← Quay lại trang sách

Chương XII NGƯỜI TÙ CÓ QUYỀN LỰC

Khi tôi bước vào và chào hỏi, Lorquas Ptomel ra hiệu cho tôi tới gần, và dán đôi mắt to xấu xí vào tôi, ông ta nói:

“Anh chỉ ở với chúng tôi đôi ba ngày, thế nhưng trong thời gian đó, với sự liều lĩnh của mình, anh đã chiếm được một địa vị cao trong số chúng tôi. Dù là như vậy, anh không phải là một trong số chúng tôi. Anh không có bổn phận gì với chúng tôi.”

“Vị trí của anh là một vị trí đặc biệt.” Ông ta nói tiếp. “Anh là một tù nhân nhưng anh có quyền ban những mệnh lệnh phải được tuân theo; anh là một người xa lạ nhưng lại là một tù trưởng của người Thark; anh là một chú bé tí hon nhưng anh lại có thể giết chết một chiến binh hùng mạnh bằng một cú đấm. Và giờ đây có người báo cáo rằng anh đang âm mưu bỏ trốn với một tù nhân khác thuộc một chủng tộc khác; một tù nhân mà, từ sự thú nhận của chính cô ta, nửa tin nửa ngờ rằng anh đã trở về từ thung lũng Dor. Một trong hai cáo buộc đó, nếu chứng minh được, đủ để hành hình anh, nhưng chúng tôi là những người công minh và anh sẽ phải được xét xử khi chúng ta quay về Thark, nếu Tal Hajus ra lệnh như thế.”

“Nhưng,” ông ta nói tiếp, với giọng dữ tợn, “nếu anh bỏ trốn với cô gái da đỏ thì chính tôi là người chịu trách nhiệm với Tal Hajus, chính tôi là người phải đối diện với Tars Tarkas, và một trong hai điều đó chứng tỏ rằng quyền ra lệnh của tôi, hay huy hiệu từ cái chết của tôi sẽ được chuyển cho một người tốt hơn, vì đó là phong tục của người Thark.”

“Tôi không có xích mích gì với Tars Tarkas; chúng tôi cùng nhau điều hành những người cao nhất trong các cộng đồng nhỏ hơn của người da xanh, chúng tôi không muốn đánh với nhau; và vì thế nếu anh chết, John Carter, tôi sẽ vui mừng. Tuy nhiên, chỉ dưới hai điều kiện, anh mới có thể bị chúng tôi giết mà không cần Tal Hajus ra lệnh; trong trận đấu cá nhân, trong tự vệ, nếu anh tấn công một trong hai chúng tôi, hoặc nếu chúng tôi biết rõ anh đang tìm cách bỏ trốn.”

“Vì công lý, tôi phải cảnh báo anh rằng chúng tôi chỉ chờ một trong hai cáo buộc này để thực thi một trách nhiệm to lớn như thế. Việc bàn giao một cách an toàn cô gái da đỏ cho Tal Hajus là điều quan trọng nhất. Cả ngàn năm nay người Thark mới bắt được một tù nhân như thế. Cô ta là cháu gái của một trong những jeddak lớn nhất của người da đỏ, và cũng là kẻ thù ác liệt nhất của chúng tôi. Tôi đã nói xong. Cô gái da đỏ bảo chúng tôi rằng chúng tôi không có những tình cảm dịu dàng hơn của loài người, nhưng chúng tôi là một chủng tộc công bằng và đáng tin cậy. Anh có thể đi rồi.”

Tôi quay lưng rời khỏi khán phòng. Vậy đây là sự khởi đầu của lời tố cáo của Sarkoja! Tôi biết rằng không ai khác có thể chịu trách nhiệm cho báo cáo đã tới tai của Lorquas Ptomel một cách nhanh chóng thế này, và giờ đây tôi nhớ lại từng phần của cuộc trò chuyện có liên quan tới việc bỏ trốn và nguồn gốc của tôi.

Vào thời điểm đó, Sarkoja là người đàn bà già nhất và đáng tin cậy nhất của Tars Tarkas. Như thế, ả có một quyền lực đáng kể phía sau ngai vàng, vì không có chiến binh nào được Lorquas Ptomel tin tưởng tới mức đó như Tars Tarkas.

Tuy nhiên, thay vì quét khỏi đầu tôi những ý nghĩ về cuộc tẩu thoát có thể xảy ra, cuộc gặp mặt với Lorquas Ptomel chỉ giúp tôi tập trung mọi khả năng vào đề tài đó. Lúc này, hơn là trước đó, nhu cầu tuyệt đối của việc bỏ trốn, ở mức mà Dejah Thoris quan tâm, đã in đậm trong tôi, vì tôi tin chắc rằng một số phận khủng khiếp đang chờ nàng ở thủ phủ của Tal Hajus.

