Chương XXI BĂNG QUA MÁU LỬA
Thông tin của Yersted khiến tôi tin rằng không còn thời gian để đánh mất. Tôi phải bí mật tiếp cận Đền Issus trước khi các lực lượng dưới quyền của Tars Tarkas tấn công vào rạng sáng. Khi đã ở trong các bức tường đáng ghét của nó, tôi tin rằng tôi có thể chế ngự bọn lính canh của Issus và giải cứu công chúa của tôi, vì ở sau lưng tôi còn có một lực lượng hùng mạnh hỗ trợ.
Ngay khi Carthoris và những người khác tới, chúng tôi bắt đầu chở binh lính băng qua những hàng lang ngầm tới miệng của những cầu tàu dẫn tới cái hồ chứa tàu ngầm ở đầu nằm trong ngôi đền của con thủy lộ ngầm dẫn tới các căn hầm của Issus.
Cần phải đi nhiều chuyến, nhưng cuối cùng tất cả đều đứng an toàn ở điểm bắt đầu của cuộc truy tìm của chúng tôi. Lực lượng chúng tôi có năm ngàn người, toàn là những chiến binh của chủng tộc hiếu chiến nhất của người Hỏa tinh da đỏ.
Vì chỉ có một mình Carthoris biết những con đường hầm bí mật, chúng tôi không thể chia nhỏ lực lượng và tấn công ngôi đền ở nhiều điểm cùng một lúc như mong muốn. Vì vậy, chúng tôi quyết định rằng nó sẽ dẫn chúng tôi càng nhanh càng tốt tới một điểm gần trung tâm ngôi đền.
Khi chúng tôi sắp sửa rời cái hồ và đi vào hành lang, một viên sĩ quan đề nghị tôi chú ý tới mặt nước nơi chiếc tàu ngầm đậu. Đầu tiên dường như chúng chỉ hơi dao động vì sự chuyển động của một vật to lớn nào đó bên dưới mặt nước, ngay lập tức tôi đoán ra rằng một chiếc tàu ngầm khác đang nổi lên mặt nước để đuổi theo chúng tôi. Nhưng ngay sau đó mọi sự trở nên rõ ràng rằng mực nước đang dâng lên, không nhanh cực độ, nhưng chắc chắn là chẳng bao lâu nó sẽ ngập khỏi bờ hồ và nhấn chìm nền của căn phòng.
Trong khoảnh khắc, tôi chưa nắm hết ý nghĩa kinh khủng của mặt nước đang chậm rãi dâng lên. Chính Carthoris đã nhận ra toàn bộ ý nghĩa của sự việc - nguyên nhân của nó.
“Nhanh lên,” nó kêu lên. “Nếu trì hoãn, tất cả chúng ta sẽ mất mạng. Những cái bơm nước của biển Omean đã ngưng hoạt động. Chúng sẽ nhấn chìm chúng ta như những con chuột trong một cái bẫy. Chúng ta phải tới các tầng trên của những căn hầm trước dòng nước lũ hoặc chẳng bao giờ lên tới đó nữa. Đi thôi.”
“Dẫn đường đi, Carthoris,” tôi la lên. “Chúng ta sẽ theo sau.’
Theo lệnh tôi, thằng bé phóng vào một trong những hành lang, và những chiến binh đi thành hàng hai theo nó một cách trật tự, mỗi đại đội chỉ bước vào một hành lang khi có lệnh của chỉ huy.
Trước khi đại đội cuối cùng bước vào phòng, nước đã lên tới mắt cá chân, và rõ ràng là mọi người đã tỏ ra hoảng hốt. Hoàn toàn không quen với nước ngoại trừ ở số lượng đủ cho các mục đích giải khát và tắm rửa, những người Hỏa tinh da đỏ co người lại theo bản năng để tránh né nó. Sự ngoan cường của họ trong khi nó xoáy lên và cuồn cuộn quanh mắt cá của họ chứng tỏ rất rõ cho sự dũng cảm và kỹ luật của họ.
Tôi là người cuối cùng rời khỏi căn phòng nơi chiếc tàu ngầm đậu, và khi tôi đi theo cánh hậu quân tiến vào hành lang, tôi bước qua màn nước dâng cao tới đầu gối. Cái hành lang cũng ngập nước ở cùng mức độ, vì nó có độ cao ngang với nền phòng, hoặc không dốc lên chút nào trong suốt nhiều bộ.
