Chương I NGƯỜI THỰC VẬT
Khi đứng trên đầu con dốc trước gia thự của mình trong một đêm lạnh lẽo đầu tháng 3 năm 1886, với dòng sông Hudson hùng vĩ chảy trôi tựa như một bóng ma xám mờ và lặng lẽ ngay bên dưới, tôi lại cảm thấy sức hút lạ lùng, thôi thúc của sao Hỏa dấu yêu, vị thần chiến tranh hùng mạnh, mà trong suốt mười năm dài hiu quạnh tôi đã không ngừng giơ đôi tay hướng về phía nó để van nài nó mang tôi trở lại với tình yêu đã mất.
Trong cái đêm tháng 3 đó, khi tôi đứng tại đây chứ không phải trong một hang núi Arizona, nơi mà thân thể bất động và không sinh khí của tôi từng bị vây bọc bởi một hiện tượng tương tự như cái chết trần tục, tôi lại cảm thấy sức hấp dẫn không thể cưỡng kháng lại của vị thần linh chức nghiệp.
Tôi đứng duỗi thẳng đôi tay hướng về con mắt đỏ của vì sao to lớn, cầu nguyện quyền năng lạ lùng đã từng hai lần cuốn tôi vào khoảng không gian bao la, giống như tôi đã nguyện cầu cả hàng ngàn đêm trước đó, trong suốt mười năm đợi chờ và hy vọng.
Đột nhiên, một cơn buồn nôn chợt trào lên trong tôi, các tri giác của tôi như ngừng vận động, đôi gối của tôi quỵ xuống và tôi nằm lăn ra mặt đất, ngay tại rìa của con dốc cao.
Ngay khi đó, đầu óc của tôi lại trở nên sáng tỏ. Quang cảnh đầy hãi hùng của cái hang động ma quái ở Arizona lướt qua ký ức tôi. Một lần nữa, giống hệt cái đêm đã trôi xa đó, các cơ bắp của tôi không đáp lại ý chí của tôi. Và một lần nữa, ngay tại đây, bên bờ con sông Hudson lặng lẽ này, tôi hầu như có thể nghe thấy tiếng rên rỉ kinh khủng và tiếng di động sột soạt của vật gì đó đáng sợ đã từng lởn vởn quanh tôi và đe dọa tôi từ những ngách tối của cái hang động đó. Tôi lặp lại nỗ lực siêu nhiên để thoát khỏi những ràng buộc của sự tê liệt đang trói chặt lấy mình. Một lần nữa, âm thanh sắc gọn giống như khi một sợi dây thừng bị đứt đột ngột lại xuất hiện. Và tôi đứng trần trụi, tự do bên cạnh cái thi hài bất động mà mới đó thôi còn cuộn chảy dòng máu đỏ ấm nồng của John Carter.
Gần như không nhìn ngang liếc dọc đi đâu khác, tôi hướng đôi mắt về phía Hỏa tinh, đưa đôi bàn tay hướng về ánh sáng chói ngời của nó và chờ đợi.
Tôi chờ đợi không lâu; vì ngay vừa khi tôi quay ra phía trước, ý nghĩ về hư vô khủng khiếp đã choáng lấy tâm trí tôi. Lại là cái khoảnh khắc của sự giá lạnh vô cùng và tối tăm tột độ mà tôi đã từng trải qua hai mươi năm trước. Và tôi mở mắt ra trong một thế giới khác, bên dưới những luồng nắng bỏng người của một mặt trời đỏ rực xuyên qua một khoảng trống bé xíu giữa vòm cây dày đặc của một cánh rừng già.
Quang cảnh mà tôi nhìn thấy khác với tính chất của sao Hỏa đến nỗi tim tôi như bị thắt lại với một cơn sợ hãi bất ngờ khi nghĩ rằng mình đã bị ném một cách tùy tiện vào một hành tinh xa lạ nào đó bởi một định mệnh ác ôn.
Mà tại sao lại không chứ? Tôi có người dẫn đường nào đâu trong khoảng không gian liên hành tinh không đường đi lối lại? Có gì đảm bảo rằng tôi lại không bị đưa tới một vì sao xa xăm nào đó thuộc một Thái Dương Hệ khác, như đã từng tới Hỏa tinh?
