← Quay lại trang sách

NGÀY THỨ 11 -

ĐÃ MƯỜI MẤY NGÀY TỪ KHI TÔI BỊ ĐƯA VÀO CĂN PHÒNG NÀY. “Kẻ cắp sách” cũng đã đi quá nửa chặng đường. Tôi viết nhanh đến mức chính mình còn ngạc nhiên.

Ở khía cạnh nào đó, lúc này, không phải tôi đang “viết”, mà kỳ thực là “nhìn lại”. Những người xung quanh mình, lời nói và hành động của bản thân khiến người khác tổn thương, sự giả dối và đạo đức giả để thành công, còn cả tính đê hèn và độc ác.

Tôi chưa từng xưng tội bao giờ, nhưng nếu có cơ hội, tôi cũng sẽ mang tâm trạng như lúc này. Đó là thật tâm thú nhận mọi tội lỗi, cầu xin được tha thứ và biết đâu, còn có thể cầu xin sự cứu giúp.

Trong dòng mộng tưởng vu vơ, tôi miệt mài tập trung hơn vào công việc. Khi bắt đầu viết, tôi chỉ đơn giản là vật lộn để được sống, nhưng bây giờ thì ngược lại, nó đã trở thành cuộc đánh vật nhằm giúp tôi gột rửa tội lỗi cho chính bản thân mình. Phải rồi, vật lộn. Cả đời tôi, đã bao giờ bám đuổi thứ gì đó mãnh liệt đến mức này?

NGÀY THỨ 13

TUYẾT RƠI DÀY ĐẶC, TRẮNG XÓA CẢ TRỜI ĐẤT.

Tôi ngừng công việc đang làm, vô định ngắm nhìn những bông hoa tuyết đang rơi. Quang cảnh tuyết trắng bên ngoài cửa sổ đẹp như một bức họa phương Đông. Tôi cảm thấy hạnh phúc, dường như đã quên đi tình cảnh của mình. Thực sự, khung cảnh này khiến người ta tiếc nuối nếu phải ngắm nhìn một mình.

Sau khi ở đây, có vẻ, khả năng cảm thụ của tôi được nâng cao. “Độ sâu” và “độ rộng” trong cảm nhận về sự vật dường như đa dạng và tinh tế hơn. Chưa hết, thái độ của tôi đối với sự vật cũng khiêm nhường hơn. Có thể nói, đây là một bước “tiến hóa” vượt bậc. Nếu là tôi của ngày xưa, có lẽ giờ đã không nảy sinh được cảm giác mãnh liệt thế này khi đứng trước khung cảnh nơi đây.

Quả là một sự thay đổi ý nghĩa với kẻ biên kịch này.

NGÀY THỨ 15

TÔI VỪA “TỰ SƯỚNG", LÚC "TRÀO DÂNG”, PHẢI NÓI LÀ “PHÊ” QUÁ ĐỖI, TOÀN THÂN TÊ RẦN, MIỆNG CHẲNG KHÉP LẠI ĐƯỢC, CỨ MÃI Ê A NHỮNG ÂM THANH KHÔNG RÕ LỜI. Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, khả năng cảm thụ đã được đẩy lên tầng cao mới! Trong căn phòng này, bất kỳ cảm giác nào cũng đều rất mãnh liệt. Đã lâu lắm rồi mới được tống hết nguồn sinh khí ở thân dưới ra ngoài, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến mức bụng dưới như trống rỗng.

Đêm qua, trước khi đi ngủ, Young Rak đã chuyển một video “phim người lớn” Nhật Bản vào USB cho tôi. Cậu ta nói, trong đó có nữ diễn viên xinh như tiên giáng trần, đang nổi trong giới “phim người lớn” Nhật Bản.

(Trước đây, khi còn làm việc chung, mỗi lần tôi chọc cạnh sườn cậu ta và nói “dạo này đang xem gì đấy, có cái hay ho cho tôi xem cùng với”, là Young Rak sẽ gửi ngay cho tôi những video đã được “tuyển chọn nghiêm ngặt”. Nhưng lần này, tôi không hề chọc cạnh sườn cậu ta). Tôi đã rất muốn xem video đó trước khi ngủ nhưng nghĩ, Young Rak có thể đang theo dõi CCTV, nên không hứng thú gì lắm.

Nhưng chiều hôm nay, Young Rak nói sẽ vào thị trấn đi chợ và hỏi tôi có muốn ăn gì không. Tôi bảo, lúc viết có thèm chút đồ ngọt, vậy là cậu ta nói sẽ mua sô cô la, rồi ôm In Gyeong đi chợ. Khi họ ra khỏi nhà, ngay lập tức, tôi mở video trên laptop và tụt quần.

Chắc ai đó sẽ nghĩ: “Thế quái nào, ngay cả trong tình huống này mà anh vẫn có hứng “làm chuyện ấy”?” Tôi nghĩ, nếu bạn bị đặt vào tình cảnh của tôi thì cũng không khác gì đâu. Vả lại, chẳng qua, bạn chưa được nhìn thấy cô diễn viên đang nổi xinh như tiên giáng trần kia, nên mới nói mấy lời đó thôi. “Tự sướng” xong, tôi chợt nghĩ, hình như Young Rak đang có ý định khống chế cả nhu cầu bản năng của tôi. Rõ ràng, tôi không đòi hỏi, hắn cũng tự động đưa video, rồi chủ động tránh mặt vào ngay ngày hôm sau. Hay Young Rak nghĩ, nếu không thỏa mãn nhu cầu tình dục trong thời gian dài thì ắt sẽ khiến hiệu suất công việc suy giảm, nên đã cân nhắc đến cả mấy chuyện này.