← Quay lại trang sách

Ghen tỵ là Động Lực Của Tôi-

"CẤU TRÚC TRONG TIẾNG ANH GỌI LÀ STRUCTURE. Ví dụ, muốn xây một căn nhà đẹp, chúng ta phải có bộ khung sườn vững chắc. Không ít người khi mới viết kịch bản, phần đầu và giữa luôn trôi chảy, mượt mà, nhưng rồi bị phá sản khi viết đến một phần ba đoạn kết. Đều do cấu trúc không chắc chắn, sụp đổ khiến mọi thứ tan hoang. Dù cho nhân vật không nổi bật, lời thoại thiếu xuất sắc thì một kết cấu kịch bản tốt vẫn đủ sức níu kéo khán giả. Bởi vậy, biên kịch Robert Towne, nguời viết nên kiệt tác phim đen “Chinatown” mới nhấn mạnh rằng, trong kịch bản, quan trọng nhất là ba yếu tố: cấu trúc, cấu trúc và cấu trúc.

Như một nhà hùng biện, tôi nhấn mạnh ba lần với trọng tâm đánh thật đanh vào “cấu trúc” bằng ngữ điệu hô vang khỏe khoắn. Các sinh viên đồng loạt gật đầu.

Nhìn thấy nữ sinh viên ngồi hàng đầu gõ vào trong laptop “cấu trúc, cấu trúc và cấu trúc”, tôi tự cảm thấy kiêu hãnh như thể vừa tiết lộ một bí mật vô cùng vĩ đại. Nhưng tâm trạng ấy cũng không kéo dài.

“Là William Goldman ạ”

Ai đó vừa cất lời. Tôi nhìn về góc lớp, nơi giọng nói vọng ra và hỏi.

“Cậu vừa nói gì?”

“Không phải Robert Towne, mà là William Goldman ạ.”

Lần này, tôi dễ dàng tìm ra “nơi sản xuất” giọng nói ấy. Chính là thằng nhóc trông như trai bao, đeo tai nghe và ngủ trong giờ học lần trước. Dưới nách áo cậu ta còn thấm một lớp mồ hôi.

“À, là William Goldman sao? Cả hai đều là những nhà biên kịch vĩ đại, nên tôi có chút nhầm lẫn. William Goldman nổi tiếng với các tác phẩm “Vận động viên ma-ra-tông” hay “Butch Cassidy and the Sundance Kid”. Dù sao đi nữa, các bạn đừng quên điểm mấu chốt là cấu trúc, cấu trúc và cấu trúc.”

Tay cầm bút lông, mặt quay về phía bảng, tôi nghĩ thầm trong bụng “Ái chà, khoe mẽ mình đã đọc sách hướng dẫn sáng tác đúng không? Ừ thì, ở cái tuổi của mày, lúc nào chả muốn thể hiện mấy thứ này.”

Đầu bút lông vừa chạm vào bảng.

“Em có câu hỏi ạ.”

Không cần quay lại, tôi cũng biết. Lại là thằng nhóc đó.

“Sao nào?”

Tôi hỏi với vẻ mặt thản nhiên, nhưng trong thâm tâm đang dâng trào từng cơn bực tức. Không chỉ kịch bản mà tiết học cũng có khởi, thừa, chuyển, kết. Bây giờ, thằng nhóc kia đang vô cớ xen ngang vào phần “kịch tính” của tiết học, rồi phá tan bầu không khí cao trào.

“Em suy nghĩ thế này khi nghe thầy nói. Nội dung bài giảng có nhiều nét tương đồng với lý luận phương pháp viết kịch bản mà Syd Field đã công bố 30 năm trước. Trong ngần ấy thời gian, bản thân hình thức phim cũng đã thay đổi rất nhiều. Chẳng phải phương pháp viết cũng sẽ phải biến đổi cho phù hợp sao? Ví dụ, ngay từ đầu những năm 2000, các phim điện ảnh đại chúng của Charlie Kaufman* đã thử nghiệm loại bỏ phương thức tự sự. Khán giả ngày nay đã quá quen thuộc với game, phim trên web, Youtube thì không thể chịu đựng các câu chuyện tự sự dài lê thê. Họ chỉ say mê nhất cử nhất động của từng nhân vật trong sitcom hoặc các hứng thú nhất thời. Trên thực tế, nhiều người thay vì theo dõi phim truyền hình, lại tìm xem những video trích đoạn. Nghĩa là, họ chỉ xem những trích đoạn đắt giá để nắm bắt cốt truyện. Để ý khuynh hướng này, em nghĩ, trong tương lai, chúng ta không cần phụ thuộc quá nhiều vào cốt truyện và cấu trúc. Thầy có nghĩ bài giảng đã bỏ qua khuynh hướng này hay không ạ?”

