← Quay lại trang sách

Chương VI NHỮNG TÊN HẢI TẶC HỎA TINH

“Gì thế?” tôi hỏi cô gái.

Nàng chỉ lên bầu trời thay cho lời đáp.

Tôi nhìn lên. Trên đầu chúng tôi, bóng của những vật thể gì đó bay liệng khắp đó đây trên ngôi đền đài, cung điện và khu vườn.

Hầu như ngay lúc đó, những đốm sáng lóe lên từ các vật thể lạ đó. Có tiếng gầm của súng trường và rồi từ ngôi đền và tường thành cũng có ánh sáng và tiếng súng nổ đáp lại.

“Những tên hải tặc da đen của Barsoom đấy, hoàng tử ạ.” Thuvia nói.

Phi thuyền của bọn cướp liệng thành những vòng tròn lớn và hạ thấp dần xuống các lực lượng phòng vệ của các tu sĩ.

Chúng trút hết loạt đạn này sang loạt khác lên đầu các tên lính canh đền. Và từng loạt đạn bay rít qua làn không khí mỏng cũng hướng tới những chiếc máy bay ngông cuồng.

Khi những tên hải tặc đến gần mặt đất hơn, các tên lính nhà tu chạy từ các ngôi đền vào các khu vườn và cung điện. Bắt gặp quang cảnh đó qua một khoảng trống, một nhóm máy bay lao về hướng chúng tôi từ mọi phía.

Bọn tu sĩ bắn lên chúng qua những tấm chắn bảo vệ gắn chặt vào súng, nhưng một chiếc máy bay hung hăng đang từ từ đến gần. Đó là loại máy bay nhỏ nhất, thiết kế cho hai đến ba phi công. Có những chiếc to hơn, nhưng mấy chiếc đó bay ở độ cao lớn hơn để thả bom lên các ngôi đền.

Cuối cùng, với một cú bổ nhào có tính toán, rõ ràng để đáp lại một ám hiệu mệnh lệnh, những tên hải tặc trong khu vực của chúng tôi lượn xuống sát mặt đất ngay chính giữa những tên lính nhà tu.

Hầu như không chờ chiếc máy bay chạm đất, những sinh vật trên máy bay nhảy xuống giữa bọn tu sĩ với cơn cuồng nộ của lũ quỷ dữ. Chiến đấu thật ra trò! Chưa bao giờ tôi chứng kiến một trận đánh như vậy. Tôi đã nghĩ rằng những người Hỏa tinh da xanh là các chiến binh hung tàn nhất trong vũ trụ, nhưng sự liều mình đáng sợ của những tên hải tặc da đen khi tự ném mình vào kẻ thù của chúng đã xóa nhòa mọi thứ tôi từng thấy trước đó.

Dưới ánh sáng rực rỡ của hai vầng trăng sao Hỏa, toàn bộ cảnh tượng hiện ra mồn một. Những gã tu sĩ tóc vàng, da trắng chiến đấu với lòng can đảm tuyệt vọng trong cuộc chạm trán giáp lá cà với những kẻ thù da đen như gỗ mun của chúng.

Nơi này một nhóm chiến binh đang chà đạp lên thảm cỏ mịn màng lộng lẫy. Nơi kia lưỡi kiếm cong của một gã da đen vừa xuyên qua tim của một tu sĩ và cái xác bị hất vào chân của một pho tượng đẹp khắc từ một khối hồng ngọc. Xa xa, khoảng chục tu sĩ đang ép một tên hải tặc lẻ loi té ngửa lên một băng ghế bằng ngọc lục bảo, trên bề mặt óng ánh ngũ sắc của chiếc băng ghế có khảm một dấu hiệu Barsoom bằng những hạt kim cương.

Thuvia, ông bạn người Thark và tôi đứng sát bên chiến địa. Làn sóng thủy triều của trận chiến chưa lan tới chúng tôi, nhưng những chiến binh thỉnh thoảng lại nhào tới sát gần bên đến mức chúng tôi có thể phân biệt được họ.

Những tên hải tặc thu hút sự chú ý của tôi. Tôi đã từng nghe những lời đồn đại, chỉ thua các truyền thuyết chút xíu thôi, trong cuộc sống của tôi lúc trước ở Hỏa tinh. Nhưng tôi chưa bao giờ trông thấy họ, cũng chưa nói chuyện với một ai từng trông thấy họ.

