← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Dunthorpe là một khu dân cư giàu có nằm ở ngoại ô Portland, và buổi hội thảo của Charlie được tổ chức tại một tòa dinh thự thiết kế theo phong cách Tudor* bao quanh bởi những bãi cỏ và cây cối rộng tới vài mẫu. Tòa dinh thự này lớn hơn một số căn nhà mà Charlie từng ở kể từ khi trở thành một nhân vật nổi tiếng và cũng nhỏ hơn vài tòa nhà khác. Khi ở trong những căn hộ penthouse, các tòa dinh thự hay những khu biệt thự, Charlie có cảm giác giống như Alice lạc vào xứ sở diệu kì vậy. Sự giàu có của anh vượt xa những gì anh mơ ước nhưng kể từ khi bắt đầu tổ chức các buổi hội thảo, anh đã gặp gỡ những người mà so với họ, anh chỉ là một tên khố rách áo ôm. Tất cả tiền bạc đó ở đâu mà ra vậy?

Vương triều của dòng họ Tudor đã cai trị nước Anh từ năm 1485 đến 1603.

Có điều gì đó dường như không thực, Charlie đã lớn lên trong cảnh nghèo khó. Anh từng trải qua những lúc bị chủ nhà đuổi ra khỏi cửa, có những khi không đủ cái ăn, có bạo lực quanh nơi anh ở và trong chính cuộc sống của anh. Anh luôn nghĩ rằng tất cả những chuyện đó sẽ được giải quyết nếu anh giàu có, nhưng những con người này rất giàu và họ tìm đến anh để nhờ anh giúp họ tìm thấy hạnh phúc. Anh thật không hiểu nổi chuyện đó.

Charlie hiếm khi đơn độc trong suốt một năm rưỡi ở tù hay trong cuộc sống náo nhiệt mà anh có được kể từ khi được trả tự do, và anh bắt đầu thấy trân trọng những giây phút thanh bình và yên tĩnh hiếm hoi trong chốn ồn ào của mình. Ngay khi kết thúc công việc kí tặng sách, Charlie trèo qua ô cửa sổ kiểu Pháp trong thư viện để hít thở chút không khí trong lành. Nằm bên kia bãi cỏ rộng lớn là một vườn hoa. Charlie thả bước ngang qua bãi cỏ được xén tỉa cẩn thận về phía khu vườn. Delmar Epps, một cựu võ sĩ đấm bốc hạng nặng vạm vỡ mà Mickey Keys thuê làm vệ sĩ theo sau Charlie ở một khoảng cách đủ xa để anh có cảm giác được riêng tư và đủ gần để làm nhiệm vụ.

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra đúng như tiên đoán của Mickey. Giới cầm quyền từ chối không cho Charlie tham dự vào vụ thương thuyết với đám tù nhân, vì thế, anh không gánh chút trách nhiệm nào khi hai vệ binh và vài tên tù thiệt mạng trong cuộc đọ súng ác liệt. Charlie được lên truyền hình và thuyết giảng về kết cục lẽ ra có thể đến nếu anh được phép mang sự thanh bình nội tại tới những linh hồn nổi loạn của đám tù nhân. Nhờ sự chú ý của công chúng, Charlie đã chiếm cả tòa nhà trung tâm hội nghị để tổ chức một hội thảo phạm vi toàn thành phố và đã thu được một khoản kha khá. Họ cũng thành công trong buổi hội thảo thứ hai tại Dunthorpe tổ chức cho một nhóm khán giả được lựa chọn riêng.

Sau những lời cằn nhằn than vãn ban đầu vì phải bay về thôn quê, rốt cuộc Charlie phải thừa nhận rằng anh thấy mừng vì Mickey đã lôi mình tới Portland. Oregon quả là một khám phá với một kẻ lớn lên từ trong cảnh nghèo khó, ảm đạm nơi đô thị và chỉ mới thoát ra khỏi sự tăm tối nơi ngục tù để đến sống giữa những bức tường bê tông của khu Manhattan. Ở đây có bầu trời xanh trong, có bãi cỏ xanh mướt và những rặng cây, khóm hoa trải dài như vô tận. Không khí mùa hè ấm áp trong lành, và Charlie hít vào, thưởng thức làn gió nhẹ khi đi ngang qua bãi cỏ.

