← Quay lại trang sách

DAY

Trong vài tiếng cố gắng ngủ trước khi bình minh đến, tôi mơ về nhà mình.

Ít nhất, nó trông giống ngôi nhà mà tôi còn nhớ được. Anh John ngồi với mẹ tại góc bàn ăn, đọc cho mẹ nghe những câu chuyện cổ về nước Cộng hòa từ một quyển sách. Mẹ gật đầu khích lệ khi anh đọc hết cả trang mà không sai từ nào. Tôi đứng ở bậu cửa mỉm cười với họ. Anh John là người mạnh mẽ nhất trong chúng tôi, nhưng anh cũng có sự kiên nhẫn và hòa nhã mà tôi không được thừa hưởng. Một phẩm chất từ bố chúng tôi. Eden đang vẽ nguệch ngoạc gì đó trên giấy ở đầu kia bàn ăn. Eden dường như luôn luôn ở trạng thái đang ngồi vẽ trong những giấc mơ của tôi. Thằng bé không bao giờ nhìn lên, nhưng tôi biết nó vẫn đang lắng nghe câu chuyện của anh John, vẫn cười lớn ở những chỗ thích hợp.

Rồi tôi nhận ra Cô gái đang đứng bên cạnh mình. Tôi nắm tay cô. Cô nở một nụ cười, làm sáng bừng cả căn phòng, và tôi mỉm cười đáp lại.

“Anh muốn em gặp mẹ anh,” tôi nói với cô.

Cô lắc đầu. Khi tôi nhìn lại bàn ăn, anh John và mẹ vẫn còn đó, nhưng Eden đã biến mất.

Nụ cười của Cô gái dần biến mất. Cô nhìn tôi với ánh mắt buồn bã. “Eden chết rồi,” cô nói.

Một tiếng còi hú xa xăm kéo tôi ra khỏi giấc ngủ.

Tôi nằm lặng người một lúc, mắt mở, cố gắng để thở bình thường. Giấc mơ vẫn còn in lại trong tâm trí tôi. Tôi tập trung vào tiếng còi hú để làm bản thân sao lãng. Rồi tôi nhận ra thứ tôi đang nghe không phải tiếng còi hú thông thường của cảnh sát. Cũng không phải là tiếng còi hú của xe cấp cứu. Đây là tiếng còi hú của một chiếc xe cứu thương quân đội, dùng để đưa thương binh đến bệnh viện. Nó to hơn và chói tai hơn của những xe khác vì xe quân sự luôn được ưu tiên nhất.

Chỉ có điều chúng ta không có thương binh nào trở về Los Angeles. Họ được điều trị tại vùng biên giới chiến tuyến. Với thiết bị cấp cứu hiện đại của chúng, ở đây loại xe này được sử dụng với mục đích khác, đó là vận chuyển những trường hợp nhiễm dịch đặc biệt đến các phòng thí nghiệm.

Ngay cả Tess cũng nhận ra âm thanh này. “Họ đi đâu vậy?” cô bé hỏi.

“Anh không biết,” tôi thì thầm đáp lại. Tôi ngồi dậy và nhìn xung quanh. Cô gái trông như đã tỉnh dậy được một lúc rồi. Cô ngồi cách tôi vài bước, lưng dựa vào tường, mắt nhìn ra phía con phố, khuôn mặt nghiêm túc đầy vẻ tập trung. Cô có vẻ căng thẳng.

“Chào buổi sáng,” tôi nói với cô. Mắt tôi đảo xuống nhìn đôi môi cô. Có thật đêm qua tôi đã hôn cô không?

Cô không nhìn tôi. Nét mặt cũng không đổi. “Gia đình của cậu bị đánh dấu lên cửa phải không?”

Tess nhìn cô ngạc nhiên. Tôi im lặng nhìn cô trân trối, không biết phải trả lời thế nào. Đây là lần đầu tiên có một người không phải Tess nhắc đến gia đình tôi trước mặt tôi.

“Cô đã đi theo tôi đêm qua.” Tôi tự nhủ rằng mình nên tức giận, nhưng tôi chỉ thấy hoang mang. Chắc cô đi theo tôi vì tò mò. Tôi ngạc nhiên, thật sự sửng sốt, vì cô có thể di chuyển lặng lẽ đến vậy.

Nhưng sáng nay Cô gái trông có vẻ gì đó khang khác. Đêm qua cô đã khao khát tôi chẳng kém gì tôi khao khát cô, nhưng hôm nay cô lại khép mình xa cách. Tôi đã làm gì chọc tức cô chăng? Cô gái nhìn thẳng vào tôi. “Đó là lý do cậu tiết kiệm tiền đúng không? Để mua thuốc kháng dịch?”

Cô đang thử tôi, nhưng tôi không biết tại sao. “Ừ,” tôi nói. “Tại sao cô quan tâm đến điều đó?”

“Vậy thì muộn quá rồi,” cô nói. “Bởi vì hôm nay đội kiểm dịch đang đến nhà cậu. Họ sẽ đưa gia đình cậu đi.”