← Charlie Kaufman. Đạo diễn kiêm biên kịch điện ảnh. Các tác phẩm nổi bật gồm “Thử làm John Malkovich”, “Kịch bản chuyển thể”, “Eternal sunshine of the spotless mind”. Xuất thân là biên kịch phim hài, sitcom truyền hình.

Từng câu, từng chữ tuôn ra trôi chảy như một kịch bản đã chuẩn bị kỹ càng từ trước. Khuôn mặt cậu ta trầm tĩnh và bình thản. Nhưng ánh mắt cậu chứa đầy vẻ tinh nghịch, như muốn gửi đến tôi thông điệp “cho ông một vố hóc búa nhé”. Đầu các học viên khác cứ lắc lư, hết ngước nhìn mặt tôi lại quay sang dòm ngó mặt thằng nhóc. Có vẻ, tất cả đã tìm thấy cảnh phim hay ho nhất trong ngày. Một bầu không khí căng thẳng đến kỳ lạ, ngột ngạt phủ khắp giảng đường.

“Tên cậu là gì?”

“Kim Yeong Hoe ạ.”

Kim Yeong Hoe, Kim Yeong Hoe... sau nửa học kỳ, từ một thằng không có gì nổi bật, mày đã ghi dấu thành công ba chữ này trong đầu tao. Nếu đó là ý đồ của mày thì chắc mẩm mày đang nghĩ rằng câu hỏi này đủ đề nhận điểm A+, à không A + + chứ gì?

“Anh Kim Yeong Hoe, thay tôi giảng bài cũng được đó. Có muốn dạy mọi người một bài giảng đặc biệt không? Dù tiền thì chẳng bao nhiêu đâu.”

Tất cả học viên, trừ Kim Yeong Hoe, đồng loạt phá lên cười. Đây là một kỹ năng trong nghệ thuật giao tiếp. Dùng nhu khắc cương, nhẹ nhàng đối ứng nghiêm trọng.

Tôi vừa nhìn đồng hồ vừa nói.

“Câu chuyện này có vẻ sẽ kéo dài nên tiết học của chúng ta kết thúc tại đây. Anh Kim Yeong Hoe ở lại để cùng tôi bàn luận về hiện tại và tương lai của nền điện ảnh nhé. Các bạn khác nộp kịch bản rồi ra về.”

Đây là lần đầu tiên tôi hút thuốc trên giảng đường kể từ khi bắt đầu dạy học. Hút một hơi thuốc dài, giữ khói thuốc trong vòm họng, cảm nhận cái dư vị hay ho đó để tự trấn tĩnh bản thân. Kim Yeong Hoe lặng thinh nhìn tôi hút thuốc. Nhả làn khói thuốc bay tà tà trước mặt Kim Yeong Hoe, che đi phần nào vẻ ngông cuồng ấy, tôi mở lời.

“Một năm chắc chắn có một đến hai đứa như cậu. Chẳng có chút kiến thức cơ bản nào, chỉ khoe mẽ cái hào nhoáng bề ngoài. Đã đọc bi kịch Hy Lạp của Sophocles, thơ học, đọc Shakespeare chưa? Vài nghìn năm rồi, nền tảng của kịch là tự sự! Loại bỏ hả? Không cần tới Charlie Kaufman đâu! Godard* đã làm từ những năm 60 rồi! Nhưng nó có trở thành xu hướng chủ đạo không? Tuyệt đối không. Đó đơn thuần chỉ là nghệ thuật thôi! Nếu chỉ làm nghệ thuật thì không cần nghe tôi giảng. Biểu diễn thì chỉ cần làm một mình là đủ! Từ lần sau mà còn nói năng kiểu như vậy nữa thì tôi sẽ trả học phí và cậu không cần đến lớp nữa. Hiểu chưa?”

