Chương X CHIẾN THẮNG VÀ CHỨC TÙ TRƯỞNG
Sáng sớm hôm sau tôi trở dậy. Tôi được phép sinh hoạt khá tự do, vì Sola đã thông báo với tôi rằng miễn là tôi không cố tìm cách rời bỏ thành phố, tôi được tự do đi lại theo ý muốn. Tuy nhiên, nàng cũng cảnh báo tôi rằng, nên tránh đi lại mà không mang theo vũ khí, vì thành phố này, như mọi trung tâm vắng người khác của một nền văn minh sao Hỏa cổ, đầy những bọn khỉ đột trắng khổng lồ mà tôi từng gặp.
Khi khuyên tôi không nên ra khỏi phạm vi thành phố, Sola cũng giải thích rằng Woola sẽ ngăn cản việc này bằng bất cứ giá nào nếu tôi cố tìm cách thực hiện nó, và nàng cảnh báo rằng tôi nhất thiết không nên khuấy động bản tính hung tợn của nó bằng cách làm ngơ những cảnh cáo của nó khi tôi đến rất gần khu vực cấm. Bản tính của nó dữ tợn đến nỗi nếu nó mang tôi trở lại thành phố, còn sống hay đã chết, thì nàng cũng không thể làm được điều gì để chống lại nó, “có khả năng đã chết nhiều hơn,” nàng nói thêm.
Sáng hôm ấy khi chọn được một con đường mới để thám hiểm, tôi chợt nhận ra mình đã đi đến phạm vi giới hạn của thành phố. Phía trước tôi là những ngọn đồi thấp với những khe núi hẹp đầy mời mọc. Tôi khao khát muốn khám phá miền đất đó, như dòng dõi tổ tiên những kẻ tiên phong mà từ đó tôi xuất thân, để ngắm nhìn phong cảnh ẩn náu sau những ngọn đồi vây quanh đang che khuất tầm mắt của tôi.
Tôi cũng cho rằng đó là một cơ hội tốt để kiểm tra các phẩm chất của Woola. Tôi biết chắc rằng nó yêu mến tôi; tôi đã nhìn thấy nhiều biểu lộ tình cảm ở nó hơn là ở những bất kỳ người, thú hoặc quái vật Hỏa tinh nào khác, và tôi chắc rằng thái độ đối với những hành động đã hai lần cứu sống nó sẽ nặng ký hơn lòng trung thành của nó đối với bổn phận mà những người chủ trước độc ác và không có tình thương đã giao cho nó.
Khi tôi tới đường ranh giới, Woola chạy một cách lo lắng phía trước tôi, và dùng thân hình nó cản chân tôi. Biểu hiện của nó có tính chất van nài hơn là dữ tợn, nó cũng không nhe những chiếc nanh to tướng hay phát ra những tiếng gầm gừ cảnh cáo đáng sợ. Không có tình bạn và tình đồng đội của nhân loại, tôi đã phát triển một tình mến yêu đáng kể đối với Woola và Sola, vì một con người trái đất bình thường phải có phương tiện để thỏa mãn những tình cảm yêu mến của mình, và tôi quyết định khơi dậy một bản năng tương tự ở con vật khổng lồ này, chắc chắn rằng tôi sẽ không thất vọng.
Tôi chưa bao giờ nựng nịu vuốt ve nó, nhưng lúc này tôi ngồi xuống đất và vòng hai cánh tay quanh cái cổ to lớn của nó, tôi vuốt ve mơn trớn nó, nói bằng thứ tiếng mà tôi vừa học được như tôi từng nói với con chó săn ở nhà tôi, như từng nói với bất kỳ người bạn nào khác trong số những con thú thấp kém hơn. Phản ứng của nó đối với sự biểu lộ tình cảm của tôi khá đáng kể ở một mức độ nào đó; nó chu cái mõm to lớn ra hết cỡ, che kín hàng nanh trên và nhăn mũi lại cho tới khi cặp mắt to của nó hầu như bị che khuất bởi những nếp da. Nếu bạn đã từng trông thấy một con chó cười bạn sẽ hình dung được vẻ mặt nhăn nhó của Woola.
