Xin Chào
Tôi là Ivan. Tôi là một con khỉ đột.
Làm khỉ đột không dễ như các bạn tưởng.
tên gọi
Người ta gọi tôi là Khỉ Đột Đường Cao Tốc. Khỉ Không Đuôi Ở Lối Rẽ Số 8. Ivan Có Một Không Hai, Ngài Lưng Bạc Vĩ Đại.
Tất cả đều là tên tôi. Nhưng đó không phải là tôi. Tôi là Ivan, chỉ đơn giản là Ivan, không là gì khác ngoài Ivan.
Con người luôn lãng phí từ ngữ. Họ quăng chúng ra như quăng vỏ chuối và để mặc chúng rữa nát.
Ai cũng biết vỏ chuối là phần tốt lành nhất.
Tôi đồ là các bạn nghĩ khỉ đột bọn tôi không hiểu được các bạn. Đương nhiên rồi, các bạn hẳn cũng cho rằng chúng tôi không thể đi thẳng người.
Vậy hãy thử đi bằng đốt ngón tay(1) trong vòng một tiếng và trả lời tôi: đi bằng cách nào vui hơn?
(1): một cách di chuyển của khỉ đột dùng cả tứ chi, hai tay chống xuống đất, các đốt ngón tay tì xuống mặt đất.
nhẫn nại
Nhiều năm qua tôi đã học cách để hiểu từ ngữ của con người, nhưng hiểu lời con người nói không giống như chuyện hiểu con người.
Con người nói quá nhiều. Họ luyên tha luyên thuyên như bọn tinh tinh, lấp đầy thế giới bằng những tiếng nói chuyện kể cả khi họ chẳng có gì để nói.
Tôi đã mất khá nhiều thời gian để biết hết những âm thanh của con người, để kết từ ngữ lại thành chuyện này, chuyện nọ. Nhưng tôi là một đứa nhẫn nại.
Nhẫn nại là một điều cần thiết khi bạn là một con khỉ không đuôi.
Khỉ đột nhẫn nại như tảng đá. Nhưng con người thì không như vậy.
vẻ bề ngoài
Tôi đã từng là một con khỉ đột hoang dã, và nom tôi vẫn giống như vậy.
Tôi có cái nhìn ngượng ngùng và nụ cười láu cá của khỉ đột. Tôi mang trên lưng một khoảng lông có hình dáng một chiếc yên trắng như tuyết, đồng phục của các chú lưng bạc. Và khi mặt trời sưởi ấm lưng tôi, tôi phủ xuống đất cái bóng oai vệ của khỉ đột.
Vóc dáng của tôi làm cho con người muốn thử thách sức mạnh của chính mình. Những tiếng thét xông trận ùa vào tai họ, trong khi tôi chỉ đang nghĩ rằng mặt trời lúc hoàng hôn trông mới giống một quả xuân đào chín mọng làm sao.
Tôi dũng mãnh hơn bất kỳ con người nào, gần hai trăm cân tràn đầy sức mạnh. Cơ thể tôi trông như thể được sinh ra cho chiến trận. Đôi tay tôi, khi duỗi thẳng, vươn cao hơn cả những con người cao nhất quả đất này.
Cây phả hệ của gia đình khỉ đột cũng dài rộng chẳng kém. Tôi là một khỉ dạng người loại lớn(1), con người là khỉ dạng người loại lớn và cả tinh tinh, đười ươi với tinh tinh lùn cũng vậy, ấy thế mà mối quan hệ họ hàng giữa chúng ta chẳng có gì khác ngoài sự lạnh nhạt và ngờ vực.
(1): Trong cây tiến hóa, người, tinh tinh, khỉ đột và đười ươi thuộc họ Người (pháp danh khoa học Hominidae). Tên gọi thông thường trong tiếng Anh của họ Người là Great Apes (khỉ dạng người loại lớn).
Tôi biết điều này thật rắc rối.
Bản thân tôi cũng thấy ngỡ ngàng khi biết có một mối liên hệ xuyên thời gian và không gian gắn liền tôi với một giống loài đầy những gã hề bất lịch sự.
Tinh tinh. Chẳng thể biện hộ gì cho cái bọn đấy.
trung tâm mua sắm big top và trung tâm trò chơi điện tử ở lối rẽ số 8
Tôi sống trong địa phận của con người, ở một nơi có tên gọi: Trung tâm mua sắm Big Top và Trung tâm trò chơi điện tử ở lối rẽ số 8, tọa lạc tại một vị trí rất đẹp trên Xa lộ 95 Liên tiểu bang với các chương trình biểu diễn lúc hai giờ, bốn giờ và bảy giờ, cả 365 ngày trong năm.
Đó là những gì Mack nói trong khi ông ấy trả lời điện thoại.
