Chương XIX TRẬN CHIẾN Ở ĐẤU TRƯỜNG
Tôi dần lấy lại bình tĩnh và cuối cùng cố thử tháo xâu chìa khóa ra khỏi xác chết của tên cai ngục một lần nữa. Nhưng khi tôi thò tay ra trong bóng tối để tìm nó tôi phát hiện trong cơn khủng khiếp rằng nó đã biến mất. Rồi sự thật loé lên trong đầu tôi. Chủ nhân của những cặp mắt nhấp nháy đó đã kéo chiến lợi phẩm của tôi ra khỏi tôi để thưởng thức trong hang ổ kế bên của chúng; vì chúng đã chờ đợi suốt nhiều ngày, nhiều tuần, nhiều tháng, trong thời gian cầm tù bất tận đáng sợ của tôi, để lôi xác chết của tôi về làm một bữa tiệc linh đình.
Trong hai ngày không có ai mang thức ăn đến cho tôi, nhưng rồi một sứ giả mới xuất hiện và sự cầm tù tôi lại tiếp diễn như trước đó, nhưng tôi không cho phép lý trí mình bị nhấn chìm bởi sự khủng khiếp của hoàn cảnh một lần nữa.
Sau đó một thời gian ngắn, một tù nhân khác bị tống vào hầm và xiềng gần tôi. Dưới ánh đuốc tù mù, tôi thấy rằng anh ta là một người Hỏa tinh da đỏ và gần như tôi không thể chờ tới lúc tên canh ngục bỏ đi để nói chuyện với anh ta. Khi tiếng chân lùi ra của chúng đã tắt hẳn từ xa, tôi khẽ nói từ chào hỏi của người Hỏa tinh: “Kaor!”
“Người đang nói trong bóng tối, anh là ai?”
“John Carter, một người bạn của người da đỏ ở Helium.”
“Tôi là người ở Helium, nhưng tôi không nhớ tên anh.”
Thế là tôi kể cho anh ta nghe câu chuyện của tôi như đã viết, chỉ bỏ qua những phần liên quan tới tình yêu của tôi dành cho Dejah Thoris. Anh ta rất kích động với những tin tức về nàng công chúa của Helium và có vẻ như hoàn toàn tin chắc rằng nàng và Sola có thể dễ dàng tới được một điểm an toàn từ nơi họ đã chia tay với tôi. Anh ta bảo anh ta biết rất rõ nơi đó vì hẻm núi mà những chiến binh Warhoon đã đi qua khi họ phát hiện ra chúng tôi là con đường duy nhất được họ sử dụng khi hành quân xuống phía nam.
“Dejah Thoris và Sola đã đi vào dãy đồi cách một con kênh đào lớn không đầy năm dặm và có lẽ giờ này đã an toàn.” Anh ta bảo đảm với tôi.
Người bạn tù của tôi là Kantos Kan, một padwar (đại úy) không quân của Helium. Anh là thành viên của chuyến thám hiểm định mệnh xấu số đã lọt vào tay của người Thark lúc Dejah Thoris bị bắt. Anh kể lại vắn tắt những sự cố xảy ra sau cuộc bại trận đó.
Bị tổn thương nặng và chỉ còn một phần quân số, họ đã chậm chạp lê về Helium, nhưng khi đi qua gần thành phố Zodanga, thủ đô của những kẻ thù truyền kiếp trong số những người Hỏa tinh da đỏ của Helium, họ đã bị một đoàn thuyền lớn tấn công và tất cả ngoại trừ con tàu chở Kantos Kan đều bị phá hủy hay bị bắt. Tàu của anh bị ba chiến thuyền Zodanga truy đuổi nhiều ngày nhưng cuối cùng đã thoát được nhờ bóng tối của một đêm không có trăng.
Ba mươi ngày sau khi Dejah Thoris bị bắt, vào khoảng thời gian chúng tôi về tới Thark, tàu của anh tới Helium với khoảng mười người còn sống sót trong số thủy thủ đoàn bảy trăm sĩ quan và binh lính. Ngay lập tức bảy hạm đội lớn, mỗi hạm đội gồm bảy trăm chiến thuyền đã xuất phát để tìm Dejah Thoris, và từ những thuyền này, hai ngàn chiếc thuyền nhỏ hơn vẫn đang tiếp tục tìm kiếm nàng công chúa mất tích.
