← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Trong cơn đau tột cùng, Rebecca thét gọi tên Chúa Jesus. Jean-Claude Baptiste gật đầu biểu lộ sự tán thành. Không chỉ theo tín ngưỡng duy linh của bộ lạc, vị tổng thống của nền cộng hòa còn thường xuyên tham gia cả thánh lễ Công giáo La Mã, và ông ta đồng tình với việc một phụ nữ vẫn giữ niềm tin của mình trong hoàn cảnh ngặt nghèo. Tên sĩ quan thẩm vấn hỏi nhân viên pha chế của quán Mauna Loa một câu hỏi khác. Khi không nhận được câu trả lời thỏa đáng, hắn làm một động tác gì đó khiến người phụ nữ lại thét lên.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài văn phòng tổng thống và Baptiste vặn nhỏ tiếng trên chiếc bộ đàm đang truyền đến âm thanh cuộc thẩm vấn diễn ra trong tầng hầm. Khi có thể, Baptiste thường thích tự tiến hành những phiên tra hỏi nhưng công việc của một tổng thống khiến ông ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi, vì thế, ông ủy quyền cho cấp dưới làm việc đó và tạm chấp nhận việc lắng nghe các cuộc thẩm vấn quan trọng qua bộ đàm.

Cửa mở ra và Nathan Tuazama bước vào. Hắn mặc bộ comlê màu nâu với áo sơ mi lụa màu lam nhạt và cà vạt xanh lá cây. Hầu hết mọi người đều run rẩy khi đứng trước Baptiste nhưng Tuazaman là loại người mà Baptiste e sợ. Sở dĩ có chuyện đó là vì nhiều năm trước, Baptiste đã mơ thấy mình và Tuazama. Trong giấc mơ đó, cả hai đang bị một con sư tử đe dọa trên một bãi đất trống trong rừng nhưng con sư tử có vẻ không thể lựa chọn nên tấn công ai. Mỗi khi con sư tử tiến về phía Baptiste thì nó lại do dự, đổi hướng và quay sang Tuazama. Và rồi, khi nó sắp sửa vồ lấy Nathan, nó lại do dự và quay sang phía tổng thống. Trong giấc mơ ấy, con sư tử không sao quyết định được người nào sẽ trở thành bữa tối của nó.

Baptiste đã kể cho Nathan nghe về giấc mơ. Rồi ông ta tìm đến một phù thủy già trong làng để xin lời khuyên. Trước hôm Baptiste tới gặp thầy phù thủy, Tuazama đã trả cho tay phù thủy đó hai mươi đô la. Thầy phù thủy chăm chú lắng nghe tổng thống thuật lại giấc mơ của mình. Rồi ông ta đọc những dấu hiệu trên bộ lòng của một con dê và phán rằng số phận của Baptiste và Tuazama gắn bó với nhau không thể tách rời. Kể từ đó, Baptiste luôn rất lo lắng cho sức khỏe của Tuazama còn Tuazama thì làm mọi thứ có thể để khiến Baptiste tin rằng tổng thống sẽ vẫn sống khỏe chừng nào người đứng đầu cơ quan cảnh sát mật vụ của ông ta được chăm sóc chu đáo.

“Ngồi xuống và nghe tôi nói chút đã, Nathan.”

Lại có một tiếng thét vang lên, tiếp theo sau là lời cầu xin Chúa Jesus rủ lòng thương.

“Ả ta khỏe thật,” Baptiste nói.

Tuazama nhún vai. “Đúng vậy, nhưng cuối cùng ả cũng phải phun ra điều chúng ta muốn biết thôi. Dù sao thì cuộc thẩm vấn này có thể không cần thiết lắm. Tôi tin là đã điều tra được chuyện gì đã xảy ra và Charlie biến đi đâu.”

Baptiste ngả người về phía trước, háo hức chờ đợi thông tin.

“Vào cái đêm có yến tiệc tại dinh tổng thống, Charlie đã gửi một email tới tờ Tin tức Thế giới, một tạp chí của Mỹ, và đề nghị tiến hành một cuộc phỏng vấn. Vài ngày sau, một tên lính đánh thuê tên là Chauncey Evers đã gặp Charlie tại quán Mauna Loa nơi ả phục vụ quán bar kia làm việc. Người chứng kiến cuộc gặp này cho rằng Evers chỉ là một gã say rượu vô hại và đã không báo cáo lại. Tên đó đã bị xử lí rồi.”

“Hôm qua, Charlie ra sân bay đón một phóng viên người Mỹ tên là Dennis Levy. Levy làm việc ở tờ Tin tức Thế giới và hắn ta cũng có mặt trên chiếc máy bay đưa Charlie thoát khỏi đây. Sau khi lái xe rời khỏi sân bay, Charlie đã thả Levy xuống khách sạn Batanga Palace, nơi Evers đang ở. Tôi đoán rằng ả nhân viên quầy bar đã giúp Charlie liên lạc với Evers và Charlie đã thu xếp để Evers đưa hắn trở về Mỹ.”

“Nhưng Charlie đang bị truy nã ở Mỹ mà.”

“Hắn không ngốc đâu, thưa tổng thống. Hắn hẳn phải biết rằng ngài đã tìm ra hắn chính là tình nhân của Bernadette. Hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu ngài quyết định

trừng phạt tội lỗi của hắn. Tôi cho rằng hắn đã chọn tòa án Mỹ thay vì chọn ngài, thưa tổng thống. Và rồi, dĩ nhiên là còn chuyện những viên kim cương nữa. Một thằng nhóc đã đến căn hộ của Marsh ngày hôm qua. Tôi ngờ rằng cuối cùng Rebecca sẽ thú nhận chính ả đã sai đứa trẻ mang kim cương tới chỗ Charlie.”

“Levy đóng vai trò nào trong vụ này?”

“Charlie cạn tiền rồi. Tôi đã kiểm tra. Evers chắc hẳn ra giá không rẻ đâu. Tôi cho là tờ Tin tức Thế giới đã trả tiền cho Charlie để tiến hành cuộc phỏng vấn và hắn đã dùng số tiền đó để trả Evers. Levy có lẽ đã lén mang tiền tới đây.”

Baptiste nhìn chằm chằm ra phía trước còn Tuazama kiên nhẫn chờ đợi.

“Tôi đã đánh giá thấp Charlie,” vị tổng thống nói. “Lẽ ra tôi nên giao hắn cho anh sớm hơn mới phải. Tôi muốn anh xử lí riêng việc này. Hãy tới Mỹ và mang số kim cương đó về đây.”

“Thế còn Charlie?”

“Hắn chẳng quan trọng. Giờ thì hắn chẳng có ý nghĩa gì với tôi nữa. Đây là vấn đề danh dự, Nathan ạ. Nếu tôi để Charlie thoát với số kim cương đó, mọi người sẽ cho là tôi không đủ mạnh. Vì thế, hãy tìm ra thứ hắn đã mang đi rồi trừng phạt hắn để cảnh cáo những kẻ phản bội tiếp theo có ý định lừa dối tôi.”