← Quay lại trang sách

Chương XVII ÁN TỬ HÌNH

Sáng hôm sau, trước thời gian đã ấn định một chút, một toán sĩ quan của Zat Arras xuất hiện để áp giải chúng tôi tới tòa đại sảnh của đền.

Chúng tôi đi thành từng cặp vào phòng và đi xuống lối đi Hy Vọng, như tên gọi của nó, tới bục diễn đàn ở giữa sảnh đường. Đi trước và sau chúng tôi là những lính canh có vũ trang, trong lúc đó ba hàng lính Zoganda đứng dọc theo ba hướng của lối đi giữa, từ cửa vào cho tới diễn đàn.

Khi chúng tôi tới chỗ hàng người, tôi nhìn thấy những thẩm phán. Theo phong tục ở Barsoom, có cả thảy 31 người, được chọn bằng cách rút thăm trong số những người thuộc tầng lớp quý tộc, vì những bị cáo đều là quý tộc. Nhưng với sự ngạc nhiên, tôi không nhìn thấy một gương mặt nào quen thuộc trong số họ. Thực ra, tất cả đều là người Zoganda, và chính tôi là người khiến cho Zoganda mang món nợ thất bại trong tay của các bộ tộc da xanh và thân phận chư hầu đối với Helium của nó. Ở đây ít có khả năng công bằng đối với John Carter, hay con trai anh ta, hay với người chiến binh Thark vĩ đại, người đã chỉ huy những chiến binh bộ tộc dã man đã giày xéo những đại lộ rộng lớn của Zoganda, cướp bóc, đốt phá và giết chóc.

Quanh chúng tôi, khán đài tròn rộng lớn đã chứa đầy người. Tất cả mọi tầng lớp đều có người đại diện, mọi lứa tuổi, và cả hai giới tính. Khi chúng tôi đi vào sảnh đường, tiếng trò chuyện thì thào khe khẽ ngưng lại cho tới khi chúng tôi dừng lại trước bục diễn đàn, hay còn gọi là ngai Công Lý, sự im lặng chết chóc bao trùm cả mười ngàn khán giả.

Các quan tòa ngồi thành một vòng tròn lớn quanh chu vi của bục diễn đàn hình tròn. Chúng tôi được đưa tới chỗ ngồi, quay lưng về phía một bục nhỏ ngay giữa trung tâm của cái bục lớn. Do vậy, chúng tôi ngồi đối diện với các thẩm phán và cử tọa. Mỗi bị cáo sẽ đứng lên bục nhỏ khi tới lượt của mình.

Zat Arras ngồi trên chiếc ghế bằng vàng của chủ tọa phiên tòa. Khi chúng tôi đã ngồi xuống và những tên lính gác lui lại chân của cầu thang dẫn lên bục diễn đàn, hắn đứng lên và gọi tên tôi.

“John Carter, hãy lên chỗ của ông trên bệ Sự Thật để được phán xét một cách công minh theo các hành động của ông và để biết sự tưởng thưởng mà ông gặt hái được từ đó.”

Rồi quay sang cử tọa, hắn thuật lại những hành vi mà dựa vào đó việc thưởng phạt tôi sẽ được quyết định.

“Hỡi các thẩm phán và dân chúng Helium,” hắn nói, “các vị có biết rằng John Carter, có thời là Hoàng tử xứ Helium, tự nhận rằng y đã trở về từ thung lũng Dor và thậm chí từ chính đền Issus. Rằng, với sự có mặt của nhiều người Helium, y đã phỉ báng dòng sông thiêng Iss, thung lũng Dor, biển mất tích Korus, các Thánh sư và ngay cả Issus, Nữ thần của Cái chết và Sự sống vĩnh cửu. Và các vị sẽ biết thêm với sự chứng kiến bằng chính mắt mình khi y đứng trên bệ Sự Thật để tuyên bố rằng y thật sự đã quay về từ những thánh thất đó, đối mặt với phong tục cổ xưa của chúng ta và xâm phạm sự thiêng liêng của tôn giáo cổ xưa của chúng ta.

“Y, kẻ đã từng chết một lần không thể sống lại lần nữa. Y, kẻ đã nỗ lực làm điều đó phải bị làm cho chết đi mãi mãi. Hỡi các thẩm phán, bổn phận của các vị đặt ngay trước mặt các vị - không thể chứng thực sự vi phạm là trái với sự thật ở đây. Hình phạt nào sẽ được ban cho John Carter theo những hành vi mà y đã thực hiện?”

