← Quay lại trang sách

DAY

Năm tôi bảy tuổi, bố tôi từ chiến trường trở về nhà nghỉ phép một tuần. Công việc của ông là dọn dẹp thu xếp cho những người lính Cộng hòa, nên ông thường xuyên không có nhà và mẹ phải một mình nuôi dạy ba anh em chúng tôi. Lần đó khi ông trở về, quân tuần tra thành phố tiến hành kiểm tra nhà chúng tôi như thường lệ, rồi lôi bố đến đồn cảnh sát địa phương để tra hỏi. Họ thấy gì đó khả nghi, tôi đoán vậy.

Cảnh sát đưa ông về với hai cánh tay bị bẻ gãy, khuôn mặt đầy máu và vết bầm.

Vài đêm sau đó, tôi đã nhúng một quả cầu băng vụn vào can xăng, để xăng đông lại thành lớp vỏ dày bọc quanh khối băng rồi đốt. Sau đó tôi dùng súng cao su bắn quả cầu vào cửa sổ trụ sở cảnh sát địa phương. Tôi nhớ ngay sau đó xe cứu hỏa hú còi inh ỏi quanh góc phố và chái nhà phía Tây của trụ sở cảnh sát chỉ còn lại một đống tro tàn. Họ không bao giờ tìm ra kẻ làm chuyện này và tôi cũng không bao giờ tự thú. Xét cho cùng, không có bằng chứng nào cả. Tôi đã thực hiện phi vụ đầu tiên của mình một cách hoàn hảo.

Mẹ tôi từng hy vọng tôi sẽ vươn lên khỏi nguồn gốc thấp kém của mình. Trở thành người thành công hoặc thậm chí là nổi tiếng.

Giờ thì tôi nổi tiếng rồi nhưng tôi không nghĩ đây là điều mà mẹ đã hy vọng.

Màn đêm lại buông xuống, đã bốn mươi tám giờ kể từ khi đám lính đánh dấu lên cánh cửa nhà tôi.

Tôi đứng đợi trong bóng tối của một con ngõ cách Bệnh viện Trung tâm Los Angeles một dãy phố, quan sát nhân viên tràn vào và đổ ra từ cổng chính. Đêm nay trời nhiều mây không nhìn thấy mặt trăng, và tôi thậm chí không thể nhìn ra biển hiệu đổ nát của Tháp Ngân hàng trên đỉnh tòa nhà. Đèn điện sáng ở từng tầng, một thứ xa hoa mà chỉ những tòa nhà chính phủ và nhà những kẻ giàu có mới có được. Xe jeep của quân đội nối đuôi nhau xếp dọc phố trong khi từng chiếc một chờ để được phép đi vào bãi đỗ xe ngầm. Có người kiểm tra thẻ căn cước của các lái xe. Tôi dán mắt vào cổng chính, vẫn không hề nhúc nhích.

Đêm nay trông tôi khá ngầu. Tôi đi một đôi giày xịn, một đôi ủng làm từ da sẫm màu mà thời gian đã làm cho mềm ra, có dây buộc chắc chắn và mũi bọc thép. Tôi mua đôi ủng hết một trăm năm mươi đồng Cộng hòa từ số tiền cất giấu được. Tôi giấu một con dao mỏng vào đế mỗi chiếc ủng. Mỗi bước chân, tôi đều có thể cảm nhận được cái lạnh của kim loại chạm vào da thịt mình. Tôi mặc quần màu đen, ống giắt vào trong ủng, mang theo một đôi găng và để thêm chiếc khăn tay màu đen trong túi. Chiếc áo dài tay sẫm màu thắt quanh hông tôi. Mái tóc buộc hờ chạm xuống vai. Lần này tôi nhuộm mái tóc vàng sáng của mình thành màu đen huyền như thể vừa nhúng đầu vào dầu thô. Sáng sớm nay, Tess đã dùng năm đồng mua một xô máu lợn lùn từ con ngõ đằng sau một căn bếp. Tôi bôi hết lên hai cánh tay, bụng và cả khuôn mặt. Tôi còn trát thêm bùn lên hai gò má.