Mack làm việc ở đây, trong trung tâm mua sắm. Ông ấy là ông chủ.
Tôi cũng làm việc ở đây. Tôi là khỉ đột.
Tại Trung tâm mua sắm Big Top, bên cạnh vòng đu quay với tiếng nhạc đinh tai nhức óc quay suốt ngày, chúng tôi còn có khỉ và vẹt sống lẫn giữa các quầy hàng. Chính giữa trung tâm mua sắm là một sân khấu tròn xung quanh có ghế băng dài, là chỗ để con người hạ mông xuống ngồi ăn món bánh xoắn mềm. Sàn nhà được phủ một lớp mùn cưa bào ra từ những khúc cây chết.
Lãnh thổ của tôi nằm ở một đầu của vòng tròn ấy. Tôi sống ở đây vì tôi là một con khỉ đột chính cống và chẳng có nét gì giống con người.
Lãnh thổ của Stella ở kế bên tôi. Đó là một cô voi. Cô ấy cùng với một chú chó tên Bob đó là hai cạ cứng của tôi.
Tại thời điểm này, tôi chẳng có đứa bạn khỉ đột nào.
Lãnh thổ của tôi được tạo thành từ kính dày và kim loại gỉ sét và xi măng xù xì. Lãnh thổ của Stella chẳng có gì ngoài những song sắt. Còn của gấu chó là gỗ; của vẹt là lưới sắt.
Ba trong bốn bức tường của tôi được làm bằng kính. Một bức đã bị nứt và góc bên dưới đã mất một mảnh kính nhỏ cỡ bằng bàn tay tôi. Tôi tạo ra lỗ hổng ấy bằng gậy đánh bóng chày Mack tặng tôi khi tôi tròn sáu tuổi. Sau vụ đó, ông lấy cây gậy đi, chỉ để lại cho tôi quả bóng chày vốn đi kèm cây gậy.
Bức tường còn vẽ cảnh rừng núi. Trên đó có thác nước nhưng không có nước, có những bông hoa nhưng chúng chẳng có mùi, và mấy thân cây cũng chẳng có rễ đâm sâu xuống đất. Tôi không vẽ chúng nhưng cũng thấy hài lòng khi có những bóng dáng ấy chăng ngang trên bức tường của mình, dù trông nó chẳng giống rừng núi mấy.
Thật may khi lãnh thổ này có đến ba bức tường kính. Tôi có thể trông thấy toàn bộ trung tâm mua sắm và cả một phần thế giới bên ngoài: mấy cái máy chơi pinball lồng lộn suốt ngày, mấy cây kẹo bông màu hồng bông xù, bãi đỗ xe rộng thênh không một bóng cây.
Bên ngoài bãi đỗ xe là một đường cao tốc với những chiếc xe chạy rầm rập không ngừng. Một tấm biển khổng lồ đứng bên đường mời gọi mọi người dừng lại và nghỉ ngơi như những con linh dương chụm lại bên vũng nước.
Tấm biển đã mờ, màu sắc đã nhạt, nhưng tôi biết nó nói gì. Một ngày nọ, Mack đã đọc to những từ viết trên đó: "HÃY GHÉ QUA TRUNG TÂM MUA SẮM BIG TOP VÀ TRUNG TÂM TRÒ CHƠI ĐIỆN TỬ Ở LỐI RẼ SỐ 8, NHÀ CỦA IVAN CÓ MỘT KHÔNG HAI, NGÀI LƯNG BẠC VĨ ĐẠI!"
Buồn thay, tôi không biết đọc, dù tôi ước gì mình có thể. Đọc truyện để giết thời gian thì còn gì thú bằng.
Nhưng có lần tôi đã thử tận hưởng cuốn sách mà một người chăm sóc bỏ quên trong lãnh thổ của tôi.
Nó có vị như lũ mối.
Tấm biển quảng cáo trên đường cao tốc vẽ cảnh Mack mặc bộ đồ chú hề với Stella đang đứng trên hai chân sau và một con vật giận dữ với ánh mắt nảy lửa và cái đầu lông rối bù.
Con vật đó đáng lẽ phải là tôi, nhưng người họa sĩ đã vẽ nhầm. Tôi chưa bao giờ giận dữ.
Giận dữ là một thứ quý giá. Lưng bạc sử dụng sự giận dữ để giữ gìn trật tự và cảnh báo với bầy đàn khi gặp nguy hiểm. Khi cha tôi vỗ ngực, hành động ấy có nghĩa là, Chú ý và nghe đây, ta là thủ lĩnh ở đây. Ta giận dữ để bảo vệ các ngươi, vì đó là trọng trách của ta.
Nhưng trong lãnh thổ này, chẳng có ai để cho tôi bảo vệ...