← Quay lại trang sách

JUNE

BA NGÀY SAU.

BRASTOW, CALIFORNIA.

23:40. 11,5 ĐỘ C.

Cơn bão Evonia cuối cùng cũng bắt đầu lắng lại nhưng cơn mưa, to và lạnh buốt, vẫn tiếp tục trút xuống. Bầu trời chao đảo trong cơn thịnh nộ. Bên dưới, màn hình khổng lồ duy nhất của Barstow đang phát đi bản tin từ Los Angeles.

LỆNH DI DÂN ĐỐI VỚI CÁC VÙNG: ZEIN, GRIFFITH, WINTER, FOREST.

TẤT CẢ NGƯỜI DÂN LOS ANGELES ĐƯỢC YÊU CẦU ĐI TÌM CHỖ TRÚ ẨN TRONG CÁC TÒA NHÀ NĂM TẦNG TRỞ LÊN.

BÃI BỎ CÁCH LY Ở KHU VỰC LAKE VÀ WINTER.

QUÂN CỘNG HÒA CHIẾN THẮNG QUÂN THUỘC ĐỊA TRẬN QUYẾT ĐỊNH Ở MADISON, DAKOTA.

LOS ANGELES TUYÊN BỐ CHÍNH THỨC TRUY NÃ NHÓM QUÂN PHIẾN LOẠN ÁI QUỐC.

DANIEL ALTAN WING BỊ XỬ BẮN NGÀY 26 THÁNG MƯỜI HAI.

Đương nhiên chính quyền Cộng hòa tuyên bố vụ tử hình Day đã thành công. Dù tôi và Day đều biết không phải vậy. Tin đồn đã lan tỏa khắp hang cùng ngõ hẻm, rằng một lần nữa Day lại thoát được lưỡi hái tử thần. Một người lính Cộng hòa trẻ tuổi đã giúp cậu. Lời đồn vẫn chỉ là lời đồn bởi không ai muốn bị chính phủ chú ý. Dù vậy, người dân vẫn đồn đại.

Khu Brastow, vốn lặng lẽ hơn nội thành Los Angeles, nhưng vẫn đông nghẹt người. Tuy nhiên cảnh sát ở đây không truy lùng chúng tôi như cách của cảnh sát thành phố lớn. Thành phố đường sắt. Những tòa nhà đổ nát. Một nơi tốt cho tôi và Day trú ẩn. Ước gì Ollie cũng đi cùng chúng tôi. Giá mà Chỉ huy Jameson không đẩy buổi hành hình sớm lên một ngày. Tôi đã muốn đưa nó ra ngoài căn hộ, giấu trong một con ngõ và rồi quay lại tìm nó. Nhưng giờ đã quá muộn rồi. Họ sẽ làm gì nó? Ý nghĩ rằng Ollie, sợ hãi và cô độc, sủa dữ dội để ngăn cản những tên lính đang xông vào căn hộ của tôi khiến cổ họng tôi nghèn nghẹn. Nó là thứ duy nhất mà anh Metias để lại.

Hiện giờ hai chúng tôi đang len lỏi đến sân ga nơi chúng tôi sẽ dựng trại đêm nay. Tôi cẩn thận nấp trong bóng tối dù cho trời đêm đang có bão. Day đội chắc chiếc mũ lưỡi trai và kéo nó xuống che sát mắt. Tôi giắt tóc vào bên trong cổ áo sơ mi và quấn một chiếc khăn cũ giờ đã ướt đẫm quanh nửa dưới khuôn mặt mình. Đó là tất cả những mánh hóa trang mà giờ chúng tôi có thể thực hiện được. Toa tàu cũ nằm la liệt ở bãi rác, xỉn màu và gỉ sét vì năm tháng. Hai mươi sáu chiếc, nếu kể cả một toa tàu bị mất nguyên một mảng, tất cả đều của hãng tàu Union Pacific. Tôi phải nương người theo gió để không bị thổi bay. Mưa làm cái vai bị thương của tôi đau rát. Cả hai chúng tôi đều không nói gì.

