JUNE
.
13:47
ĐẠI HỌC DRAKE, KHU BATALLA.
22 ĐỘ C.
Tôi đang ngồi trong văn phòng của thư ký chủ nhiệm khoa. Lại một lần nữa. Phía bên kia cửa kính mờ, tôi có thể thấy đám bạn cùng lớp (năm cuối, tất cả đều hơn tôi ít nhất bốn tuổi) đang lảng vảng ở bên ngoài để nghe ngóng xem chuyện gì đang xảy ra. Một vài đứa thấy tôi bị hai người lính gác đầy vẻ hăm dọa lôi đi khỏi buổi luyện tập chiều (bài học hôm nay: cách lên đạn và tháo đạn súng trường XM-621). Và bất cứ khi nào chuyện này xảy ra thì tin tức lại được lan truyền ra khắp trường.
Thần đồng bé nhỏ cục cưng của chính quyền Cộng hòa lại gặp rắc rối.
Văn phòng khá im ắng ngoại trừ tiếng rì rì nho nhỏ phát ra từ chiếc máy tính của thư ký chủ nhiệm khoa. Tôi đã ghi nhớ tất cả các chi tiết của căn phòng này (sàn đá cẩm thạch cắt bằng tay nhập từ Dakota, 324 ô nhựa lát trần, rèm cửa màu ghi dài sáu mét treo hai bên bức chân dung Cử tri vĩ đại ở bức tường phía xa trong văn phòng, màn hình ba mươi inch ở bức tường bên, tắt tiếng và đang hiện một dòng tin có nội dung: “NHÓM ‘ÁI QUỐC’ PHẢN BỘI ĐÁNH BOM TRẠM QUÂN SỰ ĐỊA PHƯƠNG, SÁT HẠI NĂM NGƯỜI,” tiếp theo là “QUÂN CỘNG HÒA GIÀNH THẮNG LỢI TRƯỚC QUÂN THUỘC ĐỊA TRONG TRẬN CHIẾN HILLSBORO”). Arisna Whitaker, thư ký chủ nhiệm khoa, đang ngồi sau bàn của mình, gõ tay lên mặt kính, chắc chắn là đang đánh máy bản báo cáo về tôi. Đó sẽ là bản báo cáo thứ tám về tôi trong quý này. Tôi sẵn sàng đánh cuộc rằng mình là sinh viên Drake duy nhất từng có đến tám bản báo cáo trong một quý mà không bị đuổi học.
“Bị đau tay ngày hôm qua phải không cô Whitaker?” Sau một lúc, tôi bắt đầu nói.
Cô ta ngừng đánh máy và nhìn tôi trừng trừng. “Điều gì khiến trò nghĩ vậy, trò Iparis?”
“Khoảng ngừng giữa các lần gõ phím của cô khá dài. Cô cũng đang chủ yếu dùng tay trái nữa.”
Cô Whitaker thở dài và ngả người lên ghế. “Đúng vậy, June. Hôm qua tôi bị trẹo cổ tay trong một trận kivaball.”
“Rất tiếc vì điều đó. Cô nên cố đánh bằng lực cánh tay thay vì dùng lực cổ tay.”
Tôi chỉ có ý khẳng định một thực tế nhung câu nói lại nghe như một lời châm chọc và chẳng có vẻ gì làm cô ta vui lên. “Hãy thẳng thắn luôn nhé, trò Iparis,” cô ta nói. “Trò có thể nghĩ rằng mình rất thông minh. Trò có thể nghĩ điểm số tuyệt đối cho phép mình được đối xử đặc biệt. Trò thậm chí có thể nghĩ mình có người hâm mộ trong ngôi trường này, điều tạo ra cái cảnh vớ vẩn ngoài kia.” Cô ta ra hiệu về phía đám sinh viên tụ tập ngoài cửa. “Nhưng tôi đã cực kỳ mệt mỏi với những lần gặp nhau thế này ở văn phòng tôi rồi. Và tin tôi đi, khi trò tốt nghiệp và được giao cho bất kỳ chức vụ nào mà đất nước này chọn cho trò, những trò hề của trò sẽ không gây được ấn tượng gì cho cấp trên đâu. Trò hiểu tôi nói gì chứ?”