Hai cộng đồng người da xanh đã bị quét tan bởi những hạm đội báo thù, nhưng họ vẫn không tìm thấy dấu vết nào của nàng. Họ đã tìm kiếm trong những bộ tộc ở miền bắc, và chỉ vài ngày vừa qua họ mới mở rộng cuộc tìm kiếm xuống phía nam.
Kantos Kan được cử lái một trong những cỗ xe bay một người lái và không may đã bị người Warhoon phát hiện khi đang anh thám hiểm thành phố của họ. Sự dũng cảm và táo bạo của người đàn ông này khiến tôi vô cùng kính trọng và khâm phục. Một mình, anh đã đáp xuống đất ở ranh giới của thành phố và đã đi bộ thâm nhập vào những tòa nhà bao quanh quảng trường. Trong hai ngày đêm, anh đã do thám các khu nhà ở và các hầm ngục của họ để tìm kiếm nàng công chúa yêu quý, rồi lọt vào tay của một toán quân Warhoon khi sắp sửa ra đi vì chắc rằng Dejah Thoris không bị cầm tù ở đây.
Trong thời gian bị nhốt, Kantos Kan và tôi đã rất thân nhau và kết một tình bằng hữu ấm nồng. Tuy nhiên, chỉ một vài ngày sau, chúng tôi bị lôi khỏi căn hầm cho Trò chơi lớn. Sáng sớm hôm đó, chúng tôi bị đưa vào một sảnh đường lớn nằm sâu bên dưới mặt đất. Một phần lớn của nó đã bị đổ nát nên khó mà nói lúc đầu nó to lớn như thế nào. Ở điều kiện lúc ấy, nó có thể chứa được toàn bộ hai mươi ngàn người Warhoon của các bộ tộc.
Đấu trường rất rộng lớn nhưng cực kỳ gồ ghề và hoang phế. Xung quanh nó người Warhoon đã chất cao những hòn đá xây nhà lấy từ những dinh thự sụp đổ của thành phố cổ để ngăn những con thú và những tù nhân chạy lên khán đài, và ở hai đầu có xây những cái chuồng để nhốt chúng cho đến khi tới lượt chúng ra giác đấu trong đấu trường.
Kantos Kan và tôi được nhốt chung trong một cái chuồng. Ở những chuồng khác là những con chó hoang, ngựa hoang, voi điên, các chiến binh da xanh và phụ nữ của các bộ tộc khác, cùng nhiều loài thú hoang dữ tợn khác trên Barsoom mà tôi chưa bao giờ trông thấy. Tiếng hí, tiếng gầm rú ầm ĩ của chúng làm điếc cả tai và vẻ ngoài dữ tợn đủ khiến cho trái tim dũng cảm nhất cũng phải cảm thấy đã tới ngày tận số.
Kantos Kan giải thích với tôi rằng vào cuối ngày một trong những tù nhân có thể lấy lại tự do và số khác sẽ chết trong đấu trường. Những kẻ chiến thắng trong những cuộc đấu khác nhau trong ngày sẽ tiếp tục đọ sức với nhau cho tới khi chỉ còn hai đối thủ sống sót. Kẻ chiến thắng trong trận cuối cùng được thả tự do, dù là người hay là thú. Sáng hôm sau, các chuồng lại chứa đầy những nạn nhân mới, và cứ thế Trò chơi lớn diễn ra suốt mười ngày.
Không lâu sau khi chúng tôi bị nhốt vào chuồng, đấu trường bắt đầu đầy nghẹt và chỉ trong vòng một giờ, mọi chỗ ngồi đều bị chiếm. Dak Kova, với các jed và tù trưởng của hắn, ngồi ở trung tâm của một bên của đấu trường bên trên một cái bục lớn.
Khi Dak Kova ra hiệu hai cánh cửa chuồng được mở rộng và một chục phụ nữ da xanh bị đưa vào giữa đấu trường. Mỗi người được phát một con dao găm, và ở đầu kia, một bầy chó hoang vừa được thả ra lao tới họ.
Khi những con thú hung tợn vừa gầm gừ tru lên vừa lao tới những người phụ nữ hầu như không có gì tự vệ, tôi quay mặt đi vì không thể nhìn cái quang cảnh khủng khiếp đó. Tiếng la hét cười đùa của những khán giả chứng tỏ sự thú vị của cuộc đấu. Khi Kantos Kan bảo nó đã kết thúc, tôi quay lại và nhìn thấy ba con chó hoang chiến thắng, đang nhe răng và tru lên trên xác của những con mồi. Những người phụ nữ đã chết hết.