Bệnh viện trải khắp mười hai tầng của tòa nhà nhưng tôi chỉ quan tâm duy nhất đến tầng không có cửa sổ. Đó là tầng ba, phòng thí nghiệm, nơi mẫu máu và thuốc chữa bệnh được cất giữ. Nhìn từ bên ngoài, tầng ba hoàn toàn bị che khuất sau những tác phẩm điêu khắc bằng đá và những lá cờ Cộng hòa sờn rách. Đằng sau mặt tiền đó là một tầng rộng lớn nhưng không có hành lang hay cửa ra vào, chỉ có một căn phòng khổng lồ, bác sĩ và y tá mang mặt nạ trắng, ống nghiệm và pi pét, lồng ấp và băng ca. Tôi biết điều này bởi trước kia tôi từng tới đó. Tôi ở đó vào cái ngày bị trượt kỳ Sát hạch của mình, cái ngày mà đáng lẽ tôi đã phải chết.

Mắt tôi quét dọc theo mặt bên cùa tòa tháp. Đôi lần tôi có thể đột nhập vào một tòa nhà bằng cách leo lên từ bên ngoài, nếu có ban công để bật nhảy và gờ cửa sổ để giữ thăng bằng. Có lần tôi đã leo bốn tầng nhà trong vòng chưa hết năm giây. Nhưng tường của tòa tháp này quá phẳng, không có chỗ để chân. Tôi sẽ phải tiếp cận phòng thí nghiệm từ phía trong. Tôi hơi rùng mình dù trời đang ấm và ước giá mà tôi rủ Tess đi cùng. Nhưng hai kẻ đột nhập thì dễ bị bắt hơn là một. Hơn nữa, cũng không phải gia đình cô bé đang cần thuốc chữa. Tôi kiểm tra để chắc chắn mình đã nhét mặt dây chuyền vào trong áo.

Một chiếc xe cứu thương quân đội duy nhất đỗ lại đằng sau những chiếc jeep, vài tên lính xuống xe chào các y tá trong khi những tên khác mở những chiếc hộp trên xe. Thủ lĩnh nhóm là một tên trẻ tuổi, tóc đen và từ đầu đến chân mặc toàn đồ đen, chỉ trừ hai hàng khuy bạc trên chiếc áo khoác sĩ quan của hắn. Tôi căng tai ra để nghe xem hắn gì nói với các y tá.

“... từ xung quanh bờ hồ.” Hắn kéo chặt đôi găng tay. Tôi thoáng thấy khẩu súng ở thắt lưng hắn. “Đêm nay người của tôi sẽ gác ở các lối vào.”

“Vâng, thưa Đại úy,” cô y tá nói.

Người đàn ông đưa tay lên mũ. “Tên tôi là Metias. Nếu có điều gì muốn hỏi, cô hãy đến gặp tôi.”

Tôi đợi đến khi bọn lính tản ra quanh vòng ngoài bệnh viện và người đàn ông tên Metias mải nói chuyện với hai cấp dưới. Thêm vài chiếc xe cứu thương quân sự đến và đi, thả xuống các lính tráng, vài kẻ gãy chân tay, vài tên có vết rách trên đầu và vết thương ở chân. Tôi hít một hơi sâu, rồi bước ra khỏi bóng tối, loạng choạng đi về cổng bệnh viện.

Một y tá nhìn thấy tôi đầu tiên, ngay phía ngoài dãy cửa chính. Đôi mắt cô ta liếc nhanh thấy vết máu trên mặt và cánh tay tôi. “Cho tôi nhập viện được không, chị gái?” tôi gọi với về phía cô ta. Tôi nhăn nhó giả vờ đau. “Tối nay còn phòng không? Tôi sẽ trả tiền.”

Cô ta nhìn tôi chẳng chút thương xót trước khi viết nguệch ngoạc mấy chữ vào tập giấy. Có lẽ cô ta không đánh giá cao hiệu ứng của từ “chị gái”. Chiếc thẻ căn cước đu đưa trước cổ cô ta. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” cô ta hỏi tôi.

Tôi gập người khi đến gần cô ta rồi quỳ sụp xuống. “Tôi vừa đánh lộn,” tôi vừa nói vừa thờ hổn hển. “Tôi nghĩ là tôi bị đâm.”

