← Quay lại trang sách

Chương XVIII BỊ XIỀNG Ở WARHOON

Phải mất nhiều giờ trước lúc tôi tỉnh lại, và tôi nhớ rõ cái cảm giác ngạc nhiên khi nhận ra mình chưa chết.

Tôi đang nằm giữa một đống chăn lụa và da thú ở góc của một căn phòng nhỏ có nhiều chiến binh da xanh và đang khom người bên trên tôi là một phụ nữ già nua xấu xí.

Khi tôi mở mắt ra, bà ta quay sang một chiến binh, nói rằng:

“Ồ Jed, hắn ta sẽ sống.”

“Thế thì tốt.” Gã chiến binh đó đáp, ngồi dậy và tới gần cái trường kỷ tôi nằm. “Hắn sẽ cống hiến môn thể thao hiếm có cho Trò chơi lớn.”

Khi tôi nhìn lên, tôi thấy rằng hắn không phải là người Thark, vì trang phục và huy hiệu của hắn không phải của tộc người đó. Hắn là một gã to lớn, gương mặt và ngực phủ đầy sẹo, mất một cái nanh và một vành tai. Hai bên ngực hắn treo những cái sọ người và chen lẫn trong đó là một số bàn tay người sấy khô.

Lời ám chỉ của hắn về Trò chơi lớn mà tôi đã nghe nhiều khi ở với người Thark làm tôi tin chắc rằng tôi đã tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Sau một vài lời trao đổi với bà già, trong đó bà ta bảo đảm rằng lúc này tôi đã đủ khoẻ để lên đường, viên tù trưởng ra lệnh cho chúng tôi lên ngựa và đi phía sau đoàn quân.

Tôi bị cột chặt vào một con ngựa và hai bên có hai kỵ binh để ngăn con thú không chạy lồng lên. Chúng tôi chạy với một tốc độ khủng khiếp để đuổi theo đoàn quân. Những vết thương của tôi chỉ làm tôi hơi đau chút ít. Khả năng chữa trị của bà già thật nhanh chóng và kỳ diệu, bà ta đã băng bó các vết thương một cách khéo léo.

Ngay trước lúc trời sụp tối chúng tôi tới đội hình chính của đoàn quân sau khi họ đã hạ trại để nghỉ đêm. Ngay lập tức, tôi được đưa tới trước mặt người chỉ huy, vua của các tộc người Warhoon.

Giống như viên tù trưởng đã đưa tôi tới đó, người hắn ta đầy sẹo và cũng đeo những chiếc sọ và bàn tay người sấy khô, thứ có lẽ đánh dấu cho tất cả các chiến binh có đẳng cấp giữa những người Warhoon, cũng như biểu thị sự hung tợn đáng sợ của họ, thậm chí còn vượt xa sự hung tợn của người Thark.

Nhà vua, Bar Comas, người còn tương đối trẻ, là đối tượng của lòng căm hờn và ghen ghét dữ dội của Dak Kova, viên phó vương già của hắn, kẻ đã bắt được tôi, và tôi không thể không nhận thấy những nỗ lực có chủ tâm của tay phó thủ lĩnh để làm nhục thượng cấp của hắn.

Hắn hoàn toàn bỏ qua nghi thức chào hỏi thông thường khi chúng tôi đến nơi ở của Bar Comas, và khi hắn thô bạo đẩy tôi đến trước vị vua, hắn nói to với giọng dữ tợn.

“Ta đã mang về một sinh vật lạ lùng đeo huy hiệu của một người Thark, kẻ mà ta sẽ lấy làm vui thích cho đánh nhau với một con ngựa hoang trong Trò chơi lớn.”

“Hắn sẽ chết khi Bar Comas, Jeddak của ngươi thấy thích hợp, nếu cần.” Người cầm quyền trẻ đáp lại, với sự nhấn mạnh và đầy phẩm giá.

“Nếu cần?” Dak Kova gầm lên. “Nhân danh những bàn tay chết ở cổ ta hắn sẽ chết, Bar Comas. Không có sự ủy mị yếu hèn nào về phần ông có thể cứu được hắn. Ồ, sẽ có ngày Warhoon được cai trị bởi một Jeddak thật sự thay vì một kẻ yếu đuối tim mềm như bún mà ngay cả già Dak Kova này cũng có thể đoạt lấy từ hắn chiếc huy hiệu với đôi tay trần của ông ta!”

Bar Combas nhìn viên tù trưởng dám thách thức và bất phục một lúc, thể hiện vẻ kiêu căng, khinh thị không chút sợ hãi và căm ghét, và rồi không nói lời nào, hắn chẳng cần rút vũ khí ra mà lao thẳng tới bóp cổ kẻ đã phỉ báng hắn.

Trước đó, tôi chưa bao giờ nhìn thấy hai chiến binh da xanh đánh nhau với thứ vũ khí bản năng và biểu hiện của sự hung tợn dã man một cách đáng sợ như thú vật mà chỉ có một trí tưởng tượng hỗn loạn mới có thể hình dung được. Họ xé rách mắt và tai nhau với đôi bàn tay và dùng những chiếc nanh cắn xé cho tới khi cả hai đều bị thương tơi tả từ đầu tới chân.

Lúc đầu, Bar Comas có vẻ khá hơn vì hắn khỏe hơn, nhanh nhẹn hơn và thông minh hơn. Dường như cuộc đánh nhau chỉ có thể kết thúc với cái chết cuối cùng khi Bar Comas trượt ngã khi vùng ra khỏi một cú xiết chặt. Chính sơ hở đó là điều mà Dak Kova cần, lao người vào thân hình của đối thủ, hắn cắm ngập chiếc nanh duy nhất của hắn vào háng của Bar Comas và với nỗ lực cuối cùng hắn xé toạt vị vua trẻ tuổi dọc suốt chiều dài của thân hình, chiếc nanh cuối cùng chèn vào giữa những chiếc xương hàm của Bar Comas. Kẻ chiến thắng và người chiến bại đều nằm bất động trên thảm rêu, một khối khổng lồ da thịt tả tơi và đẫm máu.

