Chương XVI BỊ BẮT
Khi Carthoris, Xodar, Tars Tarkas và tôi đứng nhìn đăm đăm vào con tàu tuyệt diệu có một ý nghĩa lớn lao với tất cả chúng tôi, một con tàu thứ hai, rồi thứ ba, hiện ra trên những đỉnh đồi, lướt theo con tàu đầu tiên một cách nhẹ nhàng.
Lúc này, một phi đội tàu một người lái đang phóng ra từ boong trên của chiếc tàu gần nhất và chỉ một thoáng sau đã hạ cánh xuống mặt đất quanh chúng tôi.
Chúng tôi bị vây quanh bởi những thủy thủ vũ trang. Một viên sĩ quan bước tới để nói chuyện với chúng tôi. Ánh mắt anh ta chạm phải Carthoris. Với một tiếng kêu kinh ngạc vui mừng, anh ta lao tới trước, đặt tay lên vai thằng bé và gọi tên nó.
“Carthoris, hoàng tử của tôi.” Anh ta kêu lên. “Kaor! Kaor! Hor Vastus xin chào mừng con trai của Dejah Thoris, công chúa xứ Helium và của chồng nàng, John Carter. Ôi, hoàng tử của tôi, cậu đã đi đâu thế? Toàn thể Helium đã chìm đắm trong nỗi buồn đau. Những tai ương khủng khiếp đã rơi xuống quốc gia hùng mạnh của ông cố cậu từ cái ngày cậu rời khỏi chúng tôi.”
“Đừng buồn nữa, Hor Vastus tốt bụng của tôi.” Carthoris nói. “Vì tôi không chỉ quay lại một mình để làm vui lại trái tim của mẹ tôi và của những thần dân yêu quý của tôi, mà còn đưa về một người mà toàn cõi Barsoom đều yêu mến nhất - người chiến binh và người cứu tinh vĩ đại nhất của nó - John Carter, hoàng tử xứ Helium.”
Hor Vartus quay sang hướng Carthoris chỉ, và khi mắt anh ta nhìn thấy tôi, anh ta suýt chút đã quỵ xuống vì niềm vui quá bất ngờ.
“John Carter!” Anh ta kêu lên, rồi ánh mắt anh ta chợt hiện lên một vẻ khó xử. “Hoàng tử của tôi, ngài đã đi đâu…” Anh ta ngưng lời. Nhưng tôi biết câu hỏi mà môi anh ta không dám thốt ra. Anh bạn trung thành này không phải là người muốn buộc tôi phải đưa ra một lời thú nhận về cái sự thật khủng khiếp rằng tôi đã quay về từ đáy dòng sông bí ẩn Iss, từ biển mất tích Korus và thung lũng Dor.
“Chà, hoàng tử của tôi,” anh ta nói tiếp, như thể chẳng có ý nghĩ nào cắt ngang lời chào của mình, “ngài về là quá đủ rồi, và trước hết, xin để thanh gươm của Hor Vastus được vinh hạnh nằm dưới chân ngài.”
Nói xong mấy lời này, anh bạn trung thành tháo vỏ gươm ra và đặt gươm của mình xuống đất trước mặt tôi.
Nếu bạn biết về tập quán và tính cách của những người Hỏa tinh da đỏ, bạn sẽ thấy cảm kích cái ý nghĩa thâm sâu mà hành động giản đơn ấy chuyển đến cho tôi và cho tất cả những người đang chứng kiến. Nó nói lên rằng: “Gươm tôi, thân thể tôi, cuộc sống, linh hồn tôi là của ngài và ngài có thể tùy nghi đối đãi. Cho tới chết và sau khi chết tôi vẫn xem ngài là người kiểm soát mọi hành vi của tôi. Dù ngài đúng hay sai, gươm của ngài là chân lý duy nhất của tôi. Ai cất tay lên chống lại ngài phải trả lời cho lưỡi gươm của tôi.”
Đây là lời thề nguyện trung thành mà đôi khi những người chiến binh dâng tặng cho một vị vua có tính cách cao thượng và những hành vi hào hiệp khiến họ cảm kích tột cùng. Tôi chưa bao giờ thấy một lời thề như thế được dâng tặng cho một người ở địa vị thấp hơn. Chỉ có một cách đáp lại duy nhất. Tôi cúi xuống, nhặt thanh gươm trên mặt đất lên, đưa chuôi gươm lên môi tôi, và rồi, bước tới Hor Vastus, tôi tự tay trao thanh gươm lại cho anh ta.
