LẠC LỐI -
"ANH NGHĨ, MỘT CÁI KẾT CÓ HẬU SẼ PHÙ HỢP SAO? Nó sẽ hòa nhập được với toàn bộ giọng điệu từ đầu đến giờ của tác phẩm ư? Tự dưng, anh cảnh sát xuất hiện? Mới nghe đã thấy gượng gạo rồi. Cả cái kết giống với Nữ anh hùng Misery nữa chứ? Chưa hết, nhân vật của tôi, sao anh lại miêu tả như vậy? Một kẻ cuồng loạn? Cái gì mà, đánh chết con chó nhà hàng xóm chỉ vì nó quá ồn ào? Thật tình, không còn gì để nói. Xin lỗi anh, nhưng chẳng có gì đặc sắc cả.”
Lạc lối (Lost Highway. 1997). Đạo diễn kiêm kịch bản David Lynch. Diễn viên chính Bill Pullman, Patricia Arquette. Một bộ phim như cơn ác mộng không dứt. Bài hát dẫn dắt cơn ác mộng của David Bowie ‘I’m Deranged” được lồng ở cảnh mở đầu và kết thúc phim.
Young Rak nói với vẻ mặt hờ hững.
“Không hài lòng thì cậu cứ nói! Tôi sẽ sửa hết. Chắc chắn sửa được mà! Thật đó!”
Trong tình thế cấp bách, tôi bất giác cao giọng hơn. Lo sợ đến cháy cả ruột gan, tôi nốc hết những giọt cà phê cuối cùng vào miệng.
Young Rak nhìn tôi chăm chú hồi lâu rồi phá lên cười.
Tiếng cười ngày càng lớn, đến nỗi cậu ta phải dùng một tay che mặt mà vẫn không thể ngừng cười sằng sặc. Miệng kéo dãn ra đến méo mó cả mặt, trông Young Rak hiện giờ vừa như đang chế nhạo tôi, vừa thật đáng thương. Mặt khác, nhìn cậu ta không khác gì một kẻ đang buồn sầu. Lát sau, Young Rak ném gì đó về phía tôi, tiếng leng keng vang lên và nó rơi xuống nền đất. Là chìa khóa.
“Anh đi đi. Anh được thả tự do như đã hứa.”
“Tự, tự do...? Tôi được ra khỏi đây sao...?”
“Dù sao, anh cũng đã viết xong quyển sách rồi.”
Young Rak từ lúc nào đã trở lại với vẻ mặt điềm tĩnh, lễ phép. Tôi dò ý Young Rak rồi vươn tay nhặt chiếc chìa khóa. Nét mặt Young Rak vẫn vậy, không biến động chút nào. Dù tay đã bắt đầu tra chìa vào ổ khóa của cái còng, song mắt tôi vẫn không rời khỏi cậu ta. Tôi căng thẳng đến mức tay run, không thể đưa chìa vào lỗ khóa được.
Sau một hồi cuống cuồng, cả hai tay và hai chân tôi đều được giải phóng khỏi mớ dây xích chằng chịt và những cái còng chật hẹp.
Lớp da bị che khuất bên dưới nhạt màu hơn hẳn so với những vùng xung quanh. Thay vào đó, lông cũng dài hơn. Tôi bây giờ giống như người mới được tháo nẹp xương vậy. Một phần vết thương trên tay và cổ đã đóng vảy, còn những chỗ khác thì sưng tấy và mưng mủ vàng.
Dồn lực vào chân phải đứng dậy. Rắc rắc. Từ đầu gối đến thắt lưng và khắp các khớp trên cơ thể đều đồng loạt kêu than như phản đối.
Đã bao lâu rồi tôi mới được làm “giống người đứng thẳng”. Đột nhiên, tầm nhìn cao hơn này khiến tôi hoa mắt, lảo đảo nên đành phải thử khẽ dồn lực xuống chân trái vẫn còn đang sưng tấy. Ngay lập tức, tôi cảm thấy có một cơn đau điếng như bị giật điện cao áp từ ngón chân đến tận đỉnh đầu. Ư ư...! Tôi bất giác rên rỉ. Cái chân đáng thương bị búa tạ hành hạ có vẻ vẫn chưa khá hơn chút nào.
Tôi khó nhọc bước từng bước khập khiễng và đứng trước mặt Young Rak.
“Bây giờ... Sao đây?”, Tôi dò hỏi, giọng ái ngại.
“Anh đi được rồi.”, Young Rak đáp.
“Vậy còn cuốn sách? Nó sẽ ra sao?”
Tôi hỏi, nhưng lần này, Young Rak chỉ cười tủm tỉm không đáp. Được rồi, đó không phải chuyện của mình. Tôi hiểu rồi chậm rãi gật gù, từ từ bước qua Young Rak, tiến về phía cửa phòng. Một tay bám tường, tôi cẩn thận bước từng bậc xuống tầng một.
