← Quay lại trang sách

PHẦN I LỜI THÚ TỘI

BỘP!

Tiếng gậy chạm vào quả bóng golf thật bắt tai. Cái thứ tròn nhỏ, trăng trắng ấy vút bay vào không trung hồi lâu, rồi tiếp đất mượt mà, lăn đều trên đường cỏ nhân tạo và rơi xuống lỗ.

“Phải thế chứ!”

← Lời thú tội (2010). Phim điện ảnh Nhật Bản, kịch bản và đạo diễn bởi Tetsuya Nakashima. Diễn viên chính Takako Matsu, Okada Masaki. Nguyên tác cùng tên của nhà văn tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản Kanae Minato.

Giám đốc Choi chỉ bước xuống khỏi máy tập trong nhà khi đã đánh thành công mười bóng. Tôi lưỡng lự mãi câu “đánh tốt quá” trong miệng, nhưng cuối cùng, lại lỡ thời điểm thốt ra.

“Lúc luyện tập thì bóng đi chuẩn thế này đây. Thế nên, golf hay điện ảnh thì chỉ những thằng xuất chúng mới làm được, giống Tiger Woods vậy. Ai cũng có thể nỗ lực. Nhưng chỉ nỗ lực thôi thì chưa đủ”.

Giám đốc Choi ngồi xuống ghế sô pha và nói. Trên giá sách phía sau ông đặt tấm bằng kỷ niệm do một sân golf gần tỉnh Gyeonggi tặng. Giám đốc Choi chơi golf đã năm năm, và chẳng biết từ lúc nào lại có thói quen không tốt là ví von phim điện ảnh với golf. Mà không chỉ riêng phim điện ảnh, cổ phiếu, các mối quan hệ, đến cả phụ nữ cũng không thể thoát khỏi môn “tu từ golf học” của ông.

Ông ta chính là Choi Woo Sik, tổng giám đốc công ty sản xuất phim “Korea Film”, còn đây là văn phòng của ông ta. Có lẽ, hơn một tháng từ ngày gửi kịch bản đã chỉnh sửa của tác phẩm “Hình mẫu lý tưởng của chàng trai ấy”, thì hôm nay, tôi mới gặp lại ông ta.

“Anh đã đọc cuốn Lời thú tội chưa ạ?”

Tôi thận trọng hỏi. Giám đốc Choi rút điếu thuốc và tiếp lời.

“Biên kịch Seo, tôi đã đọc xong sách, kết cấu chặt chẽ và khá hơn nhiều rồi đấy.”

“Đúng chứ ạ? Lần này, em cũng có cảm giác chắc chắn rằng anh sẽ thích.”

Giám đốc Choi nheo một bên mắt và vuốt những cọng râu lún phún ngay cằm.

Ông ta chỉ hành động thế này khi cảm thấy có điều khó nói hoặc bất tiện.

“Khá hơn rồi, nhưng... Nói sao nhỉ... vẫn thiếu gì đó ở điểm quyết định. Giống như máy đấm bốc vậy. Cậu hiểu ý tôi, đúng không? Khán giả trong nước khá ấu trĩ, nhưng trước khi ra khỏi rạp, họ luôn mong bị dội một vố thật mạnh. Người nước mình có đặc trưng là khi đến bữa tiệc nào cũng phải ăn no vỡ bụng thì mới sinh ra cảm giác “à, cũng có cái để ăn”. Phim điện ảnh cũng vậy thôi. Vì đây là thể loại mới, nên khóc phải gượng, cười phải gượng, gì cũng phải quá lên thì mới thành phim được.”

Chẳng phải lần một lần hai kịch bản bị từ chối, nên tôi tự nhủ phải giữ nét mặt bình thản, lạnh lùng, nhưng thực sự, nói dễ hơn làm. Tôi bất giác cao giọng hơn.

“Khi bắt đầu, anh nói, phải viết sao cho thật mới mẻ mà? Nào là vẻ đẹp của sự tiết chế như thế này, như thế kia? Rồi cái này phải viết theo cảm hứng châu Âu! Có thế mới được yêu thích ở liên hoan phim! Chẳng phải chính anh đã nói thế sao?”