Một hàng rào cao trồng toàn cây trắc bách diệp ngăn cách bãi cỏ với khu vườn và làm giảm bớt âm thanh của một cuộc nói chuyện sôi nổi. Charlie muốn ở một mình, vì vậy, anh bắt đầu chuyển hướng đi. Anh dừng bước khi nghe thấy một giọng phụ nữ giận dữ cất lên. Charlie bước vào trong vườn và nhìn qua hàng rào. Một người đàn ông vận quần nâu và áo thun chui đầu xanh lá cây đang tranh cãi với một phụ nữ mặc đầm hai dây màu da trời nhạt.

Người đàn ông, trông khoảng gần ba mươi tuổi, rám nắng và khỏe mạnh với đôi vai rộng và eo thon như một vận động viên. Charlie không nhận ra anh ta. Nhưng người phụ nữ thì chắc chắn rất quen. Cô đã đứng phía sau hầu hết khách tới tham dự buổi hội thảo, trên mặt luôn nở một nụ cười hoài nghi như nói với anh rằng cô không hề tin bất cứ lời nào trong bài thuyết giảng vớ vẩn của anh. Charlie cũng nhớ người phụ nữ này bởi cô sở hữu vẻ đẹp rạng ngời với mái tóc dài ngang vai màu caramen và đôi mắt xanh da trời khiến anh nghĩ tới màu nước trong vắt của biển Caribê trong những thước phim quảng cáo trên truyền hình.

“Anh không nghe thấy gì hả Tony,” người phụ nữ nói. “Tôi không muốn anh quấy rầy tôi nữa. Có cần tôi phải nói với ai đó ở câu lạc bộ thì anh mới để tôi yên không?”

Người phụ nữ dợm bước rời đi nhưng Tony túm lấy cổ tay cô.

“Rũ bỏ tôi không dễ như vậy đâu, Sally.”

Sally dừng bước và từ từ quay lại cho tới khi khuôn mặt cô chỉ cách mặt người đàn ông kia có vài phân.

“Bỏ tay ra khỏi người tôi,” cô nói, nhấn mạnh từng từ bằng giọng lạnh lẽo có thể khiến lửa cũng phải đóng băng.

Được khuyến khích nhờ sự có mặt của Delmar cộng thêm khả năng có thể được tí toáy với cô nàng tóc vàng, Charlie quyết định xen vào tình huống căng thẳng kia.

“Ê, thằng khốn,” Charlie nói bằng cái giọng tù tội nhất của mình theo kiểu đừng có mà kiếm chuyện với tao. “Bỏ tay ra khỏi người cô ấy.”

Tony đưa mắt nhìn vẻ bề ngoài chẳng mấy ấn tượng của Charlie và phá lên cười.

“Thằng khốn á? Chà chà, tôi nghĩ anh là người thích hòa bình và tình yêu cơ đấy, swami* ạ.”

“Swami” là từ tôn xưng bậc tu hành đã làm chủ được bản thân, không còn bị thất tình lục dục chi phối.

Nhờ có Freddy Clayton, Charlie chưa từng dính vào vụ đánh đấm nào trong tù và rất ít vụ bên ngoài, nhưng anh đã chứng kiến khá nhiều rồi và trong đầu anh đã hình thành một danh sách cái gì nên làm, cái gì thì không. Charlie vung tay qua vai Sally và thụi một cú vào chóp mũi của Tony, một điểm rất nhạy cảm trên cơ thể mà khi bị đập vào thì đau kinh khủng. Tony vừa đưa tay lên mũi thì thân hình đồ sộ của Delmar đã chắn ngang giữa Charlie và kẻ bị thương. Cựu võ sĩ đấm bốc túm lấy cổ áo Tony bằng bàn tay to lớn và xoắn nó lại.

“Quý ông này làm phiền sếp phải không?” Delmar vừa hỏi Charlie vừa dùng tay bên kia vén chiếc áo khoác ra đằng sau để Tony có thể thấy một khẩu súng lục có báng ốp ngà voi rất đẹp giắt ở thắt lưng.

“Không, ông ta sẽ không làm phiền ai nữa,” Charlie trả lời. “Hãy đưa quý ông đây đi và xem xem mũi ông ta có bị gãy không.”

Delmar lôi Tony ra khỏi vườn còn Charlie quay sang người phụ nữ.

“Xin lỗi vì đã bắt cô phải chứng kiến cảnh này.”

“Tôi từng chứng kiến chuyện tệ hơn cơ,” người phụ nữ lạnh lùng đáp, “và tôi hoàn toàn đủ khả năng tự bảo vệ mình.”

