ra tên người ấy.

Uyên ngó Khánh như muốn lột trần con người anh.

− Hỏi để xem anh có thành thật không thôi. Chứ thật sự em đã đoán ra rồi.

Khánh hỏi:

− Ai?

− Nghi. Đúng không?

Khánh gật khẽ, xác nhận. Bất ngờ Uyên tái mặt, lảo đảo chạy lên cầu thang.

Khánh ngồi chết gí tại chỗ. Anh không biết an ủi Uyên bằng cách nào.

Bỗng nhiên cô khụy chân, té xuống rồi lăn lông lốc trên những nấc thang.

Khánh hoảng hồn chạy lên bồng Uyên, thân thể cô oặt oẹo trên tay anh. Bà Lan ở đàng sau nhà nghe tiếng kêu của Khánh vội chạy ra.

− Trời ơi! Sao con tôi lại như thế này? Cậu đã nói gì để đến đổi nó ngất xỉu như vậy hả? Bây giờ phải làm sao đây?

Khánh vội bảo:

− Uyên bị sốc mạnh nên có thể ngất chút xíu rồi tỉnh thôi. Bây giờ, nên đặt cổ năm ở nơi thoáng mát.

Bà Lan mở cửa phòng mình.

− Không cần chở đi bệnh việt cấp cứu à?

Khánh đặt Uyên nằm trên giường rồi làm hô hấp nhân tạo cho cô. Bà Lan thì xoa bóp khắp nơi cho Uyên bằng dầu.

Thời gian trôi qua, hai người sốt ruột chờ đợi.

Không bao lâu, cánh mũi của Uyên phập phồng theo nhịp thở, cô bỗng mở choàng mắt ra. Cảnh vật từ mờ ảo đến rõ dần trước mặt. Nhận ra bà Lan đang đứng gần, cô run run đôi môi, khẽ nói:

− Con khổ quá, mẹ ơi!

Bà Lan nắm tay con gái:

− Cố gắng đừng khóc, con ạ.

Khánh ân cần hỏi:

− Em có nghe đau ở đâu không? Lúc nãy, em đã té từ trên cầu thang xuống đấy.

Uyên nhớ lại, rồi cử động đôi chân của mình. Cô chợt nghe nhói đau khi nhấc chân trái lên. Dù cố gắng hết sức, cô vẫn không thể nào làm cho nó nhúc nhích được nữa.

Thấy cô nhăn mặt đau đớn, Khánh lo ngại cô có nguy cơ bị gãy chân.

Anh bảo với bà Hoàng Lan.

− Cháu thấy để ở nhà không ổn. Phải đưa Uyên đến bệnh viện để chụp hình xương mới được.

Bà Lan hoảng hốt:

− Cậu nghĩ xương chân của Uyên bị gãy à? Trời ơi! Rồi đây nó sẽ chịu mang tật suốt đời cho xem.

Khánh lặng yên bế Uyên ra xe, cứ mặc cho bà Lan trách móc.

oOo

Từ nhà Uyên chạy về, Nghi để nguyên quần áo, ngã bừa lên giường thổn thức.

Cô không ngờ hôm nay phải đối diện với một sự thật phũ phàng như vậy. Khánh là người yêu của Uyên ư? Sao bấy lâu nay, cô không hề hay biết về điều đó? Tại Khánh khéo che đậy, hay tại Nghi quá tim vào anh cho nên bây giờ mới vỡ lẽ ra.

Chẳng ngờ Khánh là người có học thức mà lại giả dối đến thế. Lời yêu thương mật ngọt đêm nào không phải anh chỉ dành riêng cho cô đâu, mà là cho hết thảy các cô gái. Khánh đã yêu Uyên trước khi gặp Nghi. Nếu như hôm nay Nghi không đến nơi đây thì cho đến khi nào cô mới phát hiện ra cuộc tình tay ba này.

Mà không. Phải nói là tay tư mới đúng, vì còn có Triết nữa. Anh ấy đã bị Uyên âm thầm phản bội trong một thời gian dài. Ôi! Sao Triết có thể đặt lòng tin vào một người như Uyên nhỉ?