Giám đốc Choi có gương mặt hiền hòa như ông già KFC, nhưng lại cực kỳ lạnh lùng và dứt khoát trong những tình huống thế này. Có lẽ, chính nó là lý do giúp ông ta tồn tại đến ba mươi năm trong ngành giải trí, vốn được mệnh danh là “hoa vô thập nhật hồng”.

“Này, biên kịch Seo, trên đời làm gì có công ty sản xuất nào làm phim chỉ để hướng tới các liên hoan phim? Đó là cái phần “nếu được thì tốt” thôi. Tôi cũng rất khó xử khi nói những lời này với người viết. Trước hết, tác phẩm “Hình mẫu lý tưởng của chàng trai ấy” cứ giữ lại cho đến khi chọn được đạo diễn. Đằng nào thì khi chỉ định được đạo diễn, họ cũng sẽ sửa theo ý mình thôi. Lúc đó, chúng ta gặp lại nhé. Hôm nào tôi sẽ mời rượu cậu. Vất vả nhiều rồi nhỉ.”

Theo kinh nghiệm của tôi, “đợi đạo diễn” thì chẳng khác nào cất kịch bản vào trong xó. Hơn một năm vật lộn viết “Hình mẫu lý tưởng của chàng trai ấy” bỗng bị bóp nghẹt thành một khoảnh khắc tiêu tùng. Bao nỗ lực bấy lâu tan thành bong bóng, bản năng trỗi dậy điều khiển tôi hành xử không ngờ.

“Anh! Vậy phải sửa cái gì để nó ấn tượng mạnh hơn? Anh biết mà, tại em không thích nên mới vậy. Chứ nếu làm thì sẽ đến nơi đến chốn.”

Giám đốc Choi lơ đãng nhìn tôi, rồi lại nheo một bên mắt và liên tay xoa cái cằm lưa thưa vài cọng râu. Nét mặt lão ta trông khó xử như giáo viên vừa bị học sinh hỏi một bài toán khó ngay thời điểm định đóng sách lại, kết thúc tiết dạy.

Bài giảng ngày hôm nay có tiêu đề “Phương pháp đối thoại với nhà sản xuất”. Sau khi rời công ty sản xuất phim, tôi tự ý đổi chủ đề bài giảng. Trên bảng, viết thế này “1. Tóm tắt trong vòng hai mươi chữ và giải thích. 2. Lấy những bộ phim đã ra mắt làm ví dụ để giải thích chi tiết. 3. Khi cảm thấy họ quan tâm đến tác phẩm, hãy nói rằng đang bàn bạc với công ty sản xuất khác. 4. Khi họ hờ hững, hãy nhanh chóng nói mình đang có một ý tưởng khác”.

Nhìn những học sinh đang chăm chú, tập trung nghe giảng, tôi vô thức bật cười. Cười chính bản thân đang dạy một bài giảng ngớ ngẩn, và cả những gương mặt nghiêm túc ngồi học kia cũng thật tình.

Gần đây, biên kịch không còn là nghề chính của tôi nữa, giảng dạy đã chiếm thế thượng phong. Tôi bước đi trong trường với chức danh Giáo sư thỉnh giảng khoa Biên kịch. Ở Hàn Quốc, một khi đã là biên kịch thì mãi mãi là biên kịch, kể cả trong vòng vài năm không công bố được tác phẩm nào. Thật ra, điều này tương tự như Tiến sĩ Kim làm nghiên cứu hay không thì đến lúc chết vẫn là tiến sĩ Kim, hay giám đốc Kim kinh doanh thua lỗ đi chăng nữa thì đến chết vẫn là giám đốc Kim.

Nếu có một giải thưởng điện ảnh và chút học vị khá khẩm thì giờ tôi đã là giáo sư chính thức tại trường đại học danh tiếng nào đấy. Nhưng trong thời kỳ khó khăn như bây giờ thì làm việc tại một trường đại học với chất lượng tầm trung cũng là điều đáng mừng. Lúc đầu, tôi chỉ coi nó như nghề tay trái, nhưng khoảng thu nhập hàng tháng cố định đã khiến tôi dần bị mê hoặc. Dù không phải là số tiền quá lớn nhưng “cảm giác ổn định” từ những gì “cố định” mang lại lớn hơn ta tưởng. Chẳng rõ có phải vì sĩ diện của một biên kịch không công bố được tác phẩm nào trong vài năm hay không, cái chức giáo sư an ủi tôi rằng mình không lãng phí thời gian vô ích. Vài đồng nghiệp xung quanh buông lời nhờ vả, rằng nếu tôi quá bận và cần người thay thế thì hãy gọi họ. Nói gì vậy? Tôi không mảy may suy nghĩ sẽ buông bỏ vị trí này.

