Chương IX TÔI HỌC TIẾNG HỎA TINH
Khi hoàn hồn lại, tôi liếc nhìn Sola, người đã chứng kiến cuộc gặp gỡ này và tôi ngạc nhiên khi nhận thấy một vẻ mặt lạ lùng so với biểu hiện thường ngày vô cảm của nàng. Tôi không biết nàng đã nghĩ gì, vì đến khi ấy tôi chỉ mới học được chút ít tiếng Hỏa tinh, chỉ đủ dùng cho những nhu cầu hàng ngày.
Khi tôi tới lối vào tòa nhà, một sự ngạc nhiên lạ lùng đang đợi chờ tôi. Một chiến binh mang vũ khí, trang sức và đủ loại trang bị khác bước tới gần. Hắn đưa những thứ này cho tôi với một vài từ thô lỗ và một thái độ vừa kính nể vừa đe dọa.
Sau đó, Sola, với sự giúp đỡ của nhiều phụ nữ khác, chỉnh sửa các thứ đó cho phù hợp với tầm vóc nhỏ bé của tôi, và khi họ đã hoàn tất công việc, tôi đi lại với đầy đủ những thứ giáp trụ binh khí đó.
Kể từ lúc ấy, Sola hướng dẫn cho tôi các bí mật của nhiều loại vũ khí khác nhau, và cùng với đứa bé Hỏa tinh, tôi bỏ ra nhiều giờ mỗi ngày để thực tập trong quảng trường. Tôi chưa giỏi lắm với mọi loại vũ khí, nhưng sự quen thuộc với những vũ khí tương tự ở Trái đất biến tôi thành một học sinh có năng khiếu khác thường, và tôi tiến bộ rất nhanh.
Việc huấn luyện tôi và đứa trẻ Hỏa tinh được thực hiện duy nhất bởi những người phụ nữ. Họ không chỉ tham dự vào việc giáo dục đứa trẻ các nghệ thuật tấn công và phòng ngự, mà còn là những người thợ thủ công sản xuất ra mọi thứ đồ dùng cho người Hỏa tinh da xanh. Họ chế biến thuốc súng, đạn, súng; trên thực tế, mọi thứ có giá trị đều do họ làm ra. Vào thời điểm chiến tranh, họ hợp thành một lực lượng dự bị, và khi cần thiết cũng chiến đấu thậm chí còn thông minh và dữ tợn hơn cả cánh đàn ông.
Đàn ông được huấn luyện về những ngành cao cấp hơn của binh pháp; về chiến lược và việc điều động các đoàn quân lớn. Họ làm ra luật theo nhu cầu; một luật mới cho mỗi việc khẩn thiết. Họ không bị ràng buộc bởi tiền lệ trong việc thực thi phán quyết. Những tập quán đã được truyền lại qua nhiều thời đại lặp đi lặp lại, nhưng hình phạt đối với việc không biết một tập quán là một cách hành xử mang tính cá nhân của một quan tòa thuộc đẳng cấp ngang với bị cáo, và tôi có thể nói rằng sự phán quyết đó ít khi thất bại, nhưng có vẻ như để cai trị theo tỷ lệ nghịch đảo với uy thế của pháp luật. Ít ra ở một khía cạnh nào đó người Hỏa tinh là những người hạnh phúc: họ không có luật sư!
Tôi không gặp lại người nữ tù suốt nhiều ngày sau cuộc gặp gỡ đầu tiên, và chỉ thoáng nhìn thấy nàng khi nàng đang được dẫn tới khán phòng lớn nơi tôi đã gặp Lorquas Ptomel. Tôi không thể không nhận ra sự thô bạo và tàn nhẫn không cần thiết trong cách đối xử của những người canh giữ nàng; rất khác biệt với lòng tốt gần như là tình mẫu tử mà Sola ban cho tôi, và thái độ kính trọng của một vài người Hỏa tinh da xanh đã từng gặp rắc rối với tôi.
Tôi đã hai lần nhìn thấy nàng trao đổi vài lời với những kẻ canh gác, và điều này làm tôi tin chắc rằng họ nói, hoặc ít nhất có thể hiểu nhau, bằng một thứ ngôn ngữ chung. Với sự khích lệ bổ sung này, tôi gần như khiến cho Sola quẫn trí với những lời nài nỉ đẩy nhanh việc dạy tôi và chỉ trong vòng vài hôm, tôi đã làm chủ ngôn ngữ Hỏa tinh một cách hoàn hảo, đủ để tôi thực hiện một cuộc chuyện trò qua lại và hoàn toàn thấu hiểu mọi điều mà tôi nghe được.
Lúc này, ngoài Sola, đứa bé mà nàng trông nom, tôi và con chó Woola, khu vực ngủ của chúng tôi còn có ba bốn người phụ nữ và một cặp trẻ em vừa mới nở. Sau khi trở về để nghỉ đêm, những người trưởng thành có thói quen chuyện trò linh tinh một lát trước giờ ngủ, và giờ đây, khi đã hiểu tiếng nói của họ, tôi luôn là một người nghe chăm chú, dù không bao giờ thốt lên nhận xét nào.
Vào đêm sau hôm người nữ tù tới khán phòng, cuối cùng cuộc trò chuyện đã đề cập tới đề tài đó, và tôi dỏng tai lắng nghe. Tôi e ngại không dám hỏi Sola về người nữ tù xinh đẹp, vì tôi vẫn còn nhớ biểu hiện kỳ lạ trên mặt nàng vào hôm tôi gặp người nữ tù đó lần đầu. Nó có phải là biểu hiện của sự ghen tuông hay không tôi không dám chắc, thế nhưng, khi xem xét mọi sự việc theo chuẩn mực thông thường như vẫn làm, tôi cảm thấy tốt hơn mình nên tỏ vẻ dửng dưng với vụ này cho tới lúc tôi hiểu chắc chắn hơn về thái độ của Sola đối với mối quan tâm của tôi.