Tôi gật đầu, vì đó là những điều cô ta muốn tôi làm. Nhưng cô ta đã nhầm. Tôi không chỉ nghĩ mình thông minh. Tôi là người duy nhất trên toàn bộ đất nước Cộng hòa này đạt điểm tối đa 1500 trong kỳ Sát hạch. Tôi được chỉ định đến đây, đến trường đại học hàng đầu của đất nước này, khi mười hai tuổi, sớm hơn thông thường bốn năm. Rồi tôi nhảy cóc vượt qua năm thứ hai. Tôi đạt điểm tuyệt đối ở Drake trong cả ba năm học. Tôi thực sự thông minh. Tôi có cái mà chính quyền Cộng hòa gọi là bộ gen tốt , và bộ gen tốt hơn làm nên những người lính tốt hơn, những người lính tốt hơn làm tăng cơ hội đánh thắng quân Thuộc địa, như các giáo sư của tôi vẫn nói. Và nếu tôi cảm thấy những buổi luyện tập chiều không dạy đủ cho mình về cách trèo tường khi mang vũ khí, thì... ừm, tôi không có lỗi khi phải leo lên một tòa nhà mười chín tầng với một khẩu XM-621 trên lưng. Đó là sự tự tiến bộ để phục vụ lợi ích của đất nước.
Người ta đồn rằng Day từng trèo lên năm tầng nhà chỉ mất chưa tới tám giây. Nếu tên tội phạm bị truy nã gắt gao nhất cái đất Cộng hòa này có thể đạt được mức đó thì làm sao chúng ta bắt được hắn nếu chúng ta không nhanh được như thế? Và nếu chúng ta thậm chí còn không thể bắt được hắn thì làm sao chúng ta thắng được cuộc chiến tranh này?
Bàn cô Whitaker phát ra ba tiếng bíp. Cô ta giữ chặt một nút bấm. “Vâng?”
“Đại úy Metias Iparis đang ở ngoài cổng,” một giọng nói trả lời. “Anh ta đến gặp em gái.”
“Tốt. Cho anh ta vào.” Cô ta nhả nút bấm ra và chỉ tay về phía tôi. “Tôi hy vọng anh trai trò sẽ bắt đầu làm tốt hơn cái công việc nhắc nhở trò, vì nếu trò lại một lần nữa đến văn phòng tôi trong quý này...”
“Metias đang làm tốt hơn cha mẹ quá cố của chúng tôi,” tôi đáp lời, có lẽ là gay gắt hơn dự định.
Chúng tôi rơi vào bầu không khí im lặng không thoải mái chút nào.
Cuối cùng, sau khoảng thời gian tưởng như vô tận, tôi nghe thấy tiếng huyên náo ngoài hành lang. Đám sinh viên chen lấn bên ngoài cửa kính đột nhiên dạt ra, bóng của họ tách sang hai bên để nhường chỗ cho một hình bóng cao lớn. Anh trai tôi.
Khi anh Metias mở cửa bước vào trong, tôi có thể thấy vài đứa con gái ngoài hành lang che miệng cười tủm tỉm. Nhưng anh Metias tập trung toàn bộ sự chú ý vào tôi. Chúng tôi có đôi mắt giống nhau, màu đen ánh vàng, đôi hàng mi dài và mái tóc đen cũng giống nhau nốt. Hàng mi dài cực kỳ hợp với anh Metias. Thậm chí khi cánh cửa đã đóng sau lưng anh, tôi vẫn có thể nghe thấy những tiếng thì thầm và tiếng cười khúc khích từ bên ngoài. Trông có vẻ như anh đi thẳng từ phiên tuần tra của mình về đây. Anh vẫn đang mặc nguyên cả bộ quân phục: áo khoác sĩ quan màu đen với hai hàng khuy vàng, găng tay (bằng cao su tổng hợp neoprene, lót sợi spectra, thêu quân hàm đại úy), cầu vai sáng lóa, mũ quân đội, quần đen, giày sáng bóng. Mắt tôi chạm mắt anh.
Anh đang nổi giận.