“Hor Vastus,” tôi nói, đặt tay lên vai anh ta, “anh biết rõ nhất những thôi thúc của tim anh. Tôi không ngờ gì về việc tôi sẽ cần đến lưỡi gươm của anh, nhưng hãy chấp nhận lời bảo đảm danh dự của John Carter rằng anh ta sẽ không bao giờ yêu cầu anh phải rút lưỡi gươm đó ra trừ phi đó là vì sự thật, công lý và lẽ phải.”
“Thưa hoàng tử, tôi biết điều đó.” Anh ta đáp. “Ngay cả trước khi tôi ném thanh gươm yêu quý của tôi xuống chân ngài.”
Khi chúng tôi đang trao đổi, những máy bay cá nhân khác liên tục hạ cánh và cất cánh giữa mặt đất và chiếc chiến cơ, và lúc này một con tàu cỡ lớn từ bên trên đang đáp xuống gần chúng tôi. Có lẽ nó chở được khoảng mười người. Khi nó chạm đất, một sĩ quan phóng từ boong tàu xuống đất và tới chào Hor Vastus.
“Kantos Kan muốn nhóm người mà chúng ta vừa cứu thoát được đưa ngay lên boong tàu Xavarian.”
Khi tiến tới gần con tàu tôi nhìn quanh để tìm kiếm các thành viên trong đoàn và nhận ra Thuvia không có mặt ở đó. Sau khi hỏi mọi người, tôi biết rằng không ai thấy nàng kể từ lúc Carthoris quất cho ngựa của nàng chạy về phía dãy đồi, với hy vọng nó sẽ mang nàng tránh xa vòng nguy hiểm.
Ngay lập tức, Hor Vastus cử mười chiếc phi cơ trinh sát bay về nhiều hướng để tìm kiếm nàng. Kể từ lúc chúng tôi nhìn thấy nàng lần cuối đến giờ, nàng không thể đi xa. Những người còn lại trong nhóm chúng tôi bước lên boong của con tàu và một vài phút sau chúng tôi đã ở trên tàu Xavarian.
Người đầu tiên chào mừng tôi chính là Kantos Kan. Người bạn cũ của tôi đã lên tới chức vụ cao nhất trong lực lượng không quân của Helium, nhưng với tôi anh vẫn là một đồng đội dũng cảm đã cùng tôi chia sẻ trong một hầm ngục của bộ tộc Warhoon, trong những trận tử chiến của Trò chơi lớn, và sau đó là những hiểm nguy trong cuộc tìm kiếm Dejah Thoris trong thành phố thù địch của dân Zoganda.
Khi đó, tôi là một kẻ lang thang vô danh trên một hành tinh xa lạ và anh là một viên đại úy không quân bình thường. Ngày nay, anh chỉ huy toàn bộ lực lượng không quân của Helium, còn tôi là một hoàng tử trong gia tộc Tardos Mors, vua xứ Helium.
Anh không hỏi tôi rằng tôi đã ở đâu. Như Hor Vastus, anh cũng e ngại sự thật và không muốn là người soi mói. Anh biết rõ là điều này phải xảy ra vào một lúc nào đó, nhưng cho tới lúc đó, dường như anh chỉ cần hài lòng khi biết rằng tôi lại một lần nữa ở cạnh bên anh. Anh chào Carthoris và Tars Tarkas với vẻ vui sướng chân tình nhất, nhưng cũng không hỏi ông đã ở đâu. Hầu như anh không thể nhấc bàn tay khỏi người thằng bé.
“John Carter, anh không biết là người xứ Helium yêu con trai của anh đến thế nào đâu.” Anh nói với tôi. “Dường như toàn bộ tình yêu mến chúng tôi dành cho người cha cao quý và người mẹ đáng thương của cậu ấy đã tập trung vào cậu ấy. Khi biết cậu ấy bị mất tích, mười triệu người đã khóc.”
“Ý anh là sao, Kantos Kan, khi nói “người mẹ đáng thương”? Những từ này dường như mang một ý nghĩa xấu mà tôi không thể đo lường được.” Tôi hỏi nhỏ anh.
Anh kéo tôi ra một phía.
