← Quay lại trang sách

DAY

Thường thì tôi rất biết ơn các con phố đông đúc của khu Lake. Chúng khiến cho việc trà trộn hay thoát ra đều trở nên dễ dàng, từ đó có thể cắt đuôi những kẻ truy đuổi hay muốn ẩu đả. Không biết bao nhiêu lần tôi đã tận dụng lợi thế của các con phố đông đúc. Nhưng hôm nay chúng chỉ làm tôi chậm lại. Cho dù đã đón đường tắt dọc bờ hồ, tôi cũng chỉ chạy ngay trước còi báo động một chút và sẽ không có cơ hội để nới rộng khoảng cách trước khi đến được chỗ gia đình tôi.

Tôi sẽ không có thời gian đưa họ ra. Nhưng tôi phải cố gắng. Tôi phải gặp được họ trước bọn lính.

Thỉnh thoảng tôi dừng lại để chắc chắn những chiếc xe cứu thương vẫn đang đi theo hướng tôi nghĩ chúng đang đi. Quả nhiên, chúng vẫn tiếp tục đi trên con đường thẳng đến khu chúng tôi. Tôi chạy nhanh hơn. Tôi thậm chí không dừng lại khi vô tình xô ngã một ông già. Ông ta quay cuồng và ngã xuống vỉa hè. “Xin lỗi!” tôi hét lên. Tôi có thế nghe tiếng ông ta kêu la nhưng tôi không dám lãng phí thời gian nhìn lại.

Khi đến gần nhà, người tôi ướt đẫm mô hôi, mọi thứ vẫn yên tĩnh và bị dán dải băng đánh dấu một phần của khu cách ly. Tôi lẻn qua phía sau các con ngõ đến khi đứng cạnh hàng rào đổ nát ở sân sau. Rồi tôi luồn người qua khe hở hàng rào, đẩy tấm ván sàn lỏng lẻo sang một bên và bò vào bên dưới hiên nhà. Đám cúc biển mà tôi đặt dưới các lỗ thông hơi vẫn còn ở đó, nguyên vẹn, nhưng đã héo rũ. Qua lỗ khe hở dưới sàn, tôi thấy mẹ đang ngồi bên giường của Eden. Anh John đang vò khăn mặt trong một cái chậu cạnh đó. Mắt tôi phóng về phía Eden. Giờ trông nó còn tệ hơn, như thể màu sắc đã bị tẩy hết khỏi da thằng bé. Hơi thở của nó nông và khò khè, tiếng lớn đến mức ớ dưới này tôi vẫn có thể nghe thấy.

Tâm trí tôi điên cuồng tìm giải pháp. Tôi có thể giúp anh John, Eden và mẹ trốn đi ngay bây giờ, và nhiều khả năng sẽ gặp phải đội kiểm dịch hay đám tuần cảnh, có lẽ chúng tôi có thể tìm chỗ ẩn náu ở những nơi tôi và Tess hay trốn. Anh John và mẹ tôi chắc chắn đủ khỏe để chạy. Nhưng làm thế nào để Eden theo kịp? Anh John chỉ có thể cõng thằng bé một lúc. Có lẽ tôi có thể tìm cách tuồn họ lên một toa tàu hàng và giúp mọi người trốn khỏi đất nước này đến... một nơi nào đó mà tôi cũng không biết. Nếu các đội kiểm dịch đã lấy Eden làm mục tiêu thì việc anh John và mẹ bỏ công việc để chạy trốn cũng chẳng khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Dẫu sao họ cũng đều đã bị cách ly rồi. Tôi có thể đưa họ đến Arizona, hoặc có thể là Tây Texas, và sau một thời gian có lẽ các đội kiểm dịch cũng chẳng buồn tìm kiếm họ nữa. Bên cạnh đó, có lẽ ngay từ đầu tôi đã tự lừa phỉnh bản thân, có lẽ Cô gái đã nhầm và đội kiểm dịch thậm chí còn chẳng tìm đến gia đình tôi. Tôi có thể tiếp tục dành dụm tiền mua thuốc cho Eden. Tất cả những lo lắng của tôi có thể chỉ là vô nghĩa.

