Chương XXVI NIỀM HÂN HOAN SAU CẢNH TANG THƯƠNG
Một lúc sau Tars Tarkas và Kantos Kan quay lại báo rằng Zodanga đã hoàn toàn bị chinh phục. Các lực lượng bị tiêu diệt hoặc bắt giữ toàn bộ, và không còn một sự chống trả nào từ bên trong. Nhiều chiến thuyền đã chạy thoát, nhưng có cả ngàn thuyền phục vụ cho chiến tranh và thương mại đang nằm dưới sự canh giữ của quân Thark.
Các bộ tộc nhỏ đã bắt đầu cướp phá và cãi cọ lẫn nhau, vì thế chúng tôi quyết định sẽ tập hợp các chiến binh có thể, xuống thuyền càng nhiều càng tốt cùng với những tù nhân Zodanga và tiến thẳng tới Helium, không để mất thêm thời gian.
Năm giờ sau, chúng tôi bay từ mái các toà nhà phi cảng với toàn đoàn gồm hai trăm năm mươi chiến thuyền, mang theo gần mười vạn chiến binh da xanh. Theo sau là một đoàn thuyền chở các con ngựa.
Chúng tôi để lại sau lưng thành phố tan hoang trong bàn tay dữ tợn và tàn bạo của hơn bốn vạn chiến binh da xanh của các bộ tộc nhỏ. Họ đang cướp phá, giết người và đánh lẫn nhau. Họ đã dí đuốc vào hàng trăm chỗ, và những cột khói dày đặc bốc lên cao bên trên thành phố như thể để che khuất khỏi con mắt của vũ trụ những cảnh tượng khủng khiếp bên dưới.
Vào giữa chiều, chúng tôi nhìn thấy các tháp lớn màu tím và vàng của Helium, và một lúc sau, một đoàn chiến thuyền lớn của Zodanga từ các trại của những toán quân bao vây tiến tới gặp chúng tôi.
Những lá cờ đuôi nheo của Helium đã được treo từ mũi tới đuôi mỗi con thuyền hùng mạnh của chúng tôi, nhưng người Zodanga không cần dấu hiệu này cũng nhận ra chúng tôi là kẻ thù, vì các chiến binh da xanh đã nổ súng gần như ngay khi họ vừa cất cánh rời mặt đất. Với tài thiện xạ phi thường, họ quét hết loạt đạn này sang loạt khác lên đoàn thuyền đang tiến đến.
Hai thành phố sinh đôi của Helium, nhận ra chúng tôi là bạn, cử hàng trăm con thuyền ra hỗ trợ chúng tôi, và khi đó bắt đầu trận không chiến thật sự đầu tiên mà tôi từng chứng kiến.
Những chiếc thuyền chở các chiến binh da xanh bay vòng bên trên các đoàn chiến thuyền của Helium và Zodanga, và các khẩu pháo của chúng vô dụng trong tay của những người Thark, vì không có không quân nên không có kỹ năng gì về súng ống trên thuyền. Tuy nhiên, những khẩu súng cá nhân của họ lại rất hữu hiệu, và kết quả cuối cùng của cuộc giao chiến chịu ảnh hưởng mạnh mẽ, nếu không phải là được quyết định toàn bộ, bởi sự có mặt của họ.
Đầu tiên, hai lực lượng bay vòng ở cùng một độ cao, nã súng từ thuyền này sang thuyền kia. Ngay lúc đó, trên thân của một tàu chiến lớn của người Zodanga bị thủng một lỗ lớn, nó lảo đảo quay úp lại, những thân hình bé nhỏ trên thuyền bị xoay ngược và rơi xuống mặt đất cách xa một ngàn bộ bên dưới, rồi với tốc độ yếu ớt, nó rơi xuống theo họ, gần như hoàn toàn tự chôn mình vào lớp đất mềm của đáy biển cổ đại.
Một tiếng thét hân hoan cất lên từ phi đội của Helium, và với sự dữ tợn tăng gấp bội, họ lao vào đoàn thuyền của Zodanga. Với một kỹ thuật điêu luyện hai chiếc thuyền của Helium bay lên bên trên đối thủ của họ, từ đó họ trút hàng loạt bom xuống dưới.