Đại để họ được cho là cư ngụ trên vầng trăng thấp. Từ đó, thỉnh thoảng họ lại đáp xuống sao Hỏa. Họ thực hiện những hành vi tàn khốc nhất ở nơi nào họ tới, và khi lên đường, họ mang theo các thứ vũ khí, đạn dược và bắt những thiếu nữ làm tù binh. Lời đồn bảo rằng sau đó những nữ tù trẻ tuổi này sẽ được hiến tế cho một vị thần khủng khiếp nào đó trong một cuộc truy hoan mà kết thúc là việc ăn thịt các nạn nhân.

Tôi đã có một cơ hội tuyệt vời để quan sát kỹ họ, vì trận chiến thỉnh thoảng lại đưa tới gần tôi một người này hay kẻ khác. Họ là những người to lớn, có lẽ cao chừng sáu bộ hoặc hơn. Ngoại hình của họ gọn gàng và đẹp đẽ đến cực độ. Đôi mắt họ cân đối và to, dù khi nheo lại trông chúng có vẻ xảo quyệt. Các tròng đen thì đen cực kỳ, trong chừng mực tôi có thể xác định dưới ánh trăng, trong khi tròng trắng lại rất trắng và trong sáng. Cấu trúc thể chất của họ dường như rất giống với bọn tu sĩ, người da đỏ và chính tôi. Chỉ có màu da khiến cho họ trở nên khác biệt với chúng tôi. Màu da đó đen ánh như gỗ mun đánh bóng, và lạ lùng thay, lại làm tăng thêm thay vì giảm đi vẻ đẹp diệu kỳ của họ.

Nhưng nếu thân thể họ có tính siêu phàm đến thế, trái tim họ, rõ ràng là trái ngược hẳn. Chưa bao giờ tôi chứng kiến một sự khát máu tột cùng như những tên quỷ sứ từ bầu khí quyển bên ngoài này đã chứng tỏ trong trận chiến điên khùng với bọn tu sĩ.

Những chiếc máy bay nguy hiểm của họ nằm la liệt khắp khu vườn quanh chỗ chúng tôi. Bọn tu sĩ, vì lý do nào đó mà khi đó tôi không thể lý giải, lại không hề có nỗ lực nào để phá hủy chúng. Thỉnh thoảng, một chiến binh da đen lại lao ra khỏi một ngôi đền, mang theo một thiếu nữ trong vòng tay hắn. Hắn phóng thẳng tới máy bay của mình trong khi các đồng đội của hắn đang chiến đấu gần đó lao tới để che chở cho hắn rút lui.

Bọn tu sĩ ở mé đó cố gắng giải cứu cô gái, và trong một khoảnh khắc, cả hai bên bị cuốn vào cơn lốc xoáy của một bầy người đang thét gào, đâm chém lẫn nhau, như hiện thân của chính loài quỷ dữ.

Nhưng có vẻ như bọn hải tặc da đen luôn luôn thắng lợi, và cô gái, hoàn toàn không bị phương hại trong cuộc xung đột một cách kỳ diệu, được mang tới bóng tối bên ngoài và đưa lên boong của một chiếc máy bay cao tốc.

Những trận chiến tương tự như ở chỗ chúng tôi cũng có thể nghe thấy từ hai hướng trong phạm vi âm thanh có thể lan truyền tới, và Thuvia bảo tôi rằng các cuộc tấn công của bọn hải tặc thông thường xảy ra đồng thời trên khắp lãnh địa của bọn tu sĩ trên những sườn núi mé ngoài của dãy núi Otz cuộn tròn quanh thung lũng Dor giống như một dải ruy băng.

Khi cuộc chiến lùi xa khỏi vị trí chúng tôi trong một lúc, Thuvia quay sang tôi với một câu hỏi.

“Ồ, Hoàng tử, giờ thì chắc anh đã hiểu vì sao mà có tới một ngàn lính để canh gác lãnh địa của các Thánh sĩ suốt ngày đêm?

“Quang cảnh mà anh đang chứng kiến chỉ là sự lặp lại những gì tôi từng thấy diễn ra cả chục lần trong suốt mười lăm năm làm tù nhân ở đây. Từ rất xa xưa, những tên hải tặc da đen đã xem các Thánh sư là mồi ngon của chúng.

“Thế nhưng chúng chưa bao giờ đẩy các cuộc viễn chinh của mình tới một điểm mà người ta dễ dàng tin rằng chúng có đủ khả năng để thực hiện, đó là việc tiêu diệt nòi giống tu sĩ. Như thể chúng lợi dụng chủng tộc này để làm trò tiêu khiển, để thỏa mãn khát vọng chiến đấu bạo tàn, và để thu thuế bằng vũ khí, đạn và tù binh.”