← Jean-Luc Godard. Đạo diễn tiêu biểu của Nouvelle Vague Pháp. Tác phẩm đầu tay “Breathless”. Là một “nhà cách mạng điện ảnh”, suốt đời kiếm tìm những bộ phim điện ảnh mới và đột phá, được đánh giá là đạo diễn có đóng góp lớn nhất vào sự phát triển của ngôn ngữ điện ảnh hiện đại.

Không phải chỉ mình cậu có kịch bản chuẩn bị sẵn đâu, thằng nhóc ạ.

Tôi nhìn lên bàn, ngay chồng bài tập, kịch bản của Kim Yeong Hoe xếp trên cùng.

“Kim Yeong Hoe. Tôi sẽ đọc kịch bản của cậu thật cẩn trọng, để xem cậu có đủ tư cách làm nghệ thuật hay không. Cậu về đi.”

Kim Yeong Hoe nhếch một bên mép, cười nhạt và cúi chào. Thật khó chịu khi nhận kiểu chào đó. Kim Yeong Hoe bước ra đến cửa giảng đường bỗng dừng lại. Rồi cậu ta quay lại nhìn tôi, nói rành mạch.

“Em đến đây vì muốn viết một kịch bản giống “Biệt thự địa ngục”. Một tác phẩm không bị ngữ pháp và giá trị thường thức trói buộc. Chính cái đó là thứ em muốn học.”

Kim Yeong Hoe đóng cửa và bước ra. Tôi bần thần một lúc, mắt vô định nhìn về phía cánh cửa, cảm thấy gáy đau điếng, mặt nóng bừng.

“Biệt thự địa ngục” là tác phẩm đầu tiên tôi viết năm hai mươi chín tuổi. Như tên gọi, có lẽ nó thuộc dòng phim kinh dị. Cụ thể hơn là kiểu kinh dị chém giết (Slasher Horror)*. Phim kể về đôi vợ chồng rối loạn đa nhân cách sở hữu căn biệt thự trong rừng sâu, có ý định giết toàn bộ sinh viên đến tham quan. Thực tế nó là một bộ phim cấp B và thất bại thảm hại về mặt thương mại. Nhưng vết thương để lại lớn hơn cả là “sự vô tâm”. Chỉ sau một tuần khởi chiếu, tất cả các rạp đều ngừng chiếu. Ngay cả những nhà bình luận phim thích soi mói nhất cũng không hề đá động tới “Biệt thự địa ngục”. Vì nó không có giá trị để nhắc đến hay sao? Cả một câu bình luận ác nghiệt cũng không. Chi cần có một câu gì đó thôi thì chí ít cũng gián tiếp chứng minh được tôi đã làm một tác phẩm.

← Phim kinh dị chủ yếu chứa nhiều cảnh giết người hàng loạt, tàn nhẫn và dã man.

Bộ phim đau thương ấy chính là lý do tôi dấn thân vào thể loại phim hài. Giữa những năm 2000 là thời kỳ đỉnh cao của dòng phim này. Đặc biệt là phim hài liên quan tới các băng đảng tội phạm, tình dục, hay hành động. Có những khán giả, khi ra khỏi rạp thường buông những từ rẻ tiền, rác rưởi dành cho phim. Với những người chưa xem, họ tìm đến rạp chỉ để xác nhận trực tiếp bằng chính mắt mình lý do tại sao bộ phim đó lại rác rưởi và rẻ tiền. Có vẻ như sự rẻ tiền còn khá khẩm hơn là vô tâm. Thà bị coi là rác rưởi còn hơn là hư vô. Vứt bỏ tự trọng cũng không khó khăn gì khi hành nghề biên kịch. Mới viết được một phim thì lấy gì mà đòi tự trọng. Giữ tự trọng thì cũng chỉ oai khi có ai đó để ý tới mà thôi.

