← Quay lại trang sách

CUỐN SÁCH DỄ DÀNG -

SO VỚI KẾ HOẠCH, TRÌ HOÃN THÊM BA TIẾNG ĐỒNG HỒ CŨNG KHÔNG PHẢI VẤN ĐỀ GÌ LỚN LAO.

Young Rak bước xuống tầng một và suy nghĩ kỹ càng. Lý do dành tặng “ba tiếng đồng hồ nhân ái” đó là gì? Một phần vì tò mò về cái kết gây choáng váng, nhưng thực tế là rõ ràng, tâm trí hắn đã bị xao động bởi chính câu nói “là một biên kịch, cậu cũng hiểu mà phải không”. Phải rồi, có lẽ nên cho anh ta một cơ hội để hoàn thành cuốn sách của mình, với tư cách là một biên kịch đối xử với một biên kịch. Young Rak nghĩ rằng đó là sự quan tâm cuối cùng hắn có thể dành cho một biên kịch. Nhưng dù kết quả có ra sao thì “kết cục dành cho bản thân biên kịch” cũng không có gì thay đổi.

Từ vài ngày trước, Young Rak đã chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi nơi này. Đồ đạc cũng đã được đóng gói chu toàn. Gọi là đồ đạc, nhưng thực chất cũng chỉ có một vali du lịch lớn, một vali du lịch nhỏ, cùng hai chiếc túi tròn xách tay. Khối lượng đồ đạc có thể chất vừa trên một chiếc xe. Ban đầu, hắn không hề có ý định lưu lại nơi này hơn một tháng, nên không hề mang theo nhiều đồ. Những đồ dùng này chủ yếu là đồ của In Gyeong. Những đồ đạc có kích thước lớn hơn thì để lại đây cũng không thành vấn đề. Dù sao, nơi này cũng là tài sản bất động sản thuộc sở hữu của bố Young Rak. Ba tháng trước, ông đã qua đời, nên cũng không có chuyện sẽ quay lại đây nữa.

Young Rak trải túi ni lông lên nền nhà vệ sinh tầng một. Đấy là loại ni lông thường dùng khi người ta muối kim chi. Chẳng mấy chốc, nền nhà vệ sinh đã được phủ kín. Phần ni lông còn thừa được dùng để che đậy chân tường. Dù gì, máu cũng sẽ bắn nhiều lên trên đó. Hắn định sau khi cắt thi thể, sẽ lau dọn sạch bằng chất tẩy rửa, như vậy thì dù ai có tìm trên từng viên gạch, cũng khó lòng phát hiện DNA. Nhưng dù sao thì nếu trải thêm ni lông, sẽ cảm thấy an tâm hơn về mặt tâm lý. Young Rak là kẻ như vậy đấy.

Hắn xếp gọn thành hàng trên tấm ni lông những dụng cụ cần thiết để cắt nhỏ thi thể. Nào là con dao lưỡi dày thường thấy trong các cửa hàng bán thịt, rìu cầm tay dài khoảng 30 centimet và cưa sắt công nghiệp. Mỗi dụng cụ đều có các công dụng riêng, chẳng hạn, để cắt tứ chi khỏi thân thì cưa sắt là tốt nhất, còn muốn cắt tay, chân, các phần nhỏ thì nên dùng dao. Để tránh rủi ro, hắn mua những dụng cụ này ở nhiều cửa hàng khác nhau và đều trả bằng tiền mặt. Hơn nữa, hắn đã hoàn tất quá trình chuẩn bị này từ ba tháng trước nên chẳng sợ các chủ cửa hàng còn nhớ mặt mình.

Young Rak hồi tưởng lại lý do khiến mình đi đến bước đường này. Bù đắp thanh xuân đã qua? Trả thù cho người con gái hắn yêu? Tất cả đều đúng, nhưng lý do lớn nhất chính là vì Young Rak không thể chịu đựng thêm cảnh tượng loại người như tên biên kịch kia vẫn được sống ngang nhiên giữa cuộc đời này. Không những thế, lại còn rất hào hoa và đắt giá.

Nếu chỉ trả thù đơn thuần thì quá dễ dàng và nhân đạo với con người đó. Young Rak muốn con người ấy phải trực tiếp nếm trải đau đớn và ân hận tột cùng vì những tội lỗi đã gây ra. Hắn nghĩ, phải như vậy mới đáng được gọi là sự trả thù “đúng kiểu của một biên kịch”. Đẳng cấp khác hẳn với mấy vụ giết người tầm thường.