Nó nằm ngửa ra và lăn vào chân tôi, nhảy lên và phóng vào người tôi, lăn tròn tôi trên mặt đất với thân hình đồ sộ của nó, rồi nó uốn éo vặn mình xung quanh tôi như một con chó con đang nô giỡn. Tôi không thể cưỡng lại cảnh tượng vui vẻ ấy, và tôi gập người lại với tiếng cười đầu tiên phát ra từ đôi môi sau nhiều ngày; tiếng cười đầu tiên, thật thế, từ buổi sáng mà Powell rời khỏi khu trại, khi mà con ngựa của anh, do lâu ngày không được cưỡi, đã bất ngờ hất anh lộn qua đầu nó xuống một vũng sình.
Tiếng cười của tôi làm Woola hoảng sợ, trò hề của nó chấm dứt và nó bò lê một cách đáng thương tới gần tôi, đặt cái đầu xấu xí của nó vào lòng tôi; và khi ấy tôi nhớ ra rằng tiếng cười có ý nghĩa thế nào ở Hỏa tinh - sự hành hạ, sự đau đớn và cái chết. Tôi giữ im lặng, vuốt đầu con chó khốn khổ, nói chuyện với nó khoảng vài phút, rồi với một giọng đầy quyền lực, tôi ra lệnh cho nó đi theo tôi; rồi tôi đứng dậy đi về phía những ngọn đồi.
Giữa chúng tôi không còn vấn đề ai có quyền lực nữa; Woola là một nô lệ tận tụy của tôi kể từ lúc ấy, và tôi là ông chủ duy nhất và hiển nhiên của nó. Cuộc đi bộ tới dãy đồi chỉ mất khoảng mấy phút. Tôi không tìm thấy một cái gì đặc biệt. Vô số hoa dại với những màu sắc tươi sáng và hình dáng lạ lùng rải rác trong những khe núi và từ đỉnh của ngọn đồi đầu tiên tôi nhìn thấy có nhiều dãy đồi khác trải dài về hướng bắc, và ngày càng cao dần, dãy này sau dãy khác, cho tới khi chúng trở thành những dãy núi rộng lớn mênh mông; dù sau đó tôi phát hiện ra đó là một vài đỉnh núi duy nhất trên khắp Hỏa tinh cao hơn bốn ngàn bộ; ý nghĩ về tầm rộng lớn chỉ có tính tương đối mà thôi.
Cuộc tản bộ buổi sáng của tôi đã trở nên quan trọng hơn vì nó đã giúp tôi hoàn toàn thấu hiểu Woola, con vật mà Tars Tarkas đã đặt niềm tin trong việc giữ an toàn cho tôi. Giờ đây tôi biết rằng về mặt lý thuyết tôi là một tù nhân nhưng thật ra tôi hoàn toàn tự do, và tôi vội quay lại phạm vi giới hạn của thành phố trước khi sự phản bội của Woola bị những người chủ trước của nó phát hiện. Cuộc mạo hiểm này giúp tôi quyết định sẽ không bao giờ rời khỏi những giới hạn của thành phố cho tới khi tôi đã sẵn sàng cho cuộc ra đi mãi mãi, điều tất nhiên phải xảy ra trong tình trạng tự do bị cắt xén của tôi, cũng như cái chết hiển nhiên của Woola, nếu như chúng tôi bị phát hiện.
Trên đường trở lại quảng trường, tôi bắt gặp người nữ tù lần thứ ba. Nàng đang đứng với những người canh giữ ngay trước lối vào khán phòng. Khi tôi tới gần, nàng chỉ liếc nhìn tôi một cách kiêu kỳ rồi quay lưng lại phía tôi. Hành động ấy có tính cách đàn bà, một tính cách đàn bà ở trái đất, đến nỗi nó làm lòng kiêu hãnh của tôi nhói lên, đồng thời làm tim tôi ấm áp với một cảm giác bầu bạn. Thật là tuyệt khi biết rằng trên sao Hỏa còn có một ai đó khác ngoài bản thân tôi có những bản năng con người theo một thể thức văn minh, mặc dù cách biểu hiện của chúng làm tôi khá đau lòng và mất thể diện.