Cô Whitaker tươi cười với anh Metias. “À, Đại úy!” cô thốt lên. “Rất vui được gặp anh.”
Metias đưa tay lên mũ, chào theo đúng phép lịch sự. “Thật không may vì một lần nữa ta lại gặp nhau trong tình cảnh thế này,” anh đáp. “Xin lỗi cô.”
“Không sao đâu, thưa Đại úy.” Thư ký chủ nhiệm khoa vẫy tay xua đi. Đúng là đồ nịnh bợ, đặc biệt là sau những gì cô ta vừa nói về anh Metias. “Đó hầu như không phải lỗi của anh. Em gái anh bị bắt khi đang trèo lên một tòa nhà cao tầng trong giờ ăn trưa hôm nay. Cô bé đi lang thang cách trường hai khu nhà để làm việc đó. Anh biết đấy, sinh viên chỉ được dùng tường trong trường để luyện thể lực và rời khỏi trường giữa ban ngày ban mặt là một việc bị cấm... “
“Vâng, tôi có biết điều đó,” anh Metias ngắt lời, liếc nhìn tôi. “Hồi trưa tôi thấy mấy cái trực thăng bay phía trên trường Drake nên chợt... nghi ngờ có lẽ June dính dáng đến việc này.”
Đã có ba chiếc trực thăng. Không thể tự leo lên tòa nhà bắt tôi xuống nên họ đã dùng lưới kéo tôi.
“Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cô,” anh Metias nói với thư ký chủ nhiệm khoa. Anh búng ngón tay về phía tôi, ra hiệu cho tôi đứng lên. “Khi June quay lại trường, cô bé sẽ cư xử hết sức đúng mực.”
Tôi lờ nụ cười giả tạo của cô Whitaker đi khi tôi theo sau anh trai mình ra khỏi văn phòng bước vào hành lang. Ngay lập tức đám sinh viên đuổi theo. “June,” một anh chàng tên Dorian nói khi anh ta bám theo chúng tôi. Anh ta từng mời tôi (nhưng không thành công) đến dạ hội thường niên của trường Drake hai năm liền. “Có đúng không? Em leo cao được đến đâu?”
Anh Metias ngắt lời anh ta với một cái nhìn lạnh lùng. “June đang đi về.” Rồi anh giữ chặt một bên vai tôi và dẫn tôi đi khỏi đám bạn học. Tôi liếc nhìn phía sau và cố mỉm cười với họ.
“Mười bốn tầng,” tôi nói với lại. Thông tin đó lại làm họ xôn xao. Không hiểu sao, đây đã trở thành mối quan hệ gần gũi nhất mà tôi có với những sinh viên khác ở Drake. Tôi được tôn trọng, mọi người bàn tán và đưa chuyện về tôi. Nhưng họ không thực sự nói chuyện với tôi.
Đó chính là cuộc sống của một sinh viên năm cuối mười lăm tuổi trong một trường đại học cho đám mười sáu tuổi trở lên.
Anh Metias không nói thêm một lời nào khi chúng tôi đi dọc hành lang, băng qua bãi cỏ xén tỉa cẩn thận của khu sân trong và tượng của Cử tri vĩ đại, và cuối cùng là xuyên qua một nhà thi đấu. Chúng tôi đi qua bãi luyện tập chiều mà đáng lẽ tôi cũng đang phải tham gia. Tôi quan sát đám bạn cùng lóp chạy dọc theo một đường chạy khổng lồ bao quanh là một màn hình 360 độ tái hiện một con đường tan hoang nào đó ngoài chiến trường. Họ đang ôm súng trường trước ngực, cố gắng vừa chạy vừa lên đạn và tháo đạn nhanh hết mức. Ở hầu hết các trường đại học khác, thường sẽ không có nhiều thiếu sinh quân, nhưng ở Drake, hầu như tất cả chúng tôi đều sẽ làm việc trong quân đội Cộng hòa. Một vài người khác được chỉ định làm chính trị và làm trong Quốc hội, còn một số thì được chọn ở lại tham gia công việc giảng dạy. Nhưng Drake là trường đại học tốt nhất của nước Cộng hòa, và với việc những sinh viên xuất sắc nhất luôn được phân công nhập ngũ, phòng tập huấn của chúng tôi luôn chật kín sinh viên.
