← Quay lại trang sách

NGÀY THỨ 19 -

KHI BẮT ĐẦU CUỘC HỌP BUỔI TỐI, YOUNG RAK MANG THEO VÀI LON BIA VÀ ĐỒ NHẮM KHÔ VÀO PHÒNG. Trưa nay, lúc cậu ta mang đồ ăn đến, tôi đã nhờ “khi kết thúc công việc, uống một lon bia trước khi ngủ được không”. Young Rak vui vẻ gật đầu đồng ý, và mua luôn khi đi chợ. Giây phút ngụm bia lạnh như đá chảy qua cổ họng, đầu tôi tê tê như có mũi kim đâm vào đâu đó. Khà! Vị bia ngon tuyệt hảo! Những lời quảng cáo bỗng dưng tuôn trào, bay vòng vèo trong đầu tôi. Dĩ nhiên, còn kèm theo cả biểu cảm giống người mẫu quảng cáo bia nữa. Thực sự, ở đây, ăn gì cũng thấy ngon.

Young Rak đặt văn bản viết hôm nay xuống, sau khi đã đọc xong, và nói.

“Viết được khá nhiều rồi nhỉ. Ngày anh rời khỏi đây cũng không còn xa nữa.”

Tôi khựng lại trước lời nói của Young Rak và đặt lon bia xuống.

“Thật sao? Có thể ra khỏi đây à?”

“Dĩ nhiên rồi ạ. Nếu viết hoàn tất cuốn sách, anh có thể ra khỏi đây, em đã nói rồi mà.”

Cảm giác hơi lạ thường. Những tưởng mình nhảy tưng tưng vì vui mừng nếu rời khỏi đây, nhưng khoảnh khắc nghe tin này... Nói sao nhỉ, tâm trạng có phần lạ lùng.

“Tôi nghĩ thế này khi đọc phần viết của ngày hôm nay. Anh có thấy nhân vật chính đê tiện có vẻ quá hiền lành, khiến câu chuyện chùng xuống ít nhiều không ạ? Từ đầu đến cuối, hắn là kẻ giết người, vô cùng tàn độc, nhưng lại thay đổi hoàn toàn sau khi kết hôn và sinh con. Như một người bất chợt ngộ ra điều gì đó, rồi ăn năn hối cải, làm câu chuyện nhàm chán hơn rất nhiều.”

Cái gì? Người vừa tỉnh ngộ? Ăn năn hối cải?

“Không hay, không hay đâu. Cần phải có cái gì đó mạnh mẽ hơn. Một bước ngoặt chẳng hạn.”

“Làm thế nào... thì được?”

Từ lúc nào chẳng rõ, tôi bắt đầu dựa dẫm vào Young Rak quá nhiều.

“Ôi, biên kịch à, anh nghĩ chút đi nào.”

Tôi đã nghĩ, nhưng chưa có câu trả lời thỏa đáng, Young Rak thấy tôi như vậy, tỏ vẻ bực bội.

“Anh hay lặp đi lặp lại như thế nào? Mười ngày trước, tại chính nơi này tôi cũng từng nhắc lại rồi mà! Lúc tẻ nhạt quá thì tình dục hoặc bạo lực chính là lối thoát!”

“…..”

“Ôi, khó chịu quá đi mất. Biên kịch ơi là biên kịch, giết người, giết thêm một lần nữa!”

“Giết? Giết ai?”

“Ai, còn ai nữa ạ? Trong văn bản, anh đã viết đấy thôi. Sau khi Kim In Hae chết, kẻ địch mới đã xuất hiện! Đối thủ của nhân vật chính đó, kẻ khiến cho Yoo Rim của chúng ta cảm thấy mặc cảm tự ti! Rồi còn cướp cả vợ của anh ta nữa! À, hắn cũng là người rất hay nghi ngờ nhân vật chính nữa. Không ai khác, chính là Jung, Nam, Hoon! À, nhầm! Trong sách, phải là tên khác đúng không ạ? Cho Yang Woo!”