Trong vòng một tháng, tôi đã viết một kịch bản hài gia đình và nhanh chóng được người ta mua, rồi công chiếu thành công và thu hồi vốn. Một nhà sản xuất khác yêu cầu tôi viết kịch bản tương tự, dù bị chê là ăn theo nhưng vẫn thu được lợi nhuận cao hơn tác phẩm trước. Rồi lại có một nhà sản xuất khác đề nghị viết tập tiếp theo, dù nhận được cơ số lời phê bình nhưng lợi nhuận cao hơn phần một. Càng bị la ó, khán giả càng kéo đến rạp đông hơn.

Nhưng xu hướng phim hài không thịnh vượng dài lâu. Thay vào đó, thể loại phim giật gân lên ngôi. Còn tôi thì vẫn ở lại mảnh đất hài kịch.

Nhưng làm sao tôi ngờ được cái tên “Biệt thự địa ngục” lại thốt ra từ miệng tên nhóc kia ở thời điểm hơn mười năm từ ngày khởi chiếu. Thế nhưng, cớ gì tôi lại cảm thấy một “niềm vui rất nhỏ” đan xen với “nỗi xấu hổ vô cùng lớn” khi ai đó nhớ đến tác phẩm đầu tay của mình, như thể giữa ban ngày ban mặt, mà tôi lại trần truồng ngay giữa ngã tư ga Gangnam?

Hôm đó, sau khi kết thúc tiết học, tôi uống rượu với các đồng nghiệp trong giới làm phim. Thật tình cờ, người chủ trì tiệc rượu lại chính là Jung Nam Hoon, đồng biên kịch phim “Biệt thự địa ngục”. Sau thất bại nhạt nhòa ấy, anh ta còn cộng tác cùng tôi viết năm tác phẩm khác. Khi nhìn lại năm năm làm việc với Jung Nam Hoon, đó quả là thời kỳ hoàng kim trong sự nghiệp biên kịch của tôi. Trừ tác phẩm đầu tay “Biệt thự địa ngục”, còn lại, tất cả các tác phẩm khác đều vượt ngưỡng BEP*, trong đó có hai bộ phim, chúng tôi được thưởng thêm gấp đôi số phí viết kịch bản. Từ sau khi quyết định rẽ lối đi riêng, tôi dần bị đẩy lùi thành “biên kịch trung niên ít tên tuổi”, còn Jung Nam Hoon kia, sau ba tác phẩm liên tiếp tạo cơn sốt lớn thì đã trở thành một ông bự trong giới, thậm chí từng xuất hiện trên trang đầu tạp chí điện ảnh. Cuối cùng, anh ta mở một công ty sản xuất mang tên chính mình, “Jung Pictures” và nhận được mức đầu tư 7 tỷ won cho tác phẩm đầu tiên. Và bữa tiệc chiêu đãi bạn bè ngày hôm nay do Jung Nam Hoon tổ chức chính là để ăn mừng quyết định đầu tư.

← Điểm hòa vốn.

Khi ngà ngà say, tôi cảm thấy ngột ngạt với mùi khói thuốc, cảm tưởng như nó lấp đầy cả phổi mình. Đó là chưa kể đến hình ảnh Jung Nam Hoon cười ngoác cả mồm ngay cả khi câu chuyện còn chẳng đáng nhếch mép. Thật lố bịch. Tôi ra ngoài, định hút thuốc để thư giãn đầu óc thì Jung Nam Hoon đi theo và mở lời.

“Công việc vẫn tốt chứ? Tác phẩm mới có vẻ mất nhiều thời gian nhỉ.”

Miệng thì nói, còn tay mau chóng giật lấy điếu thuốc trên môi tôi, châm lên điếu thuốc của hắn. Cái điệu bộ hút lấy hút để điếu thuốc để châm lửa cũng thật lố bịch.

“Lâu rồi không liên lạc gì, nay gọi tao đến để ra oai à?”

“Thằng này, cục cằn vậy. Lâu lâu tò mò mày sống thế nào nên gọi, thế cũng không được à?”

