CHƯƠNG 8
Tiếng chuông điện thoại kéo Amanda Jaffe ra khỏi giấc ngủ say sưa. Cô đưa tay dò dẫm tìm điện thoại sau hồi chuông thứ ba.
“Tôi nghe đây,” cô lầm bầm bằng giọng ngái ngủ ngay khi cầm ống nghe.
“Có phải cô Amanda Jaffe không?”
“Ai đấy?”
“Tôi là Martha Brice, tổng biên tập tờ Tin tức Thế giới”
Chết tiệt, một phóng viên à, Amanda thầm nghĩ khi đung đưa chân qua thành giường và vén mái tóc đen dài cho khỏi xõa vào mặt. Mike Greene, bạn trai của Amanda và là trưởng phòng đặc trách án hình sự tại văn phòng công tố quận Multnomah đêm qua đã ngủ lại cùng cô trong căn hộ chung cư cao cấp này bởi vì cả hai đều không bận họp hành hay phải tham dự phiên tòa nào cho đến tận buổi trưa. Amanda dự định sẽ ngủ dậy muộn để thay đổi không khí.
“Cô có biết giờ là mấy giờ không, cô Brice?”
“Tôi là bà Brice. Ở New York hiện đang là bảy giờ sáng, vậy ở chỗ cô hẳn là bốn giờ,” người phụ nữ điềm tĩnh trả lời.
“Vì lí do gì mà bà không thể gọi tới văn phòng cho tôi vào một giờ thích hợp hơn cơ chứ?”
“Quả thực là có lí do đấy. Tôi đang ở trên phi cơ riêng bay tới Oregon và bốn tiếng nữa sẽ có mặt ở sân bay. Tôi muốn gặp cô ngay khi hạ cánh.”
Tông giọng mệnh lệnh của Brice có tác động như một li cà phê expresso đúp vậy.
“Này bà Brice,” Amanda độp lại, “Tôi không xử lí các vụ án của mình trên báo chí và nếu bà cho rằng cách tốt nhất để có một cuộc phỏng vấn là đánh thức tôi vào nửa đêm thế này thì bà nên đến cái trường đào tạo báo chí quái quỷ gì đó của bà mà học thêm một khóa bồi dưỡng nhé.”
“Cô hẳn là đã hiểu sai ý tôi rồi, cô Jaffe. Công nhận là tôi đã đánh thức cô. Nhưng tôi không phải là phóng viên. Tôi là tổng biên tập của tờ Tin tức Thế giới. Tôi điều hành một tờ báo. Tôi không phỏng vấn ai cả. Tôi tới Portland vì muốn mời cô làm việc, có một vụ mà tôi chắc là cô muốn tham gia.”
“Vụ nào vậy?”
“Tôi không định thảo luận chi tiết qua điện thoại.”
Amanda im lặng mất một lúc. Dù không ưa thái độ của Brice nhưng cô cũng thấy tò mò.
“Tôi sẽ có mặt ở văn phòng vào lúc máy bay của bà hạ cánh.”
“Tôi không có thời gian để lái xe vào thành phố. Tôi có một cuộc gặp quan trọng ở New York trong hôm nay. Tôi muốn gặp cô chỗ máy bay của tôi. Trên máy bay có phòng họp riêng. Có cả bếp nữa nên tôi có thể mời cô ăn sáng luôn. Nếu tôi không nhầm thì cô thích món bánh kếp việt quất phải không?”
Amanda há hốc mồm kinh ngạc. “Nếu bà định gây ấn tượng với tôi thì bà đã làm được rồi đấy.”
“Tôi e là cô dễ bị ấn tượng quá. Một trợ lí của tôi đã tìm hiểu về cô trên Google. Tôi lấy được thông tin đó trong bài phỏng vấn cô của một tờ báo cạnh tranh với bên tôi sau vụ Cardoni.”
“Cũng vài năm rồi còn gì.”
“Đừng nói với tôi là cô đang ăn kiêng nhé.”
Amanda cười to. “Không đâu bà Brice và lời đề nghị của bà về món bánh kếp việt quất là đúng đắn đấy. Tôi đang cần nạp thêm năng lượng cho ngày hôm nay vì sắp bị tước mất giấc ngủ.”
“Tám giờ cô hãy đến trung tâm FBO* nhé.”
FBO, viết tắt của cụm từ Fixed Base Operator.
“FBO là cái gì vậy?”
“Đó là trung tâm dịch vụ hàng không tại chỗ. Kiểu như một nhà ga sân bay vậy. Jennifer Gates, trợ lí của tôi sẽ đợi cô ở sảnh và đưa cô lên máy bay của tôi. Còn chuyện này nữa. Đừng cho ai biết về cuộc gặp của chúng ta nhé.”