Rồi từng chiếc một, những chiến thuyền của Helium thành công trong việc cất cánh lên bên trên máy bay của người Zodanga, và trong một thời gian ngắn, một số chiến thuyền bị bao vây rơi một cách tuyệt vọng xuống tòa tháp màu tím của Helium. Nhiều chiếc khác tìm cách bỏ trốn, nhưng chẳng bao lâu chúng bị bao vây bởi hàng ngàn máy bay cá nhân bé xíu, và bên trên mỗi chiếc lơ lửng một chiến thuyền kinh khủng của Helium sẵn sàng thả bom lên thuyền họ.
Trong vòng chưa đầy một giờ từ khi đoàn thuyền chiến thắng của Zoganda bay lên gặp chúng tôi, trận chiến đã kết thúc, và các con thuyền còn lại của quân đội Zodanga bại trận được đưa về các thành phố của Helium dưới sự giám sát của các phi đoàn chiến thắng.
Có một cảnh tượng vô cùng lâm ly về phía những kẻ đầu hàng, kết quả của một tập tục lâu đời đòi hỏi những người đầu hàng phải tự đề cao bằng cách tự nguyện lao xuống nơi viên chỉ huy của đoàn tàu bị tiêu diệt. Từng người tiếp nối nhau, những chiến binh dũng cảm, giương cao ngọn cờ bên trên đầu, nhảy từ vị trí ở đầu tàu xuống đất.
Cuộc chiến chấm dứt, và sự hy sinh vô ích của những con người dũng cảm cũng đã kết thúc theo.
Lúc bấy giờ, chúng tôi hướng về những con tàu chỉ huy của Helium, và khi đã tới tầm nghe thấy, tôi thét lớn rằng chúng tôi đang chở công chúa Dajah Thoris trên thuyền, rằng chúng tôi muốn chuyển nàng xuống con tàu đó để nàng có thể được đưa về thành phố ngay lập tức.
Khi lời kêu gọi của tôi đã tới tai của họ, một tiếng reo hò lớn nổi lên từ boong của con tàu chỉ huy, và giây lát sau các màu cờ báo hiệu cho sự có mặt của công chúa Helium được kéo lên khắp con tàu. Khi các con thuyền khác của phi đội nắm được ý nghĩa của các lá cờ hiệu, họ reo hò tở mở và giương màu cờ của nàng trong ánh mặt trời lấp loáng.
Con tàu chỉ huy hạ xuống chỗ chúng tôi, và khi nàng ló ra khỏi boong tàu, hàng chục viên sĩ quan nhảy xuống boong tàu của chúng tôi. Khi ánh mắt kinh ngạc của họ dán lên hàng trăm chiến binh da xanh, lúc này đang bước ra khỏi các công sự chiến đấu, họ dừng lại kinh hoàng, nhưng khi nhìn thấy Kantos Kan, họ lao tới vây quanh anh ta.
Khi đó, Dejah Thoris và tôi bước tới, và họ không nhìn tới ai khác ngoài nàng. Nàng nồng nhiệt đón chào họ, gọi tên từng người, vì họ là những người tôn quý từng phục vụ cho ông của nàng, và nàng biết họ rất rõ.
“Hãy đặt tay của các vị lên vai của John Carter,” nàng bảo họ, rồi quay sang tôi, “con người mà Helium đã mang ơn vì công chúa của nó cũng như vì chiến thắng của nó hôm nay.”
Họ rất nhã nhặn với tôi, nói nhiều điều tốt đẹp cũng như ngợi khen tôi, nhưng dường như điều gây cho họ nhiều ấn tượng nhất là tôi đã tìm được sự trợ giúp của những người Thark dữ tợn trong chiến dịch giải phóng Dejah Thoris và giải phóng Helium của tôi.
“Các vị còn nợ lời cám ơn với một người khác ngoài tôi,” tôi nói, “và ông ấy đây rồi. Hãy gặp một trong những chiến binh và nhà cầm quyền vĩ đại nhất của Barsoom, Tars Tarkas, Jeddak xứ Thark.”
Với sự lịch thiệp nhã nhặn họ ngõ lời chào mừng người chiến binh Thark vĩ đại, và với sự ngạc nhiên của tôi, ông cũng tỏ ra không kém sút họ mấy trong thái độ thoải mái và phát biểu lịch thiệp. Dù không phải là sắc tộc lắm lời, người Thark cực kỳ tuân theo nghi thức, và cung cách xử sự của họ khiến họ thích ứng một cách đáng ngạc nhiên với các cung cách xử sự lịch thiệp đường hoàng.