Cuộc hành tiến của đoàn quân qua cái hành lang vừa nhanh vừa quyết liệt với số lượng người di chuyển qua một lối đi nhỏ hẹp đến thế. Khi độ cao của hành lang tăng lên, mực nước cũng dâng theo cho tới khi tôi, người đi sau cùng, thấy rõ rằng nó đang nhanh chóng dâng lên. Tôi có thể hiểu lý do của việc này, vì với sự thu hẹp độ mở rộng của biển Omean khi nước dâng lên tới đỉnh vòm, tốc độ dâng của nó sẽ gia tăng theo tỷ lệ nghịch với khoảng không gian nhỏ hơn.
Khá lâu trước khi người cuối cùng của hàng quân có thể hy vọng tới được căn hầm phía trên, tôi tin rằng nước đang dâng lên với tốc độ áp đảo, và rằng phân nửa đoàn quân sẽ bị chết ngạt.
Khi nhìn quanh để tìm một phương kế nào đó có thể cứu được càng nhiều người càng tốt, tôi trông thấy một hành lang nhánh dường như có dốc cao hơn ở bên tay phải. Lúc này nước đang cuộn quanh hông tôi. Người đi ngay phía trước tôi đang nhanh chóng trở nên hoảng loạn. Phải làm ngay điều gì đó trước khi họ lao về phía trước đạp lên đồng đội của mình trong một cơn hỗn loạn điên cuồng có thể nhấn chìm hàng trăm người bên dưới dòng nước lũ và cuối cùng bít chặt cái hành lang khỏi bất kỳ hy vọng rút lui nào của những người đi trước.
Tôi lấy hết sức hét to mệnh lệnh cho những viên sĩ quan đi trước.
“Hãy truyền lệnh lên trên rằng ở đây có một lối thoát. Hãy quay lại và đi theo tôi.”
Lệnh của tôi được tuân theo bởi ba mươi sĩ quan gần nhất, nhờ thế ba ngàn người đã quay lại và vội vã lao vào dòng nước lũ để tới cái hành lang mà tôi chỉ cho họ.
Khi người chỉ huy đầu tiên đã đi qua với đơn vị của anh ta, tôi cảnh cáo anh ta phải lắng nghe kỹ những mệnh lệnh của tôi, và dù dưới bất kỳ hoàn cảnh nào không được mạo hiểm ló ra chỗ trống, hay rời những căn hầm để lên đền cho tới khi nào tôi đã lên tới đó, “hoặc anh biết rằng ta đã chết trước khi tới chỗ anh.”
Viên sĩ quan chào tôi rồi tiến lên. Những người lính nhanh chóng lướt qua tôi đi vào cái hành lang dốc mà tôi hy vọng sẽ đưa tới sự an toàn. Nước đã dâng tới ngực. Mọi người trượt chân, loạng choạng và ngã xuống. Tôi nắm lấy nhiều người và kéo họ đứng lên trở lại, nhưng công việc này vượt quá khả năng đối phó của tôi. Những người lính bị cuốn dưới dòng nước sôi sục không bao giờ đứng lên được nữa. Cuối cùng, viên chỉ huy của đại đội số 10 đứng bên cạnh tôi. Anh ta là một người lính dũng cảm tên là Gur Tus. Chúng tôi cùng nhau cố giữ bình tĩnh cho những người lính giờ đã hoàn toàn hoảng loạn và cứu được nhiều người lẽ ra đã phải chết chìm.
Djor Kantos, con trai của Kantos Kan và là đại úy của đại đội số 5 tới tiếp tay chúng tôi khi đại đội của anh ta đã tới một lối mở mà họ đang chạy qua. Sau đó, không còn mất thêm một người nào nữa trong số hàng trăm người cần phải đi qua từ hành lang chính tới hành lang nhánh.
Khi viên sĩ quan cuối cùng đi qua chỗ chúng tôi, nước đã dâng lên tới cổ, nhưng chúng tôi nắm chặt tay nhau và đứng yên cho tới khi người cuối cùng đã đi qua tương đối an toàn vào hàng lang nhánh. Ở đây, chúng tôi tìm ra một con đường rất dốc, vì thế chỉ trong vòng một trăm thước Anh chúng tôi đã lên tới một điểm bên trên mực nước.