“Tử hình!” Một trong các quan tòa kêu lên.

Rồi một người trong số cử tọa đứng lên, giơ cao tay, la lớn: “Công lý! Công lý! Công lý!” Đó là Kantos Kan, và khi mọi cặp mắt quay sang anh, anh phóng qua hàng lính Zoganda và nhảy lên bục diễn đàn.

“Đây là kiểu phán xử nào vậy?” Anh hét vào mặt Zat Arras. “Chưa ai nghe thấy một lời bào chữa, và ông ta cũng không có một cơ hội nào để kêu gọi những người khác đại diện cho mình. Nhân danh dân chúng Helium, tôi yêu cầu sự đối đãi công bằng và vô tư đối với hoàng tử xứ Helium.”

Khi đó, một tiếng la hét lớn nổi lên từ các cử tọa: “Công lý! Công lý! Công lý!” Và Zat Arras không dám từ khước họ.

“Vậy thì, hãy nói đi,” hắn gầm gừ, quay sang tôi. “nhưng đừng phỉ báng chống lại những điều thiêng liêng ở Barsoom.”

“Hỡi dân chúng Helium,” tôi kêu lên, quay về phía cử tọa, và nói qua đầu của các thẩm phán, “làm sao John Carter có thể mong chờ công lý từ những người Zoganda? Anh ta không thể có và cũng không thể yêu cầu nó. Anh ta muốn nói về vụ việc của mình với những người dân Helium, và không cầu xin sự thương hại của bất kỳ ai. Giờ đây anh ta nói không phải để cho mình mà chính là cho các vị. Cho vợ và con gái của các vị, và cho những người vợ và con gái chưa ra đời. Để cứu họ thoát khỏi những sự sỉ nhục tàn bạo không thể tưởng tượng mà tôi đã nhìn thấy trút lên những người phụ nữ xinh đẹp của Barsoom ở cái nơi mà người ta gọi là đền Issus. Để cứu họ thoát khỏi sự hút máu của bọn người thực vật hút máu, thoát khỏi những cặp nanh của bọn khỉ đột trắng, và thoát khỏi sự tàn ác dâm ô của các Thánh sư, thoát khỏi tất cả những điều mà dòng sông Iss chết chóc lạnh lẽo đã chở họ tới từ quê nhà của tình yêu, sự sống và hạnh phúc.

“Không một ai ngồi đây mà không biết lai lịch của John Carter. Bằng cách nào anh ta đã đến giữa các vị từ một thế giới khác và đi lên từ địa vị một tù nhân của người da xanh, trải qua hành hạ và ngược đãi, đạt tới một vị trí cao trong số những vị trí cao nhất ở Barsoom. Các vị cũng chưa bao giờ biết một John Carter nói dối vì bản thân mình, hoặc nói điều gì có thể tổn hại tới dân chúng ở Barsoom, hay chê bai tôn giáo lạ mà anh ta vẫn tôn trọng dù không hiểu.

“Không có ai ở đây, hay bất kỳ nơi nào khác trên Barsoom không mang món nợ cuộc sống của mình với một hành động duy nhất của tôi, trong đó tôi đã hy sinh bản thân và niềm hạnh phúc của Công chúa của tôi để các vị có thể sống còn. Và vì thế, hỡi dân chúng Helium, tôi nghĩ rằng tôi có quyền yêu cầu rằng tôi sẽ được lắng nghe, được tin tưởng và rằng các vị hãy để cho tôi phục vụ và cứu các vị khỏi sự lầm lạc về Dor và Issus giống như tôi đã cứu các vị thoát khỏi cái chết thật sự ngày hôm đó.

“Chính với các vị, người dân Helium mà giờ đây tôi đang nói. Khi tôi nói xong, cứ để cho người Zoganda muốn làm gì tôi thì làm. Zat Arras đã tước đi thanh gươm của tôi, vì thế người Zoganda không còn sợ tôi. Các vị có nghe không?”

“Nói đi, John Carter, hoàng tử xứ Helium.” Một nhà quý tộc lớn từ phía cử tọa hét to, và nhiều người hưởng ứng sự cho phép của ông ta, cho tới khi cả tòa nhà rung chuyển bởi tiếng la hét ồn ào.

Zat Arras biết tốt hơn không nên can thiệp vào một tình cảm như đã được thể hiện vào ngày hôm đó, trong đền Thưởng Phạt, vì thế tôi đã nói với dân chúng Helium suốt hai giờ.