“Tôi... không giết Jung Nam Hoon.”

“Thật tình! Biên kịch à, bây giờ đã đến hồi cao trào rồi, sao lại còn nói mấy lời ngớ ngẩn như từ trên trời rơi xuống vậy? Ai bảo anh giết anh ta đâu? Cái này là sách. Sách! Phải nói bao nhiêu lần nữa hả?”

Tôi bối rối. Cứ ngỡ rằng mình và Young Rak đã thân thiết hơn, nhưng lúc này, bỗng dưng, tôi thấy cậu ta thật xa lạ. Trong đầu tôi chợt lóe lên hình ảnh đáng sợ của Young Rak hôm đầu tiên tại căn phòng này.

“Hắn biết biên kịch Yoo đã giết chết Kim In Hae và đánh cắp cuốn sách. Vì thế, hắn đã biến nó thành vũ khí để đe dọa và tống tiền. Jung Nam Hoon cũng được mà Cho Yang Woo cũng được. Khỉ gió! Đặt mấy cái tên mà cũng khiến người ta lẫn lộn. Tóm lại, biên kịch Yoo bắt buộc phải giết kẻ đã biết bí mật động trời của mình.”

“Không, không thể được...”

“Thật tình. Lúc nào cũng không được, anh chưa viết thử mà! Không được cái gì mà không được? Mọi thứ đều rất đúng thời điểm.”

Young Rak lấy chiếc máy ghi âm cỡ nhỏ từ trong túi áo ra, rồi nhấn nút chạy, một giọng nói quen thuộc phát ra.

“Coi cái mặt căng chưa kìa, thoải mái chút đi. Mày làm như thế thì khác gì tao là tên tội phạm đe dọa. Chúng ta đã từng một thời ăn chung nồi cơm, sống dưới một mái nhà còn gì, cho nên, hãy nói chuyện có tình người đi. Mày cũng biết là tao liên tiếp thất bại hai bộ phim còn gì. Không có tiền đầu tư. Chết tiệt! Đến chi phí cố định cũng không có. Giúp tao một chút đi mà. Tao hứa sẽ trả lại cho mày. Dạo này, hoàn cảnh rất khá còn gì. ”

Cái khuôn mặt cười toe toét đó của Jung Nam Hoon không giống người đang nhờ, cần giúp đỡ, và chắc chắn càng không giống người sẽ trả lại tiền.

“Bao nhiêu thì được?”

“Bravo! Qụả đúng là biên kịch Seo, chúng ta rất thoải mái với nhau. Tao nghỉ là... chí ít cũng phải từng này...”

Jung Nam Hoon từ từ xòe ngón cái, ngón trỏ, và ngón giữa.

“Ba mươi triệu?”

“Ấy, mày đang đùa tao đấy à? Ba mươi triệu thì đến thanh toán chi phí cố định cũng không đủ. Bây giờ, tao phải sản xuất phim nữa, mày biết rõ mà còn thế à?”

“Ba trăm triệu...? Ngày mai, gửi số tài khoản cho tao. Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa. ”

“Thằng này, tao là thằng ăn mày hạng ba chắc? Đừng lo, không có chuyện đó đâu.”

Young Rak nhấn nút dừng, giọng Jung Nam Hoon cũng ngừng hẳn.

“Mày... Là mày? Mày đã giết Jung Nam Hoon...”

“Biên kịch à, khả năng liên tưởng của anh nghèo nàn hơn em nghĩ đó. Ngày Jung Nam Hoon chết chính là lúc anh bước vào căn phòng này. Bộ anh chưa từng liên kết các chi tiết lại sao? Tôi đã gửi anh tờ giấy nhắn ở lễ trao giải và bám theo suốt thời gian sau đó. Khi anh gặp Jung Nam Hoon, tôi ngồi ngay bàn phía sau. Ngày hôm đó, tôi cũng ngạc nhiên không kém biên kịch đâu ạ. Bởi tôi không thể ngờ, Jung Nam Hoon cũng biết rõ bí mật của anh. Mà bí mật thì chỉ có một, nên làm sao đến hai người biết? Tức là sẽ có hai kẻ đe dọa ư? Hơi kỳ cục nhỉ. Đúng không ạ? Chỉ riêng tôi biết mọi chuyện thôi, có như vậy, “Kẻ cắp sách” của chúng ta mới tồn tại được chứ. Đúng không ạ? Nói thật lòng, khi biết Jung Nam Hoon chết, anh không nhẹ lòng hơn sao? Dù chỉ là chút xíu?”