Cô y tá không nhìn tôi thêm lần nào nữa. Cô ta đã viết xong và gật đầu với một tên lính canh. “Khám người cậu ta.” Tôi ở yên tại chỗ để hai tên lính kiểm tra vũ khí trên người. Tôi la oai oái khi chúng chạm vào tay và bụng tôi. Chúng không tìm thấy hai con dao tôi giấu dưới ủng. Nhưng chúng lại lấy đi túi tiền nhỏ tôi đeo bên hông, tiền để được nhập viện. Tất nhiên.

Nếu tôi là một thằng của nợ đến từ khu giàu có, tôi sẽ nhập viện mà chẳng mất đồng nào. Hoặc họ sẽ cho bác sĩ đến thẳng nơi tôi ở để khám miễn phí.

Khi tên lính giơ ngón tay cái ra dấu đồng ý, y tá chỉ tôi về hướng cửa bệnh viện. “Phòng chờ ở bên tay trái. Hãy vào đó ngồi chờ.”

Tôi cảm ơn cô ta rồi loạng choạng đi về phía cửa trượt. Người đàn ông tên Metias quan sát tôi khi tôi đi qua. Anh ta đang kiên nhẫn lắng nghe một thuộc cấp nhưng tôi thấy anh ta dò xét khuôn mặt tôi như một phản xạ. Tôi cũng ghi nhớ khuôn mặt anh ta.

Bên trong bệnh viện phủ một màu trắng rất ma quái. Tôi trông thấy phòng chờ ở bên tay trái, giống như cô y tá đã nói, một không gian rộng lớn chật ních những người bị chấn thương biến chứng với đủ các hình dạng và kích cỡ. Nhiều người rên rỉ kêu đau, một người nằm bất động trên sàn nhà. Tôi không muốn đoán xem một vài người đã phải ở đây bao lâu, hoặc họ đã phải trả bao nhiêu để được vào đây. Tôi để ý đến tất cả những nơi bọn lính đang đứng, hai tên bên cửa số phòng thư ký, hai tên đứng ở phía xa bên cửa phòng bác sĩ, một số gần thang máy, mỗi tên đều đeo thẻ căn cước, sau đó tôi đưa mắt nhìn xuống sàn nhà. Tôi lê chân đến chiếc ghế gần nhất và ngồi xuống. Lần đầu tiên, cái đầu gối đau đã hỗ trợ cho màn cải trang của tôi. Tôi giữ tay ép vào bên sườn để tăng thêm hiệu ứng.

Tôi nhẩm đếm mười phút trong đầu, đủ lâu để có thêm vài bệnh nhân mới vào phòng đợi và đám lính không còn quan tâm đến tôi nữa. Sau đó, tôi đứng lên, giả vờ vấp ngã và đi lảo đảo về phía tên lính gần nhất. Tay hắn theo phản xạ đặt lên khấu súng.

“Về chỗ ngồi đi,” hắn nói.

Tôi vấp và ngã nhào vào người hắn. “Tôi cần phải đi vệ sinh,” tôi thì thầm, giọng khàn đặc. Tay tôi run rẩy khi cố nắm chặt chiếc áo choàng đen của hắn để đứng vững. Tên lính nhìn tôi ghê tởm trong khi một số khác cười khẩy. Tôi thấy các ngón tay của hắn đang lần mò cò súng, nhưng một người lính khác lẳng lặng lắc đầu. Không được bắn người trong bệnh viện. Tên lính liền đẩy tôi ra và chĩa súng về phía đầu kia hành lang.

“Ở đằng kia kìa,” hắn cấm cảu. “Lau mấy cái vết bẩn trên mặt mày đi. Và mày còn chạm vào người tao một lần nữa, tao sẽ bắn mày nát người đấy.”

Tôi thả hắn ra và gần như khuỵu gối xuống. Rồi tôi quay lại và lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh. Đôi ủng da của tôi rít lên khi cọ vào gạch lát sàn. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt tên lính dõi theo mình khi tôi vào phòng vệ sinh và khóa cửa lại.

Không có vấn đề gì. Chúng sẽ quên tôi ngay sau một vài phút. Và sẽ mất thêm vài phút nữa thì tên lính tôi đã tóm lấy mới nhận ra hắn bị mất thẻ căn cước.