“Bà không muốn ai biết bà sắp đến Portland sao?”
“Đúng vậy. Cô sẽ hiểu tại sao khi tôi cho cô biết hết sự tình,” Brice nói rồi cúp máy.
Amanda buông mình xuống giường để có thể thu hết sức lực ngồi dậy và thay quần áo. Cô thấy Mike vẫn nằm bên chỗ của anh và nhìn cô. Là trưởng phòng đặc trách án hình sự của văn phòng công tố quận Multnomah, Mike đã đảm nhiệm nhiều vụ án giết người kinh hoàng và họ đã gặp nhau trong vụ Cardoni, vụ mà suýt nữa thì Amanda phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Kể từ đó, họ cứ chia tay rồi lại quay lại với nhau không biết bao nhiêu lần. Nếu cả hai không quá bận rộn thì họ đã có thời gian để tìm hiểu xem quan hệ giữa họ sẽ đi đến đâu.
Mike có đôi mắt xanh lam, tóc đen và quăn cùng bộ ria lởm chởm. Vóc người cao to khiến mọi người thường nhầm tưởng anh là cầu thủ bóng bầu dục hay bóng rổ - những môn thể thao mà một công tố viên quận có đầu óc không bao giờ dính vào. Nhưng bạn trai của Amanda lại tham gia các cuộc thi cờ vua và biết chơi kèn saxophone giọng nam cao ở mức độ có thể chơi chuyên nghiệp được.
“Anh đoán là chúng ta sẽ không cùng ăn sáng nhỉ,” Mike nói.
“Em xin lỗi,” Amanda đáp, “Công việc vẫy gọi rồi.”
“Một vụ mới à?”
“Vâng.”
“Vụ nào vậy?
“Em không biết và cũng không thể tiết lộ danh tính khách hàng được, thế nên đừng hỏi em nữa.”
“Bà Brice hẳn là giàu lắm nhỉ,” Mike vừa tủm tỉm vừa nói
“Làm ơn bỏ cái tên đó ra khỏi đầu giùm em, nếu không cả nghìn năm nữa em cũng không ngủ với anh đâu.”
Mike cười to.
“Làm sao anh biết bà ta giàu vậy?”
“Người yêu chân thành của em biết rõ FBO là cái gì. Đừng quên là anh đã từng hành nghề luật ở Los Angeles. Vậy là bà ta sẽ bay bằng phi cơ riêng phải không?”
“Mike,” Amanda nói giọng cảnh cáo.
Greene lại cười. Rồi anh nhìn đồng hồ đặt trên bàn ở đầu giường. “Mấy giờ em phải có mặt ở sân bay?”
Một tay Mike trườn lên bụng Amanda. “Anh sẽ khó mà ngủ trở lại đấy.” Mike nói trong khi bàn tay chậm rãi di chuyển lên ngực Amanda.
Amanda lăn về phía Mike. Bị đánh thức đột ngột luôn làm cô rất khó chịu và cô còn ối thời gian để tắm với thay đồ.
“Đàn ông các anh đúng là chỉ nghĩ được mỗi một chuyện,” cô nói.
Mike cười và đáp lại cô bằng một câu hay ho nhất anh học được ở trường luật: “Giả sử điều này đúng thì có vấn đề gì không?”
+
+ +
Thời tiết mùa hè ở Portland thật nóng và Amanda phải tăng độ lạnh của máy điều hòa khi cô lái xe dọc theo đường cao tốc ra Đường Airport dẫn tới Sân bay Quốc tế Portland. Ngay trước khi vòng vào bãi đỗ xe của ga chính và khu vực đi-đến, cô thấy biển đề KHU VỰC HÀNG KHÔNG THƯƠNG GIA và rẽ vào điểm đỗ xe trước cửa trung tâm dịch vụ hàng không tại chỗ. Đó là tòa nhà một tầng toàn kính và thép dùng làm sân ga cho các máy bay tư nhân. Phía trong tòa nhà có vài dãy ghế ngồi và một bàn kiểm tra giấy tờ. Khi Amanda bước vào, một người phụ nữ quyến rũ với mái tóc nâu sẫm dài ngang lưng đầy sức sống đứng dậy. Cô ta mặc quần màu xanh da trời có sọc nhỏ, kết hợp với áo sơ mi lụa trắng và một chuỗi ngọc trai trắng, trông rất lịch sự công sở mà cũng không kém phần tao nhã.
