Chương XIII MỐI TÌNH Ở HỎA TINH
Sau trận chiến với đoàn tàu bay, cộng đồng ở lại thành phố đó nhiều ngày, hoãn lại việc hành quân về nhà cho tới khi họ cảm thấy chắc chắn rằng những con tàu không quay lại, vì bị bắt trên những cánh đồng trống với đoàn xe và bọn trẻ con là điều mà ngay cả một dân tộc rất hiếu chiến như người Hỏa tinh da xanh cũng không hề mong muốn.
Trong thời gian không hoạt động gì, Tars Tarkas đã hướng dẫn tôi nhiều tập tục và nghệ thuật chiến tranh quen thuộc của người Thark, bao gồm những bài học về việc cưỡi và dẫn dắt những con thú lớn của các chiến binh Những con thú này, có cái tên chung là “thoat”, cũng nguy hiểm và như hung tợn như chủ của chúng, nhưng khi đã bị chinh phục thì rất dễ sai khiến một cách hữu hiệu cho các mục đích của người Hỏa tinh da xanh.
Hai con thú loại này đã lọt vào tay tôi từ hai tù trưởng đã chết, và trong một thời gian ngắn tôi đã có thể điều khiển chúng không kém những chiến binh bản xứ. Phương pháp không có gì là phức tạp. Nếu những con “thoat” không phản ứng một cách hiệu quả với những hướng dẫn ngoại cảm của người cưỡi, chúng sẽ nhận được một cú đập kinh khủng bằng báng súng ngắn vào giữa hai tai, và nếu chúng tỏ vẻ kháng cự, cách đối xử này được tiếp tục cho tới khi con vật thuần phục hoặc hất người cưỡi xuống đất.
Ở trường hợp nói sau, nó trở thành một cuộc đấu tranh chết sống giữa người và thú. Nếu con người đủ nhanh nhẹn với khẩu súng của mình, anh ta có thể còn sống để cưỡi tiếp tục, dù trên lưng một con “thoat” khác; nếu không, thân thể rách nát tả tơi của anh ta sẽ được những nữ tùy tùng gom lại và hỏa thiêu theo tập tục của người Thark.
Kinh nghiệm của tôi với Woola khiến tôi quyết tâm thực nghiệm lòng tốt trong cách đối xử với hai con “thoat” của tôi. Đầu tiên, tôi dạy chúng rằng chúng không thể hất ngã tôi, và thậm chí còn gõ nhẹ vào giữa hai tai chúng để gây ấn tượng cho chúng về thẩm quyền và tính cách chủ nhân của tôi. Rồi dần dần tôi chiếm được lòng tin của chúng theo cùng một cách thức mà tôi đã áp dụng vô số lần với những con ngựa của tôi.
Trong vòng vài ngày hai con “thoat” của tôi là một sự kỳ diệu đối với cả cộng đồng. Chúng đi theo tôi như hai con chó, chà cái mõm to lớn của chúng vào người tôi một cách thân thiện và đáp lại mọi mệnh lệnh của tôi với sự sốt sắng và ngoan ngoãn khiến những chiến binh Hỏa tinh nghĩ rằng tôi sở hữu một quyền lực nào đó chưa từng có ở Hỏa tinh.
“Anh đã bỏ bùa mê cho chúng bằng cách nào vậy?” Một buổi chiều Tars Tarkas hỏi khi nhìn thấy tôi đưa cánh tay vào giữa hai cái hàm to lớn của một trong hai con “thoat” của tôi, để gỡ một mảnh đá đã nhét vào kẻ răng khi nó ăn thứ cỏ giống rêu trong sân nhà.
“Bằng lòng tốt,” tôi đáp. “Ông thấy đó, Tars Tarkas, những tình cảm dịu dàng có giá trị của chúng, ngay cả với một chiến binh. Ở chiến trận cũng như trong hành quân, tôi biết hai con thoat của tôi sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của tôi, và do đó khả năng chiến đấu của tôi được nâng lên, và tôi là một chiến binh giỏi hơn vì tôi là một ông chủ tốt. Những chiến binh khác của ông có thể nhận ra rằng việc làm theo phương pháp của tôi ở phương diện này sẽ có lợi cho họ cũng như cho cộng đồng. Chỉ một vài hôm kể từ khi ông, chính ông, bảo với tôi rằng những con vật to lớn này, do tính tình bất nhất của chúng, thường là phương tiện để chuyển thắng thành bại, bởi vì, ở một khoảnh khắc quyết định, chúng có thể lồng lên hất ngã và đạp lên người cưỡi.”
