NGÀY THỨ 20 -
LẦN ĐẦU TIÊN TỪ KHI BƯỚC VÀO CĂN PHÒNG NÀY TÔI NGHE THẤY TIẾNG CỦA MỘT NGƯỜI LẠ, KHÔNG PHẢI YOUNG RAK, CŨNG CHẲNG PHẢI IN GYEONG. Đó là lúc ánh sáng đỏ rực của chiều hoàng hôn chiếu xuyên qua vạt dưới của chiếc rèm cửa dày.
Từ đằng xa, âm thanh khe khẽ của thứ nhạc dance trẻ trung đang dần dần tiến gần hơn. Sao lại có thể nghe rõ mồn một như vậy? Sao có thể vậy? Cửa sổ đang hé mở khoảng một gang tay! Sau bữa trưa, Young Rak mở cửa sổ cho thoáng nhưng lại quên không đóng.
Tôi lắng tai nghe thật kỹ. Là âm thanh rè rè phát ra từ đài trên ô tô! Dường như, ai đó cũng đang mở toang cửa xe của mình, phô trương chuyến du lịch ngoại ô. Cũng có khi là đang mở cả mui xe nữa. Tim tôi cũng bắt đầu đập thình thịch theo nhịp trống phát ra từ đài radio. Hình như chiếc xe vừa dừng lại. Dựa theo độ lớn của âm thanh bây giờ, tôi đoán, nó đã ở ngay phía dưới cửa sổ tầng hai phòng này.
“Cứu... cứu!”
Sao thế này? Âm thanh còn không ra được tới cửa miệng. Giờ tôi cứ như kẻ đã quên mất ngôn ngữ loài người vậy. Không được! Cơ hội không đến nữa đâu. Hét lên! Hét lên đi thằng kia! Mày làm được mà!
Mở miệng rộng đến muốn rách hai bên khóe, cổ họng banh ra hết cỡ, tôi hét lớn nhất có thể!
“Cứu, cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Tôi hét lớn như đứa trẻ vừa chào đời, sợ hãi cuộc đời mà gào khóc. Giây phút khó khăn, ngượng ngùng lúc ban đầu chóng qua, một khi đã bùng nổ, nó sẽ tuôn trào như đê xả lũ. “Cứu tôi với! Cứu tôi với! Làm ơn!”
Nhưng, tiếng nhạc phát ra từ radio quá lớn, át hết toàn bộ giọng tôi. Tiếng nhạc tưởng như sự cứu cánh, nhưng ngược lại, nó đang trở thành bức tường chặn đứng tôi đoạt lại cuộc sống của mình. Thằng lái xe chết dẫm! Thứ âm nhạc của thằng chết dẫm! Cái loa chết dẫm!
Bản năng sinh tồn thôi thúc, tôi cầm chiếc cốc sứ trên bàn ném ra ngoài cửa sổ. Văng ra ngoài tấm rèm, chiếc cốc vỡ tan tành, loảng xoảng. Cái cửa sổ hai lớp cũng vỡ đi chút ít. Miệng tôi cứ lẩm bẩm cầu mong những ngựời ngoài kia nghe thấy âm thanh kỳ lạ đó và nhận ra tín hiệu SOS cầu cứu khẩn thiết này.
Tiếng máy xe đã tắt hẳn, âm nhạc cũng biến mất. Chính lúc này! Phải hét lên! Lấy hết sức bình sinh, bằng cường độ lớn nhất có thể! Hét đến rách cổ!
“Cứ...”
Nhưng chưa kịp hét trọn vẹn, mũi và miệng tôi đã ngay lập tức bị chặn đứng bởi chiếc khăn ướt nào đó. Hoảng hốt, tôi mở to mắt liếc nhìn về sau. Từ lúc nào? Từ lúc nào hắn đã vào đây? Tôi không hề biết Young Rak đã bước vào phòng. Bộ dạng hắn đầy vẻ kích động, gần như không còn tỉnh táo nữa rồi.
Um... um...!
Young Rak siết chặt tôi từ đằng sau và nhét khăn ướt vào cả mũi và miệng tôi. Tôi dùng hết sức vùng vẫy. May mắn thay, còng sắt đã được nới lỏng, đủ để tôi có thể dùng hai tay phản kháng. Tôi quơ quào, khuỷu tay đánh vào gò má Young Rak, rớt cả cái kính cận của cậu ta. Tôi dùng tay còn lại cào cấu mắt hắn và còn định chọc vào mắt. Nhưng Young Rak vẫn chịu đựng cơn đau đó và không ngừng bịt khăn lên mặt tôi.
“Sao anh làm vậy? Vô ích thôi.”