Đến lúc chúng tôi tới một con phố ở vòng ngoài khuôn viên Drake và tôi trèo lên ghế sau chiếc xe jeep quân đội đang đợi sẵn, anh Metias gần như không thể kiềm chế cơn tức giận được nữa. “Bị đình chỉ một tuần? Em có muốn giải thích gì với anh không?” Anh chất vấn.
“Anh trở về sau một buổi sáng phải giải quyết quân nổi dậy Ái quốc và anh đã nghe thấy gì chứ? Trực thăng ở cách Drake hai khu nhà. Một cô gái đang leo lên một tòa nhà chọc trời.”
Tôi trao đổi một ánh nhìn thân thiện với Thomas, người lính đang ngồi ở ghế lái. “Em xin lỗi,” Tôi lẩm bẩm.
Anh Metias quay lại từ ghế phụ phía trên và nheo mắt nhìn tôi. “Em nghĩ cái quái gì thế? Em có biết em đã bỏ ra khỏi khuôn viên trường không?”
“Có.”
“Tất nhiên rồi. Em mười lăm rồi đấy. Em leo mười bốn tầng...” Anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt và cố bình tĩnh lại. “Một lần này nữa thôi, anh sẽ rất biết ơn nếu em để anh thực hiện nhiệm vụ tuần tra hằng ngày của mình mà không phải lo lắng đến phát ốm xem em đang âm mưu làm gì.”
Tôi cố nhìn vào mắt Thomas lần nữa qua gương chiếu hậu, nhưng mắt anh vẫn nhìn đường. Tất nhiên, tôi không nên hy vọng sự giúp đỡ gì từ anh. Anh trông vẫn chỉn chu như mọi khi, với mái tóc bóng mượt hoàn hảo và bộ quân phục là lượt hoàn hảo. Không một sợi tóc hay đường chỉ nào đi lạc. Thomas hình như trẻ hơn anh Metias vài tuổi và là một thuộc cấp trong đơn vị của anh tôi, nhưng anh kỷ luật hơn bất kỳ ai mà tôi biết. Đôi khi tôi ước mình cũng kỷ luật được như thế. Thomas có khi còn không chấp nhận cái trò tôi làm hơn cả anh Metias ấy chứ.
Chúng tôi bỏ lại khu trung tâm Los Angeles sau lưng và đi ngược con đường cao tốc uốn khúc trong im lặng. Khung cảnh thay đổi từ những tòa nhà một trăm tầng phía trong khu Batalla đến những tháp lính và khu chung cư chật ních, mỗi cái chỉ cao khoảng hai mươi đến ba mươi tầng, với những bóng đèn dẫn đường đỏ nhấp nháy trên mái, phần lớn đã bị tróc hết lóp sơn sau liên tiếp những trận bão đột ngột xuất hiện trong năm nay. Những thanh giằng kim loại đan chéo nhau trên tường. Tôi hy vọng họ sẽ sớm nâng cấp chúng. Cuộc chiến đang ngày càng khốc liệt, và vì hàng bao nhiêu thập kỷ qua nguồn kinh phí cho cơ sở hạ tầng đều được chuyển sang cung cấp cho mặt trận, tôi cũng không biết những tòa nhà này có chịu nổi thêm một trận động đất nữa hay không.
Sau vài phút, anh Metias tiếp tục với giọng nhẹ nhàng hơn. “Hôm nay em thực sự làm anh sợ đấy,” anh nói. “Anh sợ họ nhầm em với Day và sẽ bắn hạ em.”
Tôi biết anh không có ý khen nhưng tôi vẫn không thể không mỉm cười. Tôi nghiêng người về phía trước để tựa hai tay vào ghế của anh. “Này,” Tôi nói và kéo tai anh như tôi vẫn từng làm khi còn bé, “Em xin lỗi vì làm anh lo lắng.”