Vừa lúc định bước ra khỏi cửa nhà ở tầng một, từ đâu đó vọng lại tiếng khóc trẻ thơ. Oe, oe. À! Là In Gyeong đang khóc. Đột nhiên, tôi khựng lại, xoay người nhìn chăm chăm căn phòng nơi phát ra tiếng khóc. Con bé khóc vì biết cha đẻ của nó đang rời đi sao? Trước khi đi, tôi muốn được ngắm nhìn gương mặt In Gyeong lần nữa. Tôi là người cha tồi tệ, nhưng vì là cha nên vẫn muốn nhìn để khắc ghi gương mặt đứa con của mình. Biết đâu đây lại là lần cuối cùng. Nhưng đúng lúc đó.
“Anh cứ đi đi.”
Young Rak đang đứng trên tầng 2 nhìn xuống. Giọng nói cậu ra trầm ấm nhưng ánh mắt cương quyết và lạnh lùng. Một lần nữa, tôi gật đầu. Phải rồi, đây không phải việc mình nên xen vào. Là cái quái gì mà được quyền nhìn con bé chứ?
Bỏ lại tiếng khóc càng lúc càng dữ dội của In Gyeong sau lưng, tôi rời căn biệt thự.
Ngoài trời tối mù, không thể nhìn thấy những gì cách xa. Tôi hít một hơi thật sâu, không khí lạnh tràn đầy phổi. Ngọn gió lướt qua người nhẹ nhàng như đang mơn trớn. Tiếng lá xào xạc, tiếng chim hót líu lo từ xa vọng lại khiến bản thân an lòng hơn. Tôi đứng như vậy hồi lâu, tận hưởng bầu trời như đang nằm trên vai mình và sự vô tận của không gian trên đó.
Xe nằm chờ sẵn ở phía sau nhà. Cửa xe đã mở, chìa khóa nằm ở hốc đặt cốc nước giữa ghế lái và ghế phụ. Chiếc xe sạch sẽ như thể vừa được rửa bằng tay, cảm giác như mình vừa nhận được chiếc ô tô mới cóng từ đại lý nào đó.
Xe bắt đầu lăn bánh. Ngó vào kính chiếu hậu, tôi thấy căn biệt thự xa dần rồi lọt thỏm trong khu rừng, biến mất.
Bỗng, nước mưa rơi lã chã trên kính xe, chỉ trong giây lát đã chuyển thành trận mưa lớn như thác đổ. Chiếc cần gạt hối hả qua lại, tạt nước mưa qua hai bên. Đèn xe như những thanh kiếm phát sáng, cắt xuyên bóng tối, rọi xuống con đường quốc lộ trải nhựa ướt đẫm. Trong tích tắc, con đường bóng loáng bởi ánh đèn bị bỏ lại phía sau, tiếp tục chìm vào bóng đêm, đồng thời, từ đằng xa, con đường nhựa sáng chói đang lao tới. Bốn bề không gian đen quánh, chỉ có ánh sáng của đèn xe và những giọt nước mưa. Ở làn đường ngược hướng bên kia, cũng không có bóng người nào từ nãy đến giờ.
Quả là một đêm dài, đến cả con đường quốc lộ cũng cô độc khác thường.
Chợt, tôi cười ha hả. Đột nhiên, trong đầu lại lóe lên ý tưởng hay ho để viết hồi kết của sách, xóa bỏ được cả những phần sạn lợn cợn. Thằng ngu, đến giờ mới nghĩ ra. Ngay cả trong lúc lái xe, tâm trí tôi vẫn không thể thoát khỏi cuốn sách. Cũng không rõ vì sao. Đáng lẽ chẳng cần phải suy nghĩ thêm nữa, dù sao thì bây giờ đã tự do rồi. Các ngón tay ngứa ngáy như trăm ngàn kim châm, tôi hết nắm chặt rồi lại buông ra. Tôi phải nhanh chóng trở về phòng làm việc. À không, từ bao giờ, tôi lại gọi cái phòng giam đó là phòng làm việc chứ? Đúng thật là... Tóm lại, hay vòng về đó sửa sách rồi đi tiếp nhỉ? Hiện mình cũng chưa đi quá xa. Với cả, nếu muốn trấn an trái tim đập mạnh từ nãy đến giờ, thì phải uống cốc cà phê thơm ngon do chính tay Young Rak pha. Bỗng, tôi nghe thấy âm thanh nặng nề vọng ra từ thùng xe. Nghi ngờ mình nghe nhầm, nên tôi cố lắng tai xem xét tình hình, vẫn vậy, thậm chí ngoài âm thanh nặng nề ban nãy, tôi còn nghe tiếng gì đó giống như trẻ con khóc.
Tôi dừng lại. Đội mưa bước xuống phía thùng xe. Cảm giác bứt rứt, xốn xang dâng trào trong lòng, tôi không thể mở nó ngay được. Nhưng cũng không thể chịu đựng thêm vì quá tò mò thứ âm thanh đáng ngờ kia.