Young Rak hồi tưởng lại hai mươi ngày qua, nghĩ rằng đã hoàn thành phần nào mục tiêu. Bây giờ, chỉ còn một bước cuối cùng. Chính là trừng phạt. Dù có ăn năn hối cải thì vẫn phải chịu trừng phạt. Young Rak đã mong chờ mòn mỏi bao tháng ngày qua cái khoảnh khắc này.

Khi còn học ở trường Đông y, Young Rak cũng từng giải phẫu xác chết. Người khác nếu nghe thấy cụm từ “giải phẫu xác chết”, chắc sẽ đoán già đoán non đó là thứ rất kinh tởm, nhưng thực ra chẳng có cảm giác gì cả. Khi đụng vào một xác chết bất động, thì không khác gì khúc gỗ. Ngược lại, mấy đứa cùng khóa thì nôn mửa hoặc ngất lịm ngay khi thực hành môn “giải phẫu học so sánh”. Trong tiết học đó, họ phải giết chết những con vật còn đang sống để giải phẫu. Trong khi đó, Young Rak lại cảm thấy kích thích, hứng thú.

Lúc đó, hắn đã biết rõ bản thân mình có khuynh hướng kỳ lạ này. Thế nhưng, hắn đã chọn cách giấu kín cả đời. Đến tận bây giờ, hắn vẫn nghĩ, sau này mình cũng sẽ sống như vậy.

Nhưng thật may mắn, tình trạng của hắn chưa trầm trọng như những kẻ sát nhân hàng loạt xuất hiện trong các bộ phim điện ảnh, nếu không giết người thì không thể chịu đựng nổi. Nhưng hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội tựa món quà Thượng Đế ban tặng này. Đâu dễ gì nắm trọn trong tay một thứ vốn chỉ thi thoảng mới xuất hiện. Biên kịch Jung Nam Hoon từng là một thứ như vậy, kẻ đang ngồi trên tầng hai kia cũng không khác gì.

Young Rak vừa sắp xếp các dụng cụ vừa nghĩ “nếu cắt kẻ trên tầng hai kia thành từng mảnh khi hắn còn sống thì sao nhỉ? Bởi cơ hội hiếm hoi như vậy đâu dễ gì xảy đến. Và cũng không biết khi nào mới có cơ hội tiếp theo?”

Đúng lúc đó. In Gyeong bắt đầu khóc lớn trong phòng. Young Rak nhanh chân rời khỏi nhà vệ sinh, chạy ngay vào phòng ngủ. Hắn ôm đứa trẻ vào lòng và chợt nhận ra nhiệt độ cơ thể In Gyeong cao bất thường. Hắn nhẹ nhàng đặt nhiệt kế điện tử vào lỗ tai In Gyeong. 39,6 độ. Young Rak giật mình, vội vàng cởi áo con bé ra và dùng khăn ướt lau khắp người. Khăn lạnh vừa chạm vào người, In Gyeong bắt đầu khóc thét lớn hơn. Young Rak ôm In Gyeong, bộ dạng vừa hối hả vừa cẩn trọng chạy vào phòng bếp. “Thuốc hạ sốt ở đâu rồi... A! Đã xếp vào vali nhỏ...” Hắn lại tất tả, tay chân cuống cuồng vừa mở vali tìm thuốc hạ sốt, vừa vỗ về lưng In Gyeong. Lát sau, hắn khuỵu gối, ngập chìm trong cảm giác thất bại. Không thể ngờ, bản thân lại quên mất nhà đã hết thuốc hạ sốt. “Thằng đần độn, nhớ mua bia dâng lên kẻ đáng chết, vậy mà quên đồ cần dùng cho con.”

Trước mắt, phải mua thuốc hạ sốt đã. “Chắc cửa hàng tiện lợi phía đầu con đường leo núi sẽ có bán, từ đây đến đó chỉ mất khoảng năm phút đi xe thôi.” Young Rak nhanh chóng mặc áo và thay đồ cho cả In Gyeong. Hắn bế In Gyeong, vừa lúc bước qua cửa tầng một, chợt, hắn dừng lại, như có điều gì đó lóe lên trong đầu.

Hắn quay bước, đi vào căn phòng nhỏ cạnh phòng ngủ. Đó là một căn phòng tối tăm, chỉ có màn hình máy tính cỡ 19 inch đang leo lét sáng. Trên đó hiện ra hình ảnh truyền trực tiếp từ CCTV của tầng hai. Từ góc máy quay nhìn xuống, biên kịch Seo đang miệt mài gõ bàn phím. Dáng vẻ chăm chú nhất từ trước tới nay hắn từng thấy. Dường như, anh ta đang muốn cháy hết mình đến tận giây phút cuối cùng.

