JUNE
Người phụ nữ mà Thomas bắn còn chưa khuỵu xuống đất thì tôi đã thấy hắn lao ra từ trên mái nhà. Tôi như đóng băng. Chuyện này hoàn toàn sai lầm. Đáng ra không ai phải chịu đau đớn hết. Chỉ huy Jameson không nói với tôi rằng bà có ý định giết bất cứ ai trong căn nhà, chúng tôi đáng ra phải đưa tất cả bọn họ về dinh cơ Batalla để giam giữ và thẩm vấn. Mắt tôi liếc nhìn Thomas, tự hỏi liệu anh có cảm thấy kinh hoàng như tôi không. Nhưng mặt anh vẫn vô cảm, súng vẫn nằm trên tay.
“Bắt lấy hắn!” Chỉ huy Jameson la lên. Hắn hạ cánh trên một người lính rồi quật anh ta ngã xuống đất trong một cơn mưa đất đá. “Chúng ta sẽ bắt sống hắn.”
Gã thanh niên mà bây giờ tôi biết là Day hét lên đến lạc giọng và lao đến người lính gần nhất ngay cả khi họ đang khép chặt vòng vây quanh hắn. Không hiểu bằng cách nào hắn tóm được khẩu súng của một người lính, nhưng một người khác ngay lập tức giật lại khẩu súng từ tay hắn.
Chỉ huy Jameson nhìn tôi và lôi ra khẩu súng lục đeo trên thắt lưng.
“Chỉ huy, đừng!” tôi thốt lên, nhưng bà lờ tôi đi. Anh Metias thoáng qua trong tâm trí tôi.
“Tôi sẽ không đợi hắn giết hết các binh sĩ của mình đâu,” bà nạt lại tôi. Rồi bà nhắm vào chân hắn và bắn. Tôi nhăn mặt. Viên đạn trượt mục tiêu (bà đã nhắm đến đầu gối), nhưng đạn lại trúng vào má ngoài đùi. Day thét lên một tiếng đau đớn, rồi khuỵu xuống giữa vòng vây binh lính. Mũ tuột khỏi đầu. Mái tóc vàng của hắn xổ ra từ bên dưới chiếc mũ. Một người lính tung cú đá mạnh, hạ gục hắn. Sau đó, họ còng tay, bịt mắt và bịt miệng hắn rồi kéo ra một trong những chiếc xe jeep đang chờ sẵn. Phải mất một lúc tôi mới chuyển sự chú ý của mình đến các tù nhân khác mà chúng tôi bắt từ ngôi nhà, một thanh niên có thể là anh trai hoặc anh em họ của Day. Anh ta hét lên một tiếng khó hiểu với chúng tôi. Những người lính xô anh ta vào chiếc xe jeep thứ hai.
Qua mặt nạ Thomas nhìn tôi với ánh mắt tán thành, nhưng Chỉ huy Jameson lại cau mày với tôi. “Tôi có thể hiểu tại sao Drake gọi cô là một kẻ gây rối,” bà nói. “Đây không phải là trường đại học. Cô không được nghi ngờ hành động của tôi.”
Một phần trong tôi muốn nói lời xin lỗi, nhưng tôi quá choáng ngợp bởi những gì vừa xảy ra, quá tức giận hay lo lắng hay nhẹ nhõm. “Vậy còn kế hoạch của chúng ta? Chỉ huy, với tất cả sự tôn trọng thích đáng, chúng ta đã thảo luận là không giết bất kỳ người dân thường nào cơ mà.”
Chỉ huy Jameson bật cười sắc lạnh. “Ồ, Iparis,” bà trả lời. “Chúng ta sẽ ở đây cả đêm nếu cứ tiếp tục đàm phán theo cách cô muốn. Cô có thấy thế này nhanh hơn bao nhiêu không? Có tính thuyết phục hơn hẳn đối với mục tiêu.” Bà nhìn đi chỗ khác. “Không có vấn đề gì. Đến lúc cô lên xe jeep rồi. Quay về trụ sở đi.” Bà khoát tay và Thomas hét lên ra lệnh. Những người lính khác vội vàng trở vào đội hình của họ. Bà trèo lên chiếc xe jeep đầu tiên.
Thomas đi qua chỗ tôi, rồi chạm nhẹ tay lên mũ hướng về phía tôi. “Xin chúc mừng, June.” Anh mỉm cười. “Anh nghĩ rằng em đã thành công. Thật ngoạn mục! Em có thấy vẻ mặt của Day không?”
Anh vừa mới giết người đấy. Tôi không thể bắt bản thân mình nhìn Thomas. Không thể bắt mình hỏi làm thế nào anh có thể chịu tuân lệnh một cách mù quáng như vậy. Đôi mắt tôi lơ đãng nhìn về nơi xác người phụ nữ vẫn còn nằm trên vỉa hè. Nhân viên y tế đứng quanh ba binh sĩ bị thương, và tôi biết họ sẽ được đặt cẩn thận vào trong xe cứu thương đưa về trụ sở. Nhưng, xác người phụ nữ vẫn nằm đó, bị lãng quên, không ai chú ý đến. Một vài cái đầu ngó ra nhìn chúng tôi từ các ngôi nhà khác dọc phố. Một số nhìn thấy xác chết và nhanh chóng quay đi, trong khi những người khác cứ chằm chằm sợ hãi nhìn tôi và Thomas. Một phần nhỏ trong tôi muốn mỉm cười khi thấy cảnh đó, muốn cảm nhận được niềm vui của việc trả thù cho cái chết của anh trai mình. Tôi ngừng lại, nhưng cảm giác ấy không xuất hiện. Hai tay tôi siết chặt và thả lỏng. Vũng máu tràn ra bên dưới người phụ nữ bắt đầu làm tôi thấy buồn nôn.
Hãy nhớ rằng, tôi nói với bản thân mình. Day đã giết anh Metias. Day đã giết anh Metias, Day đã giết anh Metias.
Những lời đó vang vọng một cách trống rỗng và không chắc chắn trong tâm trí tôi.
“Ừ,” tôi nói với Thomas. Giọng tôi nghe như thuộc về một người xa lạ. “Em nghĩ em đã thành công.”