Sarkoja, một trong những phụ nữ lớn tuổi hơn ở cùng chỗ với chúng tôi, từng có mặt ở khán phòng với nhiệm vụ canh gác người tù, và mọi câu hỏi đều hướng về phía ả.
“Khi nào thì chúng ta được thưởng thức cái chết quằn quại của con nhỏ da đỏ đó? Hay là Jed Lorquaz Ptomel dự tính giữ cô ta để đòi chuộc mạng?” Một trong những người đàn bà hỏi.
“Họ đã quyết định mang cô ta về Thark với chúng ta, và triển lãm những khốn khổ cuối cùng của cô ta trong Trò chơi lớn ở trước mặt Tal Hajus.” Sarkoja đáp.
“Cô ta sẽ ra sao nhỉ?” Sola thắc mắc. “Cô ta rất nhỏ bé và xinh đẹp. Tôi hy vọng rằng họ sẽ giữ cô ta để đòi chuộc mạng.”
Sarkoja và những phụ nữ khác nhăn nhó giận dữ với sự mềm yếu rõ ràng này của Sola.
“Thật đáng buồn, Sola, là cô không được ra đời một triệu năm trước đây,” Sarkoja ngắt ngang, “khi mà tất cả các vùng trũng của mảnh đất này còn đầy ắp nước, và mọi người cũng mềm như cái thứ nước đó. Ở thời của chúng ta, chúng ta đã tiến tới một điểm nơi những tình cảm như thế đánh dấu cho sự mềm yếu và sự lại giống. Cô có thể gặp rắc rối nếu để cho Tars Tarkas biết được cô có những cảm xúc suy đồi như thế, vì tôi ngờ rằng ông ta sẽ giao cho những người như cô các trách nhiệm quan trọng của một người mẹ.”
“Tôi không thấy có gì sai trong việc thể hiện sự quan tâm của mình đối với người đàn bà da đỏ này,” Sola vặn lại, “Cô ta không bao giờ gây tổn hại cho chúng ta, ngay cả nếu như chúng ta lọt vào tay cô ta. Chỉ có những gã đàn ông thuộc dòng giống của cô ta đánh nhau với chúng ta, và tôi từng cho rằng thái độ của họ đối với chúng ta chỉ là sự phản ánh thái độ của chúng ta đối với họ. Họ sống hòa bình với tất cả mọi người thuộc dòng giống họ, chỉ trừ khi bổn phận buộc họ phải tiến hành chiến tranh, trong khi chúng ta không hề sống hòa bình với bất kỳ ai cả; luôn đánh nhau ngay trong dòng giống của chính mình cũng như với những người da đỏ, và ngay trong những cộng đồng của chúng ta, những cá nhân cũng đánh nhau. Ồ, đúng là một quãng thời gian chém giết đầy u ám, tiếp nối từ khi chúng ta phá vỡ lớp vỏ trứng cho tới khi chúng ta vui mừng được chôn vùi dưới đáy dòng sông Iss bí ẩn, đen tối và xưa cũ, dòng sông đưa chúng ta tới nơi chưa từng biết, nhưng ít nhất sẽ không còn tồn tại sự sợ hãi và khủng khiếp! Kẻ thật sự may mắn chính là người chấm dứt cuộc đời trong một cái chết đến sớm. Cứ nói với Tars Tarkas những gì tùy thích, ông ta không thể mang tới cho tôi một số phận nào tồi tệ hơn là sự tiếp tục tồn tại đầy khủng khiếp mà chúng ta buộc phải trải qua trong cuộc đời này.”
Sự bùng nổ dữ dội của Sola làm những người kia kinh ngạc và chấn động đến nỗi sau một vài lời trách móc chung chung, mọi người rơi vào im lặng và chẳng bao lâu sau đã ngủ say. Đoạn đối thoại này giúp tôi biết chắc về tình cảm thân thiện của Sola đối với cô gái tội nghiệp, và cũng khẳng định rằng tôi đã cực kỳ may mắn khi lọt vào tay của nàng chứ không phải là của những người đàn bà khác. Tôi biết rằng nàng yêu mến tôi, và giờ đây tôi đã phát hiện ra rằng nàng căm ghét sự độc ác dã man. Tôi tin rằng tôi có thể dựa vào nàng để giúp cô gái bị cầm tù trốn thoát, tất nhiên là nếu điều này nằm trong phạm vi các khả năng có thể xảy ra.
Tôi thậm chí không biết có điều kiện nào tốt hơn để tẩu thoát, nhưng tôi rất sẵn lòng nắm lấy những cơ may sống giữa những người có cung cách giống tôi hơn là tiếp tục sống với những người Hỏa tinh da xanh xấu xa khát máu. Nhưng đi đâu, và bằng cách nào, đối với tôi là một câu đố khó khăn không kém việc những người già trên trái đất tìm kiếm mùa xuân của cuộc sống bất tử kể từ khi có con người.
Tôi quyết định rằng ngay khi có cơ hội đầu tiên, tôi sẽ tin cậy vào Sola và công khai yêu cầu sự giúp đỡ của nàng, và với giải pháp này, tôi vùi mình vào đống lụa và lông thú, đánh một giấc ngủ ngon lành không mộng mị như một cư dân sao Hỏa.