← Quay lại trang sách

DAY

Một tia chớp, một tiếng sấm nổ, tiếng mưa rơi. Xa xăm đâu đó, những tiếng còi báo lũ đang rền rĩ.

Tôi tỉnh dậy rồi nheo nheo nhìn làn nước đang chảy xuống mắt mình. Trong giây lát tôi không nhớ được điều gì, kể cả tên mình. Tôi đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Tôi đang ngồi cạnh một ống khói, người ướt sũng. Tôi đang đứng trên mái của một tòa tháp nhiều tầng. Mưa bao phủ khắp xung quanh tôi, gió rít qua chiếc áo ướt sũng của tôi, như sẵn sàng thổi hất tôi đi. Tôi lảo đảo dựa vào ống khói. Khi nhìn lên trời, tôi thấy một vùng bất tận mây đen giận dữ đang vần vũ, sáng lên bới những tia chớp.

Đột ngột tôi nhớ lại. Đội xử bắn, hành lang, những màn hình phẳng. Anh John. Vụ nổ. Binh lính khắp nơi. June. Đáng lẽ giờ tôi đã chết, người găm đầy đạn.

“Cậu tỉnh rồi.”

Ngồi thõng xuống bên cạnh tôi, gần như vô hình khi đứng trong bóng tối với bộ đô đen, là June. Cô lúng túng ngồi dựa vào thành ống khói, không để ý những dòng nước mưa chảy trên mặt. Tôi quay người về phía cô. Một cơn đau xuyên vào chiếc chân bị thương của tôi. Từ ngữ như dính chặt vào lưỡi tôi, nhất định không chịu thoát ra.

“Chúng ta đang ở Valencia. Vùng ngoại ô. Quân Ái quốc đã đưa chúng ta đi xa nhất có thể. Họ đã tiếp tục đi về Vegas rồi.” June chớp mắt vì nước mưa. “Cậu đã tự do. Hãy trốn khỏi California khi còn có thể. Bọn chúng sẽ tiếp tục săn lùng chúng ta đấy.”

Tôi há ra rồi ngậm miệng lại. Tôi đang mơ sao? Tôi bước đến gần cô. Một tay tôi đưa lên chạm vào khuôn mặt cô. “Chuyện gì... chuyện gì đã xảy ra? Cậu có ổn không? Làm sao cậu cứu được mình thoát khỏi dinh cơ Batalla? Chúng có biết cậu giúp mình không?”

June chỉ nhìn tôi chằm chằm như thể đang cố quyết định xem có nên trả lời câu hỏi của tôi hay không. Cuối cùng cô nhìn ra phía rìa mái nhà. “Cậu tự nhìn đi.”

Tôi cố bước đi trên đôi chân mình. Giờ tôi có thể nhìn qua mái nhà để thấy những màn hình khổng lồ nối nhau trên các bức tường. Tôi khập khiễng bước đến rìa mái nhà, đứng từ rào chắn nhìn xuống. Chúng tôi chắc chắn đang ở vùng ngoại ô. Giờ tôi biết chúng tôi đang đứng trên một tòa nhà bỏ hoang, bị bịt kín bằng ván gỗ và chỉ còn hai chiếc màn hình khổng lồ trên cả khối nhà còn hoạt động. Tôi nhìn màn hình.

Dòng tít đang chạy trên đó làm tôi như ngừng thớ.

HÔM NAY DANIEL ALTAN WING ĐÃ BỊ XỬ BẮN TẠI PHÁP TRƯỜNG

Một video tóm tắt được chiếu tiếp sau dòng tít. Tôi thấy cảnh mình ngồi trong phòng giam. Tôi nhìn vào camera. Rồi đoạn phim cắt đến cảnh trường bắn nơi đội xứ bắn đang xếp hàng ngang, vài tên lính kéo một chàng trai đang chống cự ra giữa trường bắn. Tôi không hề nhớ gì về cảnh này. Chàng trai bị bịt mắt, tay còng chặt ra sau. Anh ta nhìn rất giống tôi.

Ngoại trừ vài chi tiết mà có lẽ chỉ tôi mới để ý. Vai anh ta hơi rộng hơn tôi. Anh ta giả vờ bước đi khập khiễng, miệng anh ta nhìn giống bố tôi hơn là giống mẹ.

Tôi nheo mắt nhìn qua mưa. Không thể nào...

Tôi thấy chàng trai dừng lại ở giữa trường bắn. Lính gác quay đi rồi vội vã quay trở ra. Một hàng binh lính giương súng lên, chĩa về phía chàng trai. Một khoảnh khắc yên lặng đến rùng mình. Rồi khói và tia lửa bắn ra từ nòng súng. Tôi nhìn người chàng trai giật lên theo từng phát súng. Rồi anh đổ sụp xuống đất. Thêm vài phát súng bắn ra. Lại yên lặng.

Đội xử bắn nhanh chóng rời đi theo hàng một. Tôi nhìn hai tên lính nhặt xác anh lên, đưa đến phòng thiêu xác.

Tay tôi bắt đầu run lên bần bật.

Người đó chính là anh John.

