Chương 1263 Đã Thoát Khốn
Có điều gì đó không đúng. ͏ ͏ ͏
Hắn chợt cảm thấy có chút bất an. Nhưng dù sao, trong suy nghĩ của hắn, chỉ có kẻ ngu ngốc mới nắm trong tay một thanh Đế Kiếm rồi tự nguyện giao cho người khác. ͏ ͏ ͏
Trước không nói đến việc thanh kiếm này vốn không thuộc về Lôi Chiến, nhưng cho dù nó là của bất kỳ ai khác, cũng chẳng ai điên rồ tới mức đưa một món Đế binh vô giá như thế này cho người khác dễ dàng như vậy. ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, lời đồn là thật. ͏ ͏ ͏
Độc Cô gia tộc đúng là toàn đám cơ bắp ngớ ngẩn! ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Lôi Chiến rực cháy khi nhìn thanh Đế Kiếm trong tay, hắn khẽ vuốt ve thân kiếm, cảm nhận rõ ràng cỗ Đế uy mạnh mẽ toát ra từ nó. ͏ ͏ ͏
Trong khi đó, ngoài mặt, hắn giả bộ cung kính, hướng về phía Tiêu Vân nói lời cảm tạ: “Đa tạ tiền bối! Lão tiền bối quả nhiên là cao nhân đắc đạo trong tu luyện giới, ngay cả Đế binh cũng không xem là chuyện lớn. Ngài có tấm lòng độ lượng như vậy, thật khiến vãn bối vô cùng khâm phục!" ͏ ͏ ͏
Lời thì nói như thế, nhưng trong lòng Lôi Chiến lại vô cùng cẩn trọng. ͏ ͏ ͏
Trong lúc hắn cảm tạ, tay phải của hắn đã âm thầm quán chú lực lượng vào bên trong Đế Kiếm. ͏ ͏ ͏
Đế kiếm mới được chế tạo cũng như một tòa nhà mới xây, Lôi Chiến không đủ hạn mức vay, nên không có tư cách mua sắm. ͏ ͏ ͏
Sau khi Đế Kiếm bị Tiêu Vân luyện hóa, nó tương đương với một căn nhà second-hand. Điều này giúp Lôi Chiến có đủ tư cách để "mua sắm" nó. ͏ ͏ ͏
Dưới lực lượng Chuẩn Đế cường đại của mình, Lôi Chiến dễ dàng phá hủy ấn ký mà Tiêu Vân để lại bên trong Đế Kiếm, rồi lập tức đánh dấu ấn ký của chính mình lên nó. ͏ ͏ ͏
Kể từ giây phút đó, thanh Đế Kiếm chính thức trở thành Đế binh chuyên dụng của Lôi Chiến. ͏ ͏ ͏
"Ha ha ha..." ͏ ͏ ͏
Hoàn thành mọi việc, Lôi Chiến bật cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng khắp không gian. ͏ ͏ ͏
Nhiều năm qua, từ thời điểm hắn rơi vào tuyệt vọng, rồi bất ngờ gặp Độc Cô Cầu Bại khiến lòng hắn tràn đầy hy vọng. ͏ ͏ ͏
Nhưng sau khi Độc Cô Cầu Bại trở thành "người thực vật", hy vọng ấy lại biến thành tuyệt vọng một lần nữa. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng, hiện tại, Lôi Chiến cuối cùng đã có được thanh Đế Kiếm trong tay. ͏ ͏ ͏
Trong lòng hắn, niềm vui sướng lúc này chẳng khác nào sóng lớn cuộn trào, không thể kiềm chế được. ͏ ͏ ͏
"Tiểu Lôi Chiến, vui lắm à?" ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân nhìn vẻ mặt phấn khích của Lôi Chiến ở đối diện, mỉm cười hỏi. ͏ ͏ ͏
Vừa đạt được bảo vật mà mình mong ước bấy lâu, tâm tình của Lôi Chiến rất tốt.
