← Quay lại trang sách

Chương VII NỮ THẦN XINH ĐẸP

Trong một thoáng, tên cướp da đen và tôi bất động, nhìn vào mắt của nhau. Rồi một nụ cười dữ dằn nở trên đôi môi đẹp bên trên tôi. Một bàn tay đen bóng chậm chạp hiện ra từ gờ trên của boong tàu và cái họng lạnh lẽo, trống hoác của một khẩu súng hướng vào giữa trán tôi.

Cùng lúc đó, bàn tay còn lại của tôi tóm lấy cái cổ họng đen trong tầm tay với. Tiếng rít của tên cướp, “Chết này, tu sĩ khốn kiếp,” bị nghẹn giữa chừng trong tiếng thở phì phò do những ngón tay xiết chặt của tôi.

Trước khi hắn có thể bắn, tôi lôi hắn qua boong tàu và hắn buộc phải buông rơi khẩu súng để bám vào gờ boong tàu với cả hai tay.

Cú xiết cổ của tôi đã ngăn chặn một cách hiệu quả mọi tiếng kêu, thế là chúng tôi chiến đấu với nhau trong sự im lặng dữ dội. Hắn cố gỡ tay tôi, còn tôi thì lôi hắn đến cái chết.

Gương mặt hắn tím bầm, mắt hắn lồi ra. Rõ ràng, hắn sắp chết đến nơi trừ phi gỡ được những ngón tay thép đang đẩy sự sống ra khỏi hắn. Với một nỗ lực cuối cùng, hắn giật ngược thân hình về phía sau, đồng thời buông bàn tay đang nắm lấy gờ tàu để cào xé những ngón tay tôi hòng gỡ chúng ra khỏi cổ hắn.

Giây phút nhỏ nhoi đó là tất cả những gì tôi đang đợi. Với một cú lôi mạnh, tôi hất hắn khỏi boong tàu. Thân hình đang rơi của hắn khiến bàn tay đang nắm lỏng lẻo lấy sợi dây neo của tôi bị giằng ra và suýt nữa đã lôi tôi cùng với hắn rơi xuống mặt biển bên dưới.

Tuy nhiên, tôi không nới lỏng nắm tay của mình, vì tôi biết rằng chỉ một tiếng kêu của hắn sẽ báo động cho các đồng bọn hắn nhào ra báo thù.

Thay vì thế, tôi xiết chặt, xiết chặt, trong khi những cử động vùng vẫy của hắn khiến tôi ngày càng tuột xuống gần tới đầu của sợi dây neo.

Những cử động của hắn trở nên thưa dần, yếu dần cho tới khi chúng ngưng hẳn. Khi đó, tôi thả hắn ra, và ngay lập tức, hắn bị màn đen xa xôi bên dưới nuốt chửng.

Tôi lại trèo lên gờ boong tàu. Lần này tôi thành công với việc đưa mắt nhìn qua boong tàu, có thể xem xét cẩn thận những gì mà tôi có thể chạm trán ngay lập tức.

Vầng trăng thấp đã chìm xuống dưới chân trời, nhưng ánh sáng của vầng trăng cao đang tưới đẫm boong tàu, soi rõ hình dáng của sáu hoặc tám gã da đen đang nằm ngủ ngổn ngang.

Ngồi co mình cạnh chân của một khẩu súng liên thanh là một thiếu nữ da trắng, bị trói chặt. Đôi mắt nàng, biểu hiện một dự cảm khủng khiếp, lúc này dán chặt vào tôi khi tôi hiện ra trên gờ boong tàu.

Sự nhẹ nhõm không thể nói nên lời tràn ngập chúng khi chúng hướng tới viên ngọc bí ẩn được khảm vào giữa cái vòng đeo trán của tôi. Nàng không nói. Thay vì vậy, mắt nàng ra hiệu cho tôi phải cảnh giác với những thân hình đang nằm ngủ quanh nàng.

Tôi trèo vào boong không một tiếng động. Cô gái ra hiệu cho tôi tới gần. Khi tôi cúi thấp xuống, nàng thì thầm bảo tôi cởi trói cho nàng.