Nhưng khi tôi nói xong, Zat Arras đứng lên, và quay sang các thẩm phán nói khẽ: “Các nhà quý tộc của tôi, các vị đã nghe lời bào chữa của John Carter. Y đã có mọi cơ hội để chứng minh sự vô tội nếu y không vi phạm. Nhưng thay vì thế, y chỉ lợi dụng thời gian này để phỉ báng nhiều hơn. Thưa các vị, phán quyết của các vị là gì?”

“Tử hình tên phỉ báng!” Một thẩm phán kêu to, đứng lên, và ngay sau đó, tất cả 31 thẩm phán cũng đứng lên, giơ cao gươm để làm bằng chứng cho sự nhất trí trong phán quyết của họ.

Nếu dân chúng không nghe lời mồi chài của Zat Arras, chắc chắn họ nghe thấy phán quyết của các quan tòa. Một tiếng rì rầm ảm đạm ngày càng lớn dần trong khán đài, và rồi Kantos Kan, vẫn chưa rời khỏi bục diễn đàn kể từ lúc nhảy lên gần tôi, giơ tay lên ra dấu im lặng. Khi mọi người đã lắng im, anh nói với họ với một giọng điềm tĩnh và ôn hòa.

“Các vị đã nghe định mệnh mà những người Zoganda ban cho vị anh hùng cao quý nhất của Helium. Bổn phận của người Helium là chấp nhận phán quyết đó như một án chung thẩm. Hãy để mỗi người hành động theo con tim của chính mình. Còn đây là câu trả lời của Kantos Kan, chỉ huy lực lượng không quân Helium đối với Zat Arras và các thẩm phán của ông ta.” Với lời lẽ đó, anh mở bao gươm và đặt gươm của mình xuống chân tôi.

Ngay lập tức, các công dân, sĩ quan và quý tộc lũ lượt ào qua những hàng lính Zoganda, mở đường tới ngai Công Lý. Hàng trăm người chen nhau tiến lên bục diễn đàn, và hàng trăm lưỡi gươm kêu soang soảng trên nền nhà dưới chân tôi. Zat Arras và các sĩ quan của hắn nổi giận, nhưng bất lực. Tôi đưa từng thanh gươm lên môi rồi trả lại cho chủ nó.

“Tiến lên nào,” Kantos Kan nói, “chúng ta sẽ hộ tống John Carter và các bạn về cung điện của anh ấy.” Mọi người tập hợp lại quanh chúng tôi và bắt đầu hướng về phía cầu thang dẫn tới lối đi Hy Vọng.

“Dừng lại!” Zar Arras hét lên. “Các chiến sĩ Helium, không được để người tù nào rời khỏi ngai Công Lý.”

Lính tráng đến từ Zoganda là lực lượng duy nhất trong đền, vì thế Zat Arras tin rằng mệnh lệnh của hắn sẽ được tuân theo, nhưng tôi không nghĩ rằng hắn mong đợi sự phản kháng bùng lên vào giây phút bọn lính tiến tới ngai.

Từ mọi vị trí trong khán phòng, những ánh gươm lóe sáng và những người đàn ông áp sát một cách đe dọa vào bọn lính Zoganda. Có ai đó hét lên: “Tardos Mors đã chết. John Carter, vua xứ Helium muôn năm.” Khi nghe thấy câu đó và nhìn thấy thái độ khó chịu của những người Helium đối với bọn lính của Zat Arras, tôi biết chỉ có một phép mầu mới có thể ngăn được một cuộc xung đột sẽ kết thúc bằng nội chiến.

“Bình tĩnh nào!” Tôi hét to, nhảy lên bệ Sự Thật một lần nữa. “Không ai được cử động cho tới khi tôi nói xong. Một thanh gươm lẻ loi vung lên ở đây hôm nay sẽ đưa Helium vào một cuộc chiến tranh khốc liệt và đẫm máu mà kết quả của nó không ai đoán trước được. Nó sẽ khiến cho anh em chống lại anh em và cha chống lại con. Không có cuộc đời của bất kỳ ai xứng với sự hy sinh đó. Tôi thà chấp nhận sự phán xét thiên vị của Zat Arras còn hơn là nguyên nhân của một cuộc nội chiến ở Helium.