Cuối cùng cũng đến một toa tàu rỗng, một toa xe goòng rộng khoảng bốn mươi hai mét vuông với hai cánh cửa kéo, một cánh gỉ sét đóng chặt, cánh kia để mở một nửa; chắc được thiết kể để chở hàng hóa cỡ lớn, nằm ở phía sau ba chiếc khác ở sân sau, chúng tôi trèo vào trong và nghỉ ngơi ở một góc. Rất sạch sẽ. Đủ ấm. Và quan trọng nhất là khô ráo.

Day cởi mũ và rũ tóc ra. Tôi biết chiếc chân bị thương đang làm cậu đau đớn. “Thật tốt khi biết cảnh báo lũ lụt vẫn còn.”

Tôi gật đầu. “Chắc hẳn bọn lính sẽ khó khăn khi phải truy đuổi chúng ta trong thời tiết này.” Tôi ngừng lại để nhìn Day. Ngay cả giờ đây, khi kiệt sức, rối bời và ướt nhẹp, cậu vẫn mang một vẻ đẹp không thể chế ngự.

“Sao vậy?” Cậu thôi không rũ tóc nữa.

Tôi nhún vai. “Trông cậu thật khủng khiếp.”

Câu nói làm Day mỉm cười một chút, nhưng nụ cười biến mất nhanh cũng như khi xuất hiện. Cảm giác tội lỗi thế chỗ nó. Tôi rơi vào im lặng. Cũng không trách cậu ấy được.

“Ngay khi mưa tạnh,” cậu nói, “mình muốn đến Vegas. Mình muốn tìm Tess và chắc chắn rằng cô bé an toàn với quân Ái quốc trước khi chúng ta ra mặt trận tìm Eden. Mình không thể bỏ mặc cô bé được. Mình phải biết chắc rằng cô bé ở cùng họ thì sẽ an toàn hơn là ở với chúng ta.” Như thể cậu đang cố thuyết phục tôi rằng đây là một điều đúng đắn. “Cậu không phải đi đâu. Chọn một đường khác để ra mặt trận và gặp lại mình ở đó. Chúng ta có thể quyết định gặp nhau tại một địa điểm nào đó. Chỉ mạo hiểm một trong hai người sẽ tốt hơn là cả hai.”

Tôi muốn nói với Day rằng quay lại một thành phố quân sự như Vegas là một ý tưởng điên rồ. Nhưng tôi không làm thế. Tất cả điều tôi nghĩ đến là đôi vai bé nhỏ lom khom và cặp mắt to của Tess. Cậu ấy đã mất mẹ. Anh trai. Cậu ấy không thể để mất cả Tess nữa. “Cậu nên tìm cô bé,” tôi nói. “Cậu không cần phải thuyết phục mình về điều đó. Mình sẽ đi cùng cậu.”

Day mắng tôi. “Không, cậu không được đi.”

“Cậu cần người yểm trợ. Họp lý chút đi. Nếu có gì xảy ra với cậu dọc đường thì làm sao mình biết cậu đang gặp rắc rối được chứ?”

Day nhìn tôi. Ngay cả trong bóng tối, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi cậu. Cơn mưa đã gột sạch khuôn mặt cậu. Vết máu đỏ tươi dính trên tóc đã biến mất. Chỉ còn vài vết bầm. Trông cậu như một thiên thần, cho dù đó là một thiên thần đau khổ.

Tôi xấu hổ quay đi. “Mình không muốn cậu đi một mình.”

Day thở dài. “Được rồi. Chúng ta sẽ ra tiền tuyến để tìm xem Eden ở đâu, rồi vượt biên. Phe Thuộc địa có lẽ sẽ chào đón chúng ta, thậm chí là giúp đỡ chúng ta.”