“Diễn viên Kim say mèm, ném gạt tàn vào đạo diễn Park. Sao dám né chiếc gạt tàn tao ném! Cậu biết kiểu nói đặc thù đó chứ?”

“Ha ha ha”.

“Đạo diễn Jung và cô diễn viên Choi nào đó cùng biến mất sau bữa tiệc. Ngày hôm sau, ở trường quay, diễn viên Choi ngồi trên đùi đạo diễn để theo dõi màn hình. Còn nói là, anh à, quay tốt rồi chứ? Không phải làm lại nữa đúng không?”

“Ôi trời ơi. Rồi sao nữa ạ?”

Đáng lẽ, tiết này phải học Samcheon Po về câu chuyện giả sử Chungmuro, nhưng giờ đã thành thế này. Tôi nhái giọng diễn viên Kim, Choi và nhiệt tình kể chuyện, huơ tay múa chân, học sinh thích thú đến mức ôm bụng, lăn ra cười khằng khặc. Tôi nhận ra mình cảm thấy sung sướng khi thấy gương mặt cười vui vẻ đến ngây dại của sinh viên. Quả thật, bản chất của kẻ dựng chuyện là không thể chối cãi. Chính lúc đó, tôi thầm nghĩ “phải rồi, tụi nhỏ sẽ hứng thú với mấy câu chuyện kiểu này hơn là học khởi, thừa, chuyển, kết”.

Bỗng nhiên, đập vào mắt tôi là cậu sinh viên ngồi góc cuối lớp, đang gục đầu xuống bàn, vẻ ngái ngủ. Trong lớp học tẻ nhạt này, tôi thường không trách phạt hành động này. Nhưng tôi đang cố gắng kể một câu chuyện cười, khuấy động không khí. Chẳng phải mọi người đang vừa nghe vừa cười đấy sao? Thế hà cớ gì không nghe chuyện của tôi chứ? Hay chuyện quá tệ? Chán đến mức ngủ gật?

Trong lòng trỗi dậy cảm giác không vừa ý khi không thể làm cho ai đó tập trung vào mình. Bứt rứt. Khó chịu. Tâm can như nóng ran lên. Đây cũng chính là đặc trưng nực cười của những kẻ kể chuyện. Dứt lời, tôi nhìn chăm chăm vào sinh viên đó với vẻ mặt nghiêm nghị. Sự im bặt đột ngột, kéo dài đến ngộp thở khiến các sinh viên khác đang chăm chú nghe giảng cũng phải bất giác thắc mắc “gì vậy?” và hướng mắt theo ánh nhìn của tôi, rồi cuối cùng, tất cả đều tập trung vào cậu nhóc cuối lớp. Phải đến khi người ngồi trước lay thì cậu ta mới ngẩng đầu dậy. Mắt cậu ta mở hờ, ngơ ngác dòm ngó xung quanh và giao phải ánh mắt tôi.

Đó là một cậu trai tầm tuổi 20. Làn da trắng như trai bao, gương mặt gầy gầy xương xương. Thậm chí, cậu còn đang đeo tai nghe. Nhưng ánh mắt cậu ta chẳng phảng phất nét hối lỗi nào cả. Nói cho đúng, cậu ta còn như đang thể hiện sự phản kháng rằng không nghe mấy câu chuyện nhảm nhí, thô thiển ấy thì có gì to tát.

“Rồi sau đó, chuyện diễn biến thế nào ạ?”

Học sinh ngồi trên cùng lên tiếng, có vẻ cảm thấy bức bối khi câu chuyện scandal kia bị ngắt quãng. Nhưng tại thằng nhóc cuối lớp mà tôi không còn đủ cảm hứng để kể tiếp.

“Phần còn lại để dành cho buổi sau.”