Amanda có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng chẳng ai bảo trông cô tao nhã cả. Những năm tháng bơi lội khắc nghiệt đã mang lại cho cô đôi vai rộng và thân hình cơ bắp mà cô vất vả duy trì bằng cách luyện tập không ngừng - thứ đã giúp cô giành cúp vô địch PAC-10 và một cơ hội tham gia kì Olympic. Trông cô không có nét nào giống cô nàng người mẫu thời trang kia, nhưng vẫn hấp dẫn đám đàn ông.
“Cô Jaffe phải không?”
Amanda gật đầu. Người phụ nữ chìa tay ra và họ bắt tay nhau.
“Tôi là Jennifer Gates, trợ lí của bà Brice. Bà Brice đang đợi cô.”
“Rất vui được gặp cô, Jennifer. Làm ơn dẫn đường.”
Chiếc phi cơ Gulíìtream G550 sơn màu trắng bóng loáng
với logo của tòa báo Tin tức Thế giới in trên thân đang đậu trên mặt đường rải nhựa cách ga sân bay không xa. Amanda leo qua mấy bậc thang và bước vào một không gian bài trí không giống với bất kì chiếc máy bay nào cô đã từng đi. Sàn máy bay trải thảm màu be sẫm, thứ bạn có thể tìm thấy trong những căn hộ penthouse* ở Manhattan và tường ốp gỗ màu sẫm. Có mười bốn chiếc ghế ngồi rộng rãi bọc da nâu, một trong số đó có thể ngả ra và làm thành một chiếc giường nhỏ gọn. Cách khoang lái một đoạn là chiếc bàn họp làm bằng gỗ sồi, phía trên bày sẵn bộ đồ ăn gồm một chiếc khăn ăn vải lanh có hình những chữ cái in hoa lồng vào nhau, một li pha lê rót đầy nước mát, một chiếc li khác dành cho món nước cam đang đựng trong bình pha lê, và một bộ dao, thìa, nĩa màu bạc mà Amanda sẵn lòng cá rằng làm toàn bằng bạc thật.
Loại căn hộ cao cấp nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà
Amanda từng học đại học ở Khu Vịnh và trường Luật ở Manhattan nên cô không đến nỗi không biết gì về những thứ cầu kì kiểu cách thế này, nhưng người phụ nữ đang ngồi trong khung cảnh xa lạ kia rõ ràng là một bậc thầy về việc đó. Bà ta đi đôi giày cao gót hở mũi màu đen hiệu Manolo Blahnik, vận chiếc quần may bằng lụa crepe cũng màu đen kết hợp với áo khoác vải tuýt xám có kèm thắt lưng hiệu Donna Karan. Sợi dây chuyền vàng kiểu mắt xích tôn thêm vẻ duyên dáng trên cổ. Đôi khuyên vàng đung đưa hai bên tai và bà ta xem giờ bằng một chiếc đồng hồ Cartier mặt vuông. Kế bên bà ta, trên chiếc ghế trống là một chiếc túi da hô-bô lớn màu đen hiệu Prada. Nhìn những móng tay cắt tỉa cẩn thận, gương mặt trang điểm không chê vào đâu được và mái tóc thì trông như vừa được một nhà thiết kế chăm sóc, không ai có thể ngờ bà ta mới trải qua một chuyến bay đêm từ đầu này tới đầu kia nước Mỹ.
“Cảm ơn vì đã tới, cô Jaffe,” Brice nói
“Bài trí tuyệt quá,” Amanda nói sau khi xem xét kĩ không gian nội thất của chiếc Gulfstream.
“Tôi cũng thích lắm. Tôi mời cô một li nước cam hay cà phê được không?”
Amanda ngồi vào chiếc ghế chỗ có bộ đồ ăn dọn sẵn. “Cho tôi nước cam, và tôi cá là đầu bếp của bà có thể pha nhanh một li cà phê sữa.
“Li đơn hay đúp?” Brice hỏi với một nụ cười thích thú nở trên khóe môi.
Amanda mỉm cười đáp lại, “Cho tôi li đúp nhé.”
Brice đưa mắt nhìn lên Jennifer Gates, người đang rót cho Amanda một li nước cam rồi đi về khoang sau máy bay để bảo đầu bếp pha cà phê sữa.
“Giờ thì tôi ấn tượng quá rồi, bà có muốn kể cho tôi nghe chuyện gì đang xảy ra không?”
“Cái tên Gabriel Sun hay Charlie Marsh có ý nghĩa gì với cô không?”
“Guru của quỷ Sa-tăng! Dĩ nhiên tôi biết anh ta là ai. Vụ xét xử Sally Pope là vụ đình đám nhất của bố tôi mà.”