Nhưng rồi từ phía xa, tôi nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương quân đội to dần.

Chúng đến tìm Eden.

Tôi ra quyết định. Tôi trườn ra từ hiên nhà và vội vã đến cửa sau. Ở đây tôi nghe thấy tiếng xe cứu thương rõ hơn nhiều. Chúng đang tiến gần hơn. Tôi mở cửa sau và lao lên mấy bậc thềm dẫn đến phòng khách.

Tôi hít một hơi sâu.

Rồi tôi đá cửa và lao vào vùng ánh sáng.

Mẹ tôi kêu lên một tiếng giật mình thảng thốt. Anh John xoay người về phía tôi. Chúng tôi đứng lặng trong chốc lát, nhìn nhau không rời mắt, bối rối chưa biết làm gì.

“Có chuyện gì vậy?” Mặt anh tái nhợt khi thấy biểu cảm của tôi. “Em đang làm gì ở đây? Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đi.” Anh cố giữ giọng mình không lạc đi, nhưng anh biết có điều gì đó rất không ổn đang xảy ra, điều gì đó nghiêm trọng đến mức tôi buộc phải lộ diện trước cả gia đình.

Tôi bỏ chiếc mũ cũ sờn ra khỏi đầu. Tóc tôi rũ xuống thành một mớ rối bời. Mẹ đưa bàn tay băng bó lên che miệng. Đôi mắt bà đầy nghi hoặc rồi lại mờ to.

“Con đây, mẹ ơi,” tôi nói. “Con Daniel đây.”

Tôi quan sát những cảm xúc khác nhau vụt qua khuôn mặt mẹ, sửng sốt, vui mừng, hoang mang, trước khi bà bước lên một bước. Đôi mắt mẹ đảo nhanh giữa anh John và tôi. Tôi không thể biết điều gì làm bà kinh ngạc hơn... rằng tôi còn sống hay rằng anh John có vẻ đã biết mọi chuyện.

“Daniel?” Mẹ thì thầm.

Thật lạ lẫm khi lại được nghe mẹ gọi tên thật của mình. Tôi vội vàng nắm lấy bàn tay thương tích của mẹ. Chúng đang run lên. “Không còn thời gian để con giải thích đâu.” Tôi cố gắng lờ đi những cảm xúc trong đôi mắt mẹ. Đôi mắt mạnh mẽ, màu xanh biển sáng, giống như tôi, nhưng giờ nỗi đau buồn đã nhấn chìm chúng. Làm sao có thể đối diện với mẹ mình, người mẹ vẫn tin rằng tôi đã chết từ nhiều năm về trước? “Chúng đang đến tìm Eden. Chúng ta phải giấu thằng bé đi.”

“Daniel?” Ngón tay mẹ gạt những sợi tóc che trên mắt tôi. Bỗng dưng tôi lại được là thằng con trai bé nhỏ của mẹ. “Daniel của mẹ. Con vẫn còn sống. Đây hẳn là một giấc mơ.”

Tôi đặt tay lên vai mẹ. “Mẹ, nghe con nói này. Đội kiểm dịch đang đến và chúng mang theo một chiếc xe cứu thương quân đội. Dù Eden có bị bệnh gì đi nữa thì... chúng cũng đến để bắt nó đi. Tất cả chúng ta phải trốn đi ngay.”

Mẹ quan sát tôi trong giây lát rồi gật đầu. Mẹ dẫn tôi đến giường của Eden. Nhìn gần tôi có thể thấy đôi mắt tối màu của Eden đã chuyển đen hoàn toàn. Hoàn toàn không có hình ảnh phản chiếu nào trong đó, và tôi kinh hãi nhận ra rằng màu đen đó là do máu chảy từ tròng mắt thằng bé. Tôi và mẹ cẩn thận giúp Eden ngồi dậy. Da thằng bé nóng rực. Anh John vừa nhẹ nhàng cõng thằng bé lên vai vừa thì thầm những lời dỗ dành.