Tôi nằm trên một thảm thực vật dày giống như cỏ nhưng có màu đỏ, xung quanh là một khoảng rừng trải dài với những thân cây lạ lùng, xinh đẹp, có những chùm hoa khổng lồ rực rỡ. Trên những cành cây là những con chim có màu lông chói lọi nhưng không biết hót. Tôi gọi chúng là chim vì chúng có cánh, nhưng mắt của người trần tục chưa bao giờ nhìn thấy những thân hình kỳ cục khác thường như thế.
Loại cỏ ở đây giống như loại thực vật mọc ở các cánh đồng của người Hỏa tinh da đỏ ở những thủy lộ lớn, nhưng những thân cây và loài chim thì chẳng giống bất cứ thứ gì mà tôi đã từng nhìn thấy trên sao Hỏa. Và, sau những hàng cây, tôi có thể nhìn thấy một thứ không hề có chút tính chất sao Hỏa nào: một biển cả mênh mông. Mặt nước xanh đang phản chiếu ánh mặt trời lóng lánh.
Khi đứng lên để tìm hiểu thêm, tôi nếm lại thảm cảnh kỳ khôi mà tôi từng biết khi nỗ lực bước đi lần đầu dưới điều kiện trọng lực của Hỏa tinh. Sức hút nhỏ hơn của cái hành tinh nhỏ bé này và sự giảm thiểu áp suất không khí trong một bầu khí quyển loãng hơn của nó tạo nên một lực trở kháng quá yếu ớt đối với các cơ bắp thuộc về trái đất của tôi, đến nỗi chỉ một cử động đơn giản là đứng lên đã bắn tung tôi vào bầu không gian nhiều bộ và đẩy tôi ngã xấp mặt vào lớp cỏ mềm rực rỡ của cái thế giới lạ lùng này.
Tuy vậy, trải nghiệm này đã đảm bảo với tôi rằng, nói cho cùng, có thể tôi đang ở một góc nào đó chưa biết tới trên sao Hỏa, vì trong suốt mười năm cư trú ở hành tinh này, tôi chỉ mới thám hiểm được một khu vực bé xíu trong diện tích mênh mông của nó.
Tôi lại đứng lên, cười nhạo sự đãng trí của mình và nhanh chóng làm chủ một lần nữa nghệ thuật điều hòa các cơ bắp trái đất của tôi với những điều kiện đổi thay.
Khi chậm rãi men xuống sườn đồi ra hướng biển, tôi không thể không chú ý tới cái dáng vẻ trông như một công viên của rừng cây và thảm cỏ. Lớp cỏ mọc san sát và dày như một thảm cỏ kiểu cũ ở nước Anh. Còn những hàng cây chứng tỏ có một sự cắt xén cẩn thận để duy trì độ cao đồng đều, khiến khi người ta nhìn từ bất kỳ hướng nào ở một khoảng cách hơi xa, khu rừng cũng giống như một căn phòng rộng có trần cao.
Tất cả những chứng cứ về sự vun trồng cẩn thận và có hệ thống này đã thuyết phục tôi rằng tôi khá may mắn khi trở lại Hỏa tinh lần thứ hai tại lãnh địa của một giống người văn minh, và khi gặp họ, tôi có thể nhận được đối đãi lịch sự và sự bảo vệ mà địa vị hoàng tử trong gia tộc của Tardos Mors cho phép.
Những hàng cây của khu rừng khiến tôi rất thán phục trong khi bước tới bờ biển. Thân hình to lớn của chúng, trong đó một số cây có đường kính tới một trăm bộ, đã chứng thực cho chiều cao của chúng. Tôi chỉ có thể đoán chừng như thế, vì tôi không thể nào nhìn xuyên qua tán lá dày của chúng, cách đầu tôi khoảng từ sáu mươi đến tám mươi bộ.
Ở độ cao mà tôi có thể trông thấy được, những thân cây, cành nhánh đều bóng loáng như một chiếc đàn dương cầm mới nhất vừa được chế tác tại Mỹ. Một số cây có gỗ màu đen như gỗ mun, trong khi đó, những cây gần chúng nhất, dưới ánh sáng mờ dịu của cánh rừng, lại trắng bóng như những món đồ sứ hảo hạng, số khác lại có màu xanh trời, đỏ, vàng hay tím thẫm.
Những tán lá cũng rực rỡ và đa dạng như vậy. Còn với những bông hoa mọc thành chùm chi chít trên cành, có lẽ những ngôn từ trên trái đất không thể nào miêu tả được chúng. Thật sự, chúng có thể thách thức cả ngôn từ của những thánh thần.