“Tôi có thể giúp anh,” nàng nói, “và anh sẽ cần đến mọi sự trợ giúp có sẵn khi chúng thức giấc.”

“Một số tên trong bọn sẽ thức dậy ở Korus.” Tôi mỉm cười đáp.

Nàng hiểu ý tôi, và sự ác độc trong nụ cười đáp lễ của nàng làm tôi hoảng hốt. Người ta không ngạc nhiên với sự ác độc ở một gương mặt xấu xí, nhưng nếu nó lại hiện ra ở một nữ thần mà từng đường nét đẹp đẽ đều tượng trưng cho tình yêu và cái đẹp, sự tương phản thật là kinh khủng.

Tôi nhanh chóng cởi trói cho nàng.

“Đưa cho tôi một khẩu súng.” Nàng thì thào. “Tôi có thể dùng nó để đối phó với những tên mà thanh gươm của anh không kịp làm cho im lặng.”

Tôi làm theo yêu cầu của nàng. Rồi tôi quay về với công việc đáng ghét đang chờ đợi tôi. Không có thời giờ cho những hối tiếc đẹp đẽ, hay cho một tinh thần thượng võ mà những tên quỷ độc ác này có thể không hề cảm kích mà cũng hề muốn đáp đền.

Tôi len lén tiếp cận tên gần nhất. Khi hắn thức, hắn đã trên hành trình tới đáy biển Korus. Tiếng thét của hắn khi hắn có ý thức trở lại mơ hồ vọng lên chúng tôi từ màn đen sâu thẳm bên dưới.

Tên thứ hai thức giấc khi tôi chạm vào hắn, và dù tôi thành công với việc ném hắn ra khỏi boong tàu, tiếng hét báo động của hắn đã khiến những tên còn lại bật dậy. Có tất cả năm tên.

Khi chúng ngồi lên, khẩu súng của cô gái nổ một phát ngắn đanh và một tên ngã xuống sàn tàu vĩnh viễn.

Những tên còn lại điên cuồng lao với những lưỡi gươm tuốt trần. Rõ ràng cô gái không dám bắn vì sợ làm tôi bị thương, nhưng tôi thấy nàng len lén chuồn tới bên sườn của bọn da đen. Rồi chúng lao vào tôi.

Trong vòng vài phút, tôi trải qua một trận chiến nóng bỏng nhất mà tôi từng biết. Những chỗ trống quá chật chội cho việc di động đôi chân. Chỉ có thể đứng tại chỗ để tấn công hoặc đón đỡ. Lúc đầu, tôi phòng thủ nhiều hơn là tấn công, nhưng sau đó tôi lợi dụng được sơ hở của một tên và hài lòng nhìn hắn gục xuống sàn tàu. Những đốm lửa toé ra khi lưỡi thép chạm vào lưỡi thép, và có tiếng đứt rạn kinh khủng buốt cả răng khi lưỡi gươm của tôi chẻ đôi một chiếc xương vai.

Lúc này còn ba tên đối mặt với tôi, nhưng cô gái đã đi tới một chỗ cho phép nàng giảm số lượng xuống ít nhất là một tên. Rồi mọi chuyện diễn ra với một tốc độ đáng kinh ngạc đến nỗi thậm chí đến bây giờ tôi vẫn gần như không thể hiểu nổi. Tất cả diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Cả ba lao vào tôi với mục đích ép tôi lùi lại vài bước và hất thân hình tôi qua lườn tàu xuống khoảng không gian trống rỗng bên dưới. Cùng một lúc, cô gái nổ súng và tay kiếm của tôi tiễn thêm hai tên nữa về chầu tiên tổ. Một tên nhận một viên đạn vào đầu. Một thanh gươm rơi khỏi tay một tên đối thủ và bắn khỏi sườn tàu ra ngoài. Mũi gươm của tôi ngập vào lồng ngực của tên thứ ba và ló ra khoảng ba bộ sau lưng hắn, hắn ngã xuống, kéo thanh gươm rời khỏi tay tôi.