Cạch. Tôi thận trọng, và chậm rãi mở nắp thùng xe. Thoạt tiên, mắt tôi không nhận biết được ngay thứ đang nằm bên trong vì đêm tối. Sau một hồi nheo mắt, tập trung điểm nhìn, cuối cùng tôi bàng hoàng nhận ra thứ nằm trên đó là một con chó Shepherd màu đen. Nó ướt đẫm máu, nằm rũ rượi và thoi thóp. Trên mắt con chó, nước mắt dường như đã đọng lại từ lâu cùng hàng gỉ vàng. Lưỡi nó thè cả ra ngoài, hơi thở nặng nhọc từng cơn một.
Rốt cuộc, làm sao mà? Con chó này... lại ở đây?
Tôi chóng mặt, đầu óc mụ mị, mông lung. Chợt, máu chảy nhỏ giọt lộp bộp từ hai lỗ mũi. Theo phản xạ, tôi ngửa cổ lên. Những giọt nước mưa ào ào xối xuống mặt, máu đầm đìa khoang mũi và chảy xuống cả cổ họng.
“Thấy chưa, không phải là biểu tượng mà...”
Tôi dùng mu bàn tay lau máu trên nhân trung và cằm, rồi lẩm bẩm một mình. Không rõ lý do gì, mà bản thân không thể ngừng cười khanh khách.
“Ấy, bây giờ không phải lúc đứng đó đâu.”
Từ đâu đó vọng lại một giọng nói quen thuộc đã lâu rồi không nghe. Là “hắn”, “kẻ trong gương”. Hắn đã lên xe, ngồi vào ghế sau từ lúc nào chẳng rõ. Vẫn dáng vẻ ngạo nghễ như giám đốc thường thấy. Hắn gõ ngón trỏ lên cái đồng hồ trên tay như có ý thúc giục. Tôi không ưng hắn, nhưng có chút vui mừng vì đã lâu không gặp. Nhưng rõ ràng, tôi không muốn để lộ điều đó. Bỗng dưng tò mò, tôi muốn hỏi “Sao lâu lắm rồi không thấy? Đặc biệt trong 20 ngày cô độc và thống khổ nhất đời, tại sao không đến bầu bạn với tôi?” Nhưng hắn không cho tôi chút thời gian nào để đặt câu hỏi.
“Ôi, nó vẫn còn sống này. Nếu nhanh chân, có thể cứu lấy nó đấy.”
Hắn nhún vai, ra vẻ rằng nếu không gấp rút thì đến hắn cũng không biết phải làm sao.
Tôi dồn sức đạp ga. Tiếng động cơ gào rú dữ dội hơn. Chúng tôi vẫn chạy trên con đường quốc lộ không bóng người, cả chiều ngược lại cũng cùng chung cảnh ngộ. Khung cảnh đang xa dần hay tới gần cũng chẳng khác biệt gì, khiến người ta ngỡ như đang chạy vòng vòng trong một chiếc khung tròn xoay cỡ lớn.
Con chó Shepherd nằm trên ghế phụ thở phì phò. Cảm giác như phải cố gắng lắm nó mới hất ra được từng hơi nặng nhọc như vậy. Mắt nó nhắm hờ, vẻ mệt mỏi như sắp buông xuôi. Tôi với tay phải, vuốt ve cổ con Shepherd.
“Cố gắng lên, chịu đựng chút nữa thôi.”
Tôi an ủi cậu bạn đen như đêm đặc ngoài kia, nhưng thực ra, tình trạng của tôi cũng không khá hơn nó là mấy. Đầu đau buốt, nước mũi chảy không ngừng, cơn buồn nôn luôn chực chờ trào ra mỗi khi tôi mất cảnh giác.
“Con đường này tao biết rất rõ. Cứ đi thẳng là được.”
Tên ngồi ghế sau nhướn người trên lên và thì thầm vào tai tôi. Vừa nói, hắn vừa chỉ ngón tay về trước, vẫn cái vẻ ta đây khó ưa như thuở nào.
“Đi thêm bao lâu nữa?”
“Chuyện đó phụ thuộc vào mày chứ. Đạp ga đi. Mạnh hơn nữa. Chút nữa nào. Cứ đạp hết mức.”
Tôi dồn sức vào chân ga, tăng tốc độ vùn vụt. Chiếc xe rung mạnh. Tốc độ chóng mặt khiến tôi không chịu đựng được nữa, cuối cùng nôn ra thứ chất lỏng đặc quánh. Trong xe, mùi tanh của máu xộc lên. Hai mi mắt dần khép lại, tim tôi đập mạnh như vỡ tung. Khó khăn lắm, tôi mới có thể mở to mắt và nắm chặt tay lái, rồi mạnh dạn băng thẳng theo hướng ánh đèn soi trên đường quốc lộ.