Nếu một phụ nữ Hỏa tinh da xanh muốn biểu lộ sự ghét bỏ hay coi thường, cô ta sẽ, trong mọi khả năng, thực hiện nó với nhát kiếm hoặc với một cử động bóp cò của ngón tay trỏ; nhưng vì những tình cảm của họ hầu như đã hao mòn, chỉ cần một vết thương nghiêm trọng đã đủ để khơi nên những hành động đó. Tôi xin nói thêm, Sola là một ngoại lệ. Tôi chưa bao giờ trông thấy nàng thực hiện một hành vi tàn ác hay cộc cằn, hoặc đánh mất lòng tốt bụng và bản chất thiện lương. Thật sự nàng là, như người bạn sao Hỏa kia đã nhận xét, một kẻ lại giống, một sự kế thừa quý báu và đáng yêu những đức tính của một dạng tổ tiên biết yêu thương và được yêu thương trước đây.
Thấy rằng dường như người nữ tù là trung tâm của sự chú ý, tôi dừng lại để quan sát diễn biến. Không bao lâu sau, Lorquas Ptomel và các tù trưởng tùy tùng tới gần tòa nhà. Ông ta ra hiệu cho những người canh gác cùng người tù đi vào khán phòng. Biết mình là một nhân vật được hưởng quyền đặc cách, và cũng tin chắc rằng những tên chiến binh không biết gì về sự thông thạo ngôn ngữ sao Hỏa của tôi - vì tôi đã yêu cầu Sola giữ bí mật điều này với lý do là tôi bị ép buộc phải trò chuyện với bọn đàn ông cho tới khi tôi hoàn toàn làm chủ tiếng sao Hỏa - tôi tìm cách đi vào khán phòng và lắng nghe diễn biến.
Hội đồng tù trưởng ngồi trên những bậc thềm của bục diễn đàn, phía dưới là hai người canh tù và tù nhân. Tôi nhận ra một trong hai người là Sarkoja, và hiểu ra bằng cách nào ả đã hiện diện trong cuộc thẩm vấn ngày hôm trước, mà kết quả của nó ả đã tường thuật lại với những người bạn cùng phòng tối hôm qua. Thái độ của ả đối với người nữ tù rất ác nghiệt và thô bạo. Khi ả nắm giữ nàng, ả bấu chặt những móng tay vào da thịt của cô gái khốn khổ. Với con người khốn khổ không thể tự vệ này, dường như ả là hiện thân của tất cả những sự căm thù, độc ác, hung tợn, và dù chỉ mới chín trăm tuổi, ả đã quay trở về thời xa xưa của những tổ tiên tàn ác và hung bạo.
Người phụ nữ kia ít tàn ác hơn vì cô ta hoàn toàn dửng dưng; nếu người nữ tù được giao cho một mình cô ta - may là như thế vào ban đêm - nàng sẽ không bị đối xử thô bạo mà cũng không nhận được chút quan tâm chú ý nào, bởi những biểu hiện dửng dưng đó.
Khi Lorquas Ptomel ngẩng lên nhìn người nữ tù, ông ta nhìn thấy tôi và quay sang Tars Tarkas nói gì đó, với cử chỉ nóng nảy. Tars Tarkas đáp lại gì đó tôi không nắm được, nhưng khiến cho Lorquas Ptomal mỉm cười; sau đó họ không để ý gì tới tôi nữa.
“Tên cô là gì?” Lorquas Ptomel hỏi, hướng tới người nữ tù.
“Dejah Thoris, con gái của Mors Kajak xứ Helium.”
“Mục đích của cuộc thám hiểm của các người?” Ông ta hỏi tiếp.