Tay không vũ khí, lúc này tôi đối mặt với kẻ thù còn lại. Thanh gươm của hắn cũng đang nằm đâu đó trong lòng biển cách chúng tôi nhiều ngàn bộ bên dưới.

Hoàn cảnh mới dường như làm đối thủ của tôi hài lòng, vì một nụ cười khoái trá để lộ bộ răng sáng bóng của hắn khi hắn lao vào tôi với đôi tay không. Những cơ bắp to lớn cuồn cuộn dưới lớp da đen bóng của hắn cho phép hắn xem tôi là một con mồi dễ thanh toán, không đáng để hắn phải rút lưỡi dao găm ra.

Tôi để cho hắn gần như lao vào người tôi. Rồi tôi cúi người luồn qua đôi cánh tay của hắn, đồng thời bước sang bên phải. Trụ người trên chân trái, tôi tung một cú tay phải khủng khiếp vào quay hàm hắn, và, như một con bò mộng, hắn gục xuống.

Một tràng cười khẽ, trong như tiếng chuông bạc vang lên sau lưng tôi.

“Anh không phải là tu sĩ,” giọng ngọt ngào của cô gái, “dù anh có những lọn tóc vàng hay bộ áo giáp của Sator Throg. Trên khắp Barsoom này chưa bao giờ có ai từng chiến đấu như anh đã chiến đấu đêm nay. Anh là ai?”

“Tôi là John carter, hoàng tử trong gia tộc Tardos Mors, vua xứ Helium.”

Nàng ngần ngừ một lúc trước khi nói. Rồi nàng hỏi.

“Anh không phải là tu sĩ. Anh có phải là kẻ thù của họ không?”

“Tôi đã ở lãnh thổ của các tu sĩ một ngày rưỡi. Trong suốt thời gian này sự sống của tôi liên tục đặt dưới nguy cơ. Tôi đã bị quấy rối và ngược đãi. Những người đàn ông có vũ khí và lũ quái thú đã tấn công tôi. Trước đó, tôi không hề xích mích gì với các tu sĩ, nhưng cô có thể cho rằng giờ tôi rất yêu quí họ được không? Tôi đã nói xong.”

Nàng chăm chú nhìn tôi một lúc trước khi trả lời. Như thể nàng đang cố gắng đọc nội tâm tôi, xét đoán tính cách tôi và các tiêu chuẩn tác phong hiệp sĩ của tôi trong cái nhìn dài dằng dặc đó.

Hiển nhiên sự suy đoán làm nàng hài lòng.

“Tôi là Phaidor, con gái của Matai Shang - Hekkador linh thiêng của các Thánh sĩ; đức Giáo hoàng của các tu sĩ; Chủ nhân của Sự sống và Cái chết ở Barsoom; em trai của Issus; Hoàng tử của Sự sống Vĩnh hằng.”

Vào lúc ấy, tôi nhận thấy gã da đen mà tôi đấm gục đang bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại. Tôi lao tới cạnh hắn. Tôi tháo những dây đai của hắn ra và trói chặt hai tay của hắn ra sau lưng, sau đó trói chặt hai chân của hắn vào một cỗ súng nặng.

“Sao không làm theo cách đơn giản hơn?” Phaidor hỏi.

“Tôi không hiểu. Cách đơn giản hơn là gì?” Tôi đáp.

Nàng khẽ nhún đôi vai đáng yêu và đưa hai bàn tay ra dấu ném vật gì đó khỏi con tàu.

“Tôi không phải là kẻ sát nhân.” Tôi nói. “Tôi chỉ giết người để tự vệ.”

Nàng nhìn tôi chăm chú. Rồi nàng chau mày, lắc đầu. Nàng không thể hiểu.

Chà, ngay cả Dejah Thoris của tôi cũng đã không thể hiểu cách xử sự mà đối với nàng là một chính sách ngu xuẩn và nguy hiểm để đối đãi với kẻ thù. Ở sao Hỏa, không ai cầu xin và cũng không ai ban phát sự tha chết, và mỗi người chết có ý nghĩa rất nhiều đối với nguồn tài nguyên đang suy kiệt của cái hành tinh hấp hối này để phân bố cho những người còn sống sót.