Khi tới gần bìa rừng, tôi nhìn thấy ở phía trước có một đồng cỏ trải dài giữa cánh rừng và cửa biển, và khi tôi nôn nóng muốn bước ra khỏi bóng cây, một cảnh tượng đập vào mắt tôi, xóa tan mọi cảm giác lãng mạn và thơ mộng về những vẻ đẹp của cái phong cảnh kỳ lạ đó.
Ở bên trái tôi là mặt biển trải xa mút mắt, trước mặt là một đường kẻ mơ hồ của phía bờ bên kia của nó, còn bên phải là một dòng sông rộng, lặng lẽ và uy nghiêm trôi chảy giữa đôi bờ đỏ thẫm để đổ vào cửa biển yên tĩnh trước mặt tôi.
Cách một quãng ngắn ở phía thượng nguồn dòng sông là những dốc núi thẳng đứng hùng vĩ, hình như là nơi khởi nguyên của con sông lớn.
Nhưng không phải những cảnh tượng tự nhiên huy hoàng tuyệt diệu đó đã khiến tôi lãng quên đi vẻ đẹp của cánh rừng ngay lập tức. Mà đó là cảnh tượng một nhóm khoảng hai mươi hình thù đang chậm chạp di động trên đồng cỏ ven bờ con sông lớn.
Chúng có những hình dáng lạ lùng, kỳ cục, không giống bất kỳ loài nào mà tôi từng trông thấy trên sao Hỏa. Thế nhưng, ở một khoảng cách xa, chúng lại có vẻ ngoài giống con người hơn cả. Loài sinh vật to lớn này có lẽ cao khoảng mười đến mười hai bộ khi đứng thẳng, và có tỷ lệ giữa thân người và tứ chi giống hệt như người trái đất.
Tuy nhiên, đôi cánh tay của chúng rất ngắn, và từ chỗ tôi đứng, có vẻ khá giống với cung cách cử động của một cái vòi voi, uốn lượn và chuyển động ngoằn ngoèo như loài rắn, như thể những cánh tay đó hoàn toàn không có xương bên trong, hoặc nếu có xương thì phải là loại xương đốt sống.
Trong lúc tôi đang theo dõi chúng từ sau một gốc cây to, một trong những sinh vật đó chậm chạp di chuyển tới chỗ tôi, đang bận rộn làm một việc mà có lẽ là công việc chính của mỗi thành viên của nhóm. Chúng quét đôi tay có hình dáng lạ thường trên bề mặt của đồng cỏ, nhằm một mục đích nào đó mà tôi không thể nào xác định.
Khi sinh vật này tiến tới khá gần, tôi có thể quan sát nó kỹ hơn. Thân hình trụi lũi không một sợi lông của nó có một màu xanh lơ lạ lùng, trừ một dải rộng màu trắng chạy vòng quanh con mắt lồi độc nhất. Một con mắt mà cả tròng trắng, tròng đen và đồng tử đều trắng một màu chết chóc.
Mũi của nó là một cái lỗ tròn, lam nham và đỏ tấy nằm giữa khuôn mặt trống trơn. Một cái lỗ không giống với bất cứ thứ gì tôi có thể nghĩ ra ngoài một lỗ do đạn bắn mới toanh chưa kịp ứa máu.
Bên dưới cái lỗ ghê tởm đó, khuôn mặt hoàn toàn bằng phẳng cho đến tận cằm. Tôi không thấy miệng nó đâu cả.
Cái đầu, với ngoại lệ là khuôn mặt, được bao phủ bởi một một chỏm tóc đen tuyền cao chừng tám đến mười in-sơ. Mỗi sợi tóc có độ lớn cỡ một con giun đất, và khi sinh vật này di chuyển, những sợi tóc kỳ quái này bò ngo ngoe quanh gương mặt đáng sợ như thể mỗi sợi tóc đơn lẻ đều có một đời sống độc lập.
Thân hình và đôi chân có tính đối xứng giống như ở loài người, và đôi bàn chân cũng có hình dáng tựa như bàn chân người, nhưng với một tỷ lệ khổng lồ. Bàn chân, từ gót đến đầu ngón chân dài tới ba bộ, rất bằng và to bè.