Từng có thời điểm, tôi suốt ngày phải từ chối vô số các đề nghị viết kịch bản vì bận thực hiện hai, ba dự án một lúc. Nhưng hào quang chẳng kéo dài bao lâu. Năm kịch bản thất bại trong ba năm liên tiếp khiến tôi dần bị đẩy khỏi nhóm biên kịch danh tiếng. Thời gian trôi qua, tôi dần bước vào cái tuổi thuộc hàng ngũ “trung niên”. Trong ngành công nghiệp vô cùng nhạy cảm với các con số tuổi tác, thì cái chữ “trung niên” lại đồng nghĩa với việc cảm xúc viết suy giảm. Đặc biệt “nhóm trung niên chưa có chỗ đứng” lại càng là vấn đề chí mạng. Vì vậy, tôi tự cứu mình bằng cách thử tiếp cận với giới trẻ.

“Nào là nhân vật quá nhạt nhòa, thiếu động lực... Có sửa thế nào thì cũng phải nghe đi nghe lại mấy câu nói này. Hơn nữa, mãi cắm đầu sửa, thì những ưu điểm của bản thảo đầu cũng sẽ biến mất. Có vẻ không nên thay đổi theo yêu cầu của các công ty sản xuất nữa.”

Cô cao giọng hơn mọi ngày. Cũng đúng thôi. Vì cô là người viết chính của kịch bản lần này mà.

Choi Ji Yang, 27 tuổi, sinh viên trong lớp tôi ba năm trước. Trong buổi học đầu tiên, cô ấy nói rất thích bộ phim của Vương Gia Vệ* và muốn viết một kịch bản giống “Câu chuyện về Thelma và Louise”*. Dù bút lực yếu, nhưng cô lại là người rất giỏi và tỉ mỉ trong việc tìm kiếm tài liệu. Trước đây, cô từng làm thư ký trong một công ty tiếng tăm lẫy lừng, nhưng đã dũng cảm nộp đơn nghỉ việc để thực hiện “ước mơ thời thơ bé” trước khi quá muộn. Ji Yang chăm chỉ, chưa một lần tôi thấy cô đi muộn hay bỏ học. Kỳ học sơ cấp đầu tiên, cô ấy khá trầm lắng, nhưng khi học lớp cao cấp, không rõ có phải đã thoải mái hơn hay không, mà cô thường đặt câu hỏi cho tôi. Trong bữa tiệc chia tay sau buổi học cuối cùng, tôi đề nghị Ji Yang cùng hợp tác viết kịch bản. Mặt cúi nhẹ, tay khẽ vén mái tóc ngắn ra sau mang tai, cô ngượng ngùng gật đầu. Dù không rực rỡ như đóa hoa xuân thì, nhưng đường nét trên gương mặt cô rất gọn gàng và thanh thoát, lôi cuốn người khác một cách kỳ lạ với nét e lệ tựa nụ hồng mong manh. Không phủ nhận rằng, đây là một trong số những lý do tôi kéo cô ấy vào nhóm.

← Đạo diễn người Hồng Kông với các bộ phim tiêu biểu như “Đông Tà Tây Độc”, “Tâm trạng khi yêu”, “Trùng Khánh Sâm Lâm”... ông khắc họa hình ảnh con người thành phố cô đơn bằng những thước phim u sầu và đầy cảm xúc, tạo nên một làn sóng hâm mộ vào những năm 2000 tại Hàn Quốc nói riêng và trên khắp thế giới nói chung.

← Thelma & Louise (1991). Đạo diễn Ridley Scott, biên kịch Callie Khouri. Diễn viên chính Susan Sarandon, Geena Davis. Là bộ phim tạo nên tên gọi phim phiêu lưu tình bạn về nữ quyền (female buddy road film).

Bỏ qua lời cằn nhằn của Ji Yang, tôi nhìn nét mặt của Young Rak, người đang ngồi đối diện cô với ánh mắt lúc nào cũng nhìn đâu đâu dưới đất và lẳng lặng lắng nghe.