Dejah Thoris xuống tàu, và rất buồn lòng vì tôi không thể theo nàng, nhưng, như tôi đã giải thích với nàng, cuộc chiến mới chỉ thắng lợi một phần. Chúng tôi vẫn còn phải đối phó với các lực lượng bộ binh Zodanga đang bao vây thành phố, và tôi không thể rời khỏi Tars Tarkas cho tới khi mọi chuyện xong xuôi êm đẹp.
Viên chỉ huy các lực lượng không quân của Helium hứa sẽ sắp xếp cho các đạo quân của Helium tấn công ra từ thành phố để phối hợp với cuộc tấn công của chúng tôi. Thế là các chiến thuyền chia tay nhau và Dejah Thoris được đưa về cung điện của ông nàng, Tardos Mors, vua xứ Helium.
Ở ngoài xa, hạm đội vận chuyển của chúng tôi với bầy ngựa của các chiến binh da xanh đang nằm chờ trong suốt trận không chiến. Khó mà đưa những con thú này xuống đất khi không có những bậc thang, nhưng không còn cách nào khác. Thế là chúng tôi tới một nơi cách thành phố chừng mười dặm và bắt đầu công việc. Cần phải đưa bọn thú xuống bằng dây, và công việc này chiếm hết phần còn lại của ngày và nửa phần đêm hôm đó. Kỵ binh của Zodanga tấn công chúng tôi hai lần, nhưng không có tổn thất gì lớn và khi bóng đêm buông xuống họ rút lui.
Ngay sau khi con ngựa cuối cùng được đưa xuống đất, Tars Tarkas ra lệnh tiến công, và chúng tôi ém quân vào khu trại Zodanga theo ba hướng: bắc, nam và đông.
Chúng tôi chạm trán các đồn tiền tiêu cách khu trại chính khoảng một dặm, và như đã sắp xếp, xem như đây là dấu hiệu của cuộc tấn công. Với những tiếng reo hò man dại và tiếng hí chói tai của những con ngựa, chúng tôi xông vào những chiến binh Zodanga.
Chúng tôi không làm họ bất ngờ, mà vấp phải một trận tuyến công sự chuẩn bị công phu. Chúng tôi bị đẩy lui hết đợt này sang đợt khác cho tới trưa, và tôi bắt đầu lo ngại cho kết quả của trận chiến.
Quân số của người Zodanga lên tới một triệu chiến binh, tập hợp từ cực này tới cực kia, bất cứ nơi nào có các con kênh đào như dải băng của họ chảy qua, trong khi đối chọi với họ là không tới mười vạn chiến binh da xanh. Các lực lượng từ Helium chưa tới, mà chúng tôi cũng không có tin tức gì của họ.
Vừa hay, tới trưa, chúng tôi nghe tiếng súng nổ dữ dội dọc theo trận tuyến giữa người Zodanga và hai thành phố, và chúng tôi biết rằng lực lượng chi viện của mình đã tới.
Tars Tarkas lại ra lệnh tấn công, và một lần nữa những con ngựa hùng dũng chở các kỵ sĩ kinh khủng của chúng lao tới thành lũy của quân thù. Cùng lúc đó, trận tuyến của Helium tràn lên các công sự đối kháng của người Zodanga, và một lúc sau, họ bị nghiền nát giữa hai thớt cối xay đá. Họ đã chiến đấu một cách kiên cường, nhưng vô hiệu.
Cánh đồng trước thành phố, nơi trước đó đoàn quân cuối cùng của Zodanga bị bao vây, trở thành một bãi tha ma khi trận chiến kết thúc. Các tù binh được giải về Helium, và chúng tôi tiến vào cổng thành phố lớn với tư cách của những anh hùng thắng trận.
Những đại lộ rộng lớn đông nghẹt những phụ nữ và trẻ con, trong đó có một số đàn ông có bổn phận ở lại thành phố trong thời gian chiến trận do những yêu cầu cấp thiết. Chúng tôi được chào mừng bằng những tràng hoan hô bất tận và những vật trang sức bằng vàng, bạch kim, bạc, và các thứ châu báu. Thành phố đã nổi điên vì sự hân hoan.