Ngay khi vào phòng vệ sinh, tôi từ bỏ dáng vẻ đau ốm của mình. Tôi táp nước lên mặt và chà mạnh cho đến khi hầu hết máu lợn và bùn được rửa sạch. Tôi kéo khóa ủng và gỡ bỏ đế giày bên trong để lộ hai con dao rồi nhét chúng vào thắt lưng. Tôi đi lại đôi ủng vào chân. Sau đó, tôi cởi chiếc áo sơ mi màu đen đang quấn quanh hông rồi mặc vào người, cài tất cả các nút lên đến tận cổ và xơ vin vào trong quần. Tôi buộc tóc trở lại thành kiểu đuôi ngựa thật chặt, giắt đuôi tóc vào trong áo để nó ép phẳng vào lưng.

Cuối cùng, tôi đi găng tay vào, buộc chiếc khăn tay màu đen che kín mũi và miệng. Nếu ai bắt được tôi bây giờ, tôi sẽ buộc phải chạy thoát thân ngay. Tốt hơn hết là giấu mặt đi.

Xong xuôi, tôi lấy mũi dao vặn ốc tháo nắp đường ống thông gió trong nhà vệ sinh. Sau đó, tôi lấy thẻ căn cước của tên lính ra kẹp vào dây chuyền của mình và chúi đầu bò vào đường ống.

Không khí trong ống có mùi lạ, và tôi ngay lập tức biết ơn chiếc khăn đang quấn quanh mặt. Tôi vận hết tốc lực nhích từng phân một. Tính theo chiều nào thì đường ống thông gió cũng không thể rộng quá sáu mươi phân. Mỗi khi kéo người về phía trước tôi phải nhắm mắt lại mà nhắc mình hít thở, và rằng những bức tường kim loại xung quanh tôi không phải đang đóng chặt lại. Tôi không cần đi xa, không có đường ống nào dẫn đến tầng ba. Tôi chỉ cần đi đủ xa để đột nhập vào một trong những cầu thang của bệnh viện, ngoài tầm nhìn của những tên lính canh gác tầng một. Tôi tiếp tục tiến lên. Tôi nghĩ về khuôn mặt của Eden, về loại thuốc mà thằng bé, anh John và mẹ tôi cần và về chữ X đỏ tươi kỳ lạ có thêm đường thẳng cắt dọc qua.

Sau vài phút, đột ngột tôi đi đến cuối đường. Tôi nhìn qua lỗ thông hơi, và qua những dải sáng tôi có thể thấy một phần của chiếc cầu thang uốn lượn. Sàn nhà mang một màu trắng tinh khiết, gần như tuyệt đẹp, và quan trọng nhất là đang không có một bóng người. Tôi thầm đếm đến ba, sau đó kéo tay ra xa nhất có thể rồi tung một cú đấy hết lực vào nắp ống thông hơi. Cái nắp văng ra. Tôi có thể nhìn toàn cảnh cầu thang, một buồng hình trụ lớn với những bức tường thạch cao và cửa sổ nhỏ xíu. Một hệ thống cầu thang xoắn ốc khổng lồ.

Giờ thì tôi đang di chuyển hết tốc lực và không còn lén lút nữa. Chạy ngay. Tôi chen người thoát ra ngoài ống thông hơi và phi lên cầu thang. Được nửa chừng, tôi bám lấy lan can và phi thân đến các vòng cung lan can tiếp theo. Các camera an ninh chắc hẳn đang tập trung vào tôi. Tiếng còi báo động có thế phát ra bất cứ lúc nào. Tầng hai rồi tầng ba. Tôi đang cạn dần thời gian. Khi đến cửa tầng ba, tôi tách chiếc thẻ căn cước khỏi dây chuyên và dừng đủ lâu để quét nó qua máy đọc trên cửa. Các camera an ninh không kịp kích hoạt báo động để khóa cầu thang. Chốt cửa kêu một tiếng cạch, tôi đã vào được trong. Tôi mở toang cánh cửa.

Tôi đang ở trong một căn phòng rộng mênh mông chứa đầy các hàng băng ca và hóa chất sục sôi dưới những nắp đậy kim loại. Các bác sĩ và bọn lính canh nhìn tôi với khuôn mặt kinh ngạc.

