NGÀY THỨ 9 -
"THẰNG CHÓ, MÀY LÀ CÁI GÌ, LÀ CÁI GÌ MÀ ĐÒI DẠY ĐỜI TAO? Khà! Rất chân thực! Thấy chưa, lúc mọi thứ quá tẻ nhạt thì bạo lực và tình dục chính là lối thoát! Anh viết tốt như vậy, sao cứ giả bộ làm chi, hả?”
“Cảm ơn. Vì đã đánh giá cao.”
“Thực sự, đã lâu lắm rồi, mới cảm nhận lại được sinh khí trong từng con chữ của anh.”
“Tôi cũng vậy. Nhờ cậu đó.”
“Ấy, tôi có làm gì đâu. Biên kịch, không biết bây giờ, anh đang cảm thấy vậy à?”
“Hả? Ý cậu là gì?”
“Trước đây, anh từng nói, khoái cảm lúc câu chữ tuôn trào giống như ngất ngây khi làm tình vậy.”
“Này! Cái gì cậu cũng nhớ. Giữa ban ngày ban mặt mà.”
“Chính anh nói vậy, chứ còn ai. Như có một người con gái đẹp tự xử trên người, mình chẳng cần động đậy một ngón tay mà vẫn “tuôn trào” thoải mái. Anh nói, hai cảm giác đó thật giống nhau.”
“Ôi, cái thằng này. Ngượng quá đi! Không nói nữa! Khì khì khì.”
“Đó là thứ cảm giác mà một kẻ sống ở tầng thứ ba như tôi không được biết.”
“Thằng này, cậu cũng có thể làm được mà.”
“Anh mới nói tôi là dẹp ý định đó đi mà?”
“Thằng này, cái đó là để khích cậu cố gắng. Cứ nghe sao là hiểu trơn tuột thế vậy?”
“Ôi, cảm ơn anh.”
Đoạn hội thoại trên diễn ra khi dòng nước đang gột rửa cơ thể tôi, sau bao ngày không được tắm. Thật lòng, lúc này, tôi phải cảm ơn Young Rak nhiều. Cậu ta không những giúp gội đầu, tắm rửa, mà còn lau khô sàn nhà và cạo râu cho tôi.
Sau khi tắm xong, cậu ta hấp nóng khăn tay rồi châm cứu cái chân trái vẫn còn sưng tấy của tôi. Không rõ tôi đã kể hay chưa, Young Rak vốn xuất thân từ trường y dược cổ truyền. Hồi còn làm việc cùng nhóm, thỉnh thoảng, tôi vẫn nhờ cậu ta giác hơi và châm cứu, tay nghề của Young Rak không thua kém bất kỳ bác sĩ Đông Y nào. Tình cảnh này không khác gì vừa đấm vừa xoa, nhưng lại xen lẫn chút biết ơn và ngại ngùng. Nhìn gương mặt cẩn trọng và đầy lo lắng của cậu ta khi châm cứu, không hiểu sao, tôi thấy cảm động nghẹn ngào.
Đến đây, có lẽ không cần nói thêm, các bạn cũng có thể cảm nhận rằng mối quan hệ giữa hai chúng tôi đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trừ việc phải đeo còng sắt thì không có gì khác nhiều so với lúc cùng nhau làm việc trước đây. À không, ngược lại, tôi cảm thấy còn khăng khít, thân tình hơn trước. Đặc biệt, sau vụ “búa tạ”, cả hai giống như những đứa trẻ, thường thân thiết hơn sau một trận ẩu đả.
Tôi chợt có vài suy nghĩ vô ích. Tại sao chúng tôi không thể hợp tác như thế này sớm hơn? Ý tôi là từ cái thời còn cả Ji Yang cùng làm việc ở Ilsan. Tại sao tôi lúc nào cũng chỉ nói những lời mình muốn và đóng chặt tai không nghe ai cả? Tại sao tôi không cho họ cơ hội được nói? Đã vậy, tôi còn suốt ngày bắt họp hành, nhưng thực tế là toàn bắt nạt. Kể từ nay, nếu chúng tôi có thể duy trì mối quan hệ như vậy, mọi thứ chắc sẽ đỡ hơn đôi chút.