Eden kêu lên một tiếng đau đớn và đầu thằng bé ngả sang một bên, dựa lên cổ anh John. “Nối hai mạch điện lại,” thằng bé thì thầm.

Còi báo động vẫn rền rĩ ở bên ngoài, giờ chắc chúng chỉ còn cách đây hai khu nhà. Tôi và mẹ nhìn nhau bằng ánh mắt tuyệt vọng.

“Dưới hiên nhà,” mẹ thì thầm. “Không còn thời gian để chạy nữa rồi.”

Anh John và tôi đều không tranh cãi thêm. Mẹ nắm chặt tay tôi. Chúng tôi đi ra lối cửa sau. Tôi dừng lại vài giây ở ngay phía ngoài, kiểm tra hướng và khoảng cách của đội tuần tra. Chúng sắp đến đây rồi. Tôi vội vàng đi về phía hiên nhà gạt tấm ván sàn sang một bên. “Eden đi đầu tiên,” mẹ thì thầm. Anh John chỉnh lại Eden trên vai rồi quỳ xuống và bò vào trong. Tôi giúp mẹ bò xuống dưới. Rồi tôi theo sau, xóa sạch mọi dấu vết trên mặt đất và cẩn thận đặt tấm ván về vị trí cũ. Tôi hy vọng như thế là đủ.

Chúng tôi trốn vội vào góc tối nhất, nơi thậm chí chỉ vừa đủ sáng để chúng tôi nhìn thấy nhau. Tôi nhìn chằm chằm vào những dải sáng chiếu xuống qua những lỗ thông hơi. Chúng chia nền đất thành từng mảng, và tôi vẫn có thể thấy đám hoa cúc biển giập nát. Những hồi còi báo động của xe cứu thương nghe cách xa trong chốc lát, chúng rẽ vào nơi nào đó, rồi đột nhiên vang lên chói tai. Tiếng giày bước đi nặng nề theo sau đó.

Những bước chân khốn kiếp, chúng đã dừng lại bên ngoài nhà chúng tôi và đang sẵn sàng xông vào trong.

“Ở yên đây,” tôi thì thầm. Tôi quấn hết tóc lên trên đầu rồi giắt vào trong mũ. “Con sẽ đuổi chúng đi.”

“Không.” Đó là giọng anh John. “Đừng quay trở lại đó. Nguy hiểm lắm.”

Tôi lắc đầu. “Sẽ quá nguy hiểm cho mọi người nếu em ở lại đây. Hãy tin em.” Tôi chớp mắt nhìn mẹ, người đang cố gắng hết sức để kìm nén nỗi sợ trong khi kể chuyện cho Eden nghe. Tôi nhớ mẹ đã luôn tỏ ra điềm tĩnh như thế nào hồi tôi còn nhỏ, với giọng nói nhẹ nhàng và nụ cười êm ái. Tôi gật đầu với anh John. “Em sẽ quay lại ngay.”

Ở phía trên đầu, tôi nghe tiếng người đang đập cửa nhà chúng tôi. “Đội kiểm dịch đây,” một giọng nói vang lên. “Mở cửa ra!”

Tôi phi tới nơi có tấm ván lung lay, từ từ kéo nó sang một bên vài chục phân và lách người ra. Tôi đẩy tấm ván về chỗ cũ thật cẩn thận. Hàng rào ngôi nhà che chắn tôi khỏi tầm nhìn, nhưng qua các vết nứt tôi có thể thấy những tên lính đứng chờ bên ngoài cửa. Tôi phải hành động nhanh chóng. Chúng sẽ không ngờ có kẻ chống lại chúng ngay lúc này, đặc biệt là kẻ mà chúng không thể nhìn thấy. Tôi vội vàng rảo bước đi thật êm ra phía sau của ngôi nhà, đặt chân trụ trên một viên gạch đã rời ra và tung người lên. Tôi bám lấy rìa mái nhà, rồi đu người leo lên.