Tôi tóm lấy người đầu tiên mình nhìn thấy, một bác sĩ trẻ đứng gần cửa. Trước khi bất kỳ tên lính nào kịp chĩa súng về phía chúng tôi, tôi rút nhanh một con dao kề cổ họng người đàn ông. Các bác sĩ và y tá khác đứng im bất động. Một số còn la hét.

“Cứ bắn đi, các người sẽ bắn nhầm hắn đấy,” tiếng tôi thách thức bọn lính vang lên từ bên dưới chiếc khăn. Lúc này súng của bọn chúng đều đang chĩa vào người tôi. Gã bác sĩ đang run rẩy trong vòng tay tôi.

Tôi nhấn dao mạnh hơn vào cổ anh ta nhưng cẩn thận không để lưỡi dao cắt vào da. “Tôi sẽ không làm anh đau,” tôi nói thầm với anh ta. “Nói cho tôi biết thuốc chữa bệnh dịch ở đâu.”

Anh ta phát ra một tiếng rên nghèn nghẹt và tôi có thể cảm thấy anh ta đang túa mồ hôi trong vòng tay mình. Anh ta chỉ về phía tủ lạnh. Những tên lính vẫn đang lưỡng lự, nhưng một tên đe dọa tôi.

“Thả bác sĩ ra!” hắn hét lên. “Giơ tay lên.”

Tôi muốn cười quá. Tên này chắc hẳn là lính mới. Tôi băng qua phòng cùng gã bác sĩ rồi dừng lại ở chỗ mấy cái tủ lạnh. “Chỉ cho tôi đi.” Gã bác sĩ run rẩy đưa một tay lên mở tủ lạnh. Một luồng không khí lạnh toát thổi vào chúng tôi. Tôi tự hỏi không biết gã bác sĩ có cảm thấy tim tôi đang đập nhanh thế nào không nữa.

“Đó,” anh ta thì thầm. Tôi rời mắt khỏi đám lính đủ lâu để thấy gã bác sĩ chỉ về phía cái giá cao nhất trong tủ lạnh. Một nửa số lọ trên giá được dán nhãn chữ X ba vạch: Thể đột biến của virus T. Filoviridae. Một nửa còn lại dán nhãn Thuốc giải 11.30 . Nhưng tất cả các lọ đều trống không, chúng đều bị dùng hết rồi. Tôi rủa thầm. Tôi nhìn thoáng qua các giá khác, trên đó chỉ có thuốc kiềm chế bệnh dịch và thuốc giảm đau. Tôi lại rủa thầm. Giờ thì quá trễ để quay lại rồi.

“Tôi sẽ thả anh ra,” tôi nói thầm với gã bác sĩ. “Cúi đầu xuống.” Tôi buông tay đẩy anh ta ngã khuỵu gối.

Những tên lính nổ súng. Nhưng tôi đã chuẩn bị trước, tôi nấp sau cánh cửa tủ lạnh đang mở tung khi đạn bắn thia lia bật khỏi nó. Tôi vơ lấy vài lọ thuốc kiềm chế bệnh dịch nhét vào áo. Tôi lao đi. Một loạt đạn sượt qua người tạo ra những vết thương bỏng rát trên cánh tay tôi. Tôi đã gần đến được lối thoát hiểm rồi.

Tôi xông ra cửa cầu thang cùng lúc nghe thấy chuông báo động réo lên. Một loạt các tiếng lách cách của tất cả cửa vào cầu thang bị khóa từ bên trong. Tôi đã bị mắc kẹt. Đám lính vẫn có thể đi qua bất cứ cánh cửa nào, nhưng tôi thì không thể đi ra. Tiếng hò hét và tiếng bước chân vang lên từ bên trong phòng thí nghiệm. Một trong những giọng nói hét lên, “Hắn trúng đạn rồi!”

Tôi phóng tầm mắt đến các cửa sổ nhỏ trên những bức tường thạch cao của cầu thang. Chúng quá xa để tôi với đến nếu đứng từ cầu thang. Tôi nghiến răng và rút thêm con dao thứ hai, vậy là tôi đã có mỗi tay một con dao. Tôi cầu nguyện là thạch cao đủ mềm, rồi nhảy ra khỏi cầu thang phi người về phía bức tường.