Phe Thuộc địa. Không lâu trước đây họ dường như là kẻ thù lớn nhất thế giới. “Đồng ý.”

Day ngả người về phía tôi. Cậu với tay lên chạm vào khuôn mặt tôi. Tôi có thể thấy cậu vẫn bị đau mỗi khi cử động tay, và móng tay thì đen đi vì máu khô. “Cậu rất thông minh,” cậu nói, “nhưng cũng thật ngốc khi ở cùng một người như mình.”

Tôi nhắm mắt trước cái đụng chạm từ bàn tay cậu. “Vậy thì cả hai chúng ta đều ngốc.”

Day kéo tôi vào lòng, hôn tôi trước khi tôi kịp nói gì thêm. Đôi môi cậu ấm áp và mềm mại, và khi nụ hôn nồng nàn hơn, tôi vòng tay qua cổ Day và hôn đáp lại. Trong khoảnh khắc đó, tôi không quan tâm đến cơn đau ở vai mình. Tôi thậm chí không quan tâm nếu bọn lính có tìm thấy chúng tôi trong toa tàu này và lôi chúng tôi đi. Tôi không muốn ở nơi nào khác. Tôi chỉ muốn ở đây, an toàn dựa vào người Day, trong vòng tay ghì chặt của cậu.

“Thật kỳ lạ,” lát sau tôi nói với Day khi cả hai nằm cuộn tròn trên sàn tàu. Bên ngoài, cơn bão vẫn đang gào thét. Vài tiếng nữa chúng tôi sẽ phải lên đường. “Thật kỳ lạ khi ở đây cùng cậu. Mình hầu như không biết gì về cậu. Nhưng... đôi khi mình có cảm giác chúng ta chỉ là cùng một con người được sinh ra ở hai thế giới khác biệt mà thôi.”

Cậu yên lặng một lúc, một tay vô thức nghịch mái tóc tôi. “Mình tự hỏi chúng ta sẽ thế nào nếu mình được sinh ra với một cuộc sống gần giống với cậu hơn, và cậu thì được sinh ra với cuộc sống của mình. Chúng ta có giống như bây giờ không? Mình có trở thành một trong những chiến binh hàng đầu của quân Cộng hòa không? Và cậu có trở thành một tên tội phạm nổi tiếng không?”

Tôi nâng đầu khỏi vai cậu và để hai cặp mắt nhìn nhau. “Mình chưa từng hỏi về biệt danh của cậu. Tại sao lại là ‘Day’?”

“Mỗi ngày [4] là hai mươi tư tiếng hoàn toàn mới. Mỗi ngày đến có nghĩa là mọi việc lại có thể diễn ra. Cậu sống trong khoảnh khắc, chết đi trong khoảnh khắc, cậu cứ thế đón nhận nó thôi.” Cậu nhìn về cánh cửa toa đang hé mở, nơi những sọc nước đen đang phủ kín trời đất. “Cậu luôn cố gắng bước đi trong ánh sáng.”

Tôi nhắm mắt nghĩ về anh Metias, về tất cả những ký ức hạnh phúc và cả những ký ức tôi muốn quên, và tôi hình dung anh đang chìm giữa ánh sáng rực rỡ. Trong tâm trí mình, tôi quay về hướng anh và vĩnh biệt lần cuối. Một ngày nào đó, tôi sẽ lại gặp anh và chúng tôi sẽ kể chuyện của mình cho nhau nghe... nhưng từ giờ tôi sẽ khóa anh lại thật an toàn, ở nơi mà tôi có thể được anh tiếp thêm sức mạnh. Khi mở mắt ra tôi thấy Day đang nhìn mình không rời. Cậu không biết tôi đang nghĩ gì, nhưng tôi biết cậu nhận ra cảm xúc trên khuôn mặt tôi.

Chúng tôi nằm đó cùng nhau, ngắm nhìn ánh chớp, lắng nghe tiếng sấm và chờ đợi sự bắt đầu của một bình minh trong mưa.

HẾT