Bọn lính không thể nhìn thấy tôi ở trên đây, nhờ ống khói lớn trên nhà tôi và bóng đổ của những tòa nhà cao hơn ở xung quanh. Nhưng tôi lại thấy chúng rất rõ. Thực tế, cảnh tượng hiện ra rõ đến mức khiến tôi dừng lại. Có điều không đúng ở đây. Ít nhất chúng tôi cũng có cơ hội rất nhỏ nếu chống lại một đội kiểm dịch. Nhưng lại có nhiều hơn hẳn một tá binh lính đang đứng trước nhà chúng tôi. Tôi đếm được ít nhất hai mươi, hoặc hơn thế, tất cả đều có khẩu trang trắng buộc chặt quanh miệng. Một số còn đeo mặt nạ phòng hơi độc. Hai xe jeep quân sự đỗ cạnh xe cứu thương. Đứng trước xe, một sĩ quan cấp cao mặc áo có tua rua đỏ, đội mũ chỉ huy đứng chờ. Cạnh mụ ta là một thanh niên tóc đen mặc bộ đồng phục đại úy.

Và đứng trước anh ta, bất động và không được bảo vệ, là Cô gái.

Tôi cau mày, bối rối. Chắc chúng đã bắt Cô gái, và giờ chúng sử dụng cô ấy vào mục đích nào đó. Thế nghĩa là chúng cũng đã bắt được Tess. Tôi cố tìm trong đám đó nhưng không thấy Tess đâu. Tôi quay lại nhìn Cô gái. Cô có vẻ bình tĩnh, không hề lúng túng trước một biển lính bao quanh mình. Cô đeo chặt lại khẩu trang quanh miệng.

Và rồi, ngay lập tức, tôi nhận ra vì sao Cô gái lại trông quen thuộc đến vậy. Đôi mắt cô ta. Đôi mắt đen, lốm đốm ánh vàng. Người đại úy trẻ tuổi tên Metias. Người mà tôi đã thoát khỏi vào cái đêm đột kích Bệnh viện Trung tâm Los Angeles. Anh ta có đôi mắt giống hệt như vậy.

Metias chắc chắn là họ hàng của cô ta. Cũng như anh ta, cô ta làm việc cho quân đội. Tôi không tin nổi mình lại ngu đến vậy. Đáng ra tôi phải nhìn ra sớm hơn. Tôi nhanh chóng lướt qua những khuôn mặt trong đám lính, tự hỏi không biết Metias có ở đó hay không. Nhưng tôi chỉ thấy Cô gái.

Bọn chúng đã cử cô ta đi săn lùng tôi.

Và giờ đây, vì sự ngu ngốc của tôi, cô ta đã lần ra cả tôi và gia đình tôi. Thậm chí cô ta có thể đã giết Tess. Tôi nhắm mắt lại, tôi đã tin tưởng cô gái này, đã bị lừa hôn cô ta. Thậm chí phải lòng cô ta. Ý nghĩ ấy làm tôi mờ mắt vì tức giận.

Một tiếng đổ sầm vang lên từ bên trong nhà chúng tôi. Tôi nghe thấy tiếng quát tháo, sau đó là la hét. Đám lính đã tìm thấy họ, chúng phá vỡ ván sàn và lôi họ lên. Xuống đó đi! Tợi sao mày lại trốn trên mái nhà? Cứu họ đi! Nhưng điều đó sẽ chỉ xác nhận mối quan hệ của tôi với mọi người và số phận của họ sẽ bị định đoạt ngay lập tức. Chân tay tôi tất cả đều như bị đóng băng.

Hai tên lính đeo mặt nạ phòng độc xuất hiện từ sau ngôi nhà kéo lê mẹ tôi giữa bọn chúng. Theo sát phía sau là những tên lính bắt giữ anh John, anh đang hét lên bảo chúng để mẹ tôi yên. Hai nhân viên y tế bước ra sau cùng. Chúng trói Eden vào cáng và đẩy thằng bé về phía xe cứu thương.