“Đó chỉ là một đoàn khảo sát khoa học do ông nội tôi, Jeddak (vua) xứ Helium cử đi, để vẽ lại sơ đồ các luồng không khí, và để thực hiện các cuộc kiểm tra cường độ khí quyển.” Người nữ tù xinh đẹp đáp, bằng một giọng nói trầm, uyển chuyển.
“Chúng tôi không chuẩn bị để chiến đấu,” nàng nói tiếp, “vì chúng tôi đang đi thực hiện một công vụ hòa bình, như những lá cờ và màu sắc trên những con tàu đã chứng tỏ. Công việc chúng tôi làm cũng được các người quan tâm không kém chúng tôi, vì ông biết rõ rằng nếu không nhờ những lao động vất vả và các thành quả từ các hoạt động khoa học của chúng tôi, sẽ không có đủ không khí và nước trên sao Hỏa để cung cấp cho cuộc sống của một người duy nhất. Suốt nhiều thời đại chúng tôi đã duy trì nguồn cung cấp không khí và nước ở mức ngang bằng với mức thất thoát, và chúng tôi đã thực hiện nó trong khi đương đầu với sự quấy rầy thô bạo và ngu dốt của bọn da xanh các người.
Vì sao, ồ, vì sao các người không học cách sống trong tình hữu nghị với bè bạn của mình, các người phải trải qua nhiều niên kỷ để đi tới sự diệt chủng cuối cùng nhưng chỉ còn chút ít tài nguyên trên hành tinh của những kẻ thô bạo này để phục vụ cho các người! Một dân tộc không có chữ viết, không có nghệ thuật, không có nhà cửa, không có tình yêu; nạn nhân suốt nhiều niên kỷ của một ý tưởng cộng đồng kinh khủng. Sự sở hữu chung mọi thứ, ngay cả đàn bà và con cái của các người đã gây ra hậu quả là các người không sở hữu chung thứ gì cả. Các người ghét lẫn nhau hệt như các người ghét mọi người khác trừ bản thân mình. Hãy quay trở lại những cách thức của tổ tiên chung của chúng ta, hãy quay trở lại ánh sáng của lòng tốt và tình bằng hữu. Con đường đang mở rộng để đón các người, các người sẽ tìm thấy những bàn tay của người da đỏ chìa ra để giúp đỡ các người. Cùng chung sức với nhau, chúng ta có thể làm nhiều hơn để phục hưng lại hành tinh đang hấp hối của chúng ta. Cháu gái của người vĩ đại và hùng mạnh nhất trong những Jeddak da đỏ đã yêu cầu các người. Các người có đến không?”
Lorquas Ptomel và các chiến binh ngồi im lặng và nhìn chăm chú vào người thiếu nữ một lúc lâu sau khi nàng dừng lời. Điều gì diễn ra trong đầu họ không ai biết, nhưng tôi thật sự tin rằng họ đã rúng động, và nếu một người có chức vụ cao trong số họ có đủ sức mạnh để đứng bên trên tập quán, thời điểm đó sẽ đánh dấu cho một kỳ nguyên mới mẻ và hùng mạnh của Hỏa tinh.
Tôi trông thấy Tars Tarkas đứng lên phát biểu, và trên mặt ông là một biểu hiện mà tôi chưa từng thấy trên nét mặt của một chiến binh da xanh nào. Nó chứng tỏ một cuộc chiến nội tâm dữ dội với bản ngã, với sự di truyền, với tập quán lâu đời, và khi ông ta mở miệng để nói, có vẻ gì như là sự nhân từ, lòng tốt đã thắp sáng trong giây lát vẻ mặt hung dữ và khủng khiếp của ông.
Nhưng những lời sắp thoát khỏi miệng ông không bao giờ được nói ra nữa, vì ngay khi đó một chiến binh trẻ, rõ ràng đã cảm nhận được dòng suy nghĩ của những người lớn tuổi hơn, nhảy xuống khỏi những bậc thềm, và đấm mạnh vào mặt người nữ tù, làm nàng ngã quỵ xuống nền nhà, rồi đặt chân lên thân hình phủ phục của nàng và quay về phía hội đồng lãnh đạo, hắn phát ra một tràng cười buồn bã và khủng khiếp.