Tôi đâm một con dao thẳng vào bức tường thạch cao. Cánh tay bị thương trào máu và tôi hét lên vì nỗ lực này. Tôi đang lơ lửng lưng chừng giữa cầu thang và khung cửa sổ. Tôi đu đưa qua lại thật mạnh.

Thạch cao trên tường đang bong ra.

Tôi nghe từ đằng sau mình tiếng cửa phòng thí nghiệm bật mở và binh lính tràn ra ngoài. Đạn nổ khắp xung quanh tôi. Tôi đu người về phía cửa sổ và buông tay khỏi con dao đang cắm trên tường.

Cửa sổ vỡ tan và đột nhiên tôi lại ở ngoài trời đêm và tôi đang rơi, rơi xuống, rơi như một ngôi sao xuống tầng một. Tôi phanh chiếc sơ mi dài tay ra để cho nó bay phấp phới đằng sau trong lúc những suy nghĩ vụt qua đầu mình. Đầu gối gập lại. Đặt bàn chân xuống trước. Thư giãn cơ bắp. Chạm sàn bằng đầu xương bàn chân. Cuộn người lại. Mặt đất đang lao thẳng về phía tôi. Tôi thu hết can đảm.

Cú va chạm khiến lồng ngực tôi như bị rút sạch không khí. Tôi lăn bốn vòng và đâm sầm vào bức tường phía bên kia đường. Trong một khoảnh khắc tôi nằm ở đó mù lòa và hoàn toàn bất lực. Từ trên cao, tôi nghe thấy những giọng nói giận dữ phát ra từ cửa sổ tầng ba khi những tên lính nhận ra chúng phải quay lại phòng thí nghiệm lần nữa để tắt chuông báo động. Các giác quan của tôi dần dần rõ nét hơn - lúc này tôi đã nhận thức được cơn đau bên sườn và cánh tay. Tôi chống cánh tay còn lành lặn xuống, đỡ người dậy và ngay lập tức nhăn mặt vì đau. Tim tôi đập thình thịch. Tôi nghĩ mình đã gãy xương sườn. Khi cố gắng đứng dậy, tôi nhận ra mình còn bị bong gân ở mắt cá chân. Tôi không biết có phải adrenaline đã làm tôi mất cảm giác về những ảnh hưởng khác của cú ngã hay không nữa.

Tiếng hò hét phát ra từ phía góc tòa nhà. Tôi buộc mình phải suy nghĩ. Lúc này tôi đang ở gần mặt sau của tòa nhà, và một vài con ngõ nhỏ phía sau tôi tách ra rồi chìm trong bóng tối. Tôi khập khiễng lẩn mình vào bóng đêm.

Liếc nhìn ra sau, tôi thấy một nhóm lính nhỏ vội vàng chạy đến nơi tôi đã ngã và phát hiện ra những mảnh kính vỡ lẫn các vết máu của tôi. Một trong số đó là tay đại úy trẻ mà tôi đã nhìn thấy trước đó, người đàn ông tên Metias. Anh ta ra lệnh cho cấp dưới tỏa ra tìm kiếm. Tôi rảo bước nhanh hơn, cố gắng phớt lờ cơn đau. Tôi khom vai để màu đen của bộ trang phục và mái tóc giúp mình lẩn vào bóng tối. Mắt nhìn xuống dưới đất. Tôi phải tìm cho ra một chiếc nắp cống.

Giờ thì tầm nhìn ngoại vi của tôi đang mờ đi. Tôi áp tay vào tai để kiểm tra xem có máu chảy ra không. Chưa có gì, điềm lành rồi. Ngay sau đó, tôi thấy một nắp cống trên đường. Tôi thở phào, chỉnh lại chiếc khăn đen che mặt, và cúi xuống, nhấc nắp cống lên.

“Đứng im. Không được nhúc nhích.”

Tôi quay lại và thấy Metias, tay đại úy trẻ khi nãy đứng ở lối vào bệnh viện, giờ đang đối diện với tôi. Anh ta chĩa khẩu súng nhắm thẳng vào ngực tôi, nhưng thật ngạc nhiên là anh ta không nổ súng. Tôi siết chặt con dao còn lại. Có điều gì đã thay đổi trong mắt anh ta, tôi biết anh ta nhận ra tôi, chàng trai đã giả loạng choạng đi vào bệnh viện. Tôi mỉm cười, giờ thì tôi đã có rất nhiều vết thương cho bệnh viện điều trị rồi đây.