Tôi phải làm gì đó. Từ trong túi, tôi lôi ra ba viên đạn bạc được Tess đưa cho lúc trước, ba viên lấy từ vụ đột nhập bệnh viện. Tôi nhét một viên vào súng cao su tự chế của mình. Ký ức hồi bảy tuổi khi tôi ném quả cầu tuyết bốc cháy rừng rực vào trụ sở cảnh sát thấp thoáng quay lại trong tâm trí. Sau đó, tôi chĩa súng cao su vào một tên lính đang giữ anh John, kéo mạnh hết sức và bắn.

Viên đạn bắn gọt qua cổ hắn mạnh đến mức máu bắn tóe ra. Tên lính ngã sụp xuống, hoảng loạn giữ chặt lấy mặt nạ. Ngay lập tức những tên khác chĩa súng lên phía mái nhà. Tôi núp mình bất động phía sau ống khói.

Cô gái bước lên phía trước. “Day.” Giọng nói vang lên khắp phố. Chắc tôi mê sảng vì tôi nghĩ rằng mình đã nghe thấy chút thương cảm trong giọng cô ta. “Tôi biết cậu đang ở đây, và tôi biết tại sao.” Cô ta chỉ về phía anh John và mẹ tôi. Eden đã biến mất vào trong xe cứu thương.

Giờ thì mẹ đã biết tôi là tên tội phạm mà bà vẫn thấy ở lệnh truy nã phát trên màn hình khổng lồ. Nhưng tôi không nói gì. Tôi nhét thêm đạn vào súng cao su chĩa về hướng Cô gái.

“Cậu muốn gia đình mình được an toàn. Tôi hiểu điều đó,” cô ta tiếp tục. “Tôi cũng từng muốn gia đình tôi được an toàn.”

Tôi buông tay.

Giọng Cô gái trở nên khẩn nài hơn, thậm chí là thúc giục tôi. “Bây giờ tôi đang cho cậu một cơ hội để cứu gia đình mình. Đầu thú đi. Làm ơn. Sẽ không ai bị thương cả.”

Một tên lính đứng gần cô ta nâng khẩu súng của hắn lên cao hơn. Theo bản năng, tôi chuyển hướng súng cao su về phía hắn rồi bắn. Đạn găm thẳng vào đầu gối và hắn đổ gục về phía trước.

Bọn lính bắn một loại đạn về phía tôi. Tôi nấp sau ống khói. Tia lửa bắn qua. Tôi nghiến răng và nhắm mắt lại, tôi chẳng thể làm gì trong tình huống này. Tôi thật vô dụng.

Khi tiếng súng ngừng, tôi nhìn từ ống khói và thấy Cô gái vẫn đứng đó. Chỉ huy của cô ta khoanh tay lại. Cô gái vẫn không nao núng chút nào.

Rồi tôi nhìn thấy mụ chỉ huy tiến lên một bước. Khi cô gái bắt đầu phản đối, mụ gạt cô ta sang một bên. “Cậu không thể trốn ở đó mãi được đâu,” mụ chỉ huy hét lên với tôi. Giọng mụ ta lạnh lùng hơn Cô gái rất nhiều. “Và tôi biết cậu sẽ không để cho gia đình mình phải chết.”

Tôi nhồi viên đạn cuối cùng vào súng cao su và nhắm thẳng hướng mụ ta.

Mụ chỉ huy lắc đầu trước sự im lặng của tôi. “Được rồi, Iparis,” mụ ta nói với Cô gái. “Chúng ta đã thử cách của cô. Bây giờ chúng ta hãy thử cách của tôi.” Mụ quay sang tên đại úy tóc đen và gật đầu. “Giữ lấy bà ta.”

Tôi không có thời gian để ngăn những gì xảy ra tiếp theo.

Tên đại úy nâng khẩu súng và chĩa vào mẹ tôi. Rồi hắn bắn thẳng vào đầu bà.