Young Rak nhìn đồng hồ và nghĩ “vẫn còn một tiếng nữa mới đến thời khắc quyết định.” Tính dư giả 15 phút vừa đi vừa về thì vẫn đủ thời gian. Không lẽ, chỉ trong 15 phút ngắn ngủi mà có chuyện gì xảy ra sao? Sáu giờ sáng, dưới trời mưa tuyết thế này, thì chắc không ai đến xin nghỉ trọ một đêm như hôm trước đâu?

Young Rak đặt In Gyeong vào ghế trẻ em rồi nhanh chóng lái xe đi. Cả hai người cùng băng qua cơn mưa tuyết, xuyên qua con đường rừng trắng xóa.

Đến khi ánh đèn xe biến mất phía cuối con đường rừng cong cong kia, từ trong khu rừng bên cạnh, ngay khoảng sân đỗ xe của khu biệt thự, ai đó đang bước tới. Là cảnh sát Oh.

“Ư ư ư... Lạnh quá... A, mẹ kiếp, tưởng chết cóng rồi chứ.”

Cảnh sát Oh kiểm tra một lần nữa hướng đi của chiếc xe kia, rồi bước về phía biệt thự. Từng bước chân của anh ta run rẩy dưới trời giá lạnh. Cảnh sát Oh vòng ra phía sau tòa biệt thự. Rồi tìm thấy một chiếc xe được phủ bạt. Anh ta nâng phần bạt phía thiết bị giảm xóc lên, kiểm tra biển số và trầm ngâm lên tiếng.

“Ra vậy!”

Anh ta cảm thấy bao công sức khổ sở lặn lội giữa sáng sớm tinh mơ và lạnh buốt đã được đền đáp xứng đáng. Nhưng nụ cười sảng khoái ấy không đọng lại lâu trên gương mặt anh ta, đây chưa phải lúc khui sâm panh ăn mừng. Ngay tức thì, anh ta lấy lại biểu cảm lạnh lùng vốn có và rút khẩu súng lục cỡ 38 mm từ trong túi áo trên ra để thủ sẵn trên tay.

Tất cả cửa sổ của ngôi biệt thự đều đóng kín im ỉm, chỉ duy nhất cánh cửa sổ đơn, phía trên bồn rửa trong bếp là cài hờ thanh chốt và không khóa kỹ càng. Cảnh sát Oh lách mình qua cái cửa đó vào nhà, rồi đột nhiên, trong lòng trào dâng nỗi hối hận vì đã rời xa môn Boxing vài năm nay. Gương mặt nhăn nhó khó chịu và có chút quê độ, vì bụng dưới của anh ta đang bị kẹt giữa khung cửa sổ. Phải thử đủ mọi cách hít thở, ép bụng thì sau hồi lâu vật vã, anh ta mới vào được bên trong căn biệt thự. Cảnh sát Oh bực bội, lải nhải “Chết tiệt, về Seoul mà không đi tập thể thao thì mình đúng là đồ chó lười!”

Cảnh sát Oh di chuyển nhẹ nhàng, tránh phát ra tiếng thở và để lộ tiếng bước chân, đồng thời quan sát toàn bộ tầng một căn biệt thự. Vì biết đâu, tên Cho Young Rak này còn có đồng phạm đang canh nhà. Tất nhiên, theo kết quả điều tra thời gian qua, cảnh sát biết hắn chỉ hành động một mình. Thật ra, chẳng cần đến điều tra, bằng trực giác và kinh nghiệm “xông pha trận mạc” bấy lâu, anh ta hoàn toàn có thể biết Cho Young Rak không phải kẻ hay bàn bạc với ai đó rồi gây án.

Cảnh sát Oh rùng mình hoảng sợ khi nhìn thấy màn hình máy tính trong căn phòng nhỏ tăm tối. Nhân vật trong màn hình kia đích thị là biên kịch Seo mà anh vất vả, nóng lòng tìm kiếm bấy lâu nay. Nhưng sao anh ta lại bị trói bằng dây xích và đang ngồi gõ bàn phím laptop thế kia? Cảnh sát Oh không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Thật lòng thì khi nhìn thoáng qua, trông anh ta giống một người đang vui vẻ sáng tác trong phòng khách nhà mình vậy. Có phải anh ta là người bị bắt cóc 20 ngày rồi không? Hay lâu quá hóa điên? Cảnh sát Oh bàng hoàng, choáng váng.