Cho Young Rak, 32 tuổi, học cùng lớp với Ji Yang. Một cậu nhóc hâm đơ khi đến năm 4 “Đại học Y cổ truyền” thì bỏ dở và chuyển sang khoa biên kịch. Cậu ta nói muốn viết kịch bản phim giật gân như “Se7en”*, nhưng khi xét đến hình ảnh, thì nhân vật “Forrest Gump”* có lẽ sẽ phù hợp hơn với bộ dạng của tên nhóc này. Kể ra thì cái kiểu đầu cũng từa tựa nhau ấy chứ. Thật kỳ lạ, lúc nào cậu ta cũng chỉ giữ một kiểu tóc với chiều dài không đổi, khiến người ta không thể biết tóc đã cắt từ lúc nào. Thứ duy nhất tạo ấn tượng về cậu ta chính là cặp kính. Không thể hiểu sao một thằng nhóc ít tuổi lại mang kính theo phong cách Jo Young Nam. Cậu sống nội tâm, không dám nhìn vào người đối diện khi nói chuyện, là kiểu biết lắng nghe người khác. Đôi khi, ta có thể bực bội với những người ít nói, bởi chẳng thể biết lòng dạ họ ra sao. Nhưng với Young Rak, lạ lùng là cậu ta chẳng hề khiến người khác có ý định “muốn biết lòng dạ” của mình, và tôi thích điểm này. Ưu điểm của cậu là nấu ăn ngon và dọn dẹp giỏi, nhược điểm là viết thoại rất dở. Young Rak luôn quét dọn, nấu ăn, rửa bắt mỗi khi đến phòng làm việc, kể cả khi không ai sai bảo. Khi về, cậu luôn mang theo túi rác thức ăn, như thể đó là công việc đương nhiên bản thân phải làm. Đã vài lần, tôi nói không cần phải làm như vậy, nhưng dần dần lại quen với cuộc sống thoải mái đó. Thậm chí, thỉnh thoảng, tôi còn sai khiến cậu ta vài việc cá nhân và vặt vãnh (như đi mua thuốc lá, hay đến tiệm giặt đồ, và đôi khi là lái xe), Young Rak chưa một lần từ chối. Vì vậy, tôi hoàn toàn có thể thông cảm, bỏ qua cho khả năng viết yếu kém của cậu.

← Se7en (1995). Đạo diễn David Fincher, biên kịch Andrew Kevin Walker, diễn viên chính Brad Pitt, Morgan Freeman. Câu chuyện rượt đuổi giữa một cảnh sát và kẻ giết người hàng loạt.

← Forrest Gump (1994). Đạo diễn Robert Zemeckis, biên kịch Eric Roth. Nguyên tác Winston Groom. Diễn viên chính Tom Hanks. Là bộ phim cảm động về con người, khắc họa lịch sử Hoa Kỳ thời hiện đại dưới cảm nhận của một cậu bé thiểu năng cô đơn.

Vừa xoay bút vừa lơ đãng nghe Young Rak trình bày ý tưởng, tôi đánh rơi bút xuống dưới bàn họp. Cúi người nhặt bút, tôi chợt thấy đôi chân nuột nà của Ji Yang. Hình bông hồng trên chiếc tất da màu cà phê ôm trọn vừa khít đôi chân ấy, trông có chút quê mùa. Nhặt chiếc bút lên, tôi nói.

“Tưởng tượng thế này, một kịch bản đạt 90 điểm sẽ được đầu tư. Nói đơn giản, điểm chuẩn là 90. Vậy thì kịch bản 89 điểm và 50 điểm có gì khác nhau?”

Ji Yang thở dài mệt mỏi và buông ra vài câu chữ hời hợt.

“Chẳng có gì khác biệt cả.”

“Liệu... trước đây, tôi đã nói về vấn đề này chưa nhỉ?”

“Vâng. Thầy đã nói ba lần rồi ạ.”

Nghe thì có vẻ mất hứng, nhưng mà nhân tiện đây.

“Đúng vậy. 89 hay 50 điểm chẳng có gì khác biệt cả. Không nhận được đầu tư thì cả hai đều là những kịch bản 0 điểm! Chỉ là hư vô! Dã tràng xe cát biển Đông! Bây giờ, mục tiêu đang ngay trước mắt. Hơn một năm làm việc mà bây giờ từ bỏ là vô cùng lãng phí. Đây thực sự là cơ hội cuối cùng rồi đó. Tôi đã đặt cược với giám đốc Choi như vậy. Chỉ sửa thêm một lần này nữa thôi. Sửa gì và như thế nào thì không cần nói lại nữa, đúng không. Young Rak ơi?”

Khi tôi nhìn Young Rak, cậu ta thoáng dò ý của Ji Yang rồi ngập ngừng gật đầu với thái độ thiếu tự tin. Ji Yang thở dài thườn thượt, chẳng thèm che giấu nét bực bội.