“Suốt một năm, kể từ khi Carthoris biến mất, Dejah Thoris đã đau buồn than khóc vì đứa con mình. Cú sốc nhiều năm trước, khi anh không quay lại từ nhà máy khí quyển, đã giảm nhẹ phần nào bởi các bổn phận làm mẹ, vì con anh nở vào ngay đêm đó.”
“Toàn thể Helium biết rằng khi đó nàng đau khổ khủng khiếp, vì toàn thể Helium đã cùng đau khổ với việc chồng nàng mất tích. Nhưng khi thằng bé cũng mất tích thì không còn lại gì nữa hết, và sau khi hết đợt tìm kiếm này tới đợt khác trở về với cùng một niềm tuyệt vọng, không tìm ra chút manh mối nào của nó, công chúa yêu mến của chúng tôi ngày càng ủ rủ, cho tới khi tất cả những ai nhìn thấy nàng đều cảm thấy rằng chỉ còn dăm bữa nửa tháng thôi là nàng sẽ ra đi để hội ngộ với những người nàng yêu thương ở thung lũng Dor.
“Cuối cùng, Mors Kajak, cha nàng, và Tardos Mors, ông nàng, đã chỉ huy hai đoàn tìm kiếm lên đường cách nay một tháng để dò từng phân đất ở miền bắc bán cầu của Barsoom. Suốt hai tuần nay không có tin tức gì từ họ, nhưng có những lời đồn rằng họ đã gặp phải một tai họa kinh khủng và tất cả đều chết hết.
“Vào lúc này Zat Arras lặp lại những lời nài nỉ kết hôn với nàng. Hắn đã luôn theo đuổi nàng kể từ lúc anh mất tích. Nàng ghét hắn và sợ hắn, nhưng khi cả ông và cha nàng đều đi khỏi, Zat Arras trở nên rất hùng mạnh, vì hắn vẫn còn là Jed xứ Zoganda, anh còn nhớ Tardos Mors đã bổ nhiệm hắn vào chức vụ đó khi anh từ chối chứ?
“Hắn có một cuộc gặp bí mật với nàng cách đây sáu ngày. Không ai biết chuyện gì xảy ra, nhưng ngày hôm sau Dejah Thoris biến mất, một chục cận vệ và người hầu của nàng cũng đi theo nàng, kể cả cô gái da xanh Sola con gái của Tars Tarkas, anh nhớ chứ. Họ không để lại lời nào về dự tính của mình. Nhưng luôn là như vậy với những ai thực hiện cuộc hành hương tự nguyện mà từ đó không ai quay lại. Chúng tôi không thể nghĩ ra gì hơn ngoài việc Dejah đã đi xuống đáy sông Iss băng giá và những người hầu trung thành của nàng đã cùng đi với nàng.
“Zat Arras đang ở Helium lúc nàng biến mất. Hắn chỉ huy đoàn tàu này và đã đi tìm nàng từ hôm đó. Chúng tôi không tìm ra dấu vết gì của nàng, và tôi e rằng nó sẽ là một cuộc tìm kiếm vô vọng.”
Khi chúng tôi trò chuyện, những chiếc phi cơ trinh sát của Hor Vastus đang quay về tàu Xavarian. Tuy nhiên, không người nào tìm ra dấu vết của Thuvia. Tôi đã rất buồn rầu với những tin tức về sự mất tích của Dejah Thoris, giờ đây lại cộng thêm gánh nặng lo âu cho số phận của cô gái mà tôi tin chắc phải là con của một gia đình quý tộc nào đó mà tôi đã dự định sẽ đưa nàng về với họ.
Tôi vừa định bảo Kantos Kan tiến hành một cuộc tìm kiếm tung tích nàng kỹ càng hơn thì một chiếc phi cơ nhỏ từ con tàu mẹ bay tới tàu Xavarian với một sĩ quan mang theo một thông điệp của Arras gửi cho anh ta.
Bạn tôi đọc lá thư rồi quay sang tôi.
“Zat Arras lệnh cho tôi đưa “các tù nhân” đến gặp hắn. Không thể làm gì khác được. Hắn là người có chức vụ cao nhất ở Helium. Thế nhưng nếu có tinh thần hiệp sĩ và biết giữ lễ độ, lẽ ra hắn nên tới đây để chào vị cứu tinh của Barsoom với những vinh dự thuộc về người.”