Nhưng dường như có một sự khác biệt tế vi giữa cung cách mà cô gái này thể hiện trong khi ám chỉ việc kết liễu một kẻ thù và sự nuối tiếc dịu dàng của công chúa của lòng tôi đối với sự cần thiết nghiêm ngặt đòi hỏi phải tiến hành việc đó.

Tôi nghĩ rằng Phaidor tiếc cho cảm giác kích thích mà cảnh tượng đó có thể mang đến cho nàng hơn là việc quyết định để cho kẻ thù sống sẽ có nguy cơ đe dọa đối với chúng tôi.

Gã da đen lúc này đã hoàn toàn làm chủ các giác quan của hắn, và đang chăm chú nhìn chúng tôi từ chỗ hắn đang nằm. Hắn là một tay đẹp trai, chân tay săn chắc, có một gương mặt thông minh và những đường nét thanh nhã mà ngay đến bản thân Adonis [1] cũng phải ganh tị.

Con tàu không người lái đang chậm chạp băng qua thung lũng; nhưng giờ đây tôi nghĩ đã tới lúc phải nắm lấy tay lái và định hướng đường đi của nó. Tôi có thể đoán ra vị trí của thung lũng Dor bằng nhiều cách. Rõ ràng là nó nằm xa về hướng nam của đường xích đạo theo các chòm sao cho thấy, nhưng tôi không phải là một nhà thiên văn học sao Hỏa để có thể kết luận ngay như thế mà không có những sơ đồ và dụng cụ mà với tư cách là một sĩ quan không quân Helium, tôi đã từng tính toán vị trí của những con tàu mà tôi lái.

Việc thẳng tiến về phía bắc có thể nhanh chóng đưa tôi tới những phần dễ xác định hơn của hành tinh để xác định ngay phương hướng cho con tàu. Bên dưới tay tôi, con tàu đang lắc lư nhè nhẹ. Sau đó, cái nút điều khiển các tia đẩy đưa chúng tôi lao nhanh vào không trung. Với vận tốc tối đa, chúng tôi lao về phía bắc trong lúc đang bay lên cao dần, cao dần bên trên cái thung lũng tử thần kinh khủng.

Khi bay ngang qua lãnh thổ của bọn tu sĩ ở một độ cao chóng mặt, ánh chớp lóe của súng nổ xa xa bên dưới là nhân chứng lặng câm cho tính khốc liệt của trận chiến vẫn còn kéo dài dọc theo vùng biên giới ác ôn đó. Không một tiếng động nào của cuộc xung đột lọt tới tai chúng tôi, vì trong bầu khí quyển quá loãng này, không âm thanh nào có thể xâm nhập được. Chúng đã bị phân hóa trong bầu không khí loãng rất xa bên dưới.

Khí trời trở nên cực lạnh. Việc hít thở rất khó khăn. Phaidor, cô gái, và tên cướp da đen dán mắt vào tôi. Cuối cùng cô gái nói.

“Ở độ cao này, sự mất ý thức đến rất nhanh.” Nàng lặng lẽ nói. “Trừ phi anh đang mời Thần chết đến gặp chúng ta, tốt nhất anh nên hạ thấp xuống, và hạ nhanh.”

Giọng của nàng không có vẻ sợ hãi. Như thể ai đó bảo: “Tốt hơn anh nên mang theo dù. Trời sắp mưa đó.”

Tôi cho tàu hạ nhanh xuống một độ cao thấp hơn. Việc này cũng chẳng sớm cho lắm. Cô gái đã ngất đi.

Tên da đen cũng bất tỉnh, trong khi tôi vẫn còn tỉnh táo. Tôi cho rằng chỉ hoàn toàn nhờ vào ý chí. Trong tất cả mọi thứ trách nhiệm còn lại, đây là cái có khuynh hướng chịu đựng cao nhất.

Chúng tôi đang bay thấp dọc theo những ngọn đồi dưới chân dãy Otz. Trời tương đối ấm và có khá nhiều không khí cho buồng phổi của chúng tôi, vì thế tôi chẳng ngạc nhiên gì khi thấy tên da đen mở mắt ra, và một lát sau cô gái cũng vậy.