Khi nó tới gần, tôi phát hiện ra rằng những cử động kỳ lạ của nó khi quét đôi bàn tay quái dị trên mặt cỏ chính là một cách ăn cỏ rất khác thường, bao gồm việc cắt đứt những ngọn cỏ mềm với những cái móng bén như dao cạo, đẩy chúng vào hai cái mồm, mỗi cái nằm trong lòng một bàn tay, rồi nuốt qua hai cái cổ họng giống như hai cánh tay.
Ngoài những đặc điểm mà tôi đã tả, con quái vật này còn có một cái đuôi to lớn dài chừng sáu bộ, rất tròn ở nơi tiếp giáp với thân hình, nhưng dẹp dần về phía cuối, chĩa thẳng góc xuống mặt đất.
Tuy nhiên, điều đáng chú ý nhất ở sinh vật kỳ lạ này là hai bản sao của nó, mỗi con dài chừng sáu in-sơ, đang đong đưa ở hai bên nách của nó. Chúng được treo ở đó bởi một cái cuống nhỏ dường như mọc ra từ giữa đỉnh đầu của chúng và nối vào thân hình của sinh vật đã trưởng thành.
Đó là những con nhỏ của loài sinh vật này hay chỉ đơn giản là những bộ phận của nó, tôi không tài nào đoán được.
Khi tôi đang quan sát con quái vật này, số còn lại trong bầy cũng đã tới gần chỗ tôi ăn cỏ, và lúc này tôi thấy rằng tuy có nhiều con có những bản sao nhỏ đang đu đưa hai bên nách chúng, cũng có những con không có. Tôi nhận ra thêm rằng những con nhỏ có kích thước khác nhau, từ hình thù nhỏ xíu của một chồi non với đường kính khoảng một in-sơ cho tới có đầy đủ hình thức hoàn hảo với chiều dài từ mười đến mười hai in-sơ.
Cùng ăn cỏ với bầy là nhiều con còn bé, không lớn hơn nhiều lắm so với những con còn bám vào cha mẹ chúng, và cả bầy bao gồm từ những con còn bé đó cho tới những con trưởng thành to lớn.
Trông chúng đáng sợ là thế, nhưng tôi không biết mình có sợ chúng hay không nữa, vì có vẻ như chúng không được trang bị tốt cho việc chiến đấu, và tôi đã sắp sửa bước ra khỏi nơi ẩn nấp để xem chúng sẽ có thái độ ra sao khi thấy một con người. May thay, ý định này đã bị dập tắt ngay bởi một tiếng rú lạ lùng dường như phát ra từ hướng những dốc núi bên phía tay phải của tôi.
Trần trụi, tay không tấc sắt, mạng sống của tôi hẳn đã kết thúc một cách nhanh chóng và khủng khiếp trong tay những sinh vật độc ác này nếu tôi có thời gian để biến ý nghĩ của mình thành hành động. Nhưng ngay khi có tiếng rú đó, mọi thành viên trong bầy sinh vật đều quay về hướng phát ra nó. Đồng thời từng sợi tóc lạ lùng giống như rắn trên đầu của chúng dựng đứng lên, như thể nó là một cơ quan cảm giác đang nhìn hoặc lắng nghe nguồn gốc ý nghĩa của tiếng rú. Thật sự, chúng đúng là cơ quan thính giác, thay thế cho những cái lỗ tai, mọc bên trên sọ những người thực vật của Hỏa tinh, tàn tích của một chủng loại lạ lùng nảy sinh từ Cây Sự Sống nguyên sơ.
Lúc này mọi con mắt đều hướng tới một thành viên của bầy, một gã to lớn rõ ràng là người chỉ huy. Một tràng âm thanh kỳ lạ phát ra từ cái mồm trong lòng bàn tay của hắn, đồng thời, hắn tiến nhanh về hướng dốc núi, theo sau là cả bầy đàn.
Cả tốc độ lẫn cách di chuyển của chúng đều đáng chú ý, với những cú nhảy xa từ hai mươi đến ba mươi bộ, rất giống với kiểu di chuyển của những con chuột túi.
Tôi chợt nảy ra ý nghĩ đuổi theo chúng khi chúng đã sắp mất dạng. Thế là, cẩn thận nhắm theo hướng gió, tôi lao qua cánh đồng với những cú nhảy thậm chí còn tuyệt hơn của chúng, vì những cơ bắp của một vận động viên trái đất mang lại những kết quả rất phi thường trong điều kiện trọng lực và áp suất không khí thấp của sao Hỏa.