Trong vài phút, chúng tôi tiếp tục đi nhanh theo con đường dốc mà tôi hy vọng chẳng bao lâu sẽ đưa chúng tôi tới những căn hầm bên trên, nơi dẫn tới ngôi đền của Issus. Nhưng tôi sẽ gặp phải một thất vọng não nề.
Đột nhiên tôi nghe một tiếng la “Lửa” ở xa phía trước, ngay lập tức sau đó là những tiếng kêu la kinh khủng và tiếng ra lệnh lớn của các viên chỉ huy đại đội và trung đội. Rõ ràng họ đang cố chỉ huy lính của mình tránh xa khỏi một mối nguy nào đó. Cuối cùng báo cáo xuống tới chỗ chúng tôi. “Chúng đã đốt những căn hầm phía trước.” “Chúng ta đã bị vây giữa lửa phía trước và nước phía sau.” “Hãy cứu chúng tôi, John Carter, chúng tôi đang chết ngạt,” và rồi một cuộn khói dầy quét xuống cuối hàng quân, khiến chúng tôi, lảo đảo và đôi mắt nhòa đi, phải thực hiện một cuộc rút lui nghẹn thở.
Không có gì khác để làm ngoài việc tìm ra một lối thoát thân khác. Lửa và khói đáng sợ hàng ngàn lần hơn nước, vì thế tôi nắm lấy ngay con đường đầu tiên dẫn ra khỏi luồng khói nghẹt thở đang nhấn chìm chúng tôi.
Một lần nữa, tôi đứng nép sang một bên trong khi những người lính vội vã đi qua con đường mới. Hẳn đã có khoảng hai ngàn người chạy nhanh qua khi dòng người tắt hẳn, nhưng tôi không chắc rằng tất cả những người chưa bước qua điểm phát ra lửa đã được cứu thoát, vì thế, để tự bảo đảm rằng không còn một người nào bị bỏ rơi lại để trải qua một cái chết khủng khiếp, tôi chạy ngược về hướng những ngọn lửa mà lúc này tôi có thể nhìn thấy đang cháy với một quầng sáng mờ mờ ở xa phía trước.
Đó là một công việc nóng bức và ngột ngạt, nhưng cuối cùng tôi cũng tới một điểm nơi ngọn lửa soi sáng hành lang đủ cho tôi thấy không có người lính Helium nào nằm lại giữa tôi và đám cháy - trong đó hay ở đầu bên kia của nó có cái gì thì tôi không thể biết, và cũng không có người nào đã bước qua cái hỏa ngục ấy mà còn có thể sống sót.
Sau khi thỏa mãn ý thức về bổn phận của mình, tôi quay lại và chạy nhanh tới cái hành lang mà những người lính của tôi đã đi qua. Tuy nhiên, với sự kinh hoàng, tôi nhận ra lối rút lui này đã bị khóa chặt - chắn ngang miệng hành lang là một tấm lưới thép đồ sộ, rõ ràng đã được hạ xuống từ vị trí bên trên nhằm mục đích cắt đứt con đường thoát của tôi.
Tôi không còn ngờ gì về việc bọn Con Cả đã biết về những cuộc hành quân chính của chúng tôi, khi nghĩ lại cuộc tấn công của đoàn tàu lên chúng tôi ngày hôm trước, việc những cái bơm của biển Omean ngưng hoạt động vào đúng thời điểm tâm lý đó cũng không phải là một sự thay đổi ngẫu nhiên, hay sự khởi đầu một đám cháy trong một hành lang mà chúng tôi đang di chuyển cũng không phải là gì khác hơn một ý đồ đã được trù tính kỹ.
Và bây giờ, việc hạ tấm lưới thép xuống để nhốt tôi một cách hữu hiệu giữa lửa và nước lũ dường như chỉ ra rằng có đôi mắt vô hình nào đó đang theo dõi chúng tôi trong từng giây phút. Vậy thì tôi còn có cơ may nào để giải cứu Dejah Thoris khi buộc phải chiến đấu với một kẻ thù không bao giờ lộ diện? Tôi tự trách mình cả ngàn lần vì đã bị dụ vào một cái bẫy mà lẽ ra tôi phải biết trước thế này. Bây giờ tôi thấy rằng lẽ ra tốt hơn nên giữ cho lực lượng của tôi còn nguyên vẹn và tiến hành một cuộc tấn công phối hợp vào ngôi đền từ phía thung lũng, tin vào cơ may và khả năng chiến đấu lớn lao của chúng tôi để chế ngự bọn Con Cả và buộc chúng phải giao trả một cách an toàn Dejah Thoris cho tôi.