“Chỉ cho tôi anh đã đạt được những kết quả này bằng cách nào,” là câu đáp duy nhất của Tars Tarkas.
Thế là tôi giải thích thật tỉ mỉ toàn bộ phương pháp huấn luyện mà tôi áp dụng đối với lũ thú, và sau đó ông ta bảo tôi lặp lại với Lorquas Ptomel và các chiến binh trong hội đồng. Giây phút đó đánh dấu sự bắt đầu của một cuộc sống mới đối với những con vật khốn khổ và trước khi rời khỏi cộng đồng của Lorquas Ptomel, tôi đã quan sát một cách hài lòng một trung đoàn các con vật ngoan ngoãn và nhanh nhẹn mà người ta mong muốn nhìn thấy. Hiệu quả đối với độ chính xác và sự nhanh nhạy của các hoạt động quân sự đáng kể đến mức Lorquas Ptomel ban tặng cho tôi một chiếc vòng vàng mà ông ta đeo ở cổ chân, như là một dấu hiệu biết ơn đối với sự phục vụ bộ tộc của tôi.
Vào ngày thứ bảy kể từ cuộc chiến với đoàn tàu bay, chúng tôi lại hành quân tới Thark, mọi khả năng có một cuộc tấn công khác có vẻ như đã xa xôi đối với Lorquas Ptomel.
Trong những ngày trước khi lên đường tôi ít gặp Dejah Thoris vì luôn bận rộn với những bài học về nghệ thuật chiến tranh của Tars Tarkas và việc huấn luyện hai con ngựa sao Hỏa. Một đôi lần tôi ghé qua chỗ ở của nàng thì nàng lại vắng mặt, đi dạo trên đường với Sola hoặc tham quan những tòa nhà trong vùng phụ cận của quảng trường. Tôi đã cảnh báo họ không được đi quá xa khỏi quảng trường vì sợ họ gặp phải bọn khỉ đột trắng hung tợn mà tôi đã quá biết rõ. Tuy nhiên, vì có Sola cùng đi trong tất cả các chuyến thám hiểm, và vì Sola vũ trang tốt, cũng không có gì đáng phải lo ngại cho lắm.
Vào chiều hôm trước ngày khởi hành, tôi nhìn thấy họ đi dọc theo một trong những đại lộ từ quảng trường dẫn tới hướng đông. Tôi bước tới gặp họ, và bảo Sola rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm giữ an toàn cho Dejah Thoris và lệnh cho nàng quay về nơi ở để làm vài việc vặt. Tôi thích và tin tưởng Sola, nhưng vì một lý do nào đó tôi muốn được ở một mình với Dejah Thoris, người đại diện cho tất cả những gì tôi đã bỏ lại trên Trái đất. Dường như có những mối ràng buộc mạnh mẽ từ sự quan tâm chung giữa chúng tôi, như thể chúng tôi đã cùng sinh ra dưới một mái nhà chứ không phải từ hai hành tinh khác nhau, cách nhau đến khoảng bốn mươi tám triệu dặm xa xôi.
Tôi chắc chắn rằng nàng cũng chia sẻ những tình cảm của tôi ở khía cạnh này, vì khi tôi tới gần, vẻ đáng thương tuyệt vọng tan biến khỏi gương mặt yêu kiều của nàng và được thay thế bởi một nụ cười hân hoan chào đón, khi nàng đặt bàn tay phải bé nhỏ lên vai trái của tôi theo kiểu chào chính thống của người Hỏa tinh da đỏ.
“Sarkoja bảo tôi rằng anh đã trở thành một người Thark thực thụ,” nàng nói, “và rằng kể từ nay tôi sẽ không gặp anh thường xuyên nữa.”
“Sakoja là một kẻ dối trá hàng đầu,” tôi đáp, “mặc dù người Thark vẫn tuyệt đối tự hào về sự trung thực.”
Dejah Thoris cười to.
“Tôi biết rằng ngay cả khi anh trở thành một thành viên của cộng đồng, anh cũng sẽ không chấm dứt tình bạn với tôi. ‘Một chiến binh có thể thay đổi huy hiệu, nhưng không thay trái tim của anh ta’, như một câu tục ngữ ở Barsoom.”