Nhưng thôi, nói Triết làm gì, trong khi Nghi cũng lâm vào trường hợp trương tự như vậy. Lúc yêu, người ta thường mù quáng, bao giờ cũng nghĩ tốt đẹp về đối tượng của mình. Và Nghi cũng không tránh khỏi sự thường tình ấy.

Một lần vấp ngã có trăm vạn niềm đau. Lần đầu biết bao xao động là lần đầu bị lừa dối. Nghi thề với lòng, mãi mãi sẽ không nhớ đến Khánh nữa. Từ đây, sẽ chẳng còn những đêm chung đôi trên con đường vắng. Sẽ chẳng còn những nụ hôn nồng nàn làm đất trời nghiêng ngã nữa, mà mỗi người sẽ một nơi để xóa nhòa dĩ vãng.

Nghĩ đến đây, Nghi bỗng nghe lòng se thắt, nước mắt trào dâng từ lúc nào làm ướt sũng trên gối như mưa. Phải chi cô đừng gặp Khánh thì đâu có những nỗi khổ như thế này. Ôi! Dư vị của tình yêu sao cay đắng quá đỗi.

Đang ôm gối nằm co, cánh cửa phòng chợt hé mở rồi một cái đầu thò vào:

− Rầu rĩ gì mà nằm kiểu tình ca số bốn vậy nhỏ?

Nghi vội quệt nước mắt vào tay áo, đưa tay ngoắt Kim.

− Đến sao mà im lìm vậy? Vô đây với tao.

Khép hờ cửa lại rồi Kim nhoài người xuống bên cạnh Nghi.

− Này! Quay lại đây coi. Mắt mày sao đỏ hoe thế? Khóc à?

Nghi chớp chớp mắt cúi xuống:

− Tao đang buồn...

Kim nhìn cô đau đáu:

− Chuyện gì? Nói cho tao nghe đi để còn chia sẻ.

Nghi lắc đầu:

− Khó nói lắm. Thông cảm đi, đừng tìm hiểu làm gì.

À! Vậy thì đừng trách nhỏ này vô tình trước nỗi buồn của mày nhé.

Nghi cắn môi, cười khổ:

− Mày đến tao chơi, hay có việc gì không?

Kim thở ra:

− Tính rủ mày đi thăm một người đang nằm trong bệnh viện.

− Ai vậy? Bị bệnh gì thế?

− Không phải bị bệnh mà tại bị ngã vì trượt chân trên thang lầu.

Nghi hỏi:

− Người ấy có liên hệ gì với mày?

− Là người yêu của anh Khánh, chị dâu tương lai của tao.

Nghi biến sắc:

− Có phải chị ấy tên Uyên không?

− Ừ. Đúng rồi. Sao mày biết?

Nghi nói nhỏ:

− Tao cũng có quen với chị ấy.

− Vậy thì mày càng phải sốt sắng đi thăm. Nghe nói chị Uyên có thể bị gãy xương chân.

Nghi nhớ lại diễn tiến sự việc. Sau khi biết Uyên là người yêu trước kia của Khánh, Nghi đau khổ cùng cực, âm thầm bỏ ra về. Cô không muốn Uyên hiểu được chuyện tình cảm giữa Nghi và Khánh, vì Nghi biết mình là kẻ đến sau và cũng để cho Uyên được vui vẻ bên Khánh mãi mãi.

Nhưng không ngờ khi Nghi rời khỏi nơi đó thì tai nạn lại đến với Uyên. Chẳng lẽ Khánh không biết Uyên có bệnh tim hay sao mà đem chuyện riêng của Khánh và Nghi nói cho Uyên nghe?

Nghi ngờ, cô hỏi lại Kim:

− Anh Khánh có nói rõ tại sao chị Uyên bị ngã không?

Kim lắc đầu:

− Ảnh chạy về nhà lấy vài món đồ cần thiết, chẳng kịp hỏi gì thì ảnh lại trở vào bệnh viện ngay. Nhưng mày có đi không thì bảo.

Nghi lắc đầu từ chối:

− Mày có đi thăm thì vào trước đi. Chắc ngày mai tao mới tới.

− Thôi, tao chờ mày đi một lượt luôn. Ngày mai, tao đến nhá.