“Chúng ta hãy nhượng bộ lẫn nhau, và hãy gác lại toàn bộ sự việc này cho tới khi Tarsdos Mors hoặc Mors Kajak, con trai ông ấy, trở về. Nếu tròn một năm mà không ai trong hai người đó trở về, chúng ta có thể tổ chức một phiên tòa khác, điều này đã có tiền lệ.” Rồi quay sang Zat Arras, tôi hạ thấp giọng: “Trừ phi ngươi là một tên đại ngốc hơn ta nghĩ, ngươi sẽ phải nắm lấy cơ hội này trước khi quá muộn. Khi nhiều thanh gươm dưới kia đã tuốt ra để chống lại bọn lính của ngươi, không người nào ở Barsoom, ngay cả chính Tardos Mors, có thể ngăn chận được hậu quả. Ngươi nói sao? Nói nhanh lên.”

Thủ lĩnh xứ Zoganda cất cao giọng:

“Hãy dừng tay, những người Helium,” hắn la lớn, giọng run lên vì giận dữ. “Bản án của phiên tòa đã được thông qua, nhưng ngày thi hành án chưa được ấn định, Ta, Zat Arras, Jed xứ Zoganda, đánh giá cao mối quan hệ hoàng tộc của tù nhân và những gì ông ta đã phục vụ cho Helium và Barsoom trong quá khứ, cho hoãn thi hành bản án một năm, hoặc cho tới khi Tardos Mors hay Mors Kajak trở về Helium. Im lặng giải tán về nhà của các người. Đi đi.”

Không ai nhúc nhích. Thay vì thế, họ đứng trong sự im lặng đầy căng thẳng, mắt dán vào tôi, như chờ một dấu hiệu tấn công.

“Dọn trống đền cho ta.” Zat Arras khẽ ra lệnh cho một tên sĩ quan.

E ngại rằng một cố gắng thực hiện lệnh này bằng vũ lực sẽ gây ra hậu quả không hay, tôi bước tới rìa diễn đàn và, chỉ tay về phía lối ra vào chính, tôi ra lệnh cho họ đi ra. Như chỉ là một người, họ quay lưng theo yêu cầu của tôi và đi theo hàng, một cách im lặng và đe dọa, qua những tên lính của Zat Arras. Hắn đứng quắc mắt với cơn giận dữ bất lực.

Kantos Kan và những người đã nguyện trung thành với tôi vẫn đứng trên ngai Công Lý với tôi.

“Đi thôi.” Kantos Kan bảo tôi. “Chúng tôi sẽ đưa anh về cung điện của anh, hoàng tử của tôi. Đi thôi Carthoris và Xodar. Đi thôi, Tars Tarkas.” Và với một cái nhếch mép khinh bỉ dành cho Zat Arras, anh quay lại, bước xuống những bậc ngai và tiến vào lối đi Hy Vọng. Bốn người chúng tôi và hàng trăm kẻ trung thành đi theo anh. Không một bàn tay nào giơ ra cản lối, dù những đôi mắt trừng trừng vẫn dõi theo nhịp bước chiến thắng qua ngôi đền của chúng tôi.

Trên những đại lộ, chúng tôi bắt gặp một đám đông, nhưng họ mở lối cho chúng tôi, và nhiều thanh gương được đặt dưới chân tôi khi tôi bước qua thành phố về phía cung điện của mình ở mé ngoại ô. Ở đây, những nô lệ cũ của tôi quỳ xuống và hôn tay tôi khi tôi chào họ. Họ không quan tâm tôi đã ở đâu. Tôi quay về với họ, bấy nhiêu đã đủ rồi.

“Ồ, thưa chủ nhân,” một người kêu lên, “nếu công chúa tuyệt trần của chúng tôi cũng ở đây thì hôm nay thật là một ngày tuyệt diệu.”

Mắt tôi rưng lệ, vì vậy tôi buộc phải quay đi để che giấu những cảm xúc của mình. Carthoris khóc công khai khi đám nô lệ vây quanh nó với những biểu hiện mến thương, và những lời buồn đau cho nỗi mất mát chung của chúng tôi. Lúc này, Tars Tarkas mới biết rằng Sola con gái ông đã cùng đi với Dejah Thoris trong chuyến hành hương dài cuối cùng. Tôi không đủ can đảm để nói với ông những gì Kantos Kan đã kể với tôi. Với tính khắc kỷ của người Hỏa tinh da xanh, ông không lộ vẻ gì đau khổ, thế nhưng tôi biết rằng nỗi đau của ông cũng sâu sắc như của chính tôi. Hoàn toàn trái hẳn với chủng tộc của mình, ông có những tính cách con người về tình yêu, tình bạn và lòng từ ái.