Khói từ ngọn lửa đang buộc tôi ngày càng lui lại xa hơn trong cái hành lang về phía dòng nước mà tôi có thể nghe thấy đang cuộn chảy qua bóng tối. Những người lính của tôi đã mang theo ngọn đuốc cuối cùng, và cái hành lang này cũng không được soi sáng nhờ những viên đá lân tinh như ở các tầng thấp hơn. Chính thực tế này đoan chắc với tôi rằng tôi không ở xa những căn hầm phía trên vốn nằm ngay bên dưới ngôi đền.
Cuối cùng, tôi cảm thấy dòng nước bập bềnh đang chảy quanh bàn chân tôi. Sau lưng tôi là màn khói dầy đặc. Sự chịu đựng của tôi đã quá căng thẳng. Dường như chỉ còn có một việc để làm, đó là chọn một cái chết dễ hơn đang đối mặt với tôi. Vì thế, tôi đi xuống hành lang cho tới khi dòng nước lạnh lẽo của biển Omean vây phủ quanh tôi, và tôi bơi qua màn đêm thăm thẳm đó tới… tới cái gì đây?
Bản năng sinh tồn rất mạnh mẽ, ngay cả khi người ta, không e sợ và đang sở hữu những cơ quan lý trí cao nhất của mình, biết rằng cái chết - tất nhiên và không thể thay đổi được - đang nằm ở trước mặt. Vì thế tôi chậm rãi bơi về phía trước, chờ tới khi đầu tôi chạm vào nóc của hành lang. Điều này có nghĩa là tôi đã đi tới giới hạn của cuộc đấu tranh và đó cũng nơi tôi phải chìm đắm vào một ngôi mộ không ghi dấu tích.
Nhưng tôi ngạc nhiên nhận ra mình đang bơi trên một bức tường trống trước khi tôi tới một điểm nơi mà nước dâng lên tới nóc của hành lang. Tôi có nhầm không? Tôi sờ soạng xung quanh. Không, tôi đã tới hành lang chính, và ở đó có một khoảng không gian để thở giữa mặt nước và trần nhà bằng đá. Tôi bơi theo hành lang chính về hướng mà Carthoris và khúc đầu của đoàn quân đã đi qua trước đó nửa giờ. Tôi bơi, bơi mãi, trái tim tôi trở nên nhẹ nhõm hơn với mỗi cú vung tay, vì tôi biết rằng tôi đang tới ngày càng gần một điểm, nơi mặt nước trước mặt có thể sâu hơn. Tôi chắc rằng chẳng bao lâu nữa tôi phải cảm nhận được cái nền cứng bên dưới chân tôi trở lại và một lần nữa lại có cơ may tới được ngôi đền của Issus và tới bên cạnh người tù nhân xinh đẹp đang mỏi mòn ở đó.
Nhưng ngay cả trong khi hy vọng tràn trề nhất, tôi vẫn cảm thấy cú va chạm đột ngột khi đầu tôi đụng vào những tảng đá bên trên. Điều tệ hại nhất đã đến với tôi. Tôi đã tới một trong những địa điểm hiếm hoi, nơi một địa đạo Hỏa tinh đột ngột chìm xuống một độ cao thấp hơn. Tôi biết ở đâu đó bên ngoài chỗ này nó sẽ cao lên trở lại. Nhưng điều đó với tôi có giá trị gì, vì tôi không biết khoảng cách nó duy trì ở một độ cao hoàn toàn nằm dưới mặt nước này là bao lớn!
Chỉ còn có một hy vọng đáng thương duy nhất, và tôi bám lấy nó. Hít đầy không khí vào buồng phổi, tôi lặn xuống dưới mặt nước và bơi qua bóng tối lạnh như băng, đen như mực dọc theo con đường hầm. Thỉnh thoảng tôi ngoi lên với bàn tay duỗi thẳng, chỉ để sờ phải những tảng đá sát trên đầu.