Anh cười khẩy vẻ không quan tâm nhưng tôi có thể thấy cơn giận của anh đã dần biến mất. “Ừ. Lần nào em chẳng nói thế hả June-bọ. Hay là việc học ở trường Drake không đủ để em phải luôn động não? Nếu không thì anh cũng chẳng biết cái gì sẽ là đủ với em nữa.”
“Anh biết đấy... nếu anh chỉ cần đưa em theo trong một số nhiệm vụ của anh, em có thể sẽ học được nhiều hơn nữa và tránh xa khỏi những rắc rối.”
“Có cố gắng đấy. Nhưng em sẽ không đi đâu cả cho đến khi em tốt nghiệp và được phân công vào một đơn vị quân của riêng mình.”
Tôi cắn phải lưỡi. Anh Metias đã chọn tôi một lần, một lần, trong một nhiệm vụ năm ngoái, khi tất cả sinh viên năm ba của Drake phải đến theo dõi một doanh trại quân đội được chỉ định trước. Chỉ huy giao cho anh nhiệm vụ tiêu diệt một tù nhân chiến tranh vượt ngục từ lãnh thổ Thuộc địa. Vì thế nên anh Metias đã đưa tôi đi cùng, và chúng tôi đã cùng nhau truy đuổi tên tù chiến tranh này ngày càng sâu vào trong lãnh thổ Cộng hòa, rời xa khỏi những hàng rào chia cắt và dải đất chạy từ Dakota đến Tây Texas phân chia giữa Cộng hòa và Thuộc địa, rời xa khỏi chiến trường nơi lấm chấm những khinh khí cầu đang bay trên bầu trời. Tôi đuổi theo hắn đến một con ngõ ở thành phố Yellowstone, Montana, và anh Metias đã bắn hắn.
Trong suốt cuộc truy đuổi, tôi bị gãy ba cái xương sườn và bị một con dao đâm vào chân. Bây giờ thì anh Metias từ chối đưa tôi đi bất kỳ đâu.
Rồi cuối cùng anh Metias cũng chịu nói tiếp, giọng anh tò mò một cách miễn cưỡng. “Này, nói anh nghe,” anh thì thầm. “Em trèo mười bốn tầng nhà đó nhanh đến mức nào?”
Thomas hắng giọng tỏ vẻ không đồng tình, nhưng tôi thì cười toe toét. Dông bão đã qua. Anh Metias lại yêu quý tôi rồi. “Sáu phút,” tôi thì thầm đáp lời anh. “Và bốn mươi bốn giây. Anh thấy được không?”
“Có vẻ cũng là kỷ lục đấy. Nhưng nhớ rằng, điều đó không có nghĩa là em được phép làm như thế đâu.”
Thomas dừng xe ngay trước vạch đèn đỏ và hướng về anh Metias một ánh mắt bực bội. “Thôi nào, Đại úy,” anh nói. “June... à... cô Iparis sẽ chẳng học được bài học nào nếu anh cứ tiếp tục tán dương những trò vô kỷ luật của cô ấy.”
“Thoáng tí đi Thomas.” Metias với tay qua vỗ nhẹ vào lưng anh. “Chắc chắn lâu lâu vô kỷ luật một lần là có thể tha thứ được, đặc biệt nếu cậu làm thế để nâng cao kỹ năng của mình vì lợi ích của nước Cộng hòa. Chiến thắng quân Thuộc địa. Phải không?”
Đèn chuyển sang xanh. Thomas lại quay lại nhìn đường (hình như anh còn đếm nhẩm từ một đến ba trước khi cho chiếc jeep phóng đi). “Đúng vậy,” anh lẩm bẩm. “Anh vẫn nên cẩn thận với những gì mình đang khuyến khích cô Iparis làm, đặc biệt khi cha mẹ anh đều đã mất.”
Miệng anh Metias mím lại và một vẻ căng thẳng quen thuộc lại xuất hiện trong đôi mắt anh.
Bất kể trực giác của tôi có sắc bén thế nào, bất kể tôi học ở Drake tốt ra sao hoặc tôi đạt điểm số hoàn hảo đến mức nào về tự vệ, bắn súng và cận chiến thì ánh mắt anh Metias vẫn luôn ánh lên nỗi sợ hãi ấy. Anh lo rằng một ngày nào đó chuyện gì đó có thể xảy ra với tôi, giống như vụ tai nạn xe đã cướp mất cha mẹ chúng tôi. Nỗi lo sợ ấy không bao giờ biến mất trên khuôn mặt anh. Và Thomas biết điều đó.