Trong khoảnh khắc, tôi nghĩ rằng Tars Tarkas sẽ đâm chết hắn, cả vẻ mặt của Lorquas Ptomel cũng không tỏ vẻ gì ủng hộ đối với tên thô lỗ, nhưng tâm trạng ấy đã trôi qua, bản ngã cũ của họ lại xác nhận uy thế của họ, và họ mỉm cười. Tuy nhiên, việc họ không cười lớn tiếng là một điều kỳ lạ, bởi vì hành động của tên vũ phu đã thiết lập một sự dí dỏm buồn cười theo những nguyên tắc xử thế điều khiển tính hài hước của người Hỏa tinh da xanh.
Điều tôi vừa thuật lại không có nghĩa là tôi để mất chút thời gian nào cho hành động. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi phải cảm nhận một cái gì đó sắp sửa xảy ra, vì tôi nhận ra rằng khi ấy tôi đang thu mình lại cho một cú phóng khi tôi nhìn thấy cú đấm hướng vào gương mặt xinh đẹp đang ngước lên đầy thuyết phục, và trước khi bàn tay hạ xuống, tôi đã phóng qua phân nửa gian phòng.
Hầu như ngay khi tiếng cười của hắn vang lên, tôi đã lao xuống người hắn. Tên vũ phu cao khoảng mười hai bộ, và trang bị vũ khí tận răng, nhưng tôi tin rằng tôi sẽ chứng tỏ cho toàn thể những kẻ có mặt trong phòng biết sự khủng khiếp trong cơn giận của tôi. Co người tới trước, tôi đấm thẳng vào mặt hắn khi hắn quay lại vì tiếng thét cảnh báo của tôi, và khi hắn rút thanh kiếm ngắn ra, tôi cũng rút kiếm của mình, và lao thẳng vào ngực hắn, móc một chân trên cán khẩu súng ngắn của hắn và bám chặt vào một trong những chiếc răng nanh khổng lồ bằng tay trái trong khi tôi tung hết cú đấm này tới cú đấm khác vào lồng ngực khổng lồ của hắn.
Hắn không thể sử dụng thanh kiếm ngắn để chiếm ưu thế vì tôi áp quá sát vào hắn, hắn cũng không thể rút khẩu súng ngắn ra, vì nó trái ngược hẳn với tập quán của người Hỏa tinh. Nó quy ước rằng bạn không thể đánh nhau với một chiến binh khác trong một trận đấu riêng lẻ bằng thứ vũ khí khác với thứ vũ khí dùng để tấn công bạn. Thực sự hắn không thể làm gì được ngoài việc cố gắng một cách man dại và vô ích để đánh bật tôi ra. Với thân hình to lớn, hắn không khoẻ hơn tôi mấy, và chỉ trong khoảnh khắc một hai giây, hắn gục xuống nền nhà, tắt thở, thân hình đẫm máu.
Dejah Thoris đã nhổm người tì lên trên một cánh tay và quan sát cuộc đánh nhau với đôi mắt mở to kinh ngạc. Khi tôi đứng thẳng lại, tôi nhấc bổng nàng lên đôi tay và bế nàng bước tới một trong những chiếc trường kỷ đặt ở vách căn phòng.
Một lần nữa không có người Hỏa tinh nào ngăn trở tôi. Tôi xé một mảnh lụa từ mũ của mình để chặn lại dòng máu ứa ra từ lỗ mũi nàng. Tôi sớm thành công vì những vết thương của nàng chỉ là một vụ chảy máu mũi thông thường. Khi đã có thể nói chuyện, nàng đặt bàn tay lên cánh tay tôi và nhìn vào mắt tôi, nàng bảo:
“Vì sao anh làm điều đó? Anh, kẻ đã khước từ tôi ngay cả một sự thừa nhận thân thiện trong giờ phút nguy hiểm đầu tiên! Và bây giờ anh đánh liều mạng sống và giết chết một trong những đồng đội của anh vì tôi. Tôi không thể hiểu nổi. Cách xử sự của anh thật lạ lùng, anh kết giao với người da xanh, dù hình thức của anh giống như chủng tộc của tôi, và da anh chỉ sậm màu hơn bọn khỉ đột trắng chút ít? Hãy cho tôi biết, anh là người hay là cái gì đó hơn cả con người?”
