Lỗi Thời
Khi Julia đến, cô bé ngồi bên lãnh thổ của Stella và nhìn ngắm người bạn mới. Cô bé hầu như chẳng nói gì với tôi.
Stella cũng vậy. Cô còn đang mải cưng nựng Ruby.
Ruby là một bé gái đáng yêu, đôi tai nó phe phẩy như hai tàu lá cọ, nhưng tôi lại ưa nhìn và mạnh mẽ.
Bob lượn một vòng quanh bụng tôi trước khi yên vị ở đúng chỗ. "Chấp nhận đi, Ivan," cậu ta bảo. "Giờ thì cậu lỗi thời rồi."
Julia lấy ra một tờ giấy và cây bút chì. Chẳng khó để thấy cô ấy đang vẽ Ruby.
Tôi trốn ra một góc lãnh thổ để trề môi. Bob hậm hực. Cậu ta thấy bực khi bị tôi cắt ngang giấc ngủ.
"Bài tập về nhà," bố Julia mắng. Cô bé thở dài, đặt bức vẽ sang một bên.
Tôi hộc lên và Julia nhìn về phía tôi. "Ôi Ivan già cả tội nghiệp," cô bé nói. "Ta đã bỏ rơi bạn, phải không?"
Tôi lại hộc tiếp, một tiếng hộc đầy hững hờ, kiêu hãnh.
Julia nghĩ một chốc rồi mỉm cười. Cô bé lại chỗ lãnh thổ của tôi và dừng chân ở góc bức tường kính có cái lỗ hổng. Cô bé tuồn qua đó một xấp giấy và đẩy cây bút chì lăn trên sàn xi măng.
"Ivan cũng vẽ con voi đi này," Julia nói.
Tôi dùng hàm răng siêu phàm của mình cắn gẫy cây bút chì làm đôi. Rồi tôi chén vài tờ giấy...
trò
Sau khi Julia đã về cùng bố cô bé, tôi cố tiếp tục mặt nặng mày nhẹ. Nhưng chẳng ích gì.
Bản chất khỉ đột chẳng có cái tính ấy.
"Stella ơi!" tôi gọi. "Hôm nay trăng tròn này. Cô có thấy không?"
Những lúc gặp may, bọn tôi sẽ được thấy mặt trăng qua ô cửa trên trần nhà khu ăn uống trong chốc lát.
"Có, tôi có thấy," Stella đáp, cô nói rất khẽ. Có lẽ Ruby đang ngủ.
"Ruby ổn chứ?" tôi hỏi.
"Nó gầy quá, Ivan ạ," Stella đáp. "Ôi con bé đáng thương. Nó đã phải ở trên chiếc xe tải đó mấy hôm liền. Mack mua nó từ một rạp xiếc, giống như tôi hồi trước, nhưng con bé mới ở đó một khoảng thời gian ngắn. Con bé được sinh ra trong thiên nhiên hoang dã, giống như tôi với cậu."
"Rồi tình hình sẽ khá lên, phải không?" tôi hỏi.
Stella không trả lời câu hỏi của tôi. "Những người huấn luyện gánh xiếc ấy đã xích nó vào sàn nhà, Ivan ạ. Cả bốn chân. Hai mươi ba tiếng mỗi ngày."
Tôi cố tìm lý do cho hành động ấy của bọn họ. Tôi luôn cố nghĩ tốt cho con người.
"Để làm gì?" câu hỏi ấy cuối cùng cũng buột ra khỏi miệng tôi.
"Để khuất phục con bé," Stella đáp. "Để nó phải học cách giữ thăng bằng trên một cái đôn. Để nó phải học cách đứng trên hai chân sau. Để một con chó có thể nhảy lên lưng nó trong lúc nó đi vòng vòng như một cái máy."
Tôi nghe thấy giọng nói mệt mỏi của cô và nghĩ về tất cả những trò mà Stella đã phải học...
giới thiệu
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi thấy một cái vòi bé tí xíu thò ra từ những song sắt bên lãnh thổ của Stella.
"Xin chào," một giọng nói nho nhỏ và trong vắt cất lên. "Cháu là Ruby." Cô bé vẫy vẫy cái vòi của mình.
"Xin chào," tôi đáp. "Ta là Ivan."
"Chú là khỉ ạ?" Ruby hỏi.
"Đương nhiên là không phải."
Hai tai Bob vểnh lên, dù mắt cậu ta vẫn nhắm tịt. "Cậu ta là khỉ đột," Bob nói. "Còn tôi là một chú chó chẳng rõ nòi gì."
"Tại sao chú chó đó lại trèo lên bụng chú?" Ruby hỏi.
"Bụng đó chẳng nằm thì để không à?" Bob lầm bầm.
"Dì Stella dậy chưa?" tôi hỏi con bé.
"Dì Stella đang ngủ," Ruby đáp. "Chắc dì đang bị đau chân."
Ruby quay đầu lại. Con bé có đôi mắt giống hệt Stella, cũng đen nhánh như thế, và lông mi nó cũng dài như thế. Tựa như hai hồ nước không đáy, viền xung quanh là những cọng cỏ cao vút. "Khi nào thì có bữa sáng hả chú?" con bé hỏi.
"Sắp rồi," tôi đáp. "Khi trung tâm mua sắm mở cửa và các nhân viên đi làm."
"Ơ..." Ruby quay đầu sang bên kia, "những con voi khác đang ở đâu?"
"Chỉ có mình cháu và Stella thôi." Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác chúng tôi đã khiến cho con bé buồn.
"Thế còn khỉ đột các chú thì sao?"
"Cũng chỉ có mình ta thôi," tôi đáp, "bây giờ thì là thế."
Ruby nhặt lên một cọng rơm và nhìn ngắm nó. "Chú có bố mẹ không?"
"Có... đã từng."
"Ai mà chẳng có bố mẹ," Bob giải thích. "Tất yếu là phải vậy."
"Trước khi vào gánh xiếc, cháu sống với mẹ và các dì, các chị ruột cùng chị em họ của cháu," Ruby kể. Con bé thả cọng rơm xuống rồi lại nhặt nó lên, quay quay nó. "Nhưng họ chết cả rồi."
Tôi không biết phải nói gì. Tôi không hứng thú lắm với cuộc trò chuyện này nhưng có thể thấy rằng Ruby chưa muốn dừng lại. Để giữ lịch sự, tôi nói, "Ta rất tiếc khi nghe điều đó, Ruby ạ."
"Con người đã giết họ," con bé nói.
"Còn ai vào đây được nữa," Bob lên tiếng, và tất cả bọn tôi cùng im lặng...