“Làm giám đốc rồi nên diện mạo cũng bảnh bao hơn nhỉ. Trên mặt mày, mỡ chó chảy ròng ròng kìa.”

“Thằng này, mở miệng ra câu nào là đá xoáy câu đó vậy hả?”

Sự yên tĩnh gượng gạo trôi qua, cả hai hút thuốc không ngừng, rồi thả làn khói trắng đậm đặc vào không trung, nhìn nó tan dần ra, biến mất.

Mối hợp tác với Jung Nam Hoon không phải là kết thúc trong ảm đạm, u tối. Nhưng thật khó lòng giải thích mối quan hệ khác thường với Jung Nam Hoon kể từ khi cả hai quyết định đi đường riêng. Nếu tôi cũng thành danh thì liệu mối quan hệ này có tốt hơn? Phải chăng những suy nghĩ này đến từ mặc cảm tự ti của riêng tôi?

Jung Nam Hoon hút một hơi thuốc nữa rồi nói.

“Seong Mi vẫn ổn.”

Tại sao tự nhiên nó lại nhắc đến chuyện này?

“Có ai hỏi đâu?”

“Nói thế thôi. Nhỡ mày tò mò.”

Có lẽ, tôi sẽ cần nói thêm một chút về mối quan hệ của mình với Jung Nam Hoon. Không phải chúng tôi đã chấm dứt trong đẫm máu, rõ ràng, mối quan hệ này, “sau khi kết thúc” mới biến chuyển xấu đi nhiều. Seong Mi, người Jung Nam Hoon nhắc đến chính là Bae Seong Mi, vợ trước của tôi. Khi Bae Seong Mi và tôi còn là một gia đình, Jung Nam Hoon vẫn độc thân. Tôi vẫn thường xuyên gọi cậu ta đến chơi cùng. Sau ly hôn, hai người đó gặp riêng nhau rồi nhanh chóng đắm chìm vào yêu đương. Cả hắn và cô ta đều chưa rơi vào tình huống kiểu này bao giờ. Bae Seong Mi tái hôn với Jung Nam Hoon sau một năm ly hôn với tôi. Trước khi cầu hôn Seong Mi, Jung Nam Hoon đã hỏi tôi: “Tao kết hôn với Bae Seong Mi có được không.” Tôi trả lời: “Tao là bố vợ mày à? Sao lại hỏi tao?” Jung Nam Hoon nghĩ có lẽ phải như thế. Tôi nói: “Kết hôn hay sống chung, ngủ thêm vài ba lần rồi chia tay đi chăng nữa thì đều là người lớn cả rồi, hãy tự quyết định đi.” Nhưng rồi lại thấy Jung Nam Hoon thuận lợi hơn sau khi kết hôn, đôi lúc, trong lòng tôi dâng lên niềm hối hận vô lý, bởi có vẻ như tôi đã đá văng cục vàng của chính mình. Nhưng giờ đây, hối hận cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi thực sự phải thừa nhận như thế. Chỉ nghe cái tên Jung Nam Hoon là bụng tôi quặn đau nhức nhối vì ghen tỵ. Càng ngày, lòng ghen tỵ càng lớn và mưng mủ trong tâm can.

“Tao nghe các nhà đầu tư nói mày rêu rao khắp nơi rằng những kịch bản viết chung phần lớn do một mình mày viết?”

Điều này thì tuyệt đối không xuất phát từ mặc cảm tự ti mà đích xác là sự thật tôi nghe được. Gương mặt đang đỏ au của Jung Nam Hoon bỗng nghiêm lại.

“Nhà đầu tư nào? CJ? Shobox? Hay NEW?”

“Không phải việc của mày. Tại sao mấy chuyện đó lại đến tai tao?”

“Này, Dong Yoon. Tao không phải thằng vô lại như vậy. Từ khi tách ra viết riêng, mày chưa có kịch bản nào được sản xuất mà. Biết đâu là do có kẻ tung tin. Nói xấu người khác là thứ đồ nhắm hay ho trên bàn rượu của mấy đứa lắm lời mà.”