Đã hai năm kể từ ngày cùng nhau làm việc, tôi trả mức lương chỉ vừa đủ phí đi lại và tiền ăn uống cho hai người, và thỏa thuận nếu sách bán được thì sẽ chia tiền hợp đồng và cho họ chức danh đồng tác giả. Nhưng sách ế ẩm, mốc meo cả lên, nên tôi cũng không thể làm khác được.

Cuộc họp kết thúc, ba mươi phút sau khi cùng Young Rak rời khỏi phòng làm việc, Ji Yang quay trở lại. Phòng làm việc ở Ilsan, nên mỗi khi họp, Ji Yang phải đi nhờ xe của Young Rak lên Seoul rồi lại về. Nhưng, với những hôm chúng tôi hẹn ở lại cùng nhau sau khi họp như hôm nay thì cô ấy chỉ nhờ xe của Young Rak một chiều đến Ilsan mà thôi. Dĩ nhiên, quy trình cũng khá rắc rối.

“Em nói là đi gặp bạn thì anh ấy cứ hỏi bạn nào, rồi nằng nặc đòi đưa đến điểm hẹn. Em đã nói là không cần nhưng mà anh biết kiểu của Young Rak rồi đó. Cứ nói đi nói lại một câu. Bực quá nên em xuống xe. Anh à, chúng ta phải gặp nhau như thế này đến bao giờ? Lần nào em cũng phải tìm đủ mọi lý do. Chẳng phải trẻ con, cứ phải để ý người khác.”

Ji Yang bực tức nói.

“Lần này sách ra thì chúng ta sẽ công khai nhé.”

“Anh lúc nào cũng nói vậy...”

Chẳng để lời nói kịp thoát khỏi môi cô ấy, tôi khóa chặt cái miệng nhỏ nhắn, xinh xắn đang cằn nhằn không ngớt ấy bằng đôi môi “điệu nghệ” của mình.

Tôi với Ji Yang bắt đầu qua lại với nhau khoảng hai tháng sau khi cô ấy bước vào nhóm biên kịch. Một hôm, Young Rak có việc hiếu hỷ trong nhà nên không thể đến. Tối ấy, sau cuộc họp, chúng tôi cùng thưởng thức chút rượu vang trong phòng và thuận buồm đưa đẩy, mọi chuyện tự nhiên xảy đến. Đêm đầu tiên của chúng tôi. Ji Yang không hề né tránh bàn tay tôi lả lướt khắp các ngõ ngách trên cơ thể. Có lẽ, nàng đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi. Thật lòng, từ lúc ở trường, tôi đã phần nào phát hiện cô ấy có cảm tình với mình.

Khi cậu nhỏ của tôi tiến vào rồi ma sát nóng ran trong người Ji Yang, cô ấy nhắm nghiền mắt và mím chặt môi. Sau bao lần làm tình, biểu cảm này chẳng thay đổi chút nào (Hình như với Ji Yang, tận hưởng khoái cảm là tội lỗi lớn và trông nàng không khác gì đang phải gánh chịu sự trừng phạt nặng nề). Tôi từng nói cô ấy hãy thoải mái, bộc lộ tất cả mọi cảm xúc đang bùng nổ trong cơ thể. Ngắm nghía những dáng vẻ tự nhiên như thế, cơn hưng phấn trong tôi sẽ càng cuộn dâng mãnh liệt, nhưng biểu cảm ấy vẫn đơn điệu như thế.

“Biên kịch à... Anh có thể hiệu đính cuốn sách lần cuối không ạ?”

Cô ấy mở miệng, thì thầm vào tai tôi. Trong phút chốc, tôi cảm tưởng như “cậu em” của mình chảy ra máu. Rốt cuộc, trong giây phút con người ta tìm kiếm đỉnh cao để vỡ òa hạnh phúc, thì tại sao Ji Yang lại hỏi những điều này? Không lẽ, trong tình huống cấp bách thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn ư?

“Được rồi... anh sẽ làm.”

Dường như, thứ tưởng rắn rỏi nhất cũng chán nản, ỉu xìu, tôi đẩy và thúc lưng mình mạnh hơn. Thế rồi...

Ji Yang lại nhắm nghiền mắt, mím chặt môi, ôm siết lấy cơ thể đang ra sức chuyển động kia, và rồi thầm thì bên tai tôi.