Hắn nói vào tai tôi. Cùng lúc đó, hơi thuốc tê xông lên, tôi cảm thấy toàn bộ sức lực trên cơ thể mình dần biến mất. Chân tay mềm nhũn, tôi ngã nhào xuống đất. Từ tầng một, tiếng chuông cửa vọng lên. “Für Elise”. Giai điệu điện tử thường nghe hồi nhỏ mỗi khi xe ô tô lùi. Âm thanh đó như tiếng hát ru, khiến tôi mơ màng hơn. Có lẽ, sự phản kháng của tôi chỉ đến đây thôi. Young Rak giữ nguyên tư thế ôm tôi từ phía sau, hổn hển một lát, rồi điều chỉnh nhịp thở và bước xuống tầng một. Lát sau, tôi nghe lờ mờ giọng nói của các vị khách.
“Ơ? Không phải giám đốc Cho sao. Giám đốc Cho đâu rồi ạ?”
“Anh ấy chuyển nhà đi rồi ạ.”
“Chuyển nhà? Cậu gì ơi, tôi đang lên núi bằng xe đạp, nên có thể cho tôi trọ một đêm ở đây được không? Hồi trước, lần nào đến, tôi cũng ngủ ở phòng trên tầng 2.”
“Bây giờ chúng tôi không làm phòng trọ nữa ạ.”
Nội dung tôi loáng thoáng nghe được trước khi ngất chỉ có vậy. Cuộc đối thoại sau đó giữa hai người không còn là tiếng nói nữa, mà mờ ảo vỡ vụn và trôi dạt khỏi tai tôi như tiếng sóng trong cơn mơ.
CHẠNG VẠNG NGÀY THỨ 20Ào!
Trong cơn mê man, không biết từ đâu, nước lạnh dội xối xả vào thẳng mặt tôi.
“Biên kịch! Biên kịch! Tỉnh lại ngay!”
Young Rak hét lên, giọng đầy bực tức. Rồi hắn ném chiếc xô đang cầm trên tay xuống đất, va đập vào nền nhà tạo ra thứ âm thanh kim loại đinh tai nhức óc.
Tôi khó nhọc mở mắt, đầu nhoi nhói vì hơi thuốc tê. Young Rak đứng thẫn thờ trong bóng tối.
“Chúng ta dừng công việc tại đây.”
Young Rak nói. Bóng tối như tấm áo choàng che chở, nên tôi không thể rõ lúc này cậu ta đang biểu cảm gương mặt như thế nào.
“Cái gì...?”
Tôi giật bắn người dậy, nhưng lại quên cái còng sắt chết tiệt, nó quật toàn thân tôi ngã xuống nền đất. Cái hệ thống xiềng xích chằng chịt này đã bị thu ngắn tối đa. Tôi bị trói chặt, không thể động đậy và nằm sõng soài giống như lần đầu tiên tỉnh dậy trong căn phòng này.
“Đã có người thứ ba đến đây và nhìn thấy mặt tôi. Tình hình có hơi bất an một chút. Nhưng biên kịch cũng đã làm hết nhiệm vụ rồi. Phần sau, tôi sẽ hoàn thiện nốt.”
Trong bóng tối, tôi chỉ lờ mờ thấy hành động của Young Rak. Tay phải cầm kim tiêm, tay trái cầm một lọ dung dịch trong suốt. Young Rak cắm kim vào lọ và hút thứ dung dịch trong đó ra.
“Rất thú vị. Khi anh sửa tác phẩm của tôi thì cứ hay nổi giận đùng đùng, vậy mà giờ đổi ngược lại vai trò, tôi thấy tác phẩm của anh cũng không ít chỗ cần sửa. Con người hay sách đều giống nhau. Không biết khuyết điểm của bản thân nhưng lại rất nhanh nhìn ra lỗ hổng của người khác.”
Young Rak khom gối, ngồi xuống ngay cạnh đầu tôi. Rồi tay trái hắn dò tìm gì đó trên gáy tôi. Hình như, hắn đang lần mò kiếm mạch máu. Hắn cầm bơm tiêm trên tay phải. Dưới ánh trăng chiếu qua cửa sổ, mũi tiêm lấp lánh đầy lạnh lùng. Đầu kim tiêm, dung dịch thuốc tràn ra như vòi phun nước.
“Young, Young Rak à... cậu đang làm gì vậy?”
“Tôi nói rồi mà. Khi cuốn sách hoàn thành, biên kịch sẽ được tự do. Lúc đó, biên kịch cũng trở nên vô nghĩa với tôi. Anh không nhớ sao? Thời gian qua, vất vả cho anh nhiều rồi.”
Gương mặt Young Rak lạnh lùng nhìn tôi, không chút cảm xúc. Trực giác mách bảo rằng thứ thuốc trong bơm tiêm kia không phải để gây mê! Nếu là thuốc gây mê thì chắc chắn phải mạnh đến mức gây tử vong! Đúng rồi, thằng điên này xuất thân từ khoa Đông y, nên sẽ biết hàng trăm phương pháp giết người không để lại dấu vết. Mà dù có để lại dấu vết thì chỉ cần vùi lấp từng mảnh thi thể của tôi ở các chỗ khác nhau trên ngọn núi xa tít mù khơi kia thì làm gì có ai tìm ra được nữa. Đời tôi rồi sẽ bị phân hủy trong lòng đất hoặc trở thành miếng mồi béo bở cho lợn rừng hay mấy con động vật hoang dã khác. Cuối cùng chỉ trơ lại bộ xương trắng. Hóa ra, đây là lý do hắn chọn nơi này làm chốn ẩn thân.