Nghi thẫn thờ gật nhẹ. Kim nhìn Nghi lom lom:

− Hôm nay, sao trông mày bơ phờ như kẻ mất hồn? Hai đứa mình thân nhau quá, mày còn giấu tao làm chi hở Nghi?

Phân vân, Nghi không biết có nên nói cho Kim nghe hay phải giấu nhẹm đi. Cuối cùng, cô chọn giải pháp tâm sự với Kim cho được nhẹ lòng. Có thể nhỏ ấy cũng giúp Nghi một lời khuyên tốt.

Thấy bạn lưỡng lự, Kim thúc giục:

− Đến tao mà mày còn không tin nữa sao? Bảo đảm tao sẽ giữ bí mật suốt đời, nếu mày muốn. Sống để bụng, chết đem theo. Đấy, mày chịu chưa?

Đang buồn mà Nghi cũng phải bật cười trước lời lẽ tếu tếu của Kim.

− Chẳng có gì bí mật đâu. Nói ra hay không nói, tao đều sợ mày hiểu lầm.

Kim nhăn mặt:

− Gì kỳ vậy? Tao thật không biết góp ý với mày như thế nào cho đúng.

− Thì để tao kể cho nghe. Mày có biết tao với chị Uyên có bà con xa không?

− À! Trước kia thì chưa, bây giờ thì biết rồi. Mày mới nói khi nãy đấy.

− Ừ. Mày bảo rằng chị Uyên là người yêu của anh Khánh hở?

− Đúng. Rồi sao nữa?

− Nhưng mày có biết là trước khi hai người yêu nhau thì chị Uyên đã có hứa hôn với một người rồi không?

Kim tròn mắt ngó bạn:

− Mày nói thật? Nhưng sao mày rành quá vậy?

− Vì tao thường đến chơi với chị Uyên, mẹ tao với mẹ chị ấy là đôi bạn thân, chuyện gì tao lại không rành.

Kim ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi:

− Như vậy, chị Uyên phải xử sự làm sao với anh Khánh, trong khi chị ấy đã có vị hôn phu?

− Bởi vậy cho nên muốn được làm đám cưới với anh Khánh, chị ấy đã phải từ hôn với người yêu cũ.

Kim nhíu mày:

− Có chuyện ấy nữa à? Nhưng biết người đó có bằng lòng không?

− Nghe chị Uyên nói ảnh tự ái nên đã ưng thuận.

Kim bất mãn:

− Tao không ngờ chị Uyên lại tệ bạc như thế. Nếu anh Khánh biết được, chắc chắn ảnh không đồng ý đâu.

Nghi lắc đầu:

− Tao cũng chẳng hiểu nữa. Nhưng theo tao, không lý nào khi không chị Uyên bị té lầu gãy chân, mà phải có nguyên do nào đó.

− Ừ. Chắc bị anh Khánh phát hiện ra, nên ảnh cự tuyệt, không chịu đi đến hôn nhân.

Nghi gật gù:

− Cũng có thể như vậy, hoặc là do nguyên nhân khác.

Kim bất chợt nhìn Nghi như dò xét. Hồi lâu, Kim hỏi:

− Nghi ơi! Tao có vài điều thắc mắc, mong mày trả lời cho thành thật nghe. Giữa mày với anh Khánh có gì với nhau không?

Nghi lảng tránh ánh mắt soi mói của bạn, nhưng cô can đảm nói ra sự thật:

− Chẳng giấu giếm mày làm gì. Lâu nay, anh Khánh thường hay đưa đón tao vào những buổi tối tao đi học thêm Anh văn. Một lần nọ, anh ấy đã thổ lộ tình cảm cùng tao.

− Và mày đã không ngần ngại mà ngã vào lòng ảnh?

Nghi thở dài:

− Mày trách tao đấy à? Thú thật, tao không biết ảnh đã có người yêu.

Kim se sẽ lắc đầu:

− Không. Trách mày là sai. Lỗi ở tao thôi, vì không nói cho mày biết. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tao thấy chị Uyên không xứng đáng làm chị dâu của tao.

Nghi nhìn bạn:

− Sao mày nói như vậy?

Kim nhún vai:

− Có gì lạ đâu. Chị ấy bỏ người yêu trước được thì sau này cũng sẵn sàng phụ bạc anh Khánh.