Chợt, tôi có cảm giác như đang sống lại ký ức ngày đầu tiên tới đây. Rùng mình. Toàn thân ớn lạnh. Các cảm giác sung sướng sau “ngụm bia cuối cùng” đột ngột quay ngoắt, chuyển hẳn sang chiều hướng khác - “nỗi sợ hãi cùng cực!”

“Jung Nam Hoon đã ghi âm toàn bộ đoạn hội thoại bằng cái máy này. Có lẽ, sau khi nhận ba trăm triệu, anh ta vẫn muốn đòi thêm. Ba trăm triệu. Cũng là một con số đủ để biến thành động cơ giết người. Nhưng anh đừng lo. Khi cuốn sách hoàn thành, cái máy ghi âm này sẽ bị phá hủy. À! Cùng với cả cái này nữa ạ.”

Từ túi quần sau, Young Rak rút ra một cái phong bì. Còn có cả vệt máu đã khô hằn lại trên đó. Chính là đề cương “Andante Candabile” Jung Nam Hoon đã cho tôi xem.

“Tôi lấy từ túi của Jung Nam Hoon. Phù, may quá đúng không ạ? Nếu không có tôi thì mọi chuyện sẽ ra sao?”

Young Rak huênh hoang ra vẻ ta đây.

“Tin tôi đi. Lần này viết xong, anh sẽ cảm thấy thỏa mãn. Theo như tốc độ hiện giờ thì chắc ba ngày nữa nhỉ? Đúng, cho anh ba ngày. Hoàn thành toàn bộ, kể cả phần kết.”

Young Rak đứng dậy, quay lưng, rời khỏi phòng cùng mấy lon bia rỗng, bản in và cái phong bì dính máu. Vài giây sau khi hắn khuất bóng, cảm giác buồn nôn dâng trào, khiến tôi nôn ra tất cả số bia và đống đồ nhắm chưa kịp tiêu hóa trong dạ dày. Ngay cả khi trong dạ dày chẳng còn gì, cảm giác rùng mình vẫn khiến tôi nôn khan không ngừng. Nước dãi chảy ròng ròng, đầu quay mòng mòng, tôi đau đớn như thể bị ai móc mắt. Nhưng trong cơn choáng váng, có một thứ hiện ra rõ ràng hơn cả. Cho Young Rak hoàn toàn là một thằng điên. Thời gian qua, tôi đã quá chuếnh choáng bởi lòng tốt của hắn và quên đi sự thật này. Trong đầu kẻ điên này vốn đã định sẵn cái kết cho “Kẻ cắp sách”. Một cái kết tôi không tài nào lường trước được, và dù có biết thì cũng không đủ khả năng thay đổi. Điều duy nhất tôi biết, đó là cái kết dành cho nhân vật chính cũng sẽ là cái kết của bản thân mình. Thật ngu ngốc, đến tận khi cuốn sách đi đến hồi kết, tôi mới nhận ra. Viết tác phẩm này vừa là con đường sống, nhưng đồng thời cũng là thứ đang từng bước, từng bước giết chết tôi.

Khi đó, tôi cứ ngỡ tất cả những gì hắn muốn là diễn biến của câu chuyện. Nhưng không! Thật ra, Young Rak khao khát tạo ra sự khởi đầu cho cảnh cuối cùng của bộ phim giật gân với chi tiết bắt cóc, giam cầm bằng phương thức không ai ngờ tới.