Tôi quay lại nhìn June. Cô im lặng quan sát tôi. “Đó là anh John!” Tôi hét lên trong mưa. “Người đó chính là anh John ! Anh ấy làm gì ở đó, ngoài trường bắn?”

June không nói gì.

Tôi thở hổn hển. Giờ thì tôi hiểu cô đã làm gì. “Cô đã không cứu anh tôi,” tôi nói. “Cô đã tráo đổi hai chúng tôi.”

“Mình không làm vậy,” cô đáp. “Anh ấy đã làm thế.”

Tôi khập khiễng tiến về phía cô. Tôi tóm lấy vai và đẩy cô áp vào ống khói. “Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì. Sao anh ấy làm như vậy?” tôi quát. “Đáng lẽ tôi mới là người bị bắn!”

June bật khóc vì đau và tôi nhận ra cô đã bị thương. Một vết cắt sâu chạy qua vai, để lại vết máu loang lổ trên áo cô. Tôi làm gì thế này, sao tôi lại quát mắng cô? Tôi xé vải ở vạt áo và cố buộc quanh vết thương của cô như cách Tess vẫn làm. Tôi kéo căng miếng vải rồi thắt nút lại. June nhăn mặt.

“Cũng không nặng đâu,” cô lấm bẩm. “Một viên đạn sượt qua thôi.”

“Cậu có bị thương ở đâu nữa không?” Tôi nắn cánh tay kia rồi cẩn thận chạm vào hông và hai chân cô. Cô đang run rẩy.

“Chắc là không,” Cô đáp. “Mình ổn mà.” Khi tôi giắt lọn tóc ướt của cô ra sau tai, cô ngẩng nhìn tôi. “Day... mọi chuyện không diễn ra như kế hoạch của mình. Mình muốn cứu cả hai ra. Đáng lẽ mình đã có thể làm vậy. Nhưng...”

Hình ảnh thân xác không còn sự sống của anh John ở trên màn hình khổng lồ làm tôi choáng váng. Tôi hít một hơi thật sâu. “Chuyện gì đã xảy xa?”

“Không có đủ thời gian.” Cô dừng lại. “Nên John đã quay lại đó. Anh ấy đã kéo dài thời gian cho chúng ta và anh ấy đã quay lại hành lang. Chúng nghĩ anh ấy là cậu. Anh ấy còn đeo chiếc khăn bịt mắt của cậu. Chúng tóm lấy anh ấy đưa trở lại trường bắn.” Cô lại lắc đầu. “Nhưng bây giờ chắc quân Cộng hòa đã phát hiện ra rằng chúng đã lầm. Cậu phải chạy đi Day à. Khi còn có thể.”

Dòng nước mắt chảy xuống cằm. Nhưng tôi mặc kệ. Tôi quỳ gối trước June, ôm đầu bằng cả hai tay, rồi đổ gục xuống sàn. Mọi chuyện chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Anh John chắc hẳn vẫn lo lắng cho tôi trong khi tôi ủ dột trong buồng giam như một kẻ ích kỷ. Anh John luôn quan tâm đến tôi đầu tiên, luôn luôn như vậy.

“Anh ấy không nên làm như vậy,” Tôi thì thầm. “Mình không xứng đáng.”

June đặt nhẹ tay lên đầu tôi. “Anh ấy hiểu điều anh ấy làm, Day à.” Những giọt nước mắt cũng xuất hiện trong mắt cô. “Cần có người cứu Eden. Nên John đã cứu cậu. Mọi người anh trai đều sẽ làm vậy.”

Ánh mắt cô như thiêu đốt mắt tôi. Chúng tôi đứng yên, không động đậy, tê cứng trong cơn mưa. Thời gian trôi qua như vô tận. Tôi nhớ lại cái đêm đã bắt đầu tất cả, cái đêm tôi thấy bọn lính đánh dấu lên cánh cửa nhà mình. Nếu tôi không đến bệnh viện, nếu tôi không đi qua con đường anh trai June canh gác, nếu tôi tìm thuốc kháng dịch ở nơi khác... thì mọi chuyện có khác đi không? Liệu mẹ và anh tôi có còn sống? Liệu Eden có được an toàn?

Tôi không biết. Tôi quá sợ hãi không dám đào sâu ý nghĩ đó.

“Cậu đã từ bỏ tất cả.” Tôi đưa tay chạm vào má cô, gạt những giọt nước trên mi mắt. “Toàn bộ cuộc sống của cậu, niềm tin của cậu... Tại sao cậu lại làm những điều này vì mình?”

June chưa bao giờ đẹp hơn bây giờ, không son phấn, chân thật, mong manh nhưng không thể nào quật ngã. Khi chớp đánh ngang qua bầu trời, đôi mắt cô sáng như sao. “Bởi vì cậu đã đúng,” Cô thì thầm, “về tất cả mọi chuyện.”

Khi tôi kéo cô vào vòng tay mình, June gạt đi giọt nước mắt trên má tôi và hôn tôi. Rồi dụi đầu vào vai tôi. Và tôi để cho mình bật khóc.