Không có chút manh mối gì để hiểu tình cảnh của tầng hai, nhưng ngược lại, mọi thứ ở tầng một thì sáng rõ như ban ngày. Một biên kịch bị giam giữ. Đồ đạc đã được sắp xếp sẵn để chuẩn bị rời đi. Nền nhà tắm phủ kín ni lông và xếp đầy dao, rìu, cưa sắt.

Ruột gan cảnh sát Oh ớn lạnh, rồi anh ta thở phào nhẹ nhõm. Chính là ngày hôm nay. Ngày khởi sự việc lớn. Nếu đến chậm một ngày thôi thì không có cơ hội để xóa bỏ những hiểu lầm trong thời gian qua với biên kịch Seo.

Cảnh sát Oh nhanh chóng bước lên cầu thang tầng hai. Càng đến gần, âm thanh nhạc jazz ghê rợn phát ra từ căn phòng ấy càng rõ rệt. Cửa bị khóa bằng khóa bấm tự động.

“Biên kịch Seo? Là tôi, cảnh sát Oh đây!”

Cảnh sát Oh đập cửa và hét lớn. Lát sau, tiếng nhạc trong phòng dừng hẳn.

“Là tôi đây! Cảnh sát Oh! Anh nhớ chứ? Bây giờ tôi sẽ mở cửa, đừng sợ nhé!”

Cảnh sát Oh cầm khẩu súng lục, nhắm vào cửa khóa một góc 45 độ theo hướng từ trên xuống dưới. Pằng! Viên đạn bật ra, khóa cửa vỡ tung tóe, mảnh sắt văng khắp nơi. Rồi anh ta đạp cửa thật mạnh, xông vào căn phòng. Cảnh sát không khỏi bàng hoàng, há hốc miệng kinh hãi khi nhìn thấy biên kịch Seo bị trói bằng những sợi xích như người ta nuôi súc vật để giết thịt. Dù đã kiểm tra qua màn hình ở tầng dưới, nhưng vẫn rất sốc khi chứng kiến tình cảnh thực tế của bên kịch Seo. Đầu tóc bù xù, râu ria lởm chởm và ánh mắt hoang tàn, biên kịch Seo chăm chú nhìn cảnh sát Oh với vẻ mặt như Robinson sau 20 năm mới lại gặp người từ nơi khác đến.

“Biên, biên kịch?”

“Ơ, ơ...”

Biên kịch Seo lắp bắp trong miệng như người mắc chứng mất ngôn ngữ.

“Chuyện này, rốt cuộc là sao... Biên kịch, anh không sao chứ?”

Đột nhiên, nước mắt chảy ròng ròng, biên kịch Seo bắt đầu khóc òa như một đứa trẻ gặp chuyện oan ức khi cảnh sát Oh đến gần.

“Không sao, không sao. Mọi chuyện kết thúc rồi. Chúng ta rời khỏi đây thôi.”

Cảnh sát Oh vừa dỗ dành biên kịch Seo vừa xem xét cục sắt hình tròn nối với dây xích. Rồi anh ta xoay bánh răng, tháo dây xích và nghĩ mình phải nói gì đó để trấn tĩnh biên kịch Seo.

“Mấy hôm trước khi tiến hành khám xét nhà biên kịch, chợt, trong đầu tôi nghĩ đến tên Cho Young Rak. Lúc trước, khi điều tra những người xung quanh anh, tôi đã nghĩ thằng này thật kỳ lạ. Hắn từng phải điều trị tâm thần, lại còn đánh chết chó nhà người ta chỉ vì sủa ầm ĩ. Thế nên, chúng tôi đã đến phòng trọ của hắn. Chủ nhà bảo hắn phải về quê một thời gian. Nhưng tình cờ, ngày hôm đó cũng chỉ cách thời điểm anh biến mất có một, hai hôm.”

Cảnh sát Oh tháo hết dây xích rồi mới nhận ra nó được cố định bằng khóa sắt. Nếu không có chìa thì không thể mở được.

“Khốn kiếp. Thằng điên này. Anh đợi một lát nhé. Bên dưới hình như có dụng cụ.”

Cảnh sát Oh bước về phía cửa.

“Ơ, cảnh sát... cẩn, cẩn, cẩn thận!”

Biên kịch Seo lắp bắp, hốt hoảng. Càng hối hả nói, càng lắp bắp nhiều hơn.

“Sao? Cho Young Rak à? Thằng điên đó về đây xem chuyện gì sẽ ập vào đầu hắn.”