Những anh bạn người Thark dữ tợn gây nên sự nồng nhiệt và kích động cuồng dại nhất. Chưa bao giờ trước đó một đội quân của các chiến binh da xanh bước vào trong các cánh cổng thành của Helium, và lúc bấy giờ, việc họ đến với tư cách là những người bạn và những đồng minh làm tâm hồn những người da đỏ tràn ngập niềm hoan hỉ.
Rõ ràng, người dân Helium đã biết sự phục vụ tận tình của tôi đối với Dejah Thoris bởi những tiếng hét to gọi tên tôi, và với những đống đồ trang sức được khoác lên người tôi và con ngựa to lớn của tôi khi chúng tôi băng qua các đại lộ để tới cung điện, và dù có sự hiện diện với vẻ ngoài dữ tợn của Woola, đám đông vẫn đeo bám theo sát tôi.
Khi tới gần tòa cung điện lộng lẫy, chúng tôi được tiếp đón bởi một toán sĩ quan. Họ nồng nhiệt chào mừng chúng tôi và yêu cầu được gặp mặt Tars Tarkas và các tù trưởng của ông. Tôi xuống ngựa, và cùng đi với các vị vua và phó vương của các lực lượng đồng minh đến tiếp nhận lời cảm ơn của Tardos Mors về sự phục vụ của chúng tôi.
Đứng ở đầu các bậc thềm lớn dẫn tới cổng chính của cung điện là phái đoàn hoàng gia, và khi chúng tôi tới các bậc thềm bên dưới, một người trong số đó đi xuống tiếp đón chúng tôi.
Ông ta là một mẫu đàn ông hoàn hảo: cao lớn, thẳng như một mũi tên, thân hình rắn chắc và có phong độ đường bệ của một nhà lãnh tụ. Không cần ai bảo, tôi biết đó là Tardos Mors, vua xứ Helium.
Người đầu tiên ông ta gặp trong đoàn chúng tôi là Tars Tarkas và những lời đầu tiên của ông đã đánh dấu cho tình bạn mới vĩnh viễn giữa hai chủng tộc.
“Sự kiện Tardos Mors có thể gặp chiến binh vĩ đại nhất còn đang sống của Barsoom là một niềm vinh dự vô giá, nhưng việc ông ta có thể đặt tay mình lên vai của một người bạn và một đồng minh là một ân huệ còn lớn hơn nhiều.” Ông nói một cách nghiêm trang.
“Jeddak xứ Helium,” Tars Tarkas đáp, “đã có một người của một thế giới khác đến dạy cho các chiến binh da xanh của Barsoom về ý nghĩa của tình bạn. Nhờ anh ta, các bộ tộc người Thark đã có thể hiểu ông, và có thể cảm kích và đền đáp các tình cảm đã được thể hiện một cách biết ơn.”
Sau đó, Tards Mors chào mừng từng vị vua và phó vương da xanh, và nói với mỗi người những lời cảm kích và thân hữu.
Khi đến chỗ tôi, ông ta đặt cả hai bàn tay lên đôi vai tôi.
“Chào mừng, con trai của ta,” ông nói, “việc con đã được ban tặng một cách vui mừng và không một lời phản đối viên ngọc quý giá nhất trên toàn cõi Helium, trên khắp Barsoom, đã đủ để cho ta tôn trọng.”
Rồi chúng tôi được giới thiệu với Mors Kajak, phó vương của thành Helium nhỏ, cha của Dejah Thoris. Ông đi theo sát sau lưng của Tardos Mors và dường như còn xúc động vì cuộc gặp gỡ hơn cả cha ông.
Hàng chục lần, ông cố thể hiện lòng biết ơn đối với tôi, nhưng giọng nói của ông bị nghẹn lại vì xúc động và ông không nói nên lời. Thế nhưng ông đã, như sau đó tôi biết, nổi tiếng là một chiến binh táo tợn và không biết sợ hãi, ngay cả ở một hành tinh thích chiến tranh như Barsoom. Như mọi người Helium khác, ông tôn sùng con gái của mình, và ông không thể nghĩ tới việc nàng đã thoát khỏi điều gì mà không rung động sâu xa.