− Mình không có quyền đó. Hãy để cho anh Khánh quyết định. Mày nên nhớ là chị Uyên bị bệnh yếu tim nghe. Không nên để chị ấy quá xúc động.

Kim thầm bất mãn:

− Đâu phải vì căn bệnh của chị Uyên mà phải chấp nhận những điều làm sai trái của chị ấy.

− Có lẽ tao và anh Khánh phải chấm dứt tình cảm với nhau ngay từ bây giờ.

− Không. Theo tao, chị Uyên phải trở về với vị hôn phu của chỉ là anh gì ấy....

− À! Anh Triết.

− Ừ. Thế mới hợp lý. Nhưng anh Triết là người như thế nào vậy?

− Ảnh có học thức, làm kỷ sư hàng hải, tính tình cũng cởi mở dễ mến. Tao không hiểu sao chị Uyên lại chê ảnh.

Kim bĩu môi:

− Tại trong huyết quản của chị ấy có dòng máu bạc tình, đứng núi này trông núi nọ.

− Thôi, đừng kết tội một ai, mày ạ. E ngày sau, mình cũng sẽ bị người khác lên án. Biết đâu bên trong có nhiều uẩn khúc mà mình không hiểu được.

Kim dài giọng:

− Hổng dám đâu. Một ngày kia, hỏi anh Khánh thì sẽ rõ hết chứ gì. Thôi, mày đừng buồn nữa. Lúc nãy, cũng tại chuyện này nên mày giọt vắn giọt dài phải không?

Nghi không nhìn Kim:

− Tao nghĩ, có thể anh Khánh nói cho chị Uyên biết chuyện tình cảm của tao với ảnh, nên chị ấy tuyệt vọng.

− Rồi mày ân hận chứ gì? Ừ. Cũng có thể lắm. Để ngày mai, mình vào thăm xem. À! Cũng nên báo cho anh Triết biết với.

Nghi lắc đầu:

− Thôi, chỉ làm cho ảnh đau lòng thêm, mày ạ. Để anh ấy yên đi.

− Ừ. Thôi, tao về nhé.

Nghi theo chân Kim đến đứng nơi cửa phòng:

− Bữa nay, tao miễn tiễn mày nha.

oOo

Uyên nhìn cái chân băng bột của mình mà khóc mãi. Cô nghĩ rồi đây sẽ bị tật nguyền suốt đời.

Bà Hoàng Lan phải vỗ về, an ủi:

− Chuyện không may đã xảy đến, con có buồn, cái chân cũng bị như thế rồi. Bây giờ, ráng cố gắng chịu đựng và vui vẻ lên cho vết thương mau lành.

Uyên cắn môi để nuốt nước mắt vào trong:

− Anh Khánh đâu rồi hở mẹ?

− Đi về nhà nghĩ ngơi, một chút cậu ấy vô để thay cho mẹ. Đêm qua, đâu có ai chợp mắt được với con.

Uyên nói như phân bua:

− Tại mẹ không biết. Lúc chưa băng bột, chỗ bị gãy đau buốt, con chịu không muốn nỗi luôn đó.

− Ừ. Mẹ hiểu chứ. Nhưng nghe Khánh nói con chỉ bị nứt xương chân thôi. Chẳng đánh lo ngại mấy. Thật cũng may.

Uyên mừng rỡ:

− Vậy là con không phải chịu tật chân thấp chân cao. Nhưng nghĩ đến việc phải nằm ở bệnh viện mấy tháng trường, con chán quá.

Bà Lan kéo chăn đắp cho Uyên:

− Bậy nào. Băng bột xong, chờ bác sĩ theo dõi xem có biến chứng gì không, rồi bác sĩ cho xuất viện về nhà.

Uyên sáng mắt:

− Thật không? Mẹ đừng gạt con nghe.

− Gạt con làm chi. Mẹ mong cho được như vậy để thoải mái hơn.

Thấy con gái bớt buồn phiền, bà Lan bắt đầu tra vấn khéo:

− Này! Ngày hôm qua, giữa con và Khánh đã xảy ra chuyện gì mà hai đứa giống như cãi vã nhau vậy?