“Marsh đang trở về Oregon để đối mặt với cáo buộc về tội giết nghị sĩ Arnold Pope con. Tôi muốn cô đại diện cho anh ta. Cô sẽ được trả trước một khoản là năm trăm ngàn đô la, Nếu khoản đó không đủ, tôi sẽ trả thêm.”
Amanda đã từng nhận những khoản trả trước khá lớn nhưng chưa có khoản nào nhiều đến thế này. Phải vận hết kinh nghiệm rèn luyện trong phòng xử án cô mới không bộc lộ sự phấn khích.
“Sao tờ Tin tức Thế giới lại sẵn lòng trả tiền bào chữa cho Gabriel Sun vậy?”
“Không phải vậy. Cô có nhớ cuốn sách ăn khách của Marsh không?”
“Cuốn Ánh sáng Nội tâm phải không? Dĩ nhiên tôi nhớ. Khi bố tôi biện hộ cho Sally Pope thì tôi đang học đại học. Tôi cá là tất cả sinh viên ở Berkeley đều đã đọc cuốn đó.”
“Tôi đã thay mặt Charlie thương lượng hợp đồng về cuốn sách mới với nhà xuất bản trước đây của anh ta; một cuốn tự truyện sẽ chiếm lĩnh vị trí mà cuốn đầu tiên của anh ta đã bỏ lại. Charlie sẽ kể lại toàn bộ câu chuyện về phát súng tại câu lạc bộ Westmont, về chuyến bay tới châu Phi, về cuộc sống của anh ta tại Batanga và về vụ án của anh ta, vụ mà cô sẽ đảm nhiệm đấy.”
Brice hơi nghiêng người về phía trước và nhìn thẳng vào mắt Amanda.
“Chắc chắn cuốn sách mới của Charlie sẽ rất ăn khách. Mọi người dân nước Mỹ sẽ đọc nó và cô sẽ trở thành luật sư bào chữa tiếng tăm lẫy lừng nhất cả nước. Cô có hứng thú không, cô Jaffe?”
“Tất nhiên là có,” Amanda nói ngay khi người đầu bếp của Brice xuất hiện với món bánh kếp. Jennifer Gates theo ngay phía sau, trên tay là tách cà phê dành cho cô.
Vụ Pope đã đem lại danh tiếng cho bố cô. Vụ xét xử Sally Pope và câu chuyện về chuyến bay tới châu Phi của Charlie Marsh đã từng chiếm lĩnh sóng phát thanh và truyền hình tới hơn một năm. Amanda là một luật sư tiếng tăm ở Oregon - và cô cũng được giới luật sư ở ngoài bang biết đến - nhưng tên của cô sẽ được mọi người khắp mọi bang của nước Mỹ biết tới nếu cô đứng ra biện hộ cho Guru của quỷ Sa-tăng.
“Bà có quan hệ thế nào với Charlie Marsh vậy?” Amanda vừa hỏi vừa rót si rô thích* nóng lên chiếc bánh kếp.
Loại si rô làm từ nhựa cây thích.
“Hoàn toàn là quan hệ công việc thôi.”
“Vậy bà được gì trong chuyện này?” Amanda hỏi trước khi cắn miếng bánh đầu tiên.
“Tiếp cận độc quyền. Charlie đã đồng ý chỉ tiếp xúc với tờ Tin tức Thế giới và cho phép một phóng viên của chúng tôi tham gia vào nhóm luật sư biện hộ trong suốt vụ xét xử.”
Amanda hạ chiếc nĩa xuống. “Chà, đợi một chút. Tay phóng viên đó sẽ làm gì?”
“Anh ta tên là Dennis Levy. Đó là một thanh niên đầy năng lực. Tôi nghĩ cô sẽ thích anh ta.”
“Bà chưa trả lời câu hỏi của tôi, bà Brice. Bà hình dung là Levy sẽ làm cái gì trong suốt vụ xét xử?”
“Tôi hình dung Levy sẽ quan sát mọi việc. Anh ta sẽ tham dự phiên tòa, đương nhiên rồi, nhưng cũng sẽ có mặt trong các buổi họp bàn chiến lược, các cuộc trao đổi giữa cô và Marsh, các buổi phỏng vấn nhân chứng. Tiếp đó, anh ta cũng sẽ tiến hành một cuộc phỏng vấn riêng với cô và nhóm của cô. Chúng tôi sẽ có lợi thế hơn tất cả các tờ báo, tạp chí và chương trình truyền hình khác.”
“Có thể có vấn đề đấy. Tôi không thể để phóng viên của bà đưa lên báo những chiến lược của tôi để tất cả nhân viên văn phòng công tố quận đọc được.”