“Đây là một câu chuyện kỳ lạ,” tôi đáp, “rất dài để có thể kể cho cô nghe vào lúc này, và cũng là câu chuyện mà bản thân tôi cũng ngờ vực vào sự đáng tin của nó đến nỗi tôi không mong rằng những người khác sẽ tin vào nó. Lúc này, chỉ cần biết tôi là bạn của cô, và ở mức độ mà những người giam giữ cô cho phép, sẽ là người bảo vệ và phục vụ cho cô.”
“Vậy anh cũng là một tù nhân sao? Nhưng nếu vậy, vì sao anh có những thứ vũ khí và trang phục của một tù trưởng người Thark? Anh tên gì? Quê hương của anh ở đâu?”
“Vâng, Dejah Thoris, tôi cũng là một tù nhân; tôi tên là John Carter, và tôi xem Virginia, một trong những tiểu bang của Hoa Kỳ, trái đất là quê hương của tôi; nhưng vì sao tôi được mang vũ khí thì tôi không biết, tôi cũng không biết là trang phục của tôi là của một tù trưởng.”
Chúng tôi bị cắt ngang ở đây bởi sự tiếp cận của một trong những chiến binh, mang theo những thứ vũ khí, trang phục và các thứ trang sức, và trong một nháy mắt một trong những câu hỏi của nàng đã được trả lời và một câu đố rắc rối đã được quét sạch khỏi đầu tôi. Tôi thấy rằng thân thể của địch thủ đã chết của tôi đã bị lột trần, và tôi đọc thấy trong thái độ đe dọa nhưng đầy tôn trọng của gã chiến binh, người mang tới cho tôi những chiến lợi phẩm của vụ giết người, một cung cách tương tự như người lính đã từng mang tới cho tôi các trang bị đang mặc trên người, và lúc này, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng cú đấm của tôi, trong trận đánh đầu tiên ở khán phòng đã đem đến cái chết cho đối thủ của tôi.
Lý do cho toàn bộ các thái độ biểu lộ đối với tôi giờ đây đã rõ ràng; tôi đã nổi tiếng, có thể nói thế, và theo sự phán xét thô kệch, điều luôn luôn ghi dấu ấn lên mọi giao dịch của người sao Hỏa, và điều mà, trong số những điều khác, đã khiến cho tôi gọi đây là hành tinh của sự nghịch lý, tôi đã được ban cho những vinh dự xứng với một kẻ chiến thắng; những thứ lễ phục và địa vị của người tôi đã giết chết. Trên thực tế, tôi là một tù trưởng Hỏa tinh, và như sau này tôi biết, đây là nguyên do của sự tự do rộng rãi và quyền được đi vào trong khán phòng của tôi.
Khi quay lại nhận các chiến lợi phẩm, tôi nhận thấy Tars Tarkas và nhiều người khác đang tiến về phía chúng tôi, và ông nhìn tôi với một vẻ cực kỳ kỳ quặc. Cuối cùng ông nói:
“Anh nói tiếng Barsoom một cách rất dễ dàng trong khi đối với chúng tôi chỉ cách đây vài ngày anh là một người câm và điếc. Anh đã học nó ở đâu, John Carter?”
“Ông, chính ông chịu trách nhiệm, Tars Tarkas,” tôi đáp, “trong việc đã cung cấp cho tôi một nữ hướng dẫn có khả năng nổi bật; tôi phải cám ơn Sola vì sự hiểu biết này.”
“Cô ta đã làm tốt,” ông nói, “nhưng việc học của anh ở các mặt khác cần tăng cường đáng kể. Anh có biết rằng sự táo bạo chưa từng có của anh có thể khiến anh phải trả giá đắt nếu anh không giết được ai trong hai tù trưởng mà huy hiệu của họ anh đang đeo không?”