Nghe bà Lan hỏi, Uyên chớp mắt muốn khóc.

− Ảnh từ khước không muốn đi đến hôn nhân với con.

Bà Lan nhíu mày:

− Vì sao thế?

− Ảnh việc cớ bảo rằng con đã hứa hôn, cho nên nếu cưới con, ảnh sẽ mang mặc cảm giành giật tình yêu của anh Triết.

Bà Lan thở ra:

− Mẹ nghe Khánh nói cũng có phần đúng đấy. Ngay từ đầu, mẹ đã khuyên con rồi. Đừng khờ khạo mà bắt cá hai tay.

Uyên lắc đầu:

− Không phải thế. Tại con muốn chấm dứt quan hệ tình cảm với Triết lâu rồi mà vẫn chưa được.

− Hừ! Tại Triết hoàn hảo quá phải không? Nó đâu có lỗi gì để cho con có thể viện cớ.

Uyên nhăn mặt:

− Nhưng con không thể yêu Triết được. Thà rằng con không gặp Khánh.

− Thế mới biết con là người mau thay đổi, thấy trăng quên đèn. Mẹ nghĩ Khánh không bằng lòng cưới con là đúng đấy.

Uyên giãy nãy:

− Mẹ cũng cho vậy là đúng nữa sao? Nếu không có nhỏ Nghi xen vào thì anh Khánh không cự tuyệt con đâu.

Bà Lan nhướng mắt lên:

− Hả? Con nói gì mà có Đông Nghi trong chuyện này vậy?

Uyên mím môi, hậm hực:

− Chính con Nghi đã làm khổ con. Nó đã nhào vào giành lấy Khánh, khiến anh ấy không chịu thành hôn với con.

Bà Lan ngơ ngác:

− Có chuyện ấy nữa à? Mà sao con biết được?

− Thì ngày hôm qua Nghi đến thăm con bất ngờ gặp Khánh. Lúc ấy, con bận ra đàng sau nhà, khi trở lên, tình cờ thấy hai người nói nhỏ với nhau điều gì đó không hiểu rồi tự dưng Nghi bỏ đi về.

Bà Lan lắc đầu:

− Nếu chỉ vịn vào đó thì chưa chắc đã đúng. Coi chừng con hiểu lầm.

− Sao có chuyện hiểu lầm được? Chính anh Khánh đã khẳng định với con sau đó mà.

− Ừ. Vậy thì có thể là một bác sĩ có lương tâm, Khánh đâu được phép cưới vợ của một người khác.

Uyên tức tối:

− Tại sao mẹ cứ nói mọi người đều tốt, chỉ có con là xấu? Tại sao mẹ không bênh vực con?

− Con đã nghĩ sai nên xử sự cũng sai luôn. Trong thời gian nằm dưỡng bệnh, con sẽ có dịp để suy ngẫm lại. Bây giờ thì tạm quên đi. Tâm thần ổn định, bác sĩ mới cho về nhà được chứ.

Uyên giận mẹ, quay mặt vào tường. Chẳng ai chịu hiểu và thông cảm cho cô. Mẹ là người gần gũi nhất mà cũng vậy nữa.

Thấy thế, bà Lan giả lả:

− Uyên à! Con ăn chút gì đi rồi uống thuốc. Hay uống sữa không, để mẹ khuấy cho.

Cô làm thinh, nước mắt nhỏ giọt xuống gối. Bà Lan xót xa lấy khăn lau nước mắt cho con:

− Nín đi mà. Con khóc hoài làm mẹ buồn quá. Có bà mẹ nào mà không muốn cho con mình được hạnh phúc đâu.

Uyên gạt ngang:

− Thôi, mẹ hãy để con yên. Mẹ càng nói, con càng thấy tủi thân thêm.

Bà khẽ lắc đầu, đi lấy ly khuấy sữa. Vừa lúc ấy, Khánh trở vào với gương mặt phờ phạc:

− Bác làm gì đấy? Để con làm cho.

− À! Từ hôm qua đến giờ, Uyên chưa có gì trong dạ, bác muốn khuấy một ít sữa để cho Uyên uống.