Kế tiếp, một con voi điên được thả vào giữa bầy chó còn lại, và cứ thế những cuộc đấu tiếp diễn suốt một ngày dài nóng bức và khủng khiếp.
Trong ngày hôm đó, đầu tiên tôi đã đọ sức với người rồi sau đó là thú, nhưng vì tôi có một thanh kiếm dài và luôn luôn hơn hẳn đối thủ về sự nhanh nhẹn và nói chung cả sức mạnh, chúng chỉ là trò trẻ đối với tôi. Cứ mỗi lần chiến thắng, tôi lại được đám đông khát máu hoan hô và cho tới lúc cuối, có những tiếng hét đòi đưa tôi ra khỏi đấu trường và kết nạp tôi làm thành viên bộ tộc của Warhoon.
Cuối cùng, chỉ còn ba người sót lại, một chiến binh da xanh của một bộ tộc xa miền bắc, Kantos Kan và tôi.
Hai người kia đánh nhau và rồi đến lượt tôi phải chiến đấu với kẻ thắng để giành lấy tự do của kẻ chiến thắng chung cuộc.
Kantos Kan đã đánh nhau nhiều trận trong ngày và giống như tôi, đã luôn giành thắng lợi, nhưng đôi khi chỉ trong chân tơ kẻ tóc, đặc biệt khi đọ sức với những chiến binh da xanh. Tôi ít có hy vọng rằng anh có thể hạ được đối thủ khổng lồ của mình, hắn đã hạ gục tất cả mọi đối thủ trước anh trong ngày hôm đó. Hắn cao gần mười sáu bộ, trong khi Kantos Kan chỉ hơn sáu bộ chút ít. Khi họ tiến lên để chạm trán nhau, lần đầu tiên tôi nhận thấy mưu mẹo của một đấu sĩ Hỏa tinh đã giúp cho Kantos Kan giành được chiến thắng và cuộc sống trong trò chơi may rủi. Bởi vì, khi anh còn cách đối thủ khổng lồ của mình khoảng hai mươi bộ, anh đưa cánh tay cầm kiếm ra phía sau vai và với một cú vung mạnh, anh phóng thanh kiếm vào gã chiến binh da xanh. Nó bay vụt đi như một mũi tên và xuyên vào tim của gã xấu xố, hạ hắn nằm gục chết trên đấu trường.
Giờ đây Kantos Kan và tôi phải đọ sức với nhau. Khi chúng tôi tới gần nhau, tôi khẽ bảo với anh cứ kéo dài trận đấu cho tới gần tối với hy vọng rằng chúng tôi có thể tìm ra một phương tiện nào đó để tẩu thoát. Rõ ràng, đám đông đã đoán ra rằng chúng tôi không có lòng dạ nào để đánh nhau và họ giận dữ la hét đòi hỏi một trong hai người phải ra một đòn trí mạng. Ngay khi tôi nhìn thấy bóng tối bắt đầu buông xuống, tôi khẽ bảo Kantos Kan đâm thanh kiếm của anh vào giữa cánh tay trái và người tôi. Khi anh ta làm điều đó, tôi lảo đảo lùi lại, kẹp chặt thanh kiếm dưới cánh tay và ngã lăn ra mặt đất với thanh kiếm rõ ràng đã xuyên qua ngực tôi. Kantos bước nhanh tới bên tôi, đặt bàn chân lên cổ tôi và rút thanh kiếm ra khỏi thân người tôi rồi đâm một cú kết thúc xuyên qua cổ để cắt đứt động mạch của tôi, nhưng thật ra lúc đó lưỡi kiếm lạnh lẽo chỉ xuyên vào lớp cát của đấu trường. Trong bóng tối đang buông xuống, không ai có thể nói gì khác hơn là anh đã thật sự giết chết tôi. Tôi thì thầm bảo anh đi và đòi lại quyền tự do của mình, sau đó hãy tìm tôi ở những ngọn đồi ở hướng đông thành phố, và anh rời khỏi đấu trường.
Khi khán đài đã vắng bóng người, tôi len lén bò lên và vì đấu trường lớn nằm cách xa quảng trường và trong một phần bỏ hoang của thành phố chết, tôi không gặp rắc rối gì trong việc đi tới dãy đồi bên ngoài.