← Quay lại trang sách

Chương XXV CƯỚP PHÁ ZODANGA

Năm mươi chiến binh Thark, dẫn đầu là Tars Tarkas, phi trên những con ngựa to lớn tiến vào cánh cổng lớn mà tôi đã mở rộng. Tôi dẫn họ tới tường cung điện mà tôi vượt qua một cách dễ dàng không cần sự trợ giúp. Tuy nhiên, khi đã lọt vào bên trong, cánh cổng gây cho tôi nhiều rắc rối, nhưng cuối cùng tôi cũng được tưởng thưởng khi đứng nhìn nó mở rộng ra trên hai trụ cổng to lớn. Ngay sau đó, đội tiên phong dữ tợn của tôi phi ngựa băng qua những khu vườn của vua xứ Zodanga.

Khi tới gần cung điện, tôi có thể trông thấy qua những cánh cửa sổ của tầng một gian khán phòng rực rỡ ánh đèn của Than Kosis. Gian phòng khổng lồ đầy những nhà quý tộc và phụ nữ, như thể có một nghi lễ quan trọng gì đó sắp được tiến hành. Ở phía ngoài cung điện không có một người lính gác nào cả, do vậy, tôi đoán ra sự thật rằng thành phố và cung điện được người ta cho là không thể đánh vào được. Thế là tôi tới gần và nhìn vào.

Ở một đầu căn phòng, trên những chiếc ngai vàng to lớn khảm đầy kim cương là Than Kosis và các cận thần, vây quanh là những sĩ quan và chức sắc nhà nước. Trước mặt họ là hai hàng binh lính, và khi tôi nhìn vào, tiến vào giữa hai hàng lính đó từ đầu bên kia của sảnh đường, người dẫn đầu của một đoàn diễu hành đang tiến tới chân của ngai vàng.

Đầu tiên là bốn viên sĩ quan cận vệ đi đều bước, bê một cái khay lớn phủ lụa tím, bên trên khay là hai chiếc vòng vàng to lớn. Ngay sau bốn viên sĩ quan này là bốn người khác bê một cái khay tương tự, trên là những đồ trang sức lộng lẫy của một công chúa và hoàng tử.

Hai đội bê khay này đến trước chân ngai vàng và dừng lại, tách ra, đứng đối diện nhau. Rồi đến các chức sắc, các sĩ quan của cung điện và quân đội, và cuối cùng là hai nhân vật phủ kín người trong những tấm lụa tím, nên không thể nhận diện được. Cả hai dừng lại ở chân ngai vàng, đối diện với Than Kosis. Khi đám còn lại của đoàn diễu hành đã đi vào và về vị trí, Than Kosis nói với hai người đang đứng trước ông ta. Tôi không thể nghe thấy lời ông ta, nhưng ngay lúc đó hai viên sĩ quan bước lên và gỡ tấm khăn choàng mặt của một trong hai người đó, và tôi nhận ra Kantos Kan đã thất bại trong nhiệm vụ của anh ta, vì đó là Sab Than.

Lúc này, Than Kosis lấy một bộ trang sức từ một trong hai chiếc khay, và đặt một trong hai chiếc vòng cổ lên cổ người con trai, móc khóa lại. Sau vài lời với Sab Than, ông ta quay sang nhân vật kia. Các viên sĩ quan đã gỡ khăn che mặt của người này, và tôi nhìn một cách thấu hiểu vào gương mặt của Dejah Thoris, công chúa xứ Helium.

Đối tượng của nghi lễ này đã rõ ràng đối với tôi. Ngay sau đó Dejah Thoris sẽ gắn bó mãi mãi với hoàng tử xứ Zodanga. Đó là một nghi lễ rất đẹp đẽ và ấn tượng, tôi cho là vậy, nhưng với tôi, dường như đó là một cảnh tượng tàn nhẫn nhất mà tôi từng chứng kiến. Khi các món trang sức được khoác lên thân hình đẹp đẽ của nàng và chiếc vòng cổ của nàng đang nằm trong bàn tay của Than Kosis, tôi giơ cao thanh trường kiếm lên khỏi đầu, và với một cú chém mạnh, tôi phá vỡ lớp kính của cánh cửa sổ lớn và phóng vào giữa đám người sửng sốt.

Với một cú nhảy, tôi đã đứng trên bục bên cạnh Than Kosis, và khi ông ta đang choáng váng vì kinh ngạc, tôi hạ thanh kiếm chém xuống chiếc vòng vàng sẽ ràng buộc Dejah Thoris vào người khác.