“Đúng là suýt chết.” Nàng nói.

“Dù vậy, nó đã dạy cho tôi hai điều.” Tôi đáp.

“Là gì?”

“Là ngay cả Phaidor, con gái của Chủ nhân của Sự sống và Cái chết, cũng có thể chết.” Tôi mỉm cười đáp.

“Chỉ có sự bất tử ở Issus.” Nàng đáp. “Và Issus chỉ dành nó cho nòi giống các tu sĩ. Do vậy, tôi bất tử.”

Tôi bắt gặp một nụ cười khẩy thoáng qua nét mặt của tên da đen khi hắn nghe mấy lời đó. Khi ấy tôi không hiểu vì sao hắn lại cười. Sau này, tôi sẽ hiểu, và cả nàng nữa, theo một cách thức cực kỳ khủng khiếp.

“Nếu điều thứ hai anh học được,” nàng nói tiếp, “đưa tới những suy diễn lầm lạc giống như điều đầu tiên, anh chẳng giàu có hơn gì về tri thức so với trước đó.”

“Điều thứ hai,” tôi đáp, “là anh bạn da den của chúng ta đây không đến từ vầng trăng thấp - anh ta đã sắp chết ở độ cao vài ngàn bộ bên trên Barsoom. Nếu chúng ta tiếp tục lên tới quãng cách năm ngàn dặm nằm giữa mặt trăng Thuria và hành tinh này, anh ta chỉ còn là một di thể của một con người.”

Phaidor nhìn tên da đen kinh ngạc.

“Nếu mi không ở Thuria, thì ở đâu?” Nàng hỏi.

Hắn nhún vai và quay mắt sang chỗ khác, nhưng không đáp.

Cô gái giậm đôi chân nhỏ nhắn một cách kiên quyết.

“Con gái của Matai Shang không quen với việc các câu hỏi của cô ta không được trả lời.” Nàng nói. “Một trong những nòi giống thấp hèn nên cảm thấy vinh hạnh khi thành viên của một chủng tộc thiêng liêng được sinh ra để kế tục đời sống vĩnh cửu rủ lòng hạ cố chú ý tới hắn ta.”

Một lần nữa gã da đen nở nụ cười xảo trá đầy hiểu biết.

“Xodar, Dator (hoàng tử) của chủng tộc Con Cả ở Barsoom chỉ quen với việc ra lệnh chứ không phải là nhận lệnh.” Tên cướp da đen đáp rồi quay sang tôi, “Anh định làm gì tôi?”

“Tôi định mang cả hai trở về Helium.” Tôi đáp. “Hai người sẽ không bị tổn hại gì. Các bạn sẽ thấy rằng người da đỏ xứ Helium là một chủng tộc tốt bụng và cao thượng, nhưng nếu họ nghe tôi, sẽ không còn có những cuộc hành hương tự nguyện xuống dòng sông Iss nữa, và niềm tin phi lý mà họ đã ấp ủ suốt bao nhiêu thời đại sẽ tan tác thành ngàn mảnh vụn.”

“Anh là người xứ Helium?” Hắn hỏi.

“Tôi là hoàng tử trong gia tộc Tardos Mors, vua xứ Helium,” tôi đáp, “nhưng tôi không phải là người Barsoom. Tôi là người của một thế giới khác.”

Xodar chăm chú nhìn tôi một lúc.

“Tôi có thể tin rằng anh không phải là người Barsoom.” Cuối cùng hắn nói. “Không ai trong thế giới này có thể thắng tám người Con Cả bằng tay không. Nhưng vì sao anh đeo bộ tóc vàng và chiếc vòng cẩn ngọc của một Thánh sĩ?” Hắn nhấn mạnh từ ‘thánh’ với sự mỉa mai.

“Tôi quên khuấy mất.” Tôi nói. “Chúng là chiến lợi phẩm.” Và tôi đưa tay gỡ những thứ cải trang khỏi đầu mình.

