JUNE
Chắc hẳn Day nghĩ rằng tôi đã ngủ rồi. Nhưng tôi đã thấy hắn dậy và bỏ đi vào giữa đêm nên tôi đi theo hắn. Hắn đột nhập vào một khu cách ly, đi vào một ngôi nhà được đánh dấu chữ X ba gạch và lại xuất hiện vài phút sau đó.
Đó là tất cả những điều tôi cần biết.
Tôi leo lên mái của một tòa nhà gần đó. Ở đó, tôi nấp trong bóng của chiếc ống khói và bật micro lên. Tôi giận bản thân đến độ không thể ngăn cho giọng mình run lên. Tôi đã để bản thân bị cuốn đi bởi cái kẻ mà đáng ra tôi không bao giờ được có cảm xúc. Đáng ra tôi không bao giờ được khát khao.
Có lẽ Day không giết anh Metias, tôi tự nhủ. Có thể đó là một người khác. Chúa ơi... có phải tôi đang bào chữa cho gã trai này hay không?
Tôi hành động như một con ngốc trước mặt kẻ đã giết anh Metias. Phải chăng cuộc sống đường phố đã biến tôi thành một đứa con gái ngớ ngẩn? Phải chăng tôi đã làm hoen ố những ký ức về anh trai mình?
“Thomas,” tôi thì thầm. “Tôi đã tìm thấy hắn.”
Tiếng tĩnh điện lách tách tròn một phút thì tôi mới nghe thấy anh trả lời. Khi cất tiếng, giọng anh lơ đãng đến kỳ lạ. “Cô có thể nhắc lại không, cô Iparis?”
Cơn giận trong tôi dâng lên. “Tôi nói tôi tìm thấy hắn rồi. Day. Hắn vừa ghé qua một ngôi nhà tại một khu cách ly của khu Lake, một ngôi nhà có dấu X ba gạch trên cửa. Nằm ở góc giữa Figueroa và Watson.”
“Cô có chắc chắn không?” Thomas giờ có vẻ tập trung hơn. “Cô hoàn toàn chắc chắn.”
Tôi lấy mặt dây chuyền ra khỏi túi. “Đúng. Không nghi ngờ gì nữa.”
Vài tiếng ồn ào phát ra từ phía bên kia. Giọng nói của anh trở nên phấn khích. “Góc giữa Figueroa và Watson. Đó là trường hợp nhiễm dịch đặc biệt bên ta định điều tra vào sáng ngày mai. Cô có chắc chắn đó là Day không?” anh hỏi lại lần nữa.
“Chắc.’’
“Xe cứu thương quân sự sẽ đến căn nhà đó vào ngày mai. Chúng tôi định đưa những người ở đó đến Bệnh viện Trung tâm.”
“Vậy gửi thêm lính tiếp viện đi. Tôi muốn có phục kích khi Day xuất hiện để bảo vệ gia đình hắn.” Tôi nhớ cách Day bò dưới sàn nhà. “Hắn sẽ không có thời gian để đưa họ ra đâu nên có thể hắn sẽ giấu họ trong nhà. Chúng ta nên đưa họ đến phòng y tế của dinh cơ Batalla. Sẽ không ai bị thương cả. Tôi muốn giữ họ để thẩm vấn.”
Thomas dường như sửng sốt trước giọng điệu của tôi. “Cô sẽ có thêm quân.” Anh cố nói thêm. “Và tôi hy vọng cô đúng.”
Ký ức về đôi môi của Day, nụ hôn nóng bỏng của chúng tôi, và bàn tay hắn lướt trên làn da tôi, giờ tất cả những thứ đó không được có chút ý nghĩa nào với tôi. Thậm chí còn phải tệ hơn là không được có chút nào. “Tôi đúng.”
Tôi quay trở lại con ngõ trước khi Day có thể nhận ra là tôi đã biến mất.