“Vì sao bọn tu sĩ không nhảy tới tiêu hủy những chiếc máy bay này?” Tôi hỏi. “Điều đó sẽ sớm chấm dứt các cuộc tấn công, hay ít nhất những tên hải tặc da đen sẽ e sợ không dám làm liều nữa. Vì sao vậy, hãy nhìn xem họ hoàn toàn bỏ mặc không thèm canh giữ các chiếc máy bay, như thể chúng đang nằm an toàn trong những sân bay ngay ở quê nhà họ.”

“Các tu sĩ không dám. Cách đây lâu rồi, họ có thử làm một lần, nhưng đêm hôm sau, và trong suốt một tháng sau đó, cả ngàn chiếc máy bay chiến đấu lớn lượn vòng trên dãy núi Otz, trút xuống hàng tấn bom trên những ngôi đền, khu vườn và cung điện, cho tới khi mọi tu sĩ chưa chết buộc phải chạy trốn vào những hành lang dưới lòng đất.

“Các tu sĩ biết rằng họ sống sót chỉ là nhờ sự dung thứ của người da đen. Lần ấy họ đã suýt bị tiêu diệt và họ không dám làm liều lần nữa.”

Khi nàng dừng lời, cuộc xung đột nảy thêm một nhân tố mới. Nó đến từ một nguồn hoàn toàn bất ngờ với cả các tu sĩ lẫn bọn hải tặc. Những con sư tử mà chúng tôi thả ra trong vườn lúc đầu rõ ràng đã hoảng sợ vì tiếng ồn của trận đánh, tiếng reo hò của các chiến binh và tiếng nổ lớn của súng và bom.

Nhưng lúc này chúng hẳn đã nổi giận vì tiếng ồn ào liên tục và bị kích thích vì mùi của máu tươi, vì đột nhiên một thân hình to lớn lao ra từ một lùm cây thấp vào giữa đám người đang hỗn chiến. Con sư tử gầm lên khoái trá khi nó cảm thấy thịt ấm nằm dưới bộ móng vuốt dữ dằn của nó.

Tiếng gầm của nó như một dấu hiệu cho các con khác, cả đàn sư tử lao vào giữa những chiến binh. Trong khoảnh khắc, sự kinh hoàng ngự trị tất cả. Tu sĩ và hải tặc da đen cùng quay ra chống lại kẻ thù chung, vì những con sư tử không hề phân biệt ai là ai cả.

Những con quái thú hất ngã hàng trăm người chỉ bằng sức nặng của thân hình to lớn của chúng khi chúng lao vào đám người chen chúc. Phóng và vồ, chúng tàn sát những chiến binh với những bàn chân mạnh mẽ, rồi xé nát các nạn nhân bằng những cặp nanh khủng khiếp.

Quang cảnh rất kích động với sự kinh hoàng, nhưng đột nhiên tôi chợt nhận ra chúng tôi đang lãng phí thời gian để theo dõi cuộc xung đột mà thật ra chính là một thời cơ cho chúng tôi tẩu thoát.

Bọn tu sĩ đang bấn loạn với những sát thủ kinh hoàng của chúng đến mức việc tẩu thoát lúc này tương đối dễ hơn lúc nào hết. Tôi quay sang tìm kiếm một lối thoát băng qua những đám hỗn chiến này. Nếu có thể tới được các tường thành, chúng tôi có thể phát hiện ra rằng bọn hải tặc đã làm mỏng đi các lực lượng canh phòng và để ngỏ một con đường cho chúng tôi thoát ra thế giới bên ngoài.

Khi đôi mắt tôi đảo quanh khu vườn, hình ảnh hàng trăm chiếc máy bay nằm không ai canh gác quanh chúng tôi gợi ra một cách thoát thân vô cùng đơn giản. Vì sao tôi không nghĩ ra điều này từ trước nhỉ! Tôi quá quen với cấu tạo máy của mọi loại thủy phi cơ có mặt trên sao Hỏa. Suốt chín năm tôi đã bay và chiến đấu với lực lượng không quân của Helium. Tôi đã từng bay qua khoảng không trên một chiếc phi cơ tí hon một phi công và từng chỉ huy trận không chiến lớn nhất trên bầu không khí loãng của Hỏa tinh hấp hối.