Trong một khoảnh khắc, tất cả rối tung. Cả ngàn thanh kiếm được rút khỏi vỏ đe dọa tôi từ mọi hướng, và Sab Than lao tới tôi với con dao găm nạm ngọc mà hắn rút ra từ các trang sức hôn lễ của mình. Tôi có thể giết hắn dễ dàng như giết một con ruồi, nhưng tập tục lâu đời của Barsoom đã giữ tay tôi lại, và nắm lấy cổ tay cầm dao của hắn khi lưỡi dao lướt tới ngực tôi, tôi kẹp cổ hắn như một cái kềm và cùng với thanh kiếm băng tới đầu kia của sảnh đường.

“Zoganda đã sụp đổ.” Tôi thét lên. “Hãy nhìn kìa!”

Mọi cặp mắt nhìn theo hướng tôi chỉ. Và ở đó, lao qua cánh cửa ở lối vào Tars Tarkas và năm mươi chiến binh của ông đang phi ngựa tới.

Một tiếng kêu cảnh báo và sửng sốt vỡ toang từ đám đông, nhưng không có vẻ gì sợ hãi, và trong thoáng chốc, các chiến binh và quý tộc của Zoganda lao tới những người Thark đang tiến tới gần.

Đẩy Sab Than ngã dúi xuống bục, tôi kéo Djah Thoris tới bên cạnh. Ở sau chiếc ngai vàng có một lối đi hẹp và Than Kosis đang đứng ngay đó đối diện với tôi, tay cầm kiếm. Trong một khoảnh khắc chạm kiếm nhau, tôi thấy ông ta không phải là đối thủ của mình.

Khi đi vòng qua cái bục to lớn, tôi thấy Sab Than chạy tới bậc thềm để giúp cha hắn, nhưng khi hắn giơ tay lên tấn công, Dejah Thoris nhảy tới trước mặt hắn và lúc đó thanh kiếm của tôi hạ một nhát khiến Sab Than trở thành vua xứ Zodanga. Khi cha hắn lăn ra chết trên sàn, vị vua mới thoát khỏi tay của Dejah Thoris và chúng tôi lại đối diện nhau.

Ngay sau đó, hắn được một toán sĩ quan kéo tới hỗ trợ, và quay lưng về chiếc ngai vàng, một lần nữa tôi chiến đấu vì Dejah Thoris. Tôi chịu một sức ép khó khăn là phải lo tự vệ, thế nhưng không được hạ sát Sab Than, vì đó là cơ may cuối cùng để chiếm được người phụ nữ tôi yêu. Lưỡi kiếm của tôi xoay tròn với tốc độ của một tia chớp với những nhát đâm chém vào các đối thủ. Khi tôi đã tước vũ khí hai tên và hạ một tên, thêm nhiều tên khác ùa tới để hỗ trợ cho nhà vua mới của chúng và để báo thù cho nhà vua cũ.

Khi chúng tiến tới, có những tiếng kêu: “Người phụ nữ! Người phụ nữ! Hạ cô ta đi, đây là âm mưu của cô ta. Giết cô ta! Giết!”

Vừa gọi Dejah Thoris tới sau lưng, tôi tiến về phía lối đi nhỏ ở phía sau chiếc ngai vàng, nhưng những tên sĩ quan nhận ra ý định của tôi. Ba tên lao tới phía sau tôi và khóa nhặt mọi cơ hội chiếm được một vị trí nơi tôi có thể bảo vệ Dejah Thoris chống lại bất kỳ kiếm sĩ nào.

Những người Thark đang bận tay ở giữa sảnh đường, và tôi bắt đầu nhận ra rằng không có phép màu nào có thể cứu được Dejah Thoris và tôi, rồi tôi thấy Tars Tarkas xuyên qua đám người bé nhỏ đang bu quanh ông ta. Với một đường kiếm xoay tròn, ông hạ gục hơn chục người, và cứ thế ông ta mở một lối đi phía trước cho tới khi ông ta đứng trên cái bục bên cạnh tôi, đương đầu với cái chết và sự hủy diệt ở bên phải và bên trái.

Sự dũng cảm của người Zodanga thật đáng sợ, không ai tìm cách bỏ trốn, và trận đánh chỉ dừng lại với những người Thark còn sống sót trong sảnh đường, ngoài tôi và Dejah Thoris.

Sab Than nằm chết bên cạnh cha hắn, và các tử thi của các hiệp sĩ và quý tộc Zodanga nằm la liệt trên nền nhà đẫm máu.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi khi trận chiến kết thúc là Kantos Kan. Giao Dejah Thoris cho Tars Tarkas trông nom, tôi mang theo một chục chiến binh đi vội tới những căn hầm bên dưới cung điện. Tất cả bọn cai ngục đã ra giúp sức cho các chiến sĩ ở sảnh đường, vì thế, chúng tôi sục sạo tìm kiếm những căn hầm ngục mà không gặp trở ngại gì.