“Tôi cho là họ đang cố ngăn cách chúng ta,” nàng nói tiếp, “vì bất cứ lúc nào anh hết nhiệm vụ thì một trong những người phụ nữ lớn tuổi của Tars Tarkas luôn luôn kiếm cớ gì đó để làm cho Sola và tôi đi khuất mắt. Họ bắt tôi đi xuống những cái hầm bên dưới các tòa nhà để giúp họ trộn thứ thuốc súng phóng xạ đáng sợ và chế tạo những khẩu súng kinh khủng của họ. Anh biết rằng những thứ này được sản xuất dưới ánh sáng nhân tạo, vì nếu đưa ra ánh nắng chúng sẽ phát nổ. Anh có nhận thấy rằng đạn của họ nổ khi chúng chạm vào một đối tượng không? Ồ, lớp bọc chắn sáng phía ngoài bị vỡ ra do lực va chạm, để lộ ra một ống thủy tinh gần như đặc, ở đầu của nó là một mảnh bột radium. Khi ánh mặt trời, dù đã bị khuếch tán, chạm vào chất bột này nó sẽ nổ với một sức mạnh không gì có thể chịu nổi. Nếu anh có bao giờ chứng kiến một trận đánh vào ban đêm anh sẽ nhận thấy không có những vụ nổ này, nhưng vào buổi sáng sau đó khi nắng lên những viên đạn bắn vào hôm trước sẽ phát nổ. Tuy nhiên, như một nguyên tắc, những viên đạn không nổ được dùng vào ban đêm. [ Tôi đã dùng từ radium để mô tả loại thuốc nổ này vì theo những khám phá gần đây trên Trái đất tôi tin rằng nó là một hỗn hợp mà radium là thành phần chính. Trong bản thảo của Đại úy Carter nó luôn được nói tới với một cái tên được dùng trong ngôn ngữ viết ở Helium và viết theo lối chữ tượng hình, do đó việc giới thiệu từ đó với các bạn gặp khó khăn và cũng chỉ là vô ích .]
Trong khi tôi đang rất chú ý đến lời giải thích của Dejah Thoris, tôi còn quan tâm hơn đến vấn đề trước mắt, cách họ đối xử với nàng. Việc họ giữ nàng cách xa tôi không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng việc họ bắt nàng làm việc một cách nguy hiểm và khổ cực khiến tôi nổi giận.
“Họ có bắt cô phải gánh chịu sự tàn ác và ô nhục không Dejah Thoris?” Tôi hỏi, cảm thấy dòng máu nóng của các tổ tiên chiến binh đang sôi lên trong huyết quản khi chờ câu đáp của nàng.
“Chỉ hơi hơi thôi, John Carter,” nàng đáp. “Không có gì có thể làm tổn thương lòng kiêu hãnh của tôi. Họ biết rằng tôi là con gái của mười ngàn Jeddak, rằng tôi quay lại theo con đường của tiền nhân mà không làm hỏng công trình nào của kẻ xây dựng lên con kênh đào vĩ đại đầu tiên. Còn họ, những kẻ thậm chí không biết mẹ mình là ai, thì ghen tỵ với tôi. Sâu trong tim, họ ghét định mệnh kinh tởm của họ và do thế nên họ đã bắt tôi, người đại diện cho mọi thứ mà họ không có và cho mọi thứ mà họ khát khao nhưng không bao giờ đạt được, phải gánh chịu sự oán hờn của họ. Hãy thương hại họ, tù trưởng của tôi, vì dù chúng ta có chết trong tay họ, chúng ta vẫn có thể thương hại họ, vì chúng ta vĩ đại hơn họ và họ biết điều này.”
Nếu tôi biết được ý nghĩa của những từ “tù trưởng của tôi” mà một phụ nữ da đỏ Hỏa tinh thốt ra với một người đàn ông, hẳn tôi đã phải rất ngạc nhiên, nhưng khi đó và thậm chí nhiều tháng sau đó tôi chưa biết. Vâng, tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều về Barsoom.
“Tôi cho rằng khôn ngoan nhất là chúng ta nên tuân theo số phận với thái độ càng tốt bao nhiêu càng hay bấy nhiêu, Dejah Thoris. Nhưng, dù sao đi nữa, tôi hy vọng rằng lần sau tôi sẽ có thể hiện diện khi bất kỳ người Hỏa tinh nào, xanh, đỏ, hồng hay tím, dám liều lĩnh ngay cả cau mày với cô, công chúa của tôi.”