Buồng phổi của tôi không còn chịu đựng sức ép lên nó lâu hơn nữa. Tôi cảm thấy rằng tôi phải sớm chịu thua, và cũng không còn đường rút lui khi tôi đã đi xa tới mức này. Tôi biết một cách chắc chắn rằng tôi không thể nào quay lại nơi mà ở đó tôi đã cảm thấy dòng nước sát bên trên đầu mình. Cái chết đang nhìn chòng chọc vào mặt tôi. Tôi không bao giờ quên được cái khoảnh khắc mà tôi cảm nhận rất rõ hơi thở lạnh giá như băng từ đôi môi chết chóc của nó phà lên trán của tôi.
Tôi thực hiện thêm một nỗ lực điên rồ với sức lực nhanh chóng suy kiệt của mình. Tôi yếu ớt trồi lên lần cuối - buồng phổi bị hành hạ của tôi hổn hển tìm hơi thở có thể phủ đầy nó với một nguyên tố lạ lùng và buốt giá, nhưng thay vì thế tôi cảm thấy một hơi thở hồi sinh của không khí ban-cho-sự-sống tràn qua hai lỗ mũi đang đói khát của tôi đi vào buồng phổi đang hấp hối. Tôi đã thoát chết.
Một vài sải tay nữa đưa tôi tới một điểm nơi chân tôi chạm vào nền nhà, và chẳng bao lâu sau đó tôi đã hoàn toàn ở trên mực nước, chạy như điên dọc theo hành lang để tìm kiếm một cửa ra vào đầu tiên dẫn tôi tới chỗ Issus. Nếu tôi không thể có lại Dejah Thoris, ít ra tôi cũng quyết tâm báo thù cho cái chết của nàng. Không có bất kỳ cuộc sống nào làm tôi thỏa mãn hơn là kẻ hiện thân cho quỹ dữ đó, kẻ là nguyên nhân của những đau khổ không thể đo lường trên mặt Hỏa tinh đó của tôi.
Chóng hơn là tôi mong đợi, tôi đến một nơi mà đối với tôi có vẻ là một lối thoát đột ngột lên ngôi đền bên trên. Nó nằm ở bên tay phải, có lẽ chạy tới những lối ra khác dẫn tới tòa nhà bên trên.
Đối với tôi, chỗ nào cũng tốt như nhau. Tôi nào có biết bất kỳ lối nào trong số chúng sẽ dẫn tới nơi đâu! Vì thế, không chờ đợi sẽ bị phát hiện ra và cản trở một lần nữa, tôi chạy nhanh lên con dốc ngắn và đẩy cánh cửa ở đầu kia của nó ra.
Cánh cửa chậm chạp mở ra, và trước khi nó có thể đóng ập trở lại, tôi lao vào căn phòng ở mé ngoài. Dù trời chưa sáng, căn phòng sáng rực ánh đèn. Người chiếm giữ duy nhất của nó nằm sấp trên một chiếc trường kỷ thấp ở đầu kia, rõ ràng đang trong giấc ngủ. Từ những thứ treo trên tường và đồ đạc nội thất xa hoa trong phòng, tôi đoán rằng nó là phòng ngủ của một nữ tu sĩ nào đó, có khi là chính bản thân Issus.
Nghĩ tới đó, máu tôi sôi lên trong huyết quản. Thật vậy, giá mà vận may đủ tốt lành để đặt sinh vật gớm ghiếc đó một mình và không được bảo vệ vào đôi tay tôi. Với bà ta làm con tin, tôi có thể buộc bà ta phải đáp ứng cho mọi yêu cầu của tôi. Tôi thận trọng tới gần hình dáng đang nằm nghiêng trên đôi bàn chân rón rén. Tôi tới mỗi lúc một gần hơn, nhưng tôi chỉ vừa mới băng qua hơn nửa căn phòng chút ít thì hình dáng đó cựa quậy, và khi tôi lao tới, nó ngồi bật dậy, đối mặt với tôi.
Đầu tiên một biểu hiện của sự kinh hoàng lướt qua nét mặt của người đàn bà đối diện với tôi - rồi giật mình một cách hoài nghi - hy vọng - biểu hiện của sự tạ ơn.
Trái tim tôi đập dồn dập trong lồng ngực khi tôi bước tới gần nàng - những giọt lệ trào lên mắt. Và những ngôn từ đáng lẽ phải tuôn ra như suối ứ nghẹn lại trong cổ họng của tôi khi tôi dang rộng vòng tay và một lần nữa đón lấy người phụ nữ mà tôi yêu mến - Dejah Thoris, công chúa xứ Helium.