Nhìn vẻ mặt của Jung Nam Hoon không có nét giả dối. Tất nhiên, cậu ta nói không sai. Chỉ là tôi không muốn thừa nhận. Jung Nam Hoon khoác tay lên vai tôi và chìa ra gương mặt đầy ái ngại.

“Dong Yoon à, tao không biết mày nghĩ thế nào. Nhưng tao gọi mày vì biết ơn. Nếu không có khoảng thời gian làm việc cùng nhau thì hôm nay tao cũng không ở vị trí này. Hơn ai hết, tao là người mong mày thành công. Nếu có ý tưởng hay ho, cứ mang đến công ty, lúc nào cũng được. Bọn mình đã từng hợp tác rất ăn ý mà?”

Không biết có phải do men rượu hay không, Jung Nam Hoon không ngần ngại nói những lời thoại sến sẩm đến sởn cả người. Nghe vậy, tôi vừa thấy biết ơn, vừa có lỗi, nhưng cũng chính vì thế, càng bực bội hơn. Trong lúc làm việc với giám đốc Choi về kịch bản “Hình mẫu lý tưởng của chàng trai ấy”, tôi đã suy nghĩ sẽ gửi cho hắn một bản, nhưng vì lòng tự trọng nên thôi.

Khốn kiếp, cái lòng tự trọng.

Gọi một chiếc taxi, tôi quay về phòng làm việc ở Ilsan. Nằm trên giường, lăn lộn hồi lâu với cái đầu nhức như có ai đó cầm búa gõ vào, tôi chẳng thể ngủ nổi, có lẽ đã uống quá chén rồi. Với tay mở truyền hình cáp, tôi cứ theo thói quen chuyển từ kênh nọ sang kênh kia rồi tắt đi. Không còn biết phải làm gì, tôi chán nản nằm dài trên ghế sô pha. Bất chợt, đập vào mắt là xấp kịch bản của sinh viên nằm im lìm trên cái ghế đẩu. Trên cùng, cái tên Kim Yeong Hoe hiện ra.

“Thằng ranh hỗn láo.”

Trên tay cầm bài của hắn, tôi đọc tiêu đề ngoài bìa “Andante Candabile”.

“Ái chà, xem này. Đặt tên kịch bản khác nào một thằng hâm dở.”

Tôi cười khinh bỉ, lật trang đầu tiên.

Căn phòng yên ắng, chỉ còn tiếng đồng hồ gõ từng khắc, tôi ngồi lặng người, không thể rời khỏi ghế cho đến trang cuối cùng.

Ngậm điếu thuốc, tựa vào cửa sổ, làn khói nhè nhẹ bay. Từ lúc nào, sắc khí xanh nhạt của sáng trời tinh mơ đã tràn ngập căn phòng. Bụng tôi khó chịu và đầy hơi lạ thường. Hẳn không phải chỉ do mỗi hút thuốc lúc bụng trống rỗng.

Kịch bản của Kim Yeong Hoe.

“Andante Candabile” như một thước phim chiếu trong đầu tôi từ những cảnh đầu tiên. Một bộ phim tâm lý dưới lớp vỏ giật gân. Cậu ta ý thức chủ đề rõ ràng và cẩn trọng, xây dựng nhân vật sống động đến không ngờ với những lời thoại sắc bén, sự dí dỏm và hài hước tinh tế giúp phá tan bầu không khí căng thẳng.

Và cả cấu trúc cũng vô cùng tỉ mỉ, khiến người ta không thể rời mắt dù chỉ là một li! Dĩ nhiên, vẫn còn nét thô kệch đặc thù của kẻ vừa chập chững vào nghề. Nhưng đồng thời lại gần gũi người đọc bằng sức hút vốn có, không thể bắt chước.

Chẳng rõ tôi nói thế này có được không, vì tận sâu trong lòng không hề muốn thừa nhận. Thứ tôi luôn muốn viết, nhưng tuyệt nhiên không thể làm được, đó lại chính là “Andante Candabile”.