Young Rak à, tôi đã nhìn nhầm cậu. Không phải “Forrest Gump”, cậu là thằng có khả năng viết ra tác phẩm giật gân với những nhân vật rối loạn đa nhân cách giống như “Se7en” vậy. Ngay từ đầu và cả bây giờ, tôi đã không nhìn ra! Xin lỗi, Young Rak. Xin lỗi... làm ơn, làm ơn đi mà!
“Nghĩ... tôi nghĩ ra rồi... thực, thực, thực sự khá ổn. Cái kết đó.”
Câu nói vuột ra khỏi miệng tôi đúng lúc kim tiêm đã cận sát da gáy.
Young Rak dừng tay.
“Anh vừa nói gì?”
“Tôi đã nghĩ ra cái kết tuyệt vời cho “Kẻ cắp sách”. Chắc chắn, cậu sẽ hài lòng.”
Young Rak nhìn tôi, ánh mắt ngờ vực như e ngại tôi đang âm mưu điều gì đó xấu xa.
“Không mất nhiều thời gian đâu. Bốn tiếng... à không, ba tiếng thôi! Phải phải, ba tiếng là đủ rồi. Tôi viết được! Cậu đợi được chút xíu mà, phải không? Cậu không tò mò sao? Cái kết thúc tuyệt vời đó?”
“…”
Young Rak băn khoăn hồi lâu.
“Young Rak à, cuốn sách này là thứ duy nhất từ trước đến giờ tôi tự tay viết ra một mình. Bây giờ, nó mới thực sự là sáng tác, không phải thứ bắt chước hiện tại! Viết văn thực sự đấy Young Rak à! Xin cậu hãy để tôi hoàn thành nó. Làm ơn... chỉ cần như vậy thôi. Nhé? Là một biên kịch, cậu cũng hiểu mà, phải không”
Young Rak nhìn tôi vài giây, gương mặt vẫn không chút biểu cảm. Rồi cậu ta rút lại cây kim tiêm đang kề sát dưới cằm tôi.
“Ba tiếng. Đúng ba tiếng. Đừng để tôi thất vọng, anh sẽ phải hối tiếc nhiều hơn đấy.”
Young Rak nới lỏng chiếc còng vừa đủ để tôi có thể ngồi viết, rồi rời khỏi phòng.
Thật kỳ diệu. Chỉ cần ngồi trước màn hình máy tính đang phát sáng lập lòe là đủ làm tôi dịu lại và khoan khoái dễ chịu. Ngày trước, tôi luôn thấy bức bối mỗi khi ngồi trước máy tính trong phòng làm việc của chính mình, thậm chí, nhìn con trỏ nhấp nháy thôi cũng khiến hơi thở ứ nghẹn. Không lẽ, đến bây giờ, tôi mới thực sự trở thành người viết văn sao? Ngay lúc cái chết cận kề ngay trước mắt? Ha ha. Trớ trêu thật, tôi bật cười cay đắng. Không được, không được thế này. Seo Dong Yoon, tỉnh lại đi! Bây giờ không phải lúc để cười!
Ha ha, một cái kết tuyệt vời? Thật tình, sao tôi có thể thốt ra lời thoại như vậy chứ? Bạn tưởng tôi đã thật sự nghĩ ra cái kết đó sao? Ối trời ơi!
Chẳng lẽ có người tin tôi đang nói thật ư? Gần hết sách rồi mà các bạn vẫn còn chưa hiểu tôi sao? Một cái kết tuyệt vời? Gây choáng váng? Ha ha ha ha! Làm gì có mấy thứ đó? Không có, không có đâu. Chỉ là mấy lời lẻo mép bất giác thốt ra vì tôi thèm được sống sót như Scheherazade mà thôi.
Nào, dù sao đi nữa vẫn phải viết gì đó. Chết tiệt, đã một tiếng trôi qua rồi. Trang văn bản vẫn trống trơn. Cứ thế này thì Young Rak nổi giận mất. Vậy mới nói, việc vô ích nhất trên đời là cho biên kịch thêm thời gian. Khéo lại vừa nghe chửi vừa bị búa tạ đập nát chân phải ấy chứ. Phải viết gì đó thôi.
Điên mất!
Shakespeare từng viết ra bốn bi kịch lớn khi con người bị hối thúc. Một biên kịch chân chính phải biết tận hưởng tình cảnh này. Cảm giác căng thẳng hồi hộp như đang bước trên lưỡi dao. Nào, nào! Thử nghĩ xem. Biên kịch Seo, à không, biên kịch Yoo đang bị giam cầm thì cần làm gì để sống sót, thoát khỏi nơi này...?