Dejah Thoris nín thở khi nghe tôi nói mấy từ cuối, và đăm đăm nhìn tôi với đôi mắt mở to, rồi thở gấp và rồi, với một giọng cười khúc khích kỳ lạ, đem tới những lúm đồng tiền tinh nghịch ở khoé miệng, nàng lắc đầu và nói to:
“Thật là trẻ con! Một chiến binh vĩ đại thế nhưng lại là một cậu bé con lóng ngóng.”
“Tôi đã làm gì sai à?” Tôi bối rối hỏi nàng.
“Một ngày nào đó anh sẽ biết, John Carter, nếu chúng ta còn sống. Nhưng tôi không thể nói với anh. Và tôi, con gái của Mors Kajak - con trai của Tardos Mors - đã nghe mà không nổi giận.” Nàng như tự nhủ khi kết luận.
Rồi nàng lại quay về với trạng thái vui vẻ, hạnh phúc cũ, trêu đùa tôi về lòng dũng cảm như một chiến binh Thark trái ngược hẳn với con tim mềm yếu và lòng tốt tự nhiên của tôi.
“Tôi cho rằng nếu tình cờ anh làm bị thương một kẻ thù anh sẽ đưa hắn về nhà và chăm sóc hắn cho tới khi lành lặn?” Nàng cười.
“Đó chính xác là điều mà chúng tôi làm trên trái đất,” tôi đáp. “Ít nhất là ở những người văn minh.”
Câu đáp này khiến nàng lại bật cười. Nàng không thể hiểu được, bởi vì, với tất cả sự dịu dàng ngọt ngào nữ tính của mình, nàng vẫn là một người sao Hỏa, và đối với một người sao Hỏa, kẻ thù tốt duy nhất là một kẻ thù đã chết; vì mỗi kẻ thù chết có ý nghĩa rất nhiều đối với phần được chia của những người còn sống.
Tôi rất thắc mắc muốn biết lúc nãy tôi đã nói gì hay làm gì khiến cho nàng lo lắng, do đó tôi tiếp tục nài nỉ nàng giúp cho tôi sáng tỏ.
“Không,” nàng đáp, “anh đã nói và tôi đã nghe thấy, thế là đã đủ. Khi anh đã hiểu và nếu tôi chết, John Carter, rất có thể tôi sẽ ở trước vầng trăng nhỏ xoay quanh Barsoom mười hai lần, hãy nhớ rằng tôi đã nghe và tôi... đã cười.”
Tôi không hiểu ý nàng, nhưng càng nài nỉ nàng giải thích nàng càng dứt khoát khước từ yêu cầu của tôi, và thế là, trong tâm trạng vô cùng tuyệt vọng, tôi ngưng lại.
Lúc này, ngày đã chuyển sang đêm và khi chúng tôi đi dọc theo con đường lớn được soi sáng bởi hai vầng trăng sao Hỏa và với trái đất đang tỏa một vầng sáng xanh dìu dịu, dường như cả hai chúng tôi đang đơn độc giữa vũ trụ, và ít nhất, tôi cũng hài lòng nếu là như vậy.
Cái lạnh của đêm sao Hỏa ập xuống người chúng tôi, tôi tháo tấm lụa của mình ra choàng lên vai của Dejah Thoris. Khi cánh tay tôi đặt lên người nàng trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy một cơn rùng mình chạy xuyên qua mỗi thớ thịt của tôi, sự tiếp xúc với bất kỳ ai khác chưa bao giờ mang đến cho tôi cảm giác đó, và dường như nàng hơi tựa nhẹ vào người tôi, nhưng tôi không dám chắc điều này. Tôi chỉ biết rằng cánh tay tôi nằm trên vai nàng lâu hơn hành động choàng tấm lụa, và nàng không nói gì cả. Và thế là, trong im lặng, chúng tôi bước đi trên bề mặt của một thế giới đang hấp hối, nhưng trong ngực của mỗi chúng tôi ít nhất đã nảy sinh một điều xưa cũ nhất, thế nhưng vẫn luôn mới mẻ.
Tôi đã yêu Dejah Thoris. Sự tiếp xúc của tay tôi trên bờ vai trần của nàng đã nói với tôi bằng những lời tôi không thể nào lầm được, và tôi biết rằng tôi đã yêu nàng ngay từ giây phút đầu tiên khi mắt tôi bắt gặp mắt nàng lần đầu ở quảng trường của thành phố chết Korad.