“Tôi cho rằng kẻ mà tôi không giết được, phải giết chết tôi.” Tôi đáp, mỉm cười.
“Không, anh sai rồi. Chỉ ở giới hạn cuối cùng của sự tự vệ một chiến binh sao Hỏa mới giết một tù nhân; chúng tôi muốn giữ họ sống vì những mục đích khác.” Vẻ mặt của Tars Takkas biểu lộ vẻ khó chịu không muốn nói ra những ý sau cùng.
“Nhưng bây giờ có một việc có thể cứu anh,” ông nói tiếp. “Nếu, trong việc công nhận sự dũng cảm, sự dữ tợn và khả năng chiến đấu của anh, anh được Tal Hajus xem là xứng đáng để phục vụ cho ông ấy, anh có thể được đưa vào cộng đồng và trở thành một người Thark chính thức. Cho tới khi chúng ta tới bản doanh của Tal Hajus, Lorquas Ptomel muốn rằng anh được ban cho sự kính trọng do các hành động của anh mang tới. Anh sẽ được chúng tôi đối đãi như một tù trưởng người Thark, nhưng anh không được quên rằng mỗi tù trưởng cấp trên của anh chịu trách nhiệm trong việc giao anh một cách an toàn cho vị lãnh đạo hùng mạnh và tàn bạo nhất của chúng tôi. Tôi đã nói xong.”
“Tôi nghe ông, Tars Tarkas,” tôi đáp.” Như ông biết, tôi không phải là người Barsoom; cách của ông không phải là cách của tôi, trong tương lai tôi cũng chỉ có thể hành động như trong quá khứ, theo sự dẫn dắt của lương tâm và những chuẩn mực của những người thuộc chủng tộc của tôi. Nếu ông để cho tôi yên, tôi sẽ đi trong hòa bình, nhưng nếu không, hãy để những người Barsoom mà tôi có liên hệ hoặc là tôn trọng các quyền của tôi với tư cách một người lạ giữa các ông, hoặc là chịu mọi hậu quả có thể xảy ra. Chúng ta hãy chắc một điều, dù những dự tính quan trọng của ông đối với người thiếu nữ không may này là gì, bất kỳ ai có thể làm phương hại hay sỉ nhục cô ta trong tương lai sẽ phải tính sổ với tôi. Tôi biết rằng ông ít có những cảm xúc về sự quảng đại hay lòng tốt, nhưng tôi thì không, và tôi có thể làm cho ông, người chiến binh dũng cảm nhất, tin rằng những tính cách này không phải là không thích ứng với khả năng chiến đấu.”
Bình thường tôi không nói dài dòng, từ trước tôi cũng chưa bao giờ ăn nói khoa trương, nhưng tôi đoán biết rằng những lời này có thể đi sâu vào lòng những người Hỏa tinh da xanh, vì rõ ràng lời diễn thuyết của tôi đã gây ấn tượng sâu sắc cho họ, và thái độ của họ đối với tôi sau đó vẫn đầy tôn kính.
Bản thân Tars tarkas có vẻ hài lòng với lời đáp của tôi, nhưng nhận xét duy nhất của ông ta ít nhiều có tính bí ẩn: “Tôi nghĩ là tôi biết Tal Hajus, Jeddak của người Thark.”
Lúc này tôi chuyển sự chú ý sang Dejah Thoris, đỡ nàng đứng lên rồi cùng nàng đi tới lối ra, làm ngơ đám canh tù hung dữ cũng như những cái nhìn dò xét của các tù trưởng. Không phải tôi cũng là một tù trưởng hay sao! Chà, lúc này tôi sẽ làm ra vẻ chút xíu đây. Họ không làm phiền chúng tôi, và thế là Dejah Thoris, công chúa xứ Helium và John Carter, quý ông ở Virginia, theo sau là Woola trung thành, băng qua sự im lặng kỳ quặc từ phía khán phòng của Lorquas Ptomel, phó vương của người Thark ở Barsoom.