“Bạn tôi à,” tôi nói, mỉm cười, “anh biết rất rõ là Zat Arras có đủ lý do để ghét tôi. Không có gì làm cho hắn vui hơn là hạ nhục tôi và giết tôi. Bây giờ, hắn có cớ khá tốt rồi, chúng ta hãy đến xem hắn có đủ can đảm để lợi dụng nó không nào.”
Carthoris, Tars Tarkas, Xodar và tôi cùng bước vào con tàu nhỏ với Kantos Kan và tên sĩ quan của Zat Arras, và chỉ một thoáng sau chúng tôi đã bước xuống boong tàu của Zat Arras.
Khi chúng tôi tiến tới gần, trên mặt của gã phó vương xứ Zoganda không có một dấu hiệu đón chào hay tỏ ra thân thiện nào. Thậm chí hắn cũng không thèm thốt một lời vui vẻ với Carthoris. Thái độ của hắn lạnh lùng, ngạo mạn và không thỏa hiệp.
“Kaor, Zat Arras.” Tôi chào hắn nhưng hắn không đáp lại.
“Sao không tước vũ khí của các tù nhân?” Hắn hỏi Kantos Kan.
“Họ không phải là tù nhân, Zat Arras.” Bạn tôi đáp. “Hai người trong bọn thuộc những gia tộc cao quý nhất ở Helium. Tars Tarkas, vua xứ Thark, là đồng minh yêu quý nhất của Tardos Mors. Còn người kia là bạn và đồng đội của hoàng tử xứ Helium. Với tôi, biết thế là đã đủ rồi.”
"Tuy nhiên nó chưa đủ đối với ta.” Zat Arras bắt bẻ. “Ta nghe nhiều điều về những người đã hành hương hơn là tên của họ. Ông đã ở đâu, John Carter?”
“Ta vừa trở về từ thung lũng Dor và vùng đất của chủng tộc Con Cả, Zat Arras.”
“A!” Hắn kêu lên với sự hân hoan rõ rệt. “Ông không chối điều đó? Ông đã trở về từ đáy dòng sông Iss?”
“Ta đã quay về từ vùng đất của niềm hy vọng lầm lạc, từ một thung lũng của sự hành hạ và cái chết. Ta đã trốn thoát cùng các đồng đội khỏi bàn tay tàn ác của những kẻ hung bạo lừa dối. Ta đã quay về với Barsoom mà ta đã cứu thoát khỏi một cái chết không đau đớn để cứu nó một lần nữa, nhưng lần này là khỏi một cái chết dưới hình thức đáng sợ nhất của nó.”
“Im ngay, đồ báng bổ!” Zat Arras hét lên. “Đừng hòng giữ được cái xác hèn nhát của ngươi bằng cách bịa đặt những lời dối trá khủng khiếp đối với…” Hắn không nói thêm được. Không ai có thể gọi John Carter là một tên “hèn nhát” và “dối trá” một cách dễ dàng, và lẽ ra Zat Arras nên biết điều đó. Trước khi một bàn tay nào có thể giơ lên để ngăn tôi, tôi đã ở bên cạnh hắn và một tay nắm chặt cổ họng hắn.
“Dù ta về từ thiên đàng hay địa ngục, Zat Arras, ngươi sẽ thấy rằng ta vẫn là một John Carter như cũ. Chưa có ai gọi ta với những cái tên như thế có thể sống sót mà không nói lời xin lỗi.” Với câu nói đó, tôi đẩy hắn ngửa ra trên gối tôi và xiết chặt nắm tay trên cổ họng hắn.
“Tóm lấy nó!” Zat Arras kêu lên. Một tá sĩ quan lao tới để hỗ trợ hắn.
Kantos Kan đến gần, nói nhỏ với tôi.
“Hãy dừng lại đi, tôi xin anh. Chuyện này sẽ dính tới tất cả chúng tôi. Vì tôi không thể nhìn những người này tấn công anh mà không trợ giúp anh. Những sĩ quan và binh sĩ của tôi sẽ tới và lúc đó chúng ta sẽ có một cuộc binh biến có thể đưa tới một cuộc cách mạng. Vì Tardos Mors và Helium, hãy dừng lại.”
Nghe những lời này, tôi thả Zat Arras ra, và, quay lưng về phía hắn, tôi bước tới lườn tàu.