“Em yêu anh.”

Sau lưng tôi, Ji Yang nép mình ngủ, còn trước mặt, chiếc laptop mờ mờ sáng đang chờ tôi gõ gì đấy. Không ngừng đốt thuốc, tôi hơi cúi đầu, lơ đãng nhìn con trỏ nhấp nháy trên màn hình, rồi cuối cùng gấp nó lại.

Tôi đã nói là sẽ làm cho xong, nhưng đáng tiếc, không thể viết thêm được nữa.

Người viết văn phải có khiếm khuyết. Chính nó làm cảm xúc bùng phát dữ dội. Giờ đây, số dư tài khoản không thiếu, đời sống tình dục thỏa mãn, một căn hộ kiêm phòng làm việc rộng 132,24 mét vuông có giá trị tăng đều theo thị trường bất động sản, một chiếc Lexus 300cc đã được bốn năm, thẻ hội viên golf vùng bờ biển Hoàng Hải, một rạp chiếu phim tại nhà với tivi UHDTV 52 inch, máy chiếu 4K và bộ máy của Bang & Olufsen. Chẳng thiếu gì, cũng chẳng muốn thêm gì. Thế nên, lý do đâu mà dữ dội, mà bùng phát cảm xúc?

Tôi cần một sự kích thích.

Hai chàng trai cùng đến Scotland trên một chuyến tàu. Một người cất lời hỏi.

“Đống hành lý trên giá kia là gì vậy?”

“À, cái đó gọi là MacGuffin.”

“MacGuffin...? Cái gì vậy?”

Với vẻ mặt đầy ngờ vực, cậu ta hỏi lại và nhận được câu trả lời.

“MacGuffin là một thiết bị bắt sư tử, được sử dụng ở vùng cao nguyên của Scotland.”

“Nhưng mà ở vùng cao nguyên của Scotland thì làm gì có sư tử?”

“À, thật sao? Vậy, MacGuffin rốt cuộc chẳng là gì cả.”

Câu chuyện cười có vẻ vô nghĩa này là lời giải thích về MacGuffin được nhắc đến trong cuốn “Cuộc đối thoại với Hitchcock” của François Truffaut, một đạo diễn nổi tiếng và hâm mộ cuồng nhiệt đạo diễn Alfred Hitchcock.

Ta có thể hiểu ngắn gọn về MacGuffin thế này, “một sự việc, nhân vật hay sự vật được xây dựng để mang lại cảm giác hồi hộp, nhưng rồi biến mất vì không có ý nghĩa đặc biệt liên quan đến mạch phim.” Có một số ví dụ minh họa sau, chiếc cặp tiền trong “Kẻ sát nhân cuồng tín”, chiếc cặp đựng hồ sơ bị đánh cắp trong “Pulp Fiction”, vi xử lý của “Điệp vụ Boston”, chi tiết chân thỏ trong “Nhiệm vụ bất khả thi 3”. Nếu bạn đã xem những bộ phim trên nhưng những ký ức về cặp tiền, cặp tài liệu, vi xử lý, chân thỏ chỉ lờ mờ hoặc trắng xóa, thì có thể nói, MacGuffin đã được khắc họa thành công.

Bạn thắc mắc tại sao đột nhiên tôi lại dài dòng về MacGuffin? Nếu bạn cảm thấy dài dòng thì thật đáng tiếc. Đối với người viết kịch bản, “dài dòng” là thứ mang tính sống còn. Và tôi mong rằng bạn sẽ cố gắng chịu đựng nó một chút. Bởi lẽ, từ đây, câu chuyện mới chính thức bắt đầu.

Tôi chỉ muốn nói điều này. Viết văn chính là MacGuffin của đời tôi. Nó mang lại bao kịch tính và cảm giác hồi hộp. Dù đã cố gắng đeo đuổi đến tận hơn 40 tuổi, nhưng thực tế, tôi vẫn chưa thể tìm được ý nghĩa của nó.

Sau khi “thiết bị bắt sư tử Scotland” biến mất khỏi đời mình, cuộc sống hàng ngày của tôi cũng khô khốc hẳn ra. Chẳng biết đi về đâu, đích đến là gì, chỉ lặp đi lặp lại như một sự bắt buộc. Liệu đây có phải thời điểm cần một MacGuffin mới không, ngay bây giờ?