“Dĩ nhiên là không rồi. Dennis sẽ không làm bất cứ điều gì tổn hại tới vụ của Marsh.”
“Và anh ta sẽ không thể có mặt trong các buổi gặp giữa tôi và Marsh. Anh ta không phải luật sư nên không được hưởng những đặc quyền của một luật sư đối với thân chủ. Nếu có bên thứ ba tham gia vào cuộc nói chuyện giữa tôi và Marsh, đặc quyền đó sẽ mất đi. Phóng viên của bà có thể bị coi là nhân chứng bên nguyên và buộc phải làm chứng cho mọi thứ mà Marsh chỉ tiết lộ riêng với tôi.”
“Thế còn việc được bảo vệ theo Tu chính án số một với tư cách là nhà báo thì sao?”
“Tôi không rành việc đó lắm nhưng tôi khá chắc rằng tòa đã quy định Tu chính án số một không bảo vệ quyền lợi của nhà báo trong những trường hợp thế này.”
“Tôi sẽ bảo các nhân viên pháp lí chỗ tôi nghiên cứu việc này. Tôi nhắc lại, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì có thể tổn hại tới cơ hội được tuyên trắng án của Marsh.”
“Anh chàng Levy đó sẽ phải tuân theo các chỉ dẫn của tôi.
Tôi muốn kiểm tra các bài viết của anh ta trước khi chúng được công bố để đảm bảo không ai biết được chúng ta có quân bài nào trong tay và không có thông tin mật nào bị tiết lộ.”
“Tôi nghĩ chúng ta có thể có giải pháp cho chuyện đó. Vậy cô tham gia chứ?”
“Tôi rất hứng thú với chuyện này nhưng tôi có thể vướng phải xung đột. Bà cũng biết là bố tôi - Frank Jaffe - đã đại diện cho Sally Pope, đồng bị can của Marsh?”
Brice gật đầu.
“Như tôi đã nói, khi vụ xử lần trước diễn ra thì tôi đang học đại học, nhưng giờ thì hai bố con tôi lại là đồng sự và tôi cần chắc chắn sẽ không có xung đột nào phát sinh.”
“Bà Pope đã được tuyên trắng án, phải không?”
“Khi quá trình xét xử đang diễn ra thì vụ án đã được tòa hủy bỏ và được miễn tố vĩnh viễn. Hiệu lực pháp lí vẫn không thay đổi.”
“Vậy có vấn đề gì?”
“Cũng không hẳn là có, nhưng tôi cần chắc chắn về chuyện đó. Nếu không có vấn đề gì, tôi nhất định sẽ nhận vụ này. Có nghĩa là nếu Marsh muốn tôi làm luật sư cho anh ta. Bà cũng biết rằng anh ta chứ không phải bà sẽ là thân chủ của tôi. Nếu anh ta muốn tôi, tôi sẽ tham gia.”
“Tốt thôi.”
“Bây giờ Marsh đang ở đâu?”
“Trên đường tới New York. Anh ta sẽ ở trong một căn hộ thuộc quyền sở hữu của Tin tức Thế giới?
“Bà sẽ không thông báo việc anh ta trở về chứ? Tôi không muốn văn phòng công tố quận biết nơi anh ta ở. Họ sẽ ra lệnh bắt anh ta.”
“Tôi không có ý định cho bất kì ai biết Marsh đã trở về Mỹ cho tới khi cô nói với tôi là được.”
“Vậy thì tốt. Điều đầu tiên tôi cần làm, ngay khi tôi chắc chắn rằng mình có thể nhận vụ này, là thu xếp để Marsh tự ra đầu thú. Việc đó sẽ cho tôi thời gian để thu xếp một phiên điều trần bảo chứng. Chừng nào có thể ngăn chặn được, tôi không muốn anh ta bị tống vào tù trong khi chúng ta chuẩn bị cho vụ xét xử.”
Brice với chiếc túi hô-bô và lôi ra một phong bì. Bà ta đưa nó cho Amanda.
“Đây là tiền ứng trước cho cô và danh mục các số điện thoại cô có thể liên hệ với tôi. Hãy cho tôi biết càng sớm càng tốt về vụ xung đột nhé.”
“Tôi sẽ muốn nói chuyện với Marsh ngay khi tôi nhận vụ này.”
“Nếu cô muốn, tôi sẽ thu xếp một máy bay cho cô và cô có thể tới New York gặp anh ta.”
Amanda lướt bàn tay trên chiếc ghế bọc da. “Tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị của bà nếu bà cho tôi một bữa sáng miễn phí nữa. Mấy cái bánh kếp này ngon thật.”