“Đi, Kantos Kan.” Tôi nói. “Hoàng tử xứ Helium sẽ quay về Xavarian.”
Không có ai cản trở tôi. Zat Arras đứng trắng bệch và run rẩy giữa những viên sĩ quan của hắn. Một số trong bọn nhìn hắn với sự khinh bỉ và kéo về phía tôi, trong khi một người, đã phục vụ và tin cậy Tardos Mors từ lâu, nói khẽ với tôi khi tôi bước ngang qua anh ta:
“Ông có thể tính huy hiệu của tôi trong số các chiến binh của ông, John Carter.”
Tôi cám ơn và đi tiếp. Chúng tôi lặng lẽ lên tàu, và một lúc sau lại bước lên boong tàu Xavarian. Mười lăm phút sau, từ chiếc mẫu hạm có lệnh cho chúng tôi thẳng tiến về Helium.
Hành trình về đó của chúng tôi không êm ả. Carthoris và tôi chìm vào những ý nghĩ ảm đạm. Kantos Kan buồn bã khi lường trước những tai ương sẽ ập xuống Helium nếu Zat Arras cố làm theo tiền lệ xa xưa để ấn định một cái chết kinh khủng cho những người thoát ra từ thung lũng Dor. Tars Tarkas thì đau khổ vì con gái thất lạc. Mỗi mình Xodar là vô tư lự - một kẻ lánh nạn và sống ngoài vòng cương tỏa, ở Helium anh cũng chẳng gặp điều gì tệ hại hơn ở bất kỳ nơi nào khác.
“Hãy hy vọng rằng ít ra chúng ta cũng có thể ra đi với máu đỏ nhuộm trên lưỡi gươm của chúng ta.” Anh nói. Đó là một ước vọng giản đơn và có khả năng thực hiện nhất.
Tôi nghĩ rằng tôi có thể gây chia rẻ nội bộ trong những sĩ quan của tàu Xavarian trước khi chúng tôi tới Helium. Có những người luôn tập hợp quanh Carthoris và bản thân tôi bất cứ lúc nào cơ hội cho phép, và có một số tương đương lánh xa chúng tôi. Họ đối đãi với chúng tôi nhã nhặn hết mực, nhưng rõ ràng bị ràng buộc bởi sự mê tín vào truyền thuyết về thung lũng Dor, sông Iss và biển Korus. Tôi không thể trách họ, vì tôi biết một tín điều, cho dù nó có lố lăng đến đâu, vẫn có thể tác động mạnh mẽ đến những người thông minh ở nhiều mặt khác.
Với việc trở về từ Dor, chúng tôi đã có một hành vi phạm thượng. Với việc kể lại những cuộc mạo hiểm ở đó và nói lên những sự thật đúng như chúng hiện hữu, chúng tôi đã xúc phạm tới niềm tin của cha ông họ. Chúng tôi là những người báng bổ thần linh, những tên dị giáo dối trá. Tôi cho là ngay cả những người vẫn còn gắn bó với chúng tôi vì tình cảm cá nhân và lòng trung thành cũng nghĩ như vậy khi đối diện với thực tế rằng trong lòng họ đã đặt dấu hỏi về sự trung thực của chúng tôi. Khó mà chấp nhận một niềm tin mới, bất kể nó hứa hẹn đến đâu. Và việc từ bỏ một niềm tin xưa cũ như là một sự lầm lạc mà không đưa ra được cái gì thay thế nó thật sự là một điều khó mà yêu cầu đối với bất cứ một ai.
Kantos Kan không thắc mắc gì về những kinh nghiệm giữa chúng tôi với bọn tu sĩ và Con Cả.
“Tôi liều mạng ở đây và sau này với sự tán thành các anh là đủ rồi, đừng yêu cầu tôi phạm thêm tội lỗi bằng cách nghe điều mà tôi đã luôn được dạy rằng đó là dị giáo tột bậc.”
Tôi biết rằng sớm muộn gì cũng phải đến lúc các bằng hữu và kẻ thù của chúng tôi buộc phải công khai việc họ đứng về phía nào. Khi chúng tôi tới Helium, chắc chắn phải có một sự giải thích, và nếu Tarsdos Mors không quay về, tôi e rằng sự thù địch của Zat Arras sẽ ập xuống chúng tôi, vì hắn đại diện cho chính quyền Helium. Chống lại hắn cũng có nghĩa là phản quốc. Đại đa số các binh sĩ chắc chắn sẽ đi theo sự chỉ huy của các sĩ quan, và tôi biết rằng nhiều người có quyền thế nhất trong cả lục quân và không quân sẽ trung thành với John Carter, dù dưới lốt của thần linh, con người hay quỷ sứ.