Khi gã da đen nhìn lên mái tóc đen cắt ngắn của tôi, mắt hắn mở to kinh ngạc. Rõ ràng hắn đã từng nhìn thấy cái đầu trọc tếu của một tu sĩ.

“Anh thật sự đến từ một thế giới khác.” Trong giọng của hắn có chút sợ hãi. “Với nước da của một tu sĩ, mái tóc đen của nòi giống Con Cả của Barsoom và các cơ bắp của một chục Dator, việc nếm mùi sức mạnh của anh không phải là một điều ô nhục, ngay cả đối với Xodar. Một điều mà anh ta không bao giờ có thể chịu đựng được nếu anh là một người Barsoom.” Hắn nói thêm.

“Anh đang đi quá xa rồi, anh bạn của tôi.” Tôi ngắt lời hắn. “Tôi đã biết tên anh là Xodar, nhưng ai là Con Cả của Barsoom, và Dator là gì, và tại sao, nếu anh bị một người Barsoom chế ngự, anh không thể chấp nhận được?”

“Con Cả của Barsoom,” hắn giải thích, “là chủng tộc da đen mà trong đó tôi là một Dator, hay như những người Barsoom cấp thấp thường gọi, một hoàng tử. Chủng tộc của tôi là chủng tộc lâu đời nhất trên hành tinh. Chủng tộc của tôi nảy sinh trực tiếp từ Cây Sự Sống từng mọc xum xuê ỏ giữa thung lũng Dor cách đây hai mươi ba triệu năm.

“Trong vô số thời đại, quả của loài cây này chịu đựng những thay đổi tiệm tiến của quá trình tiến hóa, chuyển qua nhiều cấp độ từ đời sống thực vật thực sự tới sự kết hợp giữa thực vật và động vật. Trong những giai đoạn đầu, quả của cây này chỉ có sức mạnh của các hoạt động cơ bắp độc lập, trong khi thân cây vẫn còn gắn liền vào cây bố mẹ. Sau đó có một bộ não phát triển trong quả, khiến trong lúc vẫn treo ở đó bởi những cái cuống dài, chúng suy nghĩ và di động như những cá thể.

“Rồi với sự phát triển của các nhận thức, đã có sự so sánh nảy sinh. Các phán quyết được đưa ra và so sánh, và từ đó lý trí và năng lực tư duy đã được sinh ra ở Barsoom.

“Nhiều thời đại trôi qua. Nhiều hình thức của sự sống đã ra đời và biến mất trên Cây Sự Sống, nhưng tất cả đều gắn liền với cây bố mẹ bằng những cái cuống dài ngắn khác nhau. Cuối cùng quả của Cây Sự Sống chứa đựng những người thực vật tí hon, giống như những người hiện nay chúng ta thấy với kích thước khổng lồ trong thung lũng Dor nhưng vẫn còn treo vào những cành nhánh của cây bởi những cái cuống mọc từ đầu của chúng.

“Những nụ chồi mà từ đó nở ra người thực vật tương tự như những quả hạch có đường kính khoảng một bộ; được chia ra bởi những vách ngăn đôi thành bốn phần. Trong một ngăn mọc ra người thực vật, ngăn thứ hai một con sâu mười sáu chân, ngăn thứ ba tổ tiên của loài khỉ đột trắng và ngăn thứ tư là người da đen sơ thủy của Barsoom.

“Khi nụ nở, người thực vật vẫn còn dính vào cuối cái cuống, nhưng ba phần kia rơi xuống đất, ở đó, nỗ lực tẩu thoát của chúng khiến chúng nhảy đi khắp các hướng.

“Cứ thế, thời gian trôi qua, toàn thể Barsoom phủ đầy những sinh vật này. Trong vô số thiên niên kỷ, chúng sống đời sống lâu dài của mình trong những cái vỏ cứng, nhảy và lăn khắp hành tinh rộng lớn; rơi xuống những con sông, những cái hồ và biển, tiếp tục trải ra trên khắp bề mặt của thế giới mới.