Với tôi, suy nghĩ có nghĩa là hành động. Nắm lấy cánh tay Thuvia, tôi thì thầm bảo Tars Tarkas đi theo tôi. Chúng tôi nhanh chóng vọt tới một chiếc máy bay nhỏ nằm cách xa nhất từ chỗ các chiến binh đang chiến đấu. Trong thoáng chốc, chúng tôi đã ngồi trên boong tàu bé tí. Bàn tay tôi đặt lên đòn bẩy khởi động máy. Tôi nhấn ngón tay vào nút điều khiển tia đẩy, một phát minh kỳ diệu của người Hỏa tinh cho phép họ lái trong bầu không khí loãng những con tàu lớn đến nỗi so với chúng những chiếc Đrét-nốt của lực lượng hải quân trên trái đất chỉ là những chú lùn đáng thương.

Chiếc máy bay rung nhẹ nhưng nó không di chuyển. Rồi một tiếng thét cảnh báo vang lên điếc cả tai. Tôi quay lại và nhìn thấy khoảng chục tên hải tặc da đen đang chạy về phía chúng tôi. Chúng tôi đã bị phát giác. Với tiếng thét giận dữ lũ quỷ sứ lao vào chúng tôi. Tôi vẫn kiên quyết một cách điên cuồng khi tiếp tục ấn vào cái nút nhỏ sẽ đưa chúng tôi lao vào không trung, nhưng chiếc máy vẫn từ khước không chịu cất cánh. Rồi tôi chợt nghĩ ra lý do vì sao nó không bay.

Chúng tôi đã nhảy lên một phi cơ hai người lái. Bồn chứa tia đẩy của nó chỉ được nạp đủ năng lượng để nâng hai người ở tầm vóc trung bình. Trọng lượng lớn của ông bạn người Thark đã neo chúng tôi vào mặt đất.

Bọn da đen đã gần tới nơi. Không còn phút giây nào để đánh mất trong việc chần chừ hay nghi ngại.

Tôi ấn mạnh cái nút xuống rồi khóa nó lại. Rồi tôi cài đòn bẩy ở tốc độ cao và khi bọn da đen đang gào thét xông tới, tôi phóng ra khỏi boong tàu và rút lưỡi gươm dài ra đón tiếp cuộc tấn công.

Ngay lúc ấy, tiếng la hét của một cô gái vang lên sau lưng tôi, và trong giây kế tiếp, khi bọn da đen đã ngã gục dưới chân tôi, tôi nghe xa xa, mơ hồ trên đầu tôi giọng của Thuvia: “Hoàng tử của em, hoàng tử của em ơi, em thà ở lại và chết cùng…” Nhưng những lời tiếp theo bị nhòa đi trong tiếng ồn ào của những tên tấn công tôi.

Tôi biết rằng mưu mẹo của mình đã thành công và ít nhất tạm thời Thuvia và Tars Tarkas được an toàn, và phương tiện tẩu thoát là của họ.

Trong một lúc, dường như tôi không thể chống lại số quân đông đảo của đối thủ, nhưng rồi, giống như nhiều lần tôi đã từng đối mặt với mọi thứ lạ lùng đáng sợ của cái hành tinh của các chiến binh và quái vật này, tôi nhận thấy sức mạnh trái đất của tôi vượt trội hơn hẳn so với các đối thủ, và chúng không có gì ghê gớm lắm như cái vẻ bề ngoài.

Lưỡi gươm dệt một mạng lưới chết chóc quanh tôi. Vừa nãy, bọn da đen đã áp sát tôi với những thanh gươm ngắn, nhưng giờ chúng đã lùi ra, và sự kính trọng mà chúng đột nhiên học được đối với cánh tay cầm gươm của tôi thể hiện rõ trên từng gương mặt.

Tuy vậy, tôi biết chỉ vài phút nữa, chúng sẽ đè bẹp tôi với số lượng đông gấp bội. Tôi phải chết trước chúng. Tôi rùng mình với ý nghĩ đó. Chết tại cái chốn khủng khiếp này, trong khu vườn của lũ tu sĩ ác ôn, nơi lời trăn trối của tôi không thể nào tới được với Dejah Thoris, trong tay của bọn da đen vô danh.