Con đường chúng đi hướng về nguồn của dòng sông bên dưới những vách núi. Khi tới gần nơi đó, tôi nhìn thấy những tảng đá cuội khổng lồ nằm rải rác trên đồng cỏ. Rõ ràng chúng đã lăn xuống từ những vách núi cao chất ngất do sự tàn phá của thời gian.
Nhờ những tảng đá này, tôi đến thật gần nơi phát ra tiếng rú trước khi một cảnh tượng mở ra trước đôi mắt kinh hãi của tôi. Khi nhảy lên đỉnh một tảng đá lớn, tôi nhìn thấy bầy người thực vật đang vây quanh một nhóm khoảng năm sáu người Hỏa tinh da xanh, cả đàn ông lẫn đàn bà.
Tôi không còn ngờ vực gì nữa về việc mình đang ở trên sao Hỏa, vì đây là những thành viên của những bầy người hoang dã sinh sống ở các đáy biển cạn và các thành phố hoang của cái hành tinh hấp hối này.
Đây là những người đàn ông đã phát triển hết chiều cao tối đa. Những cặp nanh trắng nhú ra từ hàm dưới vươn cao tới tận giữa trán. Những đôi mắt lồi có thể nhìn về phía trước lẫn phía sau, hoặc sang hai bên mà không cần phải quay đầu. Những vành tai trông như cần ăng-ten nhô lên từ trán, và đôi cánh tay phụ mọc ra từ khoảng giữa của vai và hông.
Ngay cả khi không có màu da xanh và những vật trang sức kim loại biểu thị cho các bộ lạc mà họ là thành viên, tôi cũng biết ngay lập tức họ là ai, vì còn có nơi nào khác trong toàn thể vũ trụ này có những bản sao giống như họ nữa?
Có hai người phụ nữ và bốn người đàn ông trong nhóm, và những đồ trang sức của họ cho thấy họ thuộc về những bộ lạc khác nhau. Sự kiện này khiến tôi vô cùng thắc mắc, vì các bộ lạc Hỏa tinh da xanh luôn kình địch với nhau và không bao giờ gặp gỡ nhau mà không đánh nhau chí chết, ngoại trừ một thời điểm lịch sử khi mà Tars Tarkas vĩ đại xứ Thark tập hợp được mười lăm vạn chiến binh da xanh từ nhiều bộ lạc khác nhau để cùng hành quân tới thành phố Zoganda, giải cứu Dejah Thoris, công chúa xứ Helium khỏi móng vuốt của Than Kosis.
Nhưng lúc này họ đứng tựa lưng vào nhau, cùng đối mặt với một kẻ thù chung.
Cả nam lẫn nữ đều vũ trang bằng những thanh gươm dài và dao găm, nhưng tôi không thấy họ có súng. Không thì những người thực vật của sao Hỏa hẳn đã nhanh chóng về chầu tiên tổ.
Lúc này, tên chỉ huy của bầy người thực vật đang lao tới nhóm người da xanh, và cách tấn công của hắn vừa khác thường vừa hữu hiệu. Sự lạ lùng đã làm tăng thêm tiềm năng công kích của hắn, vì trong khoa học quân sự của người da xanh không hề có biện pháp phòng vệ đối với cách tấn công này. Tôi cũng nhanh chóng nhận ra rằng họ chưa từng biết tới những con quái vật đang đối đầu với họ.
Tên người thực vật lao tới cách nhóm người da xanh khoảng mười bộ rồi phóng lên cao. Cái đuôi khỏe mạnh của hắn quật sang một bên, và khi hắn lướt qua phía trên đầu họ, hắn quật xuống một nhát kinh khủng làm vỡ sọ một chiến binh da xanh như thể nó chỉ là vỏ trứng.
Giờ đây số còn lại trong bầy sinh vật đáng sợ đang nhanh chóng vây quanh những nạn nhân. Những cú nhảy cao và tiếng rít từ những cái miệng khác thường được cố tình thực hiện làm con mồi của chúng rối trí và hoảng hốt đến nỗi khi hai tên trong bầy đồng loạt nhảy lên từ hai phía, cú quật đuôi kinh khủng của chúng không gặp một sự cưỡng kháng nào và có thêm hai người da xanh nữa gục chết.
Lúc này chỉ còn lại một chiến binh và hai phụ nữ, và dường như chỉ trong vòng vài giây nữa những người này cũng sẽ trở thành những xác chết nằm trên đồng cỏ đỏ.