Khánh nhanh tay cầm lấy ly:

− Việc này để cho con. Bác cứ về nghĩ cho khỏe.

Gật đầu, bà Lan nói nhỏ:

− Lúc này, con ráng chìu nó một chút nghe, Uyên đang hờn bác đấy.

Khánh mỉm cười:

− Uyên giận bác chuyện gì vậy bác?

− Từ hôm qua đến nay, bác chưa hiểu nên có hơi phiền trách con. Bây giờ hỏi lại mới biết, con làm vậy là đúng.

Khánh cúi đầu:

− Nhưng cái rủi của Uyên, con cũng phải chịu một phần trách nhiệm, vì không tìm hiểu nhau cho kỹ.

− Ừm. Nếu ngày xưa đã biết Uyên có vị hôn phu, chắc con không đi sâu vào tình cảm để làm gì.

− Nước chảy càng ngày càng tới, biết đâu sau này, Uyên sẽ thay đổi ý nghĩ.

− Bác mong như vậy.

Đi lại gần bên con gái, bà nói:

− Có Khánh đến thay. Mẹ về, chút mẹ vào nghe.

Cô giận dỗi nín thinh. Bà nói với Khánh, trước khi đi:

− Nhớ là khi Uyên uống sữa xong, con cho uống thuốc luôn nhá.

Uyên hé mắt nhìn Khánh đang cặm cụi bên bàn nước. Thấy nét mặt bơ phờ vì mất ngủ của anh, cô vừa thương, vừa hả dạ. Từ đây, Uyên có dịp gần gủi thường xuyên bên anh, tha hồ sai khiến, nũng nịu, vòi vĩnh. Nhất định bằng mọi giá, Khánh phải là của riêng cô, để xem nhỏ Nghi gàn bướng thắng hay cô thắng.

Nhớ đến Nghi, Uyên càng thêm tức giận. Cũng vì nó mà cô bị đau đớn như vầy. Nghi mà vào đây thăm, cô sẽ thừa dịp mắng một trận cho bỏ ghét.

Đang miên man căm hờn người khác, nghe tiếng chân Khánh lại gần, Uyên giả vờ nhắm mắt lại rên rỉ.

Khánh dịu dàng hỏi:

− Đau lắm à? Em ráng chịu đựng, chớ cử động cái chân nhiều.

− Mẹ đâu, anh Khánh?

− Bác về rồi. Em cần gì thì nói với anh, cứ tự nhiên đi.

Uyên khẽ cắn môi:

− Anh thấy cái chân của em có nặng lắm không?

− Xương ống chân bị nứt, chứ chưa đến nỗi gãy. Trong cái rủi còn có cái may.

− Hổng biết sau này em có bị thọt chân không nữa.

Khánh lắc đầu, trấn an:

− Anh đã xem phim chụp kỹ rồi. Nhẹ thôi, sau này lành hẳn, chân của em vẫn bình thường như xưa.

− Có chắc không, hay anh nói để an ủi em?

− Em không tin à? Anh nói thật đấy. Bây giờ nghe lời anh, uống chút sữa để rồi còn uống thuốc nữa.

Uyên được dịp ngúng nguẩy:

− Thôi, hổng uống thuốc đâu. Ngán lắm.

Khánh vỗ vễ:

− Không uống thì làm sao ổn định sức khỏe được. Mà nếu vậy thì bác sĩ sẽ bắt em ở đây lâu.

Uyên lắc đầu nguầy nguậy như trẻ nhỏ:

− Hổng thèm ở lâu đâu. Ngày mai, anh xin cho em về đi.

− Được thôi. Nhưng với điều kiện là phải uống thuốc cho ngoan nào. Anh đỡ em ngồi dậy nha?

Uyên gật nhẹ. Khánh choàng tay qua cổ Uyên, khẽ nâng cô lên, đặt ngồi dựa vào tường.

Uyên ngoan ngoãn bưng ly sữa hớp từng ngụm một. Trong khi ấy, Khánh lấy từng viên thuốc ra khỏi vĩ nhựa rồi trao cho cô. Với lời động viên của anh, Uyên từ từ uống hết.

Xong xuôi, Khánh kéo ghế ngồi cạnh Uyên:

− Em còn nghe trong người mệt kh