Bỗng, ánh mắt lạnh lùng của Kim Yeong Hoe nhìn tôi chợt hiện lên. Một thằng nhóc bàn chuyện loại bỏ cấu trúc lại viết nên một cấu trúc đẹp đẽ đến thế này. Ừ, thì công nhận, cậu đủ tư cách đề bàn luận về điều đó. Nếu vậy thì rốt cuộc lý do cậu ta gây sự với tôi là gì? Rõ ràng, cậu cũng là một kẻ tôn thờ cấu trúc. Chỉ đơn giản muốn thể hiện điều gì đó với tôi hay sao? Trong mắt cậu ta, tôi là kẻ nực cười đến mức phải chọc ngoáy bằng những lời bỡn cợt kiểu đó sao?

Đột nhiên, lời nói của giám đốc Choi vang vọng trong đầu. Điện ảnh hay golf, thì chỉ những thằng xuất chúng mới có thể làm được. Năm năm, mười năm nỗ lực cũng không dễ mà thành.

Tôi tự cảm thấy bản thân hết sức tầm thường. Thật bi thảm. Đường chân trời xanh nhạt đã bắt đầu nhuộm đỏ từ lúc nào. Tôi nhắm nghiền mắt và kéo rèm.

“Ôi trời, anh thức trắng đêm sao?”

10 giờ sáng, Ji Yang và Young Rak đến phòng làm việc. Tôi đã thức trắng đêm và đợi họ. Hôm nay là ngày chúng tôi quyết định họp bàn bản thảo mới của “Hình mẫu lý tưởng của chàng trai ấy” do Young Rak sửa. Không biết có phải do thức đêm hay tại mấy cốc cà phê mà tôi vô cùng nhạy cảm. Ji Yang và Young Rak đã cảm nhận được điều này nên cứ phải dòm ngó thái độ của tôi.

“Đừng làm nữa.”

Tôi không muốn dài dòng.

“Sao ạ?”

Ji Yang và Young Rak đồng thanh hỏi lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên.

“Tôi bảo đừng làm chuyện này nữa.”

Ji Yang và Young Rak nhìn nhau, không biết phải làm gì. Thanh âm yên tĩnh, nhưng mang sức nặng vô cùng lớn đang đè lên tâm trạng của cả ba con người.

“Xin lỗi, mọi người vất vả nhiều rồi nhưng... tạm thời nghỉ ngơi đã.”

Khó khăn lắm Ji Yang mới mở lời, ánh mắt van nài.

“Anh, chúng ta đã làm việc hơn một năm rồi mà.”

“Đúng, nên đừng lãng phí thêm thời gian nữa.”

“Anh thử sửa lại một lần cuối nữa xem...”

Young Rak cẩn trọng, dè chừng trong từng câu chữ nhưng tôi đã hét lên và chặn lời.

“Không cần sửa thêm nữa! Vô ích thôi! Hay phải nói thẳng ra thì mới chịu hiểu? Chất liệu, lời thoại, nhân vật đều là đồ bỏ! Chẳng có cái nào ra hồn! Đọc mà không thấy sao? Nếu đã không biết viết thì ít nhất phải có mắt nhìn chứ!”

Thực ra, kịch bản “Hình mẫu lý tưởng của chàng trai ấy” không rách nát đến mức đó. Nhưng ở cái nơi này, không rách nát cũng không có nghĩa là được xá tội. Trên đời chỉ tồn tại hai loại kịch bản: kịch bản trở thành phim và kịch bản không thể. Đằng nào đi nữa, nếu không được sản xuất, thì thứ rách nát và không rách nát, 89 điểm và 50 điểm, trên danh nghĩa chẳng có gì khác nhau.

Ngay khi ra khỏi phòng, tôi đã hối hận. Bởi trong lúc họp, tôi vẫn chưa thoát khỏi cú sốc do “Andante Candabile” mang lại. Thêm nữa, thức trắng đêm và bỏ bữa khiến bụng cồn cào khó chịu. Lẽ ra, tôi phải hủy cuộc họp. Lẽ ra, phải gặp mọi người khi tinh thần sáng suốt hơn. Nhưng dù có gặp sau đó thì kết quả chắc cũng không thay đổi gì mấy.

Cuộc họp cuối cùng của nhóm chúng tôi sau ba năm cộng tác đã tan đàn xẻ nghé như thế đấy.