Chương 1262 Tặng Kiếm (Hạ)
Ta làm sao chưa từng nghe qua cái tên này?" ͏ ͏ ͏
Lôi Chiến nghi hoặc hỏi Tiêu Vân: “Người mạnh nhất Độc Cô gia tộc các ngươi, chẳng phải là Độc Cô Thánh sao?" ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân chắp hai tay sau lưng, mái tóc bạc trắng phiêu lãng trong gió, mang phong thái của một tiền bối tu luyện giới. Hai mắt hắn ẩn chứa sự từng trải của năm tháng, chậm rãi đáp: “Ngươi nói Tiểu Thánh à? So với ta, hắn nhỏ hơn nhiều bối phận. Ngươi không biết ta, chuyện này cũng rất bình thường." ͏ ͏ ͏
Phóng ánh mắt về xa xăm, Tiêu Vân cất giọng đầy hồi ức: “Phóng nhãn tu luyện giới, cũng chỉ có Hỗn Độn thánh địa Chiến Tổ là lớn tuổi hơn ta một chút. Năm đó, ta còn từng cùng hắn luận bàn, tiếc rằng chỉ thua hắn nửa chiêu." ͏ ͏ ͏
"Nhưng Chiến Tổ chung quy vẫn là bước trước ta một bước. Nhớ năm đó, lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn thật sự là kinh diễm." ͏ ͏ ͏
"Chúng ta khi ấy vừa gặp đã thân. Từng cùng nhau nâng cốc đàm đạo dưới chân Kiếm Thần Sơn, từng quét ngang thế hệ thiên kiêu của Thái Sơ thánh địa ngay trước sơn môn. Khi đó, Cổ Thần Nhất còn đang mặc quần yếm." ͏ ͏ ͏
Nghe tới đây, Lôi Chiến suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. ͏ ͏ ͏
"Thần mẹ nó lại là mặc yếm! Lão bất tử này, đam mê thật kỳ quái!" ͏ ͏ ͏
Nhìn Tiêu Vân hồi tưởng chuyện xưa, Lôi Chiến mặt đen như đáy nồi, luôn cảm thấy lời kể của đối phương ở đâu đó có vấn đề, khiến người khác không thoải mái. ͏ ͏ ͏
Nhưng rất nhanh, Lôi Chiến liền lấy lại tinh thần. ͏ ͏ ͏
"Đúng rồi! Ta là đến đây để cướp Đế Kiếm!" ͏ ͏ ͏
Hắn tức giận, ánh mắt trở nên sắc lạnh, hung hăng nhìn Tiêu Vân, suýt chút nữa bịlão già này kéo vào màn hồi ức viển vông kia. ͏ ͏ ͏
"Nguyên lai lão tiền bối có lai lịch lớn như vậy." ͏ ͏ ͏
Dừng một chút, giọng điệu Lôi Chiến trở nên âm trầm: “Nhưng, mọi thứ đều có tới trước tới sau, Đế Kiếm này vốn là do ta sớm phát hiện. Ta thậm chí còn đặc biệt bố trí trận pháp thủ hộ. Vậy mà lão tiền bối chẳng nói chẳng rằng, liền trực tiếp mang nó đi. Như vậy có phải là không đặt Lôi Chiến ta vào trong mắt không?" ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Lôi Chiến lạnh lẽo, giọng nói mang theo sự phẫn nộ không hề che giấu, chĩa thẳng về phía Tiêu Vân. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân nghe vậy, bàn tay khẽ mở, một luồng hào quang rực rỡ từ giữa bàn tay lan tỏa. Chỉ trong chớp mắt, một thanh thất thải thần kiếm hiện ra, quang mang chói lọi, tỏa ra một cỗ Cực Đạo đế uy cường đại khiến không gian xung quanh run rẩy.
͏ ͏ ͏
Đây chính là Đế Kiếm được tìm thấy trong sơn động! ͏ ͏ ͏
Lôi Chiến không thể rời mắt khỏi thanh kiếm thất thải, ánh mắt hắn rực cháy, lòng tràn đầy khát vọng. Trong con ngươi lóe lên tia tham lam và cuồng nhiệt, đến mức ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp. ͏ ͏ ͏
Là một Kiếm Thánh tối cường, hắn tin chắc rằng chỉ cần có được thanh Đế Kiếm này, hắn sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất. ͏ ͏ ͏
Cái gì mà Cổ Thiên Nhất? Cái gì mà Thánh địa? Tất cả sẽ bị hắn nghiền nát! ͏ ͏ ͏
Hắn thậm chí còn mơ tưởng đến việc dùng Đế Kiếm để nâng cao thực lực Kiếm Các, biến nó thành một Thánh địa thực sự. Hơn nữa, nếu có thể lĩnh hội được Kiếm đạo ẩn giấu bên trong thanh Đế Kiếm, rất có khả năng hắn sẽ phá tan bình cảnh cuối cùng, trở thành vị Kiếm Đế đầu tiên trong lịch sử nhân tộc! ͏ ͏ ͏
Là ta! Đây là của ta! Thanh Đế Kiếm này là thuộc về ta! ͏ ͏ ͏
Lôi Chiến dán ánh mắt cuồng nhiệt vào thanh thần kiếm trong tay Tiêu Vân, không chút nào che giấu sự thèm khát. ͏ ͏ ͏
"Ngươi nói là thanh kiếm này sao?" ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân nhìn ánh mắt nóng bỏng của Lôi Chiến, nhếch môi cười nhạt, chậm rãi nói: “Ngươi muốn nó sao? Nếu muốn thì cứ nói ra. Ngươi không nói, làm sao ta biết ngươi muốn? Ngươi phải nói thì ta mới biết ngươi muốn nó. Mà một khi ta biết ngươi muốn, ta liền tặng nó cho ngươi. Nhưng nếu ngươi không nói, ta làm sao biết ngươi muốn? Ta không biết, thì làm sao tặng nó cho ngươi được chứ?" ͏ ͏ ͏
"...!" ͏ ͏ ͏
Lôi Chiến nghe xong, ngây người, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào. Cả khuôn mặt hắn lộ vẻ khó hiểu, nhìn Tiêu Vân như đang nhìn một kẻ điên. ͏ ͏ ͏
Thấy thế, Tiêu Vân khẽ cười ngượng ngùng, vẫy tay: “Được rồi, không đùa nữa." ͏ ͏ ͏
"Hưu!" ͏ ͏ ͏
Một tiếng vang nhỏ vang lên, Tiêu Vân khẽ búng ngón tay. Thanh thất thải thần kiếm trong tay hắn lập tức hóa thành một tia sáng rực rỡ, bay thẳng về phía Lôi Chiến. ͏ ͏ ͏
Lôi Chiến đưa tay ra bắt lấy Đế Kiếm. Khi thanh kiếm nằm gọn trong tay, hắn bất giác hơi hốt hoảng. Đưa ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn thanh kiếm, rồi lại nhìn về phía Tiêu Vân, Lôi Chiến không thể tin nổi vào những gì vừa xảy ra. ͏ ͏ ͏
Lão bất tử này cứ thế mà đưa Đế Kiếm cho ta sao? ͏ ͏ ͏
Mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi, đến mức Lôi Chiến cảm thấy không thể tin được. Ban đầu hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến kịch liệt, nhưng lại không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến vậy. ͏ ͏ ͏