“Vô số triệu sinh vật đã chết trước khi người da đen đầu tiên phá vỡ những bức vách ngục tù thoát ra ánh sáng ban ngày. Bị thôi thúc bởi tính hiếu kỳ, anh ta phá vỡ những cái vỏ khác và sự sinh sôi nảy nở của loài người Barsoom đã bắt đầu.

“Dòng máu thuần chủng của người da đen đầu tiên này đã tồn tại không hề ô uế bởi sự pha tạp với những sinh vật khác chảy trong chủng tộc mà tôi là một thành viên; nhưng từ con sâu mười sáu chân, con khỉ đột trắng đầu tiên và người da đen lạc loài đã tạo thành mọi hình thức sự sống của động vật trên Barsoom.

“Dòng giống tu sĩ,” hắn cười nham hiểm khi nói tiếp, “chỉ là kết quả của nhiều thời đại tiến hóa từ loài khỉ đột trắng thuần chủng xa xưa. Họ ở một trình tự thấp hơn. Chỉ có một chủng tộc người chân chính và bất tử trên Barsoom. Đó là chủng tộc Con Cả.

“Cây Sự Sống đã chết, nhưng trước khi nó chết, người thực vật đã học được cách tách rời chúng ra khỏi cây và lang thang khắp bề mặt của Barsoom cùng với những con cháu khác của cặp Bố Mẹ đầu tiên.

“Hiện nay, tính chất lưỡng tính của chúng cho phép chúng tái tạo bản thân theo cách của loài thực vật thật sự, nhưng ngoài ra chúng đã tiến bộ rất ít trong suốt những thời kỳ tồn tại. Các hoạt động và sự di chuyển của chúng phần lớn theo bản năng và không được dẫn dắt bởi lý trí, vì bộ não của người thực vật chỉ lớn gấp ba đầu ngón tay út của anh. Chúng sống dựa vào cây cỏ và máu của các loài thú, và bộ não của chúng chỉ đủ lớn để điều khiển cho chúng di chuyển theo hướng có thức ăn, và để phiên dịch các cảm giác thực phẩm chuyển lên từ mắt và tai chúng. Chúng không có cảm giác tự bảo vệ bản thân, và do đó hoàn toàn không biết sợ khi đối mặt với nguy hiểm. Đó là lý do tại sao chúng là những đối thủ kinh khủng đến thế trong chiến đấu.”

Tôi tự hỏi tại sao gã da đen phải chịu đau đớn để thuyết trình dài dòng cho những kẻ thù về căn nguyên của sự sống ở Hỏa tinh. Đây dường như là một thời điểm không thích hợp một cách lạ lùng để một thành viên kiêu hãnh của một chủng tộc kiêu hãnh tỏ ra thoải mái trong một cuộc trò chuyện ngẫu nhiên với một kẻ cầm tù. Đặc biệt ở góc độ sự thật rằng hắn vẫn đang nằm và bị trói chặt trên boong tàu.

Chính tia mắt mơ hồ của hắn nhìn ra phía sau tôi trong một phần nhỏ của giây đã giải thích cho động cơ của hắn trong việc lôi kéo sự chú ý của tôi vào câu chuyện.

Hắn nằm hơi chếch về phía trước chỗ tôi đứng bên những đòn bẩy, và do đó, hắn đối diện với phần đuôi tàu khi đang nói với tôi. Chính vào cuối lời mô tả của hắn về người thực vật, tôi bắt gặp ánh mắt hắn chợt hướng vào cái gì đó ở sau lưng tôi.

Tôi cũng không bỏ sót tia nhìn thắng lợi rực lên trong đôi mắt đen của hắn trong khoảnh khắc.

Ở thời điểm trước đó, tôi đã giảm vận tốc, vì chúng tôi đã cách xa thung lũng Dor nhiều dặm và tôi cảm thấy tương đối an toàn.

Tôi liếc nhìn ra phía sau, và cái cảnh mà tôi thấy làm đông cứng niềm hy vọng tự do vừa mới hình thành đang xao động trong tôi.

Một con tàu chiến lớn không bật đèn đang lặng lẽ lao nhanh qua bóng tối, hiện ra khá gần phía sau lưng.