Metias nheo mắt. “Giơ tay lên. Cậu đã bị bắt vì tội trộm cắp, phá hoại và xâm nhập trái phép.”

“Anh sẽ không bắt sống được tôi đâu.”

“Tôi sẵn lòng bắt cậu khi đã chết, nếu cậu muốn như thế.”

Những gì xảy ra tiếp sau đều mờ ảo. Tôi thấy Metias chuẩn bị bóp cò. Tôi dùng hết sức bình sinh phi con dao về phía anh ta. Trước khi anh ta kịp bắn, dao của tôi cắm mạnh vào vai và anh ta ngã ngửa ra sau. Tôi không đợi anh ta ngồi dậy. Tôi cúi xuống, nhấc chiếc nắp cống lên, cúi người trèo xuống thang và lẩn vào bóng tối. Khi đã chui vào trong, tôi kéo nắp cống trở lại đúng vị trí cũ.

Vết thương của tôi bắt đầu phát tác. Tôi loạng quạng trong đường ống cống ngầm, tầm nhìn lúc tỏ lúc mờ, một tay tôi ép chặt vào bên mạng sườn. Tôi cẩn thận không chạm vào tường. Từng hơi thở đều đau. Chắc hẳn tôi đã bị gãy xương sườn. Tôi đủ tỉnh táo để nghĩ xem mình đang đi hướng nào và tập trung tiến về khu Lake. Tess sẽ ở đó. Cô bé sẽ tìm thấy tôi và giúp tôi đến nơi an toàn. Tôi nghĩ là mình nghe thấy tiếng ầm ầm của những bước chân ngay trên đầu mình, tiếng hò hét của những toán lính. Không nghi ngờ gì nữa, có người đã phát hiện ra Metias và thậm chí giờ họ đã đi xuống hệ thống cống ngầm cũng nên. Chắc họ đang lần theo tôi cùng với một đàn chó. Tôi cố ý đi đổi hướng vài lần và lội trong nước cống bấn thỉu. Ở phía sau, tôi nghe nước bắn tóe và giọng người nói vang vang. Tôi đổi hướng nhiều hơn. Tiếng nói gần hơn một chút, sau đó lại xa hơn. Tôi vẫn giữ nguyên hướng đi đã xác định ban đầu.

Sẽ chẳng ra làm sao, đúng không nhỉ, nếu cố thoát khỏi bệnh viện chỉ để chết ở đây, lạc trong cái mê cung cống ngầm khốn nạn này.

Tôi đếm nhẩm từng phút để không bị bất tỉnh. Năm phút, mười phút, ba mươi phút, một giờ. Bước chân phía sau tôi nghe xa hơn, như thế họ đang trên một con đường khác. Đôi khi tôi nghe thấy âm thanh lạ, một tiếng gì đó giống như ống nghiệm sủi bọt và tiếng thở dài của ống dẫn hơi nước, một hơi thở của không khí. Âm thanh đến và đi. Hai tiếng. Hai tiếng ba mươi phút. Khi tôi nhìn thấy cầu thang tiếp theo dẫn lên mặt đất, tôi nắm lấy cơ hội và kéo người mình lên. Tôi có nguy cơ bị ngất xỉu ngay lúc này. Tôi dùng hết sức lực còn lại để kéo lên mình lên trên con phố. Tôi đang ở trong một con ngõ tối tăm. Khi thở được bình thường trở lại, tôi chớp mắt để nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Tôi có thể thấy ga Union cách đấy vài tòa nhà. Không còn xa nữa rồi. Tess sẽ ở đó, chờ đợi tôi.

Còn ba khu nhà. Còn hai khu nhà nữa.

Chỉ còn một khu nữa. Tôi không thể cầm cự được nữa rồi. Tôi tìm thấy một góc tối trong ngõ và ngã gục xuống đất. Điều cuối cùng tôi nhìn thấy là bóng của một cô gái phía đằng xa. Có lẽ cô ta đi về phía tôi. Tôi cuộn tròn và bắt đầu ngất lịm đi.

Trước khi nhắm mắt, tôi nhận thấy mặt dây chuyền không còn trên cổ mình nữa.