Cảnh sát Oh nhìn biên kịch Seo cười đùa rồi mở cửa.

Cảnh sát Oh sai rồi. Trái với suy tính của anh ta, Cho Young Rak biết chính xác “chuyện gì sẽ ập vào đầu” mình. Hắn đã đợi sẵn đằng sau cánh cửa, chờ cảnh sát Oh bước ra. Cánh cửa mở, hắn liền vung chiếc rìu đang cầm trên tay, cắm trúng giữa trán cảnh sát Oh. Máu bắn tung tóe, bám lên cả thành cửa và vương trên gương mặt u ám của Young Rak. Cảnh sát Oh ngã ra sau như cây cổ thụ ngã đổ giữa trời giông bão. Khẩu súng lục trên tay cảnh sát cũng trượt ra ngoài sau cú đánh chí tử. Cho Young Rak thịnh nộ sát khí bước vào phòng, dù cách đi đứng và nét mặt vẫn không mấy thay đổi. Biên kịch rùng mình khi nghe hắn hỏi như thường lệ.

“Anh viết xong chưa ạ?”

Biên kịch Seo vẫn không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra trong tích tắc ngay trước mắt mình. Rồi giãy đạp tay chân như người mất trí.

“Tôi hỏi anh viết xong chưa?”

Cho Young Rak giẫm một chân lên ngực cảnh sát Oh, cầm chắc cán rìu, lay lên lay xuống vài lần mới có thể rút nó ra khỏi trán cảnh sát Oh. Khoảnh khắc đó, máu lại một lần nữa phun trào như núi lửa, làm ướt toàn bộ gương mặt và thân trên của Cho Young Rak.

Nhìn gương mặt đẫm máu của Cho Young Rak, biên kịch Seo mới tỉnh táo trở lại. Phải sống! Nếu cứ ngồi như vậy là chết! Biên kịch Seo nhìn quanh rồi chợt thấy khẩu súng của cảnh sát Oh rơi gần mình, nên ngay lập tức vươn tay ra chộp lấy. Chỉ còn vài centimet là đã chạm đến khẩu súng thì... Keng! Dây xích trói chặt tay phải bị kéo căng trên không trung và rung bần bật.

“Anh đang làm trò gì vậy?”

Cho Young Rak vừa dụi những vệt máu bắn vào mắt, vừa bước về phía biên kịch Seo. Biên kịch cắn chặt răng, vươn tay về phía khẩu súng. Và rồi chiếc còng trên tay còn lại dần bị đẩy xa ra, cuối cùng, phần da nằm giữa cổ tay và tay rách toạc. Trong nháy mắt, bàn tay anh ta nhuốm đầy máu.

“Lý ra không cần cho biên kịch Seo thêm thời gian. Viết không viết, toàn làm mấy chuyện vô ích.”

Cho Young Rak ngán ngẩm nhìn biên kịch Seo và đưa chiếc rìu lên đầu mình. Khoảnh khắc đó, biên kịch Seo hét lớn và kéo tay phải bằng toàn bộ sức bình sinh, chiếc còng trên cổ tay đâm xuyên qua phần thịt rách, cứa ken két vào xương mu bàn tay. Chiếc rìu bay thẳng vào cổ tay trái đang cố chộp lấy khẩu súng. Như những gì Cho Young Rak mong muốn, phần da thịt đầu tiên bị cắt rời “khi còn sống” của biên kịch Seo.

Pằng!

Tiếng đạn đanh thép của súng lục vang lên. Cả biên kịch Seo và Cho Young Rak đều đang choáng váng, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra và phải mất vài giây để nắm bắt tình hình. Biên kịch Seo khó khăn lắm mới có thể cầm khẩu súng, liền bóp cò hướng về Cho Young Rak, đúng lúc lưỡi rìu của hắn ta giáng một đòn thật mạnh vào phần tay cầm phía trước. Viên đạn xuyên thẳng vào ổ bụng Cho Young Rak, còn biên kịch Seo cũng vừa bị cắt lìa một nửa ngón út và áp út bên bàn tay trái. Nhưng hiển nhiên, làm gì còn thời gian cho cả hai đau đớn. Biên kịch Seo đã nhắm nghiền hai mắt khi viên đạn bay ra, nên giờ phải cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi khi phát hiện khẩu súng trên tay văng mất đâu rồi. Anh ta cũng nhìn thấy hai ngón tay đứt lìa, đẫm máu của mình trên nền đất, nhưng không còn quan trọng nữa. Mặt khác, Cho Young Rak cảm thấy bỏng rát như lửa đốt nơi mạng sườn, bất giác đặt tay lên, ấn mạnh vào chỗ đó. Một lát sau, hắn buông tay ra, máu từ bụng tuôn òng ọc, lòng bàn tay nhuốm màu đỏ thẫm. Mắt Cho Young Rak đảo ngược như con bò tót nhìn thấy tấm vải đỏ. Hắn dùng hết sức cầm chiếc rìu lên để chuẩn bị cho lần tấn công thứ hai, đúng lúc đó, biên kịch Seo nhận ra mình đang rơi vào thế không thể cầm súng. Vụt... Chiếc rìu xé toạc bầu không khí giữa biên kịch Seo và Cho Young Rak.