Nhưng khi có thêm hai tên người thực vật nữa tham gia tấn công, người chiến binh, lúc bấy giờ đã có kinh nghiệm sau mấy phút vừa qua, vung thanh gươm dài ra trước mặt và đón lấy đối thủ bằng một nhát chặt ngọt xớt, xẻ đôi hắn từ cằm đến háng.
Tuy nhiên, tên còn lại đã vung đuôi đánh gục hai người phụ nữ, biến họ thành hai cái xác dập nát trên mặt đất.
Khi người chiến binh da xanh nhìn thấy hai đồng đội cuối cùng gục xuống, đồng thời nhận ra rằng toàn bộ bầy đàn đối thủ đang lao tới tấn công mình, anh ta dũng cảm xông lên để đương đầu với chúng, vung tròn thanh gươm với một khí thế khủng khiếp mà tôi từng thường xuyên chứng kiến ở những người đàn ông cùng chủng loại của anh ta thể hiện trong những trận chiến dữ dội và liên tục giữa họ với nhau.
Vung gươm đâm chém hết bên phải sang bên trái, anh ta mở một con đường xuyên qua bầy người thực vật đang xông tới, rồi bắt đầu một cuộc tẩu thoát điên cuồng về hướng cánh rừng, rõ ràng với hy vọng rằng ở đó anh ta có thể tìm được một nơi ẩn núp.
Anh ta chạy về phía cánh rừng nằm giáp với những vách núi, và thế là toàn bộ mọi người chạy ngày càng xa bìa khu rừng nơi tôi đang nấp.
Khi theo dõi cuộc chiến đấu cao thượng của người chiến binh vĩ đại chống lại những địch thủ khổng lồ, tim tôi đã tràn ngập niềm cảm phục anh ta, và tôi đã hành động như thường lệ, do niềm thôi thúc hơn là một chủ ý chính chắn. Tôi lao ra khỏi tảng đá đang nấp và phóng nhanh về phía những thi hài của mấy người Hỏa tinh da xanh, với một kế hoạch hành động tốt đã hình thành trong đầu.
Khoảng sáu cú nhảy vọt đã đưa tôi đến hiện trường, và ngay sau đó, tôi tiếp tục đuổi theo những tên quái vật đáng sợ đang truy đuổi người chiến binh bỏ chạy, nhưng lần này trong tay tôi là một thanh gươm dài và trong tim tôi là dòng máu sục sôi của một chiến binh. Một làn sương đỏ vây phủ trước mắt tôi và tôi cảm thấy đôi môi mình đang mỉm cười đáp lại trái tim mình với một nụ cười xưa cũ đã từng nở trong niềm vui chiến đấu.
Dù nhanh là thế, tôi đến nơi không sớm lắm, vì người chiến binh da xanh đã bị đuổi kịp khi anh ta chỉ vừa chạy được phân nửa quãng đường đến cánh rừng, và giờ đây anh ta đứng tựa lưng vào một tảng đá trong lúc bầy người thực vật đã tạm dừng lại, rú rít ầm ĩ quanh anh ta.
Vì chỉ có một con mắt độc nhất nằm giữa đầu, và vì lúc này cả bầy đều hướng về phía con mồi của mình, chúng không nhận ra tôi đang lặng lẽ tới gần. Tôi xông vào chúng với thanh gươm dài và có bốn tên ngã lăn ra chết trước khi biết tới sự xuất hiện của tôi.
Trong khoảnh khắc, chúng lui lại trước sự tàn sát khủng khiếp của tôi, và trong khoảnh khắc đó, người chiến binh da xanh đã nắm lấy cơ hội để lao tới cạnh tôi, quét những đường gươm tuyệt diệu mà tôi chưa bao giờ trông thấy trừ ở mỗi một người, hạ được tám đối thủ và chỉ dừng lại khi không còn kẻ nào sống sót trước mặt anh ta. Mũi gươm của anh ta xuyên qua thịt, xương và kim loại như thể những thứ đó chỉ là không khí.
Khi chúng tôi đang chiến đấu, xa xa bên trên đầu chúng tôi lại xuất hiện tiếng rú lạ lùng mà tôi đã nghe thấy trước đó. Nó thôi thúc bầy sinh vật tấn công các nạn nhân của chúng. Nó cứ cất lên lần này sang lần khác, nhưng chúng tôi đang quá bận bịu với những sinh vật mạnh mẽ và dữ tợn quanh mình để có thể đưa mắt tìm xem ai là tác giả của những tiếng rú kinh khủng đó.