Bữa tiệc mừng trong phòng ăn lớn của cung điện của hoàng tử xứ Helium hôm đó là một bữa tiệc buồn bã và ảm đạm. Chúng tôi có khoảng trên một trăm người, chưa tính đến những thành viên trong cung điện nhỏ của tôi, vì Dejah Thoris và tôi đã duy trì một lực lượng người hầu tương xứng với địa vị hoàng gia.

Bàn ăn, theo tục lệ sao Hỏa, có hình tam giác, vì gia đình chúng tôi có ba người. Carthoris và tôi ngồi ở giữa dãy của mình. Ở giữa dãy thứ ba, nơi đặt chiếc ghế cao của Dejah Thoris trống rỗng ngoại trừ những món trang sức lộng lẫy của nàng vẫn còn treo ở đó. Sau ghế vẫn có một nô lệ đứng như những ngày bà chủ của anh ta còn hiện diện, sẵn sàng cất lời mời mọc mọi người. Đó là cung cách ở Hỏa tinh. Vì thế tôi phải chịu đựng nỗi thống khổ, dù tim tôi đau buốt khi nhìn chiếc ghế lặng im nơi lẽ ra nàng công chúa tươi cười và hoạt bát của tôi đang khiến cho cả căn phòng lớn xôn xao với niềm vui rạng rỡ.

Kantos Kan ngồi bên phải tôi, còn ở bên phải chiếc ghế trống của Dejah Thoris là Tars Tarkas đang ngồi trên một chiếc ghế khổng lồ trước một phần bàn được nâng cao mà tôi đã thiết kế cách đây nhiều năm để đáp ứng cho thân hình to lớn của ông. Vị trí danh dự trong một bữa ăn ở Hỏa tinh luôn nằm ở bên tay phải nữ chủ nhân, và vị trí này luôn được Dejah Thoris dành riêng cho người Thark vĩ đại mỗi lần ông ghé thăm Helium.

Hor Vastus ngồi trên chiếc ghế danh dự bên tay phải Carthoris. Cuộc chuyện trò chung không dài lắm. Đó là một bữa tiệc buồn và lặng lẽ. Sự mất mát Dejah Thoris vẫn còn tươi rói trong tâm trí mọi người, cộng thêm nỗi lo cho sự an toàn của Tardos Mors và Mors Kajak, cũng như mối ngờ vực không chắc chắn về vận mệnh của Helium, nếu vị vua của nó đã thật sự qua đời.

Đột nhiên, chúng tôi chợt chú ý tới tiếng la hét xa xa, như thể nhiều người đang cùng cất giọng, nhưng vì giận dữ hay vui mừng, chúng tôi không thể nói. Tiếng ồn ngày càng tới gần hơn. Một nô lệ chạy ào vào báo rằng có một đám đông đang tràn qua cổng cung điện. Người nô lệ thứ hai chạy vào ngay sau đó, vừa cười và gào lên như một người điên.

“Đã tìm thấy Dejah Thoris!” Anh ta la to. “Có một thông điệp từ Dejah Thoris!”

Tôi không chờ để nghe thêm gì nữa. Những cửa sổ lớn của phòng ăn nhìn ra con đường lớn dẫn tới cổng chính, chúng nằm đối diện với tôi, với cái bàn nằm ở giữa. Tôi không phí thời gian đi vòng qua cái bàn lớn - với một cú nhảy, tôi phóng người qua khỏi bàn ăn tới cái ban công bên ngoài. Cách ba mươi bộ bên dưới là thảm cỏ đỏ thắm và bên ngoài là nhiều người đang xúm xít quanh một con ngựa lớn, trên lưng là một kỵ sĩ đang hướng về phía cung điện. Tôi phóng xuống mặt đất bên dưới và chạy nhanh tới đoàn người đang tiến tới.

Khi tới gần họ hơn, tôi nhận ra người ngồi trên lưng ngựa là Sola.

“Công chúa xứ Helium đâu?” Tôi la lên.

Cô gái da xanh tuột khỏi con ngựa cao lớn và chạy về phía tôi.

“Ồ, Hoàng tử! Hoàng tử ơi!” Nàng khóc. “Nàng ấy đã ra đi mãi mãi. Lúc này có lẽ nàng ấy là một tù nhân trên vầng trăng thấp. Những tên hải tặc da đen của Barsoom đã bắt nàng rồi.”