Rầm!

Lần này, chiếc rìu bay chính xác đúng hướng vào giữa trán biên kịch Seo. Chỉ có điều, giữa chiếc rìu và trán chính là “cuốn sách”, hay nói đúng hơn là cái laptop đang chứa “Kẻ cắp sách”! Theo bản năng, biên kịch Seo cầm bất cứ thứ gì có trên tay để che mặt. Lưỡi rìu xuyên thẳng vào thân laptop, xẻ đôi nó như một cuốn sách bị xé thô bạo. Chiếc rìu không đáp đúng vị trí mong muốn, mặt Young Rak đỏ bừng. Điều khiến hắn điên tiết hơn hết là tác phẩm “Kẻ cắp sách” đã bị phá hủy.

“Aaa!”

Hắn vội chạy đến chỗ cái rìu, cầm lên rồi gào rú một tiếng hét long trời, lấy khí thế rồi giáng đòn tiếp theo bằng tất cả sức lực của mình. Cùng lúc đó, biên kịch Seo dùng chân phải đá mạnh vào chân trái của Cho Young Rak. Cho Young Rak mất thăng bằng đánh rơi chiếc rìu, biên kịch Seo nhắm chặt mắt và nghiêng đầu hết mức sang bên cạnh. Chiếc rìu xoay vòng vòng rồi cắm thẳng xuống.

Rầm!

Lần này, nó sượt qua thái dương của bên kịch Seo, cắt lìa tai phải rồi cắm sâu vào mặt đất. Đầu gối trái của Cho Young Rak khụy xuống và hắn ta lảo đảo, biên kịch Seo không bỏ lỡ cơ hội này, giơ cao tay phải quấn sợi dây xích quanh cổ Cho Young Rak rồi kéo mạnh xuống dưới. Tưởng rằng đầu Cho Young Rak sẽ rơi tuột xuống dưới, nhưng không, hắn bắt đầu dồn sức vào cổ và phản kháng. Lần này, biên kịch Seo vươn tay trái, quấn sợi dây xích theo chiều ngược với sợi dây lúc nãy. Giờ đây, quanh cổ Cho Young Rak đã bị hai sợi dây xích hợp thành hình chữ X siết chặt. Thân người Cho Young Rak đổ lên thân biên kịch Seo. Cho Young Rak bị ngộp thở, liền dùng hai tay kéo mạnh dây xích ra. Biên kịch Seo xoay hai bàn tay đang nắm chặt lại để quấn dây xích quanh chúng nhằm kéo căng hơn nữa. Một lần, hai lần, sợi dây ngắn dần mỗi khi quấn vào cổ tay biên kịch Seo, khiến mặt Cho Young Rak đỏ tím tê tái. Young Rak nhìn biên kịch Seo bằng đôi mắt đỏ ngầu đầy thù hận, thể hiện quyết tâm không bỏ cuộc. Nhưng sợi dây xích đã siết chặt đến mức hắn không thể luồn một ngón tay nào vào, và cắt sâu vào phần thịt trên cổ. Cho Young Rak chỉ có thể dùng móng tay vội vàng cào móc phần da xung quanh dây xích trên cổ hòng tìm một khe hở. Phần thịt trên cổ hắn ta bị rách và rơi rụng xung quanh, dẫu vậy, Cho Young Rak vẫn không thể cạy hay đưa một ngón tay nào vào trong. Khuôn mặt đỏ tím tái kia dần chuyển sang màu đất. Tĩnh mạch trong đôi mắt Young Rak vỡ ra, đọng thành dòng huyết lệ, lăn dài trên gương mặt của biên kịch Seo. Vừa lúc đó, đầu Young Rak gục trên ngực của biên kịch. Toàn thân hắn mềm nhũn. Dù vậy, biên kịch Seo vẫn tiếp tục siết chặt sợi dây xích trên cổ Young Rak. Đến khi dốc hết toàn bộ sức lực, anh ta buông người và bắt đầu gào khóc nức nở.