Những cái đuôi to lớn giận dữ xoay quanh chúng tôi, những móng vuốt bén tựa dao cạo cắt đứt tay chân và thân thể chúng tôi. Một thứ nước dinh dính, sền sệt màu xanh lá, giống như chất nhờn trào ra từ một con sâu bị nghiền nát vấy đầy người chúng tôi từ đầu tới chân, vì mỗi nhát chém và đâm của hai thanh gươm lại khiến cái chất phọt ra từ vết thương của những tên người thực vật bắn tung toé vào chúng tôi. Đó chính là máu của chúng.
Có lần, tôi cảm thấy sức nặng kinh khủng của một tên quái vật đè xuống lưng mình. Khi bị những chiếc vuốt bén ngót cắm vào da thịt, tôi đã trải nghiệm một cảm giác kinh hoàng: những cặp môi ướt đang hút lấy dòng máu nóng từ những vết thương mà những cái vuốt vẫn còn bám chặt.
Lúc này, tôi đang phải giải quyết một tên dữ tợn đang cố vớ lấy cổ họng tôi từ phía trước trong khi hai tên khác đang dùng đuôi tấn công tôi một cách hung hăng.
Người chiến binh da xanh cũng đang buộc phải tự vệ cho bản thân mình, và vừa khi tôi cảm thấy cuộc chiến đấu không cân sức này chỉ kéo dài thêm vài giây phút nữa, anh ta chợt phát hiện ra tình thế bất lợi của tôi. Xé toạt vòng vây quanh mình, anh ta hạ tên đang tấn công sau lưng tôi bằng một đường gươm duy nhất. Nhờ đó, tôi đã đỡ vất vả hơn với hai tên còn lại.
Sau đó, chúng tôi đứng tựa lưng vào nhau bên cạnh tảng đá lớn. Thế là bọn quái vật không còn cơ hội để tấn công chúng tôi bằng những cú quật đuôi chết người được nữa. Do chúng tôi chống cự dễ dàng hơn khi chúng đứng trên mặt đất, chúng tôi đã giải quyết được khá nhiều số địch còn lại. Một lần nữa sự chú ý của chúng tôi lại hướng về tiếng rú trên đầu.
Tôi nhìn lên. Xa xa bên trên đầu chúng tôi, đứng trên một bệ đá nhỏ tự nhiên của vách núi, một hình dáng lạ lùng đang ra hiệu lệnh bằng những tiếng gào rú, đồng thời hắn vẫy một bàn tay theo hướng cửa sông như thể ra hiệu cho một kẻ nào đó, còn bàn tay kia chỉ về phía chúng tôi và khua khoắng.
Chỉ cần liếc mắt về hướng hắn đang nhìn, tôi biết ngay mục đích của hắn, đồng thời cũng thấy e sợ khi đã thấu hiểu tình hình. Bởi lẽ, tràn về từ khắp các hướng băng qua đồng cỏ, từ phía bìa rừng, và từ khoảng cách xa xôi của vùng bình nguyên bên kia sông, tôi có thể trông thấy cả trăm đoàn quân đầy những sinh vật nhảy nhót điên cuồng hệt như những tên mà chúng tôi đang đối phó và cả những quái vật lạ lùng mới đang phi với vận tốc rất nhanh, khi chạy thẳng, khi lại khom xuống chạy bằng cả bốn chân.
“Sẽ là một cái chết ra trò đấy.” Tôi nói với người đồng đội của mình. “Nhìn kìa!”
Khi liếc nhìn theo hướng tôi chỉ, anh ta mỉm cười.
“Ít nhất chúng ta có thể chết trong chiến đấu theo cách của những chiến binh vĩ đại, John Carter ạ.” Anh ta đáp.
Chúng tôi vừa kết liễu xong những đối thủ tại chỗ cuối cùng khi anh ta nói, và tôi quay lại, kinh ngạc khi nghe thấy tên gọi của mình.
Và kìa, trước đôi mắt sửng sốt của tôi, là con người vĩ đại nhất trong số những người da xanh sao Hỏa; vị lãnh tụ thông minh của họ, vị tướng mạnh mẽ nhất của họ, người bạn lớn và tốt bụng của tôi, Tars Tarkas, vua xứ Thark.