Tôi không được sống với cha mẹ đủ lâu để có cảm giác nhớ nhung như anh Metias. Những khi tôi khóc vì nhớ cha mẹ thì thực chất đó là khóc vì tôi không có bất kỳ ký ức nào về cả hai. Chỉ là những hồi tưởng mờ nhạt về những đôi chân người lớn thật dài di chuyển quanh căn hộ của chúng tôi và những bàn tay bế tôi lên khỏi ghế ăn. Chỉ có thế. Tất cả những ký ức khác của tuổi thơ tôi, có mặt ở khán phòng khi tôi nhận một giải thưởng hoặc nấu xúp khi tôi bị ốm hoặc bị người lớn mắng mỏ hoặc đắp chăn cho tôi đi ngủ, đều là với anh Metias cả.
Chúng tôi lái xe đi qua nửa khu Batalla và qua một vài khu dân nghèo. (Mấy người ăn xin này không thể tránh xa xe jeep của chúng tôi thêm một chút được sao?) Cuối cùng chúng tôi cũng đến những khu nhà cao tầng long lanh nằm san sát của khu Ruby, và chúng tôi về đến nhà. Anh Metias xuống xe trước. Khi tôi bước theo sau, Thomas trao cho tôi một nụ cười nhẹ.
“Hẹn gặp lại sau cô Iparis,” Anh nói, tay chạm nhẹ vào mũ.
Tôi đã thôi không cố thuyết phục anh gọi tôi là June nữa, anh sẽ chẳng bao giờ thay đổi đâu. Dẫu sao, cũng không quá tệ khi được gọi tên theo đúng phép lịch sự. Có thể khi tôi lớn hơn và anh Metias không bị ngất trước cái ý tưởng rằng tôi sẽ hẹn hò...
“Chào, Thomas. Cảm ơn đã cho đi nhờ.” Tôi mỉm cười đáp lại anh trước khi bước xuống xe.
Anh Metias đợi cho đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại mới quay sang tôi thì thầm. “Anh sẽ về muộn tối nay đấy,” anh nói. Lại có nét căng thẳng trong ánh mắt anh. “Đừng ra ngoài một mình. Tin tức từ chiến trường báo rằng họ sẽ cắt điện sinh hoạt tối nay để tiết kiệm năng lượng cho các khu sân bay. Nên cứ ở nhà nhé, được không? Phố xá sẽ tối hơn bình thường đấy.”
Trái tim tôi bỗng chùng xuống. Tôi ước chính quyền Cộng hòa sẽ tăng tốc và giành chiến thắng trong cuộc chiến này để ít nhất một lần chúng tôi thực sự có nguyên một tháng không bị cắt điện. “Anh đi đâu thế? Em đi cùng được không?”
“Anh đang giám sát phòng thí nghiệm ở Trung tâm Los Angeles. Họ đang vận chuyển những lọ virus đột biến đến đó, chắc không mất cả đêm đâu. Và anh đã bảo em là không rồi mà. Không nhiệm vụ nào cả.” Anh Metias ngập ngừng. “Anh sẽ về nhà sớm nhất có thể. Chúng ta còn nhiều điều cần trao đổi lắm đấy.” Anh đặt hai tay lên vai tôi, lờ đi cái nhìn hoang mang của tôi, và hôn nhanh lên trán tôi. “Yêu em, June-bọ,” anh nói, kiểu chào tạm biệt đặc trưng của anh. Anh quay lại và trèo lên xe jeep.
“Em sẽ không thức đợi anh đâu,” tôi gọi với theo anh, nhưng lúc này anh đã ngồi vào và chiếc xe jeep lăn bánh đưa anh đi. “Cẩn thận nhé,” tôi thì thầm.
Nhưng nói ra bây giờ cũng vô nghĩa rồi. Anh Metias đã ở quá xa không thể nghe thấy tôi.