Mặt khác, đại đa số dân chúng chắc hẳn sẽ yêu cầu chúng tôi phải đền tội cho sự phạm thượng. Viễn cảnh có vẻ u ám dù tôi nhìn nó từ bất kỳ góc độ nào, nhưng tâm trí tôi bị giằng xé đau đớn với ý nghĩ về Dejah Thoris đến nỗi lúc này tôi chợt nhận ra rằng tôi đã mang đến cho Helium một cảnh ngộ khó khăn nhưng đã không chú ý tới điều này vào thời điểm đó.
Trước mặt tôi, dù ngày hay đêm, luôn có một cơn ác mộng khủng khiếp với những cảnh tượng mà tôi biết rằng công chúa của tôi có thể đang trải qua lúc đó - bọn người thực vật kinh dị, bọn khỉ đột trắng dữ dằn. Nhiều lần tôi đã đưa tay bưng lấy mặt, cố gắng dập tắt những suy nghĩ đáng sợ trong đầu một cách vô vọng.
Khoảng cuối buổi sáng chúng tôi bay tới bên trên tòa tháp cao một dặm màu tím đánh dấu cho thành phố lớn của Helium. Khi tàu hạ xuống thấp trong những vòng lượn lớn, hướng tới những quân cảng, chúng tôi có thể nhìn thấy rất đông người tràn ngập cả những đường phố bên dưới. Helium đã được thông báo bằng sóng điện từ về cuộc trở về của chúng tôi.
Từ boong tàu Xavarian, bốn người chúng tôi, Carthoris, Tars Tarkas, Xodar và tôi, được chuyển sang một con tàu nhỏ hơn để chở tới những khu nhà trong nội vi đền Thưởng Phạt. Chính ở đây, công lý Hỏa tinh sẽ được ban phát cho những thiện nhân và ác nhân. Ở đây, người hùng sẽ được tặng thưởng huân chương. Ở đây, kẻ phạm tội bị kết án. Từ sân đáp máy bay trên mái, chúng tôi được đưa vào đền, vì thế chúng tôi không đi ngang qua dân chúng theo tập quán. Trước đây, tôi luôn luôn nhìn thấy những tù nhân đáng lưu ý, hay những kẻ lang thang lỗi lạc quay về, đi từ cổng Hoàng cung đến đền Thưởng Phạt theo đại lộ Tiền Nhân rộng lớn, qua những đám đông quần chúng đang reo hò hay nguyền rủa.
Tôi biết Zat Arras không dám tin vào những người ở gần chúng tôi, vì hắn sợ rằng tình yêu dành cho Carthoris và tôi sẽ bùng lên thành một cuộc biểu tình quét sạch những nỗi kinh sợ mê tín của họ đối với tội lỗi mà chúng tôi sắp bị trừng trị. Tôi chỉ có thể đoán về những dự định của hắn, nhưng rõ ràng, chúng là những điều không tốt chút nào, vì thực tế, chỉ có những nô bộc được tin cậy nhất của hắn hộ tống chúng tôi từ chỗ con tàu đến đền Thưởng Phạt.
Chúng tôi được đưa vào một gian phòng ở cánh phía nam của đền, nhìn ra đại lộ Tiền Nhân. Chúng tôi có thể nhìn thấy cổng Hoàng cung, cách đó năm dặm, ở cuối con đường lớn. Quần chúng trong sân đền và trên đường phố cách chỗ chúng tôi một dặm đang đứng san sát bên nhau. Họ rất trật tự - không có một lời nhạo báng, cũng chẳng có một tiếng hoan hô, và khi họ nhìn thấy chúng tôi ở cửa sổ bên trên, nhiều người đã đưa cánh tay che lấy mặt và khóc.
Vào xế chiều, có một thông điệp từ Zat Arras báo chúng tôi rằng chúng tôi sẽ được xét xử bởi một nhóm quý tộc công minh trong tòa đại sảnh của đền vào zode [2] thứ nhất ngày hôm sau, hay vào khoảng 8:40 AM theo giờ trái đất.