Như Sola đã mô tả, gã quái vật này là hiện thân của mọi thời đại độc ác, dã man và thô bạo mà từ đó ông ta xuất thân. Lạnh lùng, nhẫn tâm, đầy tính toán, ông ta còn là sự tương phản đáng kể với những người đồng chủng, một tên nô lệ cho niềm đam mê thô bạo.

Ý nghĩ rằng Dejah Thoris tuyệt trần có thể rơi vào nanh vuốt của một kẻ cực kỳ tàn bạo như thế khiến tôi đổ mồ hôi lạnh. Tốt hơn là chúng tôi nên dành lại những viên đạn thân hữu cho chính bản thân vào giây phút cuối, như những người phụ nữ vùng biên giới của quê hương đã mất của tôi đã làm. Họ thà tự sát chứ không chịu lọt vào tay của thổ dân da đỏ.

Khi tôi đi lang thang quanh quảng trường, chìm vào những dự cảm u ám của mình, Tars Tarkas tới gần tôi trên đường từ khán phòng ra. Thái độ của ông ta đối với tôi không thay đổi, và ông ta chào tôi như thể chúng tôi chưa hề chia tay trước đó không lâu.

“Anh cư ngụ ở đâu, John Carter?” Ông ta hỏi.

“Tôi chưa chọn,” tôi đáp. “Có lẽ tốt nhất tôi sẽ ở hoặc là một mình, hoặc là chung với những chiến binh khác, và tôi đang chờ cơ hội để nghe lời khuyên của ông. Như ông biết,” tôi mỉm cười, “tôi chưa quen với tất cả những tập quán của người Thark.”

“Đi với tôi.” Ông ta ra lệnh và chúng tôi cùng băng qua quảng trường tới một tòa nhà mà tôi vui mừng thấy rằng nó nằm kế bên tòa nhà mà Sola và những người nàng trông nom đang ở.

“Tôi ở tầng thứ nhất trong nhà này,” ông ta nói, “và tầng thứ hai cũng đã đầy người, nhưng tầng thứ ba và các tầng trên còn trống, anh có thể chọn trong số đó.”

“Tôi hiểu,” ông ta nói tiếp, “rằng anh đã cho người đàn bà của anh chăm sóc người tù da đỏ. Chà, như anh đã nói, cách của anh không phải là cách của chúng tôi, nhưng anh có thể chiến đấu tốt đủ để làm điều mà anh mong muốn, và cũng thế, nếu anh làm điều đó, đó là việc của anh; nhưng với tư cách một tù trưởng, anh nên có người phục vụ, và theo phong tục của chúng tôi, anh có thể chọn bất kỳ ai trong tất cả mọi phụ nữ tùy tùng của các tù trưởng mà anh đã thắng.”

Tôi cám ơn, nhưng bảo đảm với ông ta rằng tôi có thể sống tốt mà không cần sự trợ giúp ngoại trừ vấn đề chuẩn bị thức ăn, và ông ta hứa sẽ cử người tới giúp tôi nấu ăn cũng như coi sóc các vũ khí và đạn dược của tôi, thứ mà ông ta cho là cần thiết. Tôi đề nghị rằng họ cũng có thể mang tới một vài tấm chăn và da thú chiến lợi phẩm thuộc về tôi, vì đêm khá lạnh và tôi không có thứ đó.

Ông ta hứa sẽ làm thế, rồi cất bước. Còn lại một mình, tôi đi theo hành lang lên những tầng trên để tìm một nơi thích hợp. Những thứ xinh đẹp của các tòa nhà khác cũng lặp lại ở đây, và như thường lệ, chẳng bao lâu sau tôi chìm đắm vào việc tham quan và khám phá.

Cuối cùng, tôi chọn một phòng mặt tiền ở tầng ba, vì nó mang tôi tới gần Dejah Thoris hơn, phòng của nàng ở tầng hai của nhà kế bên, và tôi chợt nhận ra rằng tôi có thể tạo ra vài phương tiện liên lạc nhờ đó nàng có thể ra dấu cho tôi trong trường hợp nàng cần sự phục vụ hay bảo vệ của tôi.

Kế bên phòng ngủ là phòng tắm và thay quần áo, và những phòng ngủ và sinh hoạt khác, tất cả khoảng mười phòng ở tầng ba này. Những cánh cửa sổ của các phòng phía sau nhìn xuống một cái sân lớn, trung tâm của một hình vuông tạo nên bởi các toà nhà giáp với những con đường ở bốn góc, và được biến thành nơi nhốt những con thú của các chiến binh đang trú ngụ trong các tòa nhà kề nhau đó.