Rồi tinh thần chiến đấu xưa cũ của tôi lại tái sinh. Dòng máu chiến đấu của nòi giống người dân Virginia sôi lên trong từng huyết mạch. Niềm khát máu dữ dằn và niềm vui chiến đấu dâng ngập trong tôi. Nụ cười chiến trận đã từng làm thất đảm hàng ngàn kẻ địch hé nở trên môi. Tôi đẩy lùi ý nghĩ về cái chết ra khỏi tâm trí và lao vào các đối thủ với cơn cuồng nộ đến nỗi tên nào thoát chết sẽ nhớ mãi về nó cho đến ngày hấp hối.

Tôi biết rằng sẽ có nhiều tên khác tới hỗ trợ cho bọn đang đối mặt với tôi, vì trong lúc đánh nhau tôi vẫn giữ cho tâm trí luôn hoạt động, tìm kiếm một cơ may tẩu thoát.

Nó đã đến từ một góc bất ngờ của bóng đêm đen phía sau lưng tôi.

Tôi vừa hạ gục một gã to lớn đã chiến đấu một cách tuyệt vọng với tôi, và bọn da đen lùi lại trong khoảnh khắc để lấy lại hơi thở. Chúng nhìn tôi giận dữ và hiểm độc, thế nhưng trong thái độ của chúng cũng có chút lòng tôn trọng.

“Tu sĩ, ngươi chiến đấu như một Dator.” Một tên nói. “Nhưng với mái tóc vàng và màu da trắng đáng ghét ngươi phải là một Thánh Sĩ ở Barsoom.”

“Ta không phải là tu sĩ.” Tôi đáp, và sắp giải thích rằng tôi đến từ một thế giới khác, nghĩ rằng với việc tạm đình chiến với những tên này cùng chúng chống lại bọn tu sĩ, tôi có thể tranh thủ được sự trợ giúp của chúng để giành lấy tự do. Nhưng ngay lúc ấy một vật nặng đập mạnh vào giữa vai tôi khiến tôi suýt té sấp lên mặt đất.

Khi tôi quay lại để đón tiếp kẻ thù mới này, một vật thể lướt qua vai tôi, đập vào giữa mặt của một trong những đối thủ của tôi, khiến hắn ngã lăn ra bất tỉnh trên bãi cỏ. Cùng lúc ấy, tôi nhìn thấy cái vật đã tấn công chúng tôi. Đó là cái mỏ neo của một tàu bay cỡ lớn, có lẽ là một tàu bay chở mười người.

Con tàu đang trôi chậm trên đầu chúng tôi, cách không tới năm mươi bộ. Ngay lập tức cơ hội tẩu thoát mà nó mang tới được tôi nắm lấy. Nó đang chậm chạp cất lên cao, và lúc này chiếc neo vượt khỏi bọn da đen và cách đầu chúng nhiều bộ.

Với một cú phóng bỏ chúng ở lại với những đôi mắt mở to kinh ngạc, tôi bay vọt qua đầu chúng. Cú phóng thứ hai đưa tôi lên đủ cao để vớ lấy chiếc mỏ neo đang được rút lên nhanh.

Nhưng tôi đã thành công, và tôi bám vào chiếc mỏ neo, được lôi đi qua những nhánh cao của cây cối trong vườn trong lúc những đối thủ cuối cùng của tôi la thét um sùm bên dưới.

Con tàu bay về hướng tây rồi ngoặt một cách tuyệt vời sang hướng nam. Ngay sau đó, tôi được mang theo ra khỏi đỉnh của những vách núi vàng, ra khỏi thung lũng Dor. Bên dưới, cách tôi sáu ngàn bộ, biển mất tích xứ Korus đang nằm lấp lánh dưới ánh trăng.

Tôi cẩn thận trèo lên một chỗ có thể ngồi vắt ngang qua hai ngạnh của chiếc mỏ neo. Tôi tự hỏi có khi nào con tàu không có người. Tôi hy vọng thế. Hoặc có thể nó thuộc về những người thân thiện, và đã tình cờ bay ngang gần như trong tầm tay của bọn hải tặc và bọn tu sĩ. Sự kiện nó rút lui khỏi chiến địa đã tô thêm màu hy vọng cho giả thuyết này.

Nhưng tôi quyết định phải biết rõ hơn, và thế là, với sự cảnh giác tối đa, tôi bắt đầu chậm chạp trèo lên sợi dây neo hướng tới boong tàu bên trên.

Tôi vừa đặt một tay lên thành con tàu thì một gương mặt đen dữ tợn ló ra hông boong tàu và một đôi mắt đầy căm ghét nhìn vào mắt tôi.