Charlie thấy kinh ngạc. Anh vẫn cho rằng một người phụ nữ bình thường phải sợ hãi và bị kích thích trước bạo lực, nhưng người phụ nữ này lại tỏ ra thích thú hơn là hoảng sợ. Cô nghiêng nghiêng đầu và quan sát Charlie giây lát.

“Tôi đồ rằng những hành động nghĩa hiệp này là khúc dạo đầu để tiến tới việc lên giường với tôi,” cô ta nói.

“Cái gì cơ?”

“Chẳng lẽ không có cô nàng ngốc nghếch nào ở buổi hội thảo muốn nhảy bổ lên giường với anh sau khi nghe anh ba hoa về mấy cái thứ ánh sáng nội tâm và tâm hồn tĩnh tại hay sao?”

“Tôi không...”

Người phụ nữ phá lên cười. “Trông có vẻ tôi làm anh bối rối rồi.

“Ổ, khi cô đã trải qua những việc tôi từng làm và sống sót được trong tù mà vẫn lành lặn thì chẳng có gì khiến cô bối rối được cả,” Charlie đáp, cố gắng giành lại thế thượng phong.

“Vậy à, anh chàng can đảm. Được rồi, để xem xem. Chứng kiến những cú đấm mạnh mẽ như thế khiến tôi nóng cả người lên rồi,” người phụ nữ nói bằng giọng không hề nhuốm chút ham muốn nhục dục nào. “Tôi cho là anh đã sẵn sàng chứng tỏ mình thật sự nam tính thế nào rồi, hay là tôi phải kiếm người khác nhỉ?”

“Ồ, được thôi, tôi đi với cô,” là câu hay ho nhất Charlie có thể đáp lại. Thường thì anh là con thú lang thang trong rừng rình kiếm bạn tình. Nhưng người phụ nữ này khiến anh cảm thấy mình giống như một con mồi vậy.

“Vậy đi thôi. Tony đần độn tới mức có thể gọi cảnh sát ấy chứ, vì thế, tốt hơn hết anh không nên có mặt quanh đây.” Người phụ nữ ném cho anh chìa khóa xe của cô. “Đây là chìa khóa chiếc Porsche của tôi. Anh lái nhé.”

+

+ +

Ngôi nhà của Sally Pope không lớn như tòa dinh thự hai người vừa rời khỏi nhưng cũng không phải một túp lều.

“Nhà đẹp đấy,” Charlie nói ngay khi Sally bật đèn để anh có thể thấy lối đi lát đá và chiếc cầu thang uốn cong dẫn lên tầng hai.

Sally chẳng buồn lãng phí thời gian để đáp lời. Cô thả ví của mình lên chiếc bàn nhỏ kê gần cửa ra vào và tiến về phía Charlie. Anh có thể cảm nhận được bầu ngực săn chắc của cô chạm vào ngực mình. Bàn tay cô lướt xuống chỗ giữa hai chân anh và anh sắp sửa không kiềm chế nổi mình thì bỗng thấy một chiếc găng chơi bóng chày và một chiếc gậy bóng chày bằng nhựa nằm ngay trên sàn lối ra vào.

Sally cảm nhận được sự căng thẳng của Charlie và lùi lại. Cô nhìn ra nơi ánh mắt của Charlie đang dừng lại.

“Mấy thứ đó của Kevin đấy. Thằng bé mới bốn tuổi và anh không phải lo về nó. Nó ngủ ở nhà bạn rồi, chúng ta sẽ không bị làm phiền đâu.”

“Thế chồng cô thì sao? Anh ta cũng ngủ ở nhà bạn à?”

Sally nhắm mắt trong giây lát và hít một hơi thật sâu. “Nghe này, Charlie, anh định lên giường với tôi hay là tìm hiểu về lịch sử gia đình tôi đấy?”

“À, xin lỗi, đúng là không phải việc của tôi.”

“Hãy bỏ qua chuyện này nhé, được không? Chồng tôi là Arnold Pope con, nghị sĩ Quốc hội Mỹ và đêm nay anh ấy đang ở Washington DC bận rộn cứu đất nước khỏi phe phái của đảng Tự do, hội những người ủng hộ phá thai và đám tội phạm giống như anh. Giờ thì nếu chuyện này làm anh thấy hoảng thì cứ việc đi. Còn nếu vẫn thấy hứng thú chuyện ái ân thì chấm dứt màn hỏi han đó đi.”

+

+