Tôi lớn tiếng gọi tên Kantos Kan ở mỗi hành lang và phòng, và cuối cùng được tưởng thưởng khi nghe thấy một lời đáp xa xăm. Đi theo tiếng nói, chẳng bao lâu chúng tôi tìm thấy anh ta ở một góc tối.

Anh ta vui mừng tột độ khi gặp tôi, và đã biết ý nghĩa của trận đánh vì nó mơ hồ vọng xuống căn ngục của anh ta. Anh ta bảo đội tuần tra trên không đã bắt được anh ta trước khi anh ta tới tòa tháp cao của cung điện, vì thế anh ta không gặp được Sab Than.

Chúng tôi phát hiện ra việc cố gắng chặt đứt khoá cửa nhà tù và các thứ gông xiềng trên người anh ta là vô ích, thế nên, theo đề nghị của anh ta, tôi quay lại tìm trên các tử thi chùm chìa khóa để mở khóa căn nhà ngục và các thứ gông xiềng.

May thay, trong số xác chết đầu tiên tôi đã tìm ra tên cai ngục của anh ta, ngay sau đó chúng tôi đưa Kantos Kan vào sảnh đường.

Những âm thanh của lửa cháy, tiếng la hét và kêu khóc vọng đến chúng tôi từ các đường phố. Tars Tarkas vội vã quay ra chỉ đạo. Kantos Kan đi theo ông ta để dẫn đường. Những chiến binh da xanh bắt đầu lục lạo khắp cung điện để tìm những người Zodanga khác và để cướp phá, bỏ lại mình tôi và Dejah Thoris.

Nàng đang ngồi trên một chiếc ngai vàng, và khi tôi quay sang, nàng đón chào tôi với một nụ cười nhợt nhạt.

“Đã từng có người nào như thế không nhỉ!” Nàng cảm thán. “Em biết rằng Barsoom chưa bao giờ có một người như chàng. Mọi người đàn ông trên Trái đất có thể như chàng không? Một mình, một kẻ lạ, bị săn đuổi, bị đe dọa, bị hành hạ, chàng đã làm được trong vòng vài tháng điều mà suốt những niên đại đã qua của Barsoom chưa có người đàn ông nào làm được: kết hợp lại những bộ tộc hoang dã của các đáy biển chết và đưa họ tới chiến đấu như những đồng minh của một dân tộc da đỏ.”

“Câu trả lời rất dễ, Dejah Thoris.” Tôi mỉm cười đáp. “Không phải là tôi làm chuyện đó, mà là tình yêu, tình yêu đối với Dejah Thoris, một sức mạnh còn hơn cả những phép mầu lớn lao nhất mà nàng từng thấy.”

Mặt nàng ửng hồng và nàng đáp:

“Bây giờ chàng có thể nói điều đó, John Carter, và em có thể nghe, vì em tự do.”

“Hơn thế, tôi vẫn phải nói, trước khi nó lại quá muộn,” Tôi quay lại. “Tôi đã làm nhiều điều kỳ lạ trong đời mình, nhiều điều mà những người đàn ông thông minh hơn không dám làm, nhưng chưa bao giờ trong trí tưởng tượng điên dại nhất của mình, tôi mơ tới việc chiếm được Dejah Thoris cho bản thân mình... vì tôi chưa bao giờ mơ rằng trong toàn thể vũ trụ này lại có một người phụ nữ như công chúa xứ Helium. Việc nàng là một công chúa không làm tôi bối rối, nhưng việc nàng là nàng đủ khiến cho tôi nghi ngờ sự tỉnh táo của mình khi tôi hỏi nàng, công chúa của tôi, nàng có sẵn lòng làm vợ tôi không?”

“Người đã biết rất rõ lời đáp cho sự cầu xin của anh ta trước khi nó được đưa ra thì không cần phải bối rối.” Nàng đáp, đứng lên và đặt đôi tay yêu dấu của nàng lên vai tôi, và thế là tôi ôm lấy nàng và hôn nàng.

Và thế là, giữa một thành phố tan hoang vì chiến trận điên cuồng, đầy những vết tích chiến tranh, với cái chết và sự hủy diệt đang gặt hái vụ mùa khủng khiếp của chúng xung quanh, Dejah Thoris, công chúa xứ Helium, người con gái chân chính của Mars, vị thần chiến tranh, đã đính hôn với John Carter, người đàn ông chân chính ở Virginia.