Bar Comas đã chết cứng, và chỉ có những nỗ lực phi thường của những người phụ nữ tùy tùng của Dak Kova mới cứu hắn thoát khỏi số phận mà hắn đáng nhận. Ba ngày sau, hắn có thể tự đi mà không cần ai giúp đỡ tới bên thân thể của Bar Comas. Theo tập tục, nó vẫn còn nằm ở nơi nó ngã xuống. Đặt chân lên cổ của kẻ cầm quyền trước đó, hắn tuyên xưng danh hiệu Jeddak xứ Warhoon.

Đôi tay và đầu của vị vua đã chết được chặt ra để bổ sung vào những thứ trang sức của người chiến thắng hắn, và khi đó những người phụ nữ của hắn thu gom những gì còn lại, giữa những tràng cười man dại và khủng khiếp.

Những vết thương của Dak Kova đã làm cuộc hành quân bị trì hoãn lâu đến nỗi hắn quyết định gác lại chuyến đi - mục đích là đột kích vào một cộng đồng Thark nhỏ để trả thù việc họ đã phá hủy lồng ấp trứng - cho tới sau Trò chơi lớn, và toàn thể các đội chiến binh, với quân số mười ngàn người, quay trở lại Warhoon.

Lời giới thiệu của tôi về giống người độc ác và khát máu này chỉ là một liệt kê vắn tắt cho các cảnh tượng mà tôi đã chứng kiến hầu như hàng ngày khi ở với họ. Họ là một bộ tộc nhỏ hơn người Thark nhưng dữ tợn hơn nhiều. Không ngày nào trôi qua mà không có vài thành viên của những cộng đồng Warhoon khác nhau chọi nhau trong những trận đấu một mất một còn. Tôi đã thấy có tám trận đấu như thế trong vòng một ngày.

Chúng tôi tới thành phố Warhoon sau ba ngày hành quân. Ngay lập tức, tôi bị nhốt vào một căn hầm và bị xiềng chân vào sàn và tường nhà. Thức ăn thỉnh thoảng được mang tới, nhưng vì trong hầm tối mịt, tôi không thể biết tôi đã ở trong đó bao nhiêu ngày, tuần hay tháng. Đó là kinh nghiệm khủng khiếp nhất trong suốt đời tôi và việc tâm trí tôi không suy sụp bởi những nỗi khủng khiếp trong bóng tối đen như mực đó vẫn là một điều kỳ diệu đối với tôi kể từ khi đó. Căn hầm đầy những con vật gì đó bò lê lổn nhổn. Những thân hình lạnh buốt, ngoằn ngoèo trườn qua người tôi khi tôi nằm, và trong bóng tối thỉnh thoảng tôi bắt gặp những đôi mắt nhấp nháy, dữ tợn đăm đăm dán vào tôi. Không có âm thanh nào từ thế giới bên trên vọng tới tai tôi và tên cai ngục không hề nói với tôi một lời nào khi mang thức ăn tới, dù lúc đầu tôi liên tục hỏi han hắn ta.

Cuối cùng, lý trí lung lay của tôi tập trung tất cả những cảm giác kinh tởm căm ghét đối với những sinh vật xấu xa đã đưa tôi vào nơi chốn khủng khiếp đó vào tên cai ngục lẻ loi, kẻ đối với tôi đại diện cho toàn thể bộ tộc Warhoon.

Tôi đã chú ý thấy hắn luôn luôn tới gần nơi hắn có thể đặt thức ăn trong tầm tay với của tôi với cây đuốc tù mù, và khi hắn khom xuống để đặt nó lên sàn nhà, đầu hắn ở ngang tầm ngực của tôi. Thế là với sự tàn ác của một gã điên, tôi lùi lại vào góc xa của căn hầm khi nghe hắn tới gần và cuộn một đoạn xích ngắn trong sợi xích cột tôi trong tay, tôi chờ hắn tới, người co lại như một con thú săn mồi.

Khi hắn khom xuống để đặt thức ăn lên sàn, tôi vung sợi xích lên trên đầu và quật với tất cả sức lực vào sọ hắn. Hắn lặng lẽ gục xuống sàn.

Bật cười to và nói lảm nhảm như một gã điên, tôi sờ soạng đôi tay trên người gã để tìm cổ họng hắn. Vòng quanh cổ hắn có một sợi dây nhỏ mà ở đầu là một chùm chìa khoá. Khi chạm vào xâu chìa khóa, tôi tỉnh táo lại với một ý nghĩ đột ngột. Tôi không còn là gã khờ trở chứng nữa, mà là một con người tỉnh táo, có lý trí với phương tiện tẩu thoát trong tay.

Khi đang mò mẫm để tháo sợi dây khỏi cổ gã nạn nhân của tôi, tôi liếc nhìn vào bóng tối và thấy sáu đôi mắt nhấp nháy đang dán vào tôi. Chúng chậm rãi tới gần tôi, và tôi cũng chậm rãi lùi lại phía sau. Quay trở về góc của tôi, tôi co người đưa lòng bàn tay ra, ở phía trước tôi, những con mắt đáng sợ len lén đến gần cho tới khi chúng chạm vào cái xác chết ở dưới chân tôi. Rồi chúng chầm chậm lui lại nhưng lần này với một âm thanh chói tai và cuối cùng biến mất vào một nơi thầm kín xa xôi nào đó trong căn hầm.