Điều này khiến hắn buông lỏng rất nhiều, thậm chí ánh mắt nhìn Tiêu Vân cũng trở nên thân thiện, mang theo chút tôn kính. ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lôi Chiến thầm nghĩ: “Người của Độc Cô gia tộc mặc dù rất ngu ngốc, nhưng cũng ngu đến mức đáng yêu!" ͏ ͏ ͏
Ý nghĩ này làm hắn càng thêm thoải mái. Hắn lập tức chắp tay hướng Tiêu Vân, nói: “Đa tạ lão tiền bối ban kiếm! Đại ân đại đức này, Lôi Chiến không thể nào báo đáp hết được. Không biết lão tiền bối có yêu cầu gì? Chỉ cần đó là việc mà Lôi Chiến có thể làm được, dù phải xông pha khói lửa, ta nhất định sẽ không từ nan!" ͏ ͏ ͏
Trong lòng, Lôi Chiến cảm thấy bản thân là một người phúc hậu. Đã có được Đế Kiếm, vậy giúp đỡ đối phương thực hiện một yêu cầu cũng là điều nên làm. ͏ ͏ ͏
Hắn nghĩ: "Ai bảo ta là người tốt cơ chứ? Nếu đổi lại là kẻ khác, chỉ sợ bọn họ sẽ lấy oán trả ơn, vong ân bội nghĩa." ͏ ͏ ͏
Lôi Chiến không khỏi khinh bỉ loại người như thế, hắn tự thấy mình là một người chính trực, luôn ghi nhớ ân nghĩa, lấy nước nhỏ mà báo đáp bằng nguồn suối lớn. ͏ ͏ ͏
"Yêu cầu?" ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân khẽ chắp tay sau lưng, ánh mắt lộ ra vẻ tang thương của năm tháng. Hắn khoát tay, thản nhiên nói: “Ta chỉ là một lão già thọ nguyên sắp tận, thì còn có yêu cầu gì? Có điều, nếu ngươi đã có lòng như vậy, thì thay ta đi giáo huấn Quân Thần Thông đi." ͏ ͏ ͏
"Giáo huấn Quân Thần Thông? Vì cái gì?" ͏ ͏ ͏
Lôi Chiến nghe Tiêu Vân nói xong, khuôn mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc. Quân Thần Thông không phải là một nhân vật tầm thường, mà là Chuẩn Đế của Quân gia, một Đại Đế thế gia. Hắn còn chấp chưởng Đế binh Vấn Thiên Kính của Tiêu Dao Đại Đế, là một trong những cự đầu đứng đầu Cửu Tiêu Đại Lục. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân nhìn Lôi Chiến, giọng nói từ tốn mà bình thản: “Năm trăm năm trước, trong lúc ta bế quan, Quân gia Quân Cuồng Nhân không hiểu vì sao lại phá hủy trụ sở của Độc Cô gia tộc chúng ta. Đến khi ta xuất quan, Quân Cuồng Nhân đã chết, nên ta không thể tìm hắn tính sổ. Vì vậy, ta chỉ có thể chuyển sự chú ý sang Quân Thần Thông." ͏ ͏ ͏
Hắn nói tiếp, giọng điệu vẫn thong thả nhưng sắc bén: “Dĩ nhiên, ta không cần ngươi thay ta giết hắn, chỉ cần cho hắn một chút giáo huấn là đủ. Độc Cô gia tộc chúng ta không gây chuyện với người khác, nhưng cũng không để bất kỳ ai tùy tiện xúc phạm." ͏ ͏ ͏
Nghe Tiêu Vân nói, Lôi Chiến lập tức hiểu ra mọi chuyện. ͏ ͏ ͏
Hắn nhớ lại sự kiện xảy ra năm trăm năm trước, khi Quân Cuồng Nhân bất ngờ dẫn quân tấn công Độc Cô gia tộc và giao chiến với Độc Cô Thánh. Trận chiến khi ấy chấn động toàn đại lục, đến mức Lôi Chiến ở cách xa vẫn cảm nhận được khí tức khủng bố. ͏ ͏ ͏