Cái sân bị bao phủ bởi loài rêu vàng trải khắp bề mặt Hỏa tinh, có nhiều vòi nước, băng ghế, tượng và những thiết bị giống như những giàn dây leo làm chứng nhân cho vẻ đẹp của cái sân vào những thời đã trôi qua, khi được bố trí bởi những người tóc sáng vui tươi. Những luật pháp nghiêm khắc và hài hòa của họ đã xuất phát không chỉ từ quê hương họ mà còn từ tất cả, ngoại trừ những huyền thoại mơ hồ về tổ tiên của họ.

Người ta có thể dễ dàng hình dung ra vẻ đẹp lộng lẫy, hoa quả xum xuê của Hỏa tinh một thời từng phủ đầy phong cảnh nơi này với sức sống và màu sắc; những thân hình thanh tú của những phụ nữ xinh đẹp, những người đàn ông tuấn tú khôi ngô; bọn trẻ con nô đùa vui vẻ - tất cả đều sáng sủa, hạnh phúc và an bình. Khó mà nhận ra rằng họ đã mất đi; trải qua nhiều thế hệ tối tăm, độc ác và ngu dốt, cho tới khi những bản năng về văn hoá và nhân tính của lớp người hậu duệ đã một lần nữa đã cất lên ở chủng tộc hỗn hợp cuối cùng hiện nay đang thống trị Hỏa tinh.

Những ý nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của nhiều thiếu nữ vác những bọc vũ khí, vải vóc, da thú, châu báu, các đồ dùng nấu ăn và nhiều thùng thực phẩm và thức uống, bao gồm cả những thứ chiến lợi phẩm từ chiếc tàu bay. Tất cả những thứ này, hình như là tài sản của hai tù trưởng mà tôi đã giết, và giờ đây, theo tập tục của người Thark, đã trở thành sở hữu của tôi. Theo hướng dẫn của tôi, họ đặt mọi thứ vào một gian phòng, rồi đi khỏi, quay lại với chuyến vận chuyển thứ hai. Lần này đi cùng họ là mười hoặc mười lăm phụ nữ khác và những thanh niên, chắc là tùy tùng cũ của hai tay tù trưởng.

Họ không phải là người nhà, không phải là vợ mà cũng chẳng phải là người giúp việc của hai tay tù trưởng đó, mối quan hệ thật khác thường, và khác biệt với bất cứ quan hệ nào mà chúng ta biết tới mức khó mà diễn tả được. Mọi tài sản trong cộng đồng người da xanh là sở hữu chung, ngoại trừ các vũ khí cá nhân, trang sức và vải vóc và da thú để ngủ của mỗi cá thể.

Một người nào đó chỉ có thể yêu cầu quyền bất khả tranh chấp những thứ này, anh ta cũng không thể tích lũy chúng nhiều hơn nhu cầu thật sự. Những thứ thừa thãi anh ta giữ đơn giản giống như là người canh giữ, và nó được chuyển cho các thành viên trẻ hơn của cộng đồng theo yêu cầu thiết yếu.

Đoàn phụ nữ và trẻ con tùy tùng của một người giống như là một đơn vị quân đội mà anh ta chịu trách nhiệm về nhiều mặt, như trong các vấn đề hướng dẫn, kỷ luật, nuôi dưỡng và những tình huống cấp bách của cuộc sống du mục và đánh nhau liên miên với các cộng đồng khác và với người da đỏ. Những người phụ nữ của anh ta không phải là những người vợ ở bất kỳ ý nghĩa nào. Người Hỏa tinh da xanh không có từ nào mang ý nghĩa của từ “vợ” trên trái đất. Việc kết đôi của họ đơn thuần là một vấn đề thuộc mối quan tâm cộng đồng, và không theo một chọn lựa tự nhiên nào. Hội đồng tù trưởng của mỗi cộng đồng điều hành vấn đề này cũng giống hệt như một con ngựa đua giống Kentucky dẫn dắt bầy đàn nó vì sự tiến triển của cả đàn.

Về mặt lý thuyết điều này nghe cũng tốt, như trường hợp thông thường với những lý thuyết, nhưng kết quả của nhiều thời đại thực hành sự việc phi tự nhiên này, cộng thêm việc cộng đồng quan tâm tới đứa con cao hơn nhiều so với người mẹ, đã bộc lộ ra sự tồn tại tối tăm, u ám và không có tình yêu ở những sinh vật lạnh lẽo, độc ác này.

Nhận ra rằng tôi phải gánh vác trách nhiệm đối với những người này, dù muốn hay không, tôi thực hiện điều tốt nhất và lệnh cho họ đi tìm nơi cư trú ở những tầng trên, để tầng thứ ba cho tôi. Tôi giao cho một trong những cô gái bổn phận nấu những thức ăn đơn giản cho tôi, và bảo những người khác thực hiện nhiều hoạt động khác nhau mà trước đây họ đã từng làm. Sau đó, tôi ít khi gặp họ, và cũng không quan tâm tới.