Không lâu sau, cộng sự của cảnh sát Oh, cảnh sát Cha và những người khác đã đặt chân đến ngôi biệt thự. Họ tức tốc chạy lên tầng hai và vô cùng kinh hãi khi thấy cảnh tượng trong phòng. Máu đọng đầm đìa trên khắp nền nhà, thi thể cảnh sát Oh chết thảm, còn trong góc phòng có hai kẻ trên người lấm lem máu đang nằm chồng chéo lên nhau. Quang cảnh hoang tàn, nhuốm màu tội ác nhưng cũng không kém phần kỳ cục khiến những người có mặt ở đó đều đóng băng bất động. Vì vậy, mất một lát, họ mới nhận ra có một người vẫn còn sống.

“Tôi đã cho công chiếu thử bản biên tập của “Kẻ cắp” rồi. Phản hồi từ cả khán giả và giới chuyên môn đều tốt lắm. Tuy đạo diễn Cho Jin Man tính tình khó ưa nhưng quay rất đẹp. Cậu có thể yên tâm rồi nha.”

Giám đốc Choi nhấp một ngụm cà phê và nói.

“May quá.”

Biên kịch Seo đáp. Giám đốc Choi thăm dò nét mặt đối phương.

“Cậu đừng lo lắng cho bộ phim nữa. Lúc này, phải cố chăm sóc sức khỏe.”

“Vâng, phải vậy thôi ạ.”

Biên kịch Seo cười gượng gạo.

Hôm nay, anh sẽ được xuất viện. Kể từ sau “biến động đó”, biên kịch Seo chưa từng ra ngoài gặp gỡ một ai.

Ngay khi được cứu khỏi căn biệt thự đó, người ta lập tức đưa anh đến bệnh viện gần nhất để điều trị. Thật may, ngón tay và cái tai bị đứt lìa đã được phẫu thuật nối lại. Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp, nếu không nhìn kỹ thì khó lòng phát hiện được các “dấu tích đau thương” này. Nhưng có một vết thương lớn hơn tất thảy, không thể xóa mờ đối với biên kịch Seo. Và nó không nằm trên cơ thể, mà đã hằn sâu vào tâm trí và tinh thần của anh, hay người ta còn gọi đây là “sang chấn tâm lý”.

Biên kịch Seo vẫn thường kể chuyện này mỗi khi giảng dạy về kịch bản. Nhân vật chính buộc phải có “sang chấn tâm lý”, để khi họ vượt qua chúng vào cuối tác phẩm, sẽ mang đến cảm giác thỏa mãn trong lòng khán giả. Nhưng từ nay, không chắc biên kịch Seo sẽ còn nói như vậy nữa. (Thậm chí, quyết định quay lại giảng dạy hay không, vẫn còn là một ẩn số). Bởi vì anh ta đang đau đớn nhận ra mấy lời đó sáo rỗng vô nghĩa đến mức nào. Những nhân vật mang trong mình sang chấn tâm lý rồi vượt qua điều đó? Cảm giác thỏa mãn trong lòng? Dối trá! Toàn mấy lời lừa phỉnh, bịp bợp, thốt ra từ những kẻ chưa từng nếm trải khổ đau tinh thần thật sự. Sang chấn tâm lý mà có thể vượt qua được thì nó đã không phải là sang chấn tâm lý. Ít nhất, đối với biên kịch Seo là vậy.

“Biên kịch Seo à, thấy cậu nghỉ ngơi cũng đã lâu, nên giờ tôi mới dám nói. Nếu chúng ta dựng chuyện này thành phim thì cậu thấy sao? Một biên kịch nổi tiếng bị bắt cóc bởi kẻ ôm mộng được làm biên kịch. Kể ra thì đã đến lúc có thêm một bộ phim giống Nữ anh hùng Misery* nhỉ. Cậu chỉ cần “xào nấu, nêm nếm” lại một chút thôi, chắc không tốn nhiều thời gian để viết đâu mà?”

← Nữ anh hùng Misery (Misery. 1990): đạo diễn Rob Reiner. Biên kịch William Goldman. Chuyển thể từ tiểu thuyết của Stephen King.

Giám đốc Choi nói. Biên kịch Seo nhìn ông ta với vẻ mặt lãnh đạm và nghĩ thầm “Quả thật, máu kinh doanh đã ăn sâu, nuốt chửng con người này đến tận xương tủy rồi. Mới một phút trước còn nói đừng lo lắng gì về phim ảnh, tập trung chăm lo sức khỏe. Thì cuối cùng lại bảo mình hãy viết kịch bản về cái thứ bản thân không hề muốn nhớ lại? Chẳng lẽ anh ta gặp mình, một người đã tự nhủ nhất định dù có chết đi sống lại cũng không viết “câu chuyện đó” thành sách, chỉ để nói bấy nhiêu?

Giám đốc Choi dường như đọc được tâm trạng khó chịu của biên kịch Seo, nên cười trừ và mở lời.

“Ái chà chà, xin lỗi, xin lỗi nha. Tôi quá nóng vội rồi nhỉ? Tự dưng nói với người đang cần nghỉ ngơi mấy lời này. Trước hết, cậu cứ an tâm tịnh dưỡng đến khi thoải mái. Đừng viết lách gì cả nhé. Em ơi! Cho thêm cà phê!”

Khẽ dò ý đối phương, nhưng nếu cảm thấy không ổn, ngay lập tức quay ngoắt thái độ. Đây chính là điểm mạnh và cũng là điểm đáng ghét của giám đốc Choi. Cà phê còn hơn nửa cốc, cần gì phải gọi thêm.

“Quý khách có dùng thêm cà phê không ạ?”

Phục vụ bàn quay sang hỏi biên kịch Seo sau khi đã rót đầy tách của giám đốc Choi.

“Không. Không sao...”

Biên kịch Seo ngước lên nhìn cậu ta, mắt mở to, ngỡ ngàng, không nói lên lời.

“Cà phê được làm từ hạt cà phê hảo hạng nhất đến từ Ethiopia. Bất kỳ khi nào cần, anh cứ việc nhấn chuông ạ.”

Lời nói đầy trịnh trọng. Đầu tóc gọn gàng như “Forrest Gump”. Chiếc kính gọng sừng thô kệch. Ánh mắt lạnh lùng đằng sau lớp kính đang cúi xuống nhìn tôi. Hình ảnh này... là Cho Young Rak trong bộ đồ nhân viên phục vụ. Trong mắt biên kịch Seo đang phản chiếu rõ ràng liên tưởng đó.

“Xin phép đi trước ạ.”

Biên kịch Seo chống gậy và khó nhọc đứng lên. “Sao vậy? Biên kịch Seo?” Giám đốc Choi gọi với theo anh ta, nhưng biên kịch Seo đã vội vàng bước về phía cửa và không ngoái đầu nhìn lại. Biên kịch vừa khập khiễng bước đi, vừa nghĩ “Cho Young Rak đã chết, rõ ràng đã chết rồi mà... Không bao giờ ra khỏi nhà nữa! Từ nay về sau, tuyệt đối không gặp bất kỳ ai!”

Tuyết tan, xuân về, trong khu vườn của biên kịch Seo, những chồi non xanh mướt đã hé mình tắm táp trong nắng ấm. Cả đất trời đều đậm nét xuân sang. Chính giữa đám cỏ trong vườn, chiếc vòi tưới tự động quay vòng, tỏa ra những cung đường nước uyển chuyển, nhảy múa lấp lánh trong không trung. Rồi phần lớn chúng sẽ rơi xuống, đáp thân mình vào đám cỏ, còn lại vẫn lửng lơ giữa vạn vật. Cầu vồng khẽ đổ bóng xuống như ôm ấp những giọt nước đang bay.

Biên kịch Seo ngồi trên chiếc ghế gỗ dài đặt ở góc vườn và đón ánh nắng ấm áp. Còn Jang Bo Yoon đang gối đầu lên đùi anh nằm ngủ. Biên kịch Seo vuốt nhẹ mái tóc Jang Bo Yoon, rồi hướng ánh nhìn về đám cỏ trước mặt.

Ở đó, hai đứa trẻ đang thơ ngây nhìn nhau cười đùa, đến bàn tay cũng lấm lem bùn đất. Bên trái là con của biên kịch Seo, còn bên phải chính là In Gyeong. Anh ta nhìn chăm chú hai đứa trẻ, rồi nhắm nghiền mắt, cảm nhận ánh nắng ấm áp ôm lấy da thịt mình và tận sâu trong trái tim, thầm cảm thấy “biết ơn”.

“Rốt cục, vẫn là cái kết có hậu.”

Khép lại trang cuối cùng của “Kẻ cắp sách”, Young Rak nói, biểu cảm trên mặt hắn ta có vẻ cũng không hài lòng cho lắm.