Chương XVII BỊ BẮT - TẤN CÔNG TAL HAJUS
Nói xong, kẻ vừa nói quay lưng đi ra khỏi phòng theo cánh cửa mà tôi đang đứng, nhưng tôi không cần chờ đợi lâu hơn, tôi đã nghe đủ để thấy lòng tràn ngập niềm sợ hãi. Lén lút và lặng lẽ, tôi quay lại mảnh sân theo con đường đã đến. Kế hoạch hành động của tôi hình thành ngay giây phút này. Băng qua mảnh sân và con đường phía đối diện, chẳng bao lâu tôi đã đứng trong sân của Tal Hajus.
Những căn phòng sáng rực ở tầng một báo cho tôi biết nơi cần tìm đến, và tôi bước tới một cánh cửa sổ, phóng vào trong. Tôi phát hiện ngay rằng việc tiếp cận không dễ dàng như tôi hy vọng, vì những phòng phía sau ngó xuống mảnh sân đầy những chiến binh và phụ nữ. Tôi liếc nhìn lên những tầng trên, phát hiện ra rằng tầng thứ ba hoàn toàn không có ánh đèn. Tôi quyết định đi vào tòa nhà từ nơi đó. Trong giây lát, tôi đã nhảy tới những cánh cửa sổ bên trên, và ngay sau đó tôi luồn theo những bóng tối chở che của tầng ba không ánh sáng.
May thay, căn phòng tôi chọn vắng người. Trong lúc lặng lẽ bò tới hành lang phía ngoài tôi phát hiện thấy ánh đèn trong những căn phòng phía trước. Khi tới một lối vào, tôi nhận ra nó chỉ là một khoảng trống phía trên một căn phòng mái vòm từ tầng một, kéo dài từ bên dưới tôi hai tầng cho tới mái toà nhà cao vút bên trên đầu tôi. Sàn của căn phòng hình tròn này đông nghẹt những chiến binh, phụ nữ, và ở một đầu là một bệ cao rộng lớn trên đó một con người xấu xí nhất mà tôi từng thấy đang ngồi. Hắn ta có tất cả những đặc điểm độc ác, lạnh lùng, khô khan, kinh khủng của những chiến binh da xanh, nhưng trở thành nổi bật và tồi tệ hơn bởi những đam mê cục súc mà hắn theo đuổi suốt nhiều năm. Không có một dấu hiệu nào của phẩm giá hay sự tự hào trên nét mặt đồi trụy của hắn. Trong lúc hắn ngồi nghiêng thân hình đồ sộ trên cái bục như một con quái thú, sáu chi của hắn duỗi ra trông thật lạ lùng và đáng sợ.
Nhưng điều khiến người tôi đông cứng lại là cảnh tượng Dejah Thoris và Sola đang đứng trước mặt hắn, và cái vẻ đểu cáng tàn bạo của hắn khi hắn dán đôi mắt lồi xấu xí lên những đường cong trên thân hình xinh đẹp của nàng. Nàng đang nói, nhưng tôi không thể nghe thấy nàng nói gì cũng như không nghe được giọng đáp trầm trầm của hắn. Nàng đứng thẳng người trước mặt hắn, đầu ngẩng cao, và ngay cả ở một khoảng cách xa như vậy tôi cũng có thể nhận ra vẻ khinh miệt và ghê tởm trên mặt nàng khi nàng không chút sợ sệt liếc mắt nhìn lên hắn. Nàng thật sự là người con cháu kiêu hãnh của một ngàn vị Jeddak, đến từng phân trên thân thể cao quý, đáng yêu và bé nhỏ của nàng; rất nhỏ bé, rất mong manh bên cạnh những chiến binh to lớn quanh nàng, nhưng trong vẻ đường bệ của nàng họ trở nên bé nhỏ tầm thường. Nàng là con người mạnh mẽ nhất trong số họ và tôi tin rằng họ cảm nhận được điều đó.
Ngay lúc đó, Tal Hajus khoác tay ra hiệu cho tất cả rời khỏi phòng, chỉ để lại hai tù nhân trước mặt hắn. Những viên tù trưởng và những người phụ nữ chậm chạp biến vào bóng tối của các căn phòng xung quanh, chỉ còn Dejah Thoris và Sola đứng lẻ loi trước vua của người Thark.
Có một tù trưởng hơi ngần ngừ trước khi đi khỏi. Tôi thấy hắn đứng trong bóng tối của một cây cột to lớn, những ngón tay bồn chồn nhịp trên chuôi của thanh kiếm khổng lồ và đôi mắt hung tợn của hắn nhìn Tal Hajus đầy căm ghét. Đó là Tars Tarkas. Tôi có thể đọc thấy những ý nghĩ của ông như trong một trang sách mở bởi vẻ kinh tởm hiển nhiên trên nét mặt. Ông đang nghĩ về người đàn bà mà cách đây bốn mươi năm đã đứng trước con quái vật đó, và nếu tôi có thể nói một lời vào tai ông ngay lúc đó, sự cai trị của Tal Hajus hẳn đã kết thúc. Nhưng cuối cùng, ông cũng lầm lũi rời khỏi căn phòng, không biết rằng ông đã bỏ lại con gái của mình cho lòng thương hại của kẻ mà ông kinh tởm nhất.
Tal Hajus đứng lên, và tôi, nửa sợ hãi, nửa lường trước được các dự tính của hắn, vội vã chạy tới cầu thang xoắn dẫn tới những tầng dưới. Không có ai ở gần để ngăn trở tôi, và tôi tới tầng của căn phòng đó mà không bị ai phát hiện. Tôi nấp sau bóng tối của cây cột mà Tars Tarkas vừa mới rời khỏi. Khi tôi tới tầng này, Tal Hajus đang nói.
“Công chúa xứ Helium, ta có thể đòi một khoản chuộc từ người của ngươi để giao trả lại ngươi nguyên vẹn, nhưng ta thích cả ngàn lần hơn thế được ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đó nhăn nhó vì bị hành hạ đau đớn. Nó sẽ được kéo dài, ta hứa với ngươi điều đó. Mười ngày vui thú quá ngắn ngủi để bày tỏ tình yêu ta dành cho chủng tộc của ngươi. Những nỗi kinh khủng vì cái chết của ngươi sẽ ám ảnh giấc ngủ của người da đỏ suốt nhiều niên kỷ sắp tới. Chúng sẽ rùng mình trong bóng đêm khi nghe cha chúng kể lại sự phục thù đáng sợ của những người da xanh, về quyền lực, sự hùng mạnh, lòng căm ghét và sự độc ác của Tal Hajus. Nhưng trước khi bị hành hạ, ngươi sẽ là của ta trong một giờ ngắn ngủi, và lời về điều đó cũng sẽ truyền tới tai Tardos Mors, Jeddak xứ Helium, ông nội của ngươi, để hắn ra lăn ra mặt đất vì buồn phiền đau đớn. Ngày mai cuộc hành hình sẽ bắt đầu. Đêm nay ngươi là của Tal Hajus, đến đây nào!”
Hắn bước khỏi cái bục và thô bạo giơ tay vớ lấy nàng, nhưng ngay khi hắn sắp chạm vào nàng thì tôi đã nhảy vào giữa hai người. Lưỡi kiếm ngắn của tôi, bén ngót và lấp lánh, đang nằm trong bàn tay phải của tôi. Tôi có thể cắm nó ngập sâu vào trái tim thối nát của hắn trước khi hắn nhận ra tôi ở trước mặt hắn, nhưng khi tôi giơ tay lên để đâm, tôi nghĩ tới Tars Tarkas, và dù với tất cả cơn giận dữ, tất cả lòng căm ghét của mình, tôi không thể cướp khỏi tay ông khoảnh khắc ngọt ngào mà vì nó ông đã sống và hy vọng suốt những năm dài mòn mỏi, và vì lẽ đó, tôi vung nắm tay phải lên cằm hắn. Không một tiếng động, hắn gục xuống sàn nhà như một người đã chết.
Trong sự im lặng đầy chết chóc, tôi nắm lấy tay Dejah Thoris, và ra dấu cho Sola chạy theo, chúng tôi êm ái ra khỏi căn phòng và xuống tầng bên dưới. Vẫn chưa bị phát hiện, chúng tôi tới một cánh cửa sổ phía sau và với những sợi dây da tôi thả xuống mặt đất, đầu tiên là Sola rồi tới Dejah Thoris. Nhẹ nhàng đu xuống sau họ, tôi kéo họ nhanh chóng vòng qua mảnh sân dưới bóng tối của những tòa nhà, và cứ thế, chúng tôi đi tới mảnh sân mà tôi vừa rời khỏi từ ranh giới xa của thành phố.
Cuối cùng, chúng tôi đến gần hai con ngựa trong mảnh sân nơi tôi đã để chúng lại. Tôi đặt yên nệm lên lưng chúng rồi vội vã băng qua toà nhà ra con đường bên ngoài. Sola trên lưng một con ngựa, tôi và Dejah Thoris cưỡi một con khác, chúng tôi phi từ thành phố Thark qua những ngọn đồi hướng về phía nam.
Thay vì chạy vòng quanh thành phố để đi về hướng tây bắc và tới con kênh đào gần nhất nằm cách đó không xa, chúng tôi quay sang hướng đông bắc và băng qua thảm rêu, vì ở đó, sau hai trăm dặm hiểm nguy và mệt nhọc, có một con kênh đào khác dẫn tới Helium.
Không ai nói lời nào cho tới khi chúng tôi đã bỏ lại thành phố khá xa phía sau lưng, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng nức nở lặng lẽ của Dejah Thoris khi nàng ôm chặt tôi, tựa mái đầu thân thương của nàng vào lưng tôi.
“Nếu chúng ta thành công, tù trưởng của tôi, món nợ của Helium sẽ là một món nợ lớn, hơn tất cả những gì nó có thể trả cho anh, và nếu chúng ta thất bại,” nàng nói tiếp, “món nợ cũng không ít hơn, dù Helium sẽ không bao giờ biết được, vì anh đã cứu chúng tôi thoát khỏi một điều còn kinh khủng hơn cái chết.”
Tôi không đáp, mà đưa tay khẽ nắm những ngón tay bé nhỏ yêu dấu đang bám chặt vào tôi để tìm nguồn an ủi, rồi trong im lặng, chúng tôi phi nhanh qua cánh đồng rêu vàng ngập ánh trăng, mỗi người mang những ý nghĩ riêng tư. Về phần tôi, tôi không thể nào vui sướng hơn, với thân hình ấm áp của Dejah Thoris ép sát vào người tôi, và với mọi nguy hiểm chưa qua hết, tim tôi đang hát ca hoan hỉ như thể chúng tôi đã đi vào cổng thành Helium.
Những kế hoạch trước đây của chúng tôi đã bị đảo lộn đến nỗi giờ đây chúng tôi nhận ra mình không có thức ăn nước uống gì cả, và chỉ mình tôi có vũ khí. Do đó, chúng tôi thúc hai con thú phi nhanh hết sức trước khi có thể hy vọng nhìn thấy điểm kết thúc giai đoạn đầu của cuộc hành trình.
Chúng tôi phi ngựa suốt đêm và cả ngày hôm sau, chỉ dừng lại nghỉ ngơi chút ít. Vào đêm thứ hai cả chúng tôi và hai con thú đều hoàn toàn kiệt sức, vì thế chúng tôi nằm lăn ra trên thảm rêu và ngủ khoảng năm sáu giờ, rồi lại tiếp tục cuộc hành trình trước lúc bình minh. Suốt ngày hôm sau chúng tôi đi mãi, và đến xế chiều, khi không nhìn thấy một thân cây nào ở phía xa, một dấu hiệu của những con kênh đào trên khắp Hỏa tinh, sự thật kinh khủng loé lên trong đầu chúng tôi - chúng tôi đã bị lạc đường.
Rõ ràng là chúng tôi đã đi vòng tròn, nhưng khó mà nói là theo cách nào, và dường như cũng không thể xảy ra với mặt trời chỉ hướng vào ban ngày và trăng sao vào ban đêm. Dù sao thì chẳng có một con kênh đào nào trong tầm mắt, và cả bọn đã hầu như muốn ngất đi vì đói khát và kiệt sức. Xa xa trước mặt, hơi chệch về phía tay phải, chúng tôi có thể nhận ra những đường viền của một dãy núi thấp. Chúng tôi quyết định cố đi tới đó với hy vọng từ một mõm núi nào đó có thể nhìn thấy con kênh đào thất lạc. Đêm buông xuống trước khi chúng tôi đi tới mục tiêu, và gần như muốn ngất đi vì mệt mỏi, chúng tôi nằm xuống ngủ.
Tôi bị đánh thức vào sáng sớm bởi một thân hình to lớn nào đó đang đè lên người tôi, và mở mắt ra, tôi giật mình trông thấy anh bạn cũ Woola đang nằm sát vào tôi. Con vật trung thành đã chạy theo chúng tôi băng qua thảm rêu không dấu vết đó để chia sẻ số phận với chúng tôi, dù đó là gì đi nữa.
Vòng tay quanh cổ nó, tôi áp má vào má nó. Tôi không chút xấu hổ vì đã làm điều đó, mà cũng không xấu hổ vì những giọt lệ ứa ra trên khoé mắt khi nghĩ tới tình yêu mà nó dành cho tôi. Một lúc sau, Dejah Thoris và Sola thức giấc, và chúng tôi quyết định ngay lập tức cố gắng lên tới dãy đồi.
Đi được khoảng một dặm, tôi nhận thấy con ngựa của tôi bắt đầu lảo đảo một cách đáng thương, dù chúng tôi không ép chúng đi nhanh hơn mức đi bộ từ trưa ngày hôm trước. Đột nhiên, nó nghiêng sang một bên và ngã lăn ra đất. Dejah Thoris và tôi bị ném ra khỏi lưng nó và rơi lên lớp rêu mềm một cách nhẹ nhàng. Nhưng con vật tội nghiệp đang trong tình trạng rất đáng thương, thậm chí không thể đứng dậy được, dù đã thoát khỏi gánh nặng của chúng tôi. Sola bảo tôi rằng độ lạnh của ban đêm và sự nghỉ ngơi có thể giúp nó hồi phục lại, vì thế tôi quyết định không giết nó như dự định ban đầu, vì tôi nghĩ rằng bỏ nó nằm chết vì đói khát một mình là một sự độc ác. Tháo các yên nệm ra khỏi lưng nó, chúng tôi giao con vật cho số phận của nó và đi tiếp với con ngựa còn lại. Sola và tôi đi bộ, để Dejah Thoris cưỡi ngựa, dù nàng cực lực phản đối. Bằng cách đó, chúng tôi đã đến cách dãy đồi chừng một dặm, Khi đó, với tầm cao từ trên lưng ngựa, Dejah Thoris hét to rằng nàng nhìn thấy một đoàn lớn những người cưỡi ngựa đang đi xuống một ngọn đèo cách đấy vài dặm. Sola và tôi nhìn về hướng nàng chỉ, và rõ ràng không thể nhầm, có hàng trăm kỵ binh đang phi ngựa. Hình như họ đang đi theo hướng tây nam, xa dần khỏi chúng tôi.
Không còn ngờ gì, đó là những kỵ binh Thark được phái đi bắt lại chúng tôi, và chúng tôi thở phào nhẹ nhõm khi họ đi theo hướng ngược lại. Nhanh chóng nhấc Dejah Thoris khỏi con ngựa, tôi ra lệnh cho nó nằm xuống và cả ba chúng tôi cũng nằm xuống, càng thu nhỏ lại càng tốt vì sợ sẽ thu hút sự chú ý của những chiến binh.
Chúng tôi có thể thấy họ khi họ đi qua đèo, chỉ trong một giây lát, trước khi họ biến mất sau một mỏm núi, đối với chúng tôi là một mỏm núi may mắn nhất, bởi vì nếu có thời gian quan sát lâu hơn, gần như họ không thể không phát hiện ra chúng tôi. Minh chứng là người chiến binh cuối cùng đi vào tầm nhìn từ ngọn đèo, hắn dừng lại, và với sự khiếp đảm của chúng tôi, rút ra chiếc ống dòm nhỏ bé nhưng rất hữu hiệu đưa lên mắt và quét qua mọi hướng của đáy biển. Rõ ràng hắn là một tù trưởng, vì trong những đội hình hành quân nhất định của người da xanh, có một tù trưởng đi ở phía sau cùng của đạo quân. Khi ống dòm của hắn quét qua chỗ chúng tôi, tim chúng tôi như ngừng đập, và tôi có thể cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra từ mỗi lỗ chân lông trên người.
Ngay khi nó quét qua bên trên chúng tôi và dừng lại, sự căng thẳng của chúng tôi đã gần tới điểm bùng nổ, và tôi nghi ngờ không biết có ai trong chúng tôi thở được trong vài giây đó hay chăng. Và khi hắn hạ thấp ống dòm, chúng tôi có thể thấy hắn hét to ra lệnh cho các chiến binh đã đi qua tầm nhìn của chúng tôi sau mỏm núi. Tuy nhiên, hắn không chờ họ mà quất ngựa chạy như điên về phía chúng tôi.
Chỉ có một cơ may bé nhỏ và chúng tôi phải nhanh chóng nắm lấy. Đưa khẩu súng Hỏa tinh lên vai, tôi ngắm và chạm vào nút bấm điều khiển cò. Có một tiếng nổ chói tai khi viên đạn chạm phải mục tiêu, và tên tù trưởng đang tấn công lộn ngược về phía sau khỏi lưng con ngựa.
Tôi bật dậy thúc con ngựa của mình đứng lên, và lệnh cho Sola cùng lên ngựa với Dejah Thoris và cố gắng chạy tới dãy đồi trước khi bọn chiến binh tới chỗ chúng tôi. Tôi biết rằng họ có thể tìm một nơi ẩn nấp tạm thời trong những khe núi, và dù họ có thể chết vì đói khát ở đó cũng tốt hơn là rơi vào tay của bọn người Thark.
Tôi nhấc Dejah Thoris lên, đặt nàng lên lưng ngựa sau lưng Sola, người đã lên ngựa theo lệnh của tôi. “Tạm biệt, công chúa của tôi,” tôi thầm thì, “có thể chúng ta sẽ gặp lại ở Helium. Tôi đã từng thoát khỏi những cuộc chạy trốn tồi tệ hơn thế này,” và tôi cố mỉm cười vì tôi đã nói dối.
“Sao?” Nàng thét lên, “Anh không đi cùng chúng tôi sao?”
“Làm sao được, Dejah Thoris? Phải có ai đó giữ bọn này lại một lúc, và tôi có thể thoát khỏi chúng một mình dễ hơn là cả ba chúng ta.”
Nàng phóng nhanh khỏi lưng ngựa và vòng đôi tay thân thương quanh cổ tôi, quay sang Sola, nàng nói với phẩm giá lặng lẽ: ‘Chạy đi, Sola! Dejah Thoris ở lại với người đàn ông mà cô ta yêu.”
Những lời này đã in sâu vào tim tôi. Chà, dù có phải chết hàng ngàn lần tôi cũng vui sướng nếu được nghe lại chúng một lần nữa. Nhưng khi đó tôi không thể hưởng sự mê ly trong vòng tay ngọt ngào của nàng thậm chí chỉ trong một giây, tôi bế nàng lên, đặt lại nàng vào vị trí sau lưng Sola, nghiêm khắc ra lệnh cho Sola dùng sức giữ nàng ở đó, rồi vỗ mạnh hông con ngựa, tôi nhìn thấy họ phóng ra xa. Dejah Thoris cố gắng lần cuối để thoát khỏi bàn tay của Sola.
Quay lại, tôi nhận thấy những chiến binh da xanh đang phi ngựa trên mỏm núi và tìm kiếm tù trưởng của chúng. Trong khoảnh khắc, chúng nhìn thấy tôi và tôi nhìn thấy chúng. Hầu như ngay lúc đó, tôi nổ súng, nằm sát ngực xuống thảm rêu. Tôi có khoảng một trăm viên đạn trong ổ súng và một trăm viên khác trên dây đạn đeo sau lưng, và tôi tiếp tục bắn liên thanh cho tới khi nhìn thấy tất cả những chiến binh đầu tiên quay lại sau mỏm núi hoặc đã chết hoặc chạy tìm chỗ nấp.
Tuy nhiên sự trì hoãn của tôi rất ngắn ngủi, vì chẳng bao lâu toàn bộ đội quân, tới vài ngàn người, đã xuất hiện và lao thẳng một cách điên cuồng tới chỗ tôi. Tôi bắn cho tới lúc khẩu súng hết đạn và chúng đã tới gần tôi, và sau khi liếc nhìn lại, nhận thấy Sola và Dejah Thoris đã biến mất sau dãy đồi, tôi phóng người lên, ném khẩu súng vô dụng đi và chạy theo hướng ngược với Sola và Dejah Thoris.
Nếu người sao Hỏa từng xem một cuộc biểu diễn nhảy cao, thì nó đã được dành cho những chiến binh sửng sốt vào cái ngày cách nay đã nhiều năm đó. Nhưng dù nó dẫn chúng ra xa khỏi Dejah Thoris, nó không làm giảm đi lòng nôn nóng bắt giữ tôi.
Chúng điên cuồng đuổi theo tôi cho tới khi chân tôi vướng phải một mẩu đá thạch anh lồi ra, và tôi té nhào trên thảm rêu. Khi nhìn lên, bọn chúng đã đứng quanh tôi, và dù tôi rút thanh kiếm dài ra để đánh đổi cuộc sống với một cái giá cao nhất có thể, mọi sự đã sớm kết thúc. Tôi quay cuồng dưới những cú đâm xối xả lên người tôi; đầu tôi choáng váng; mọi thứ tối đen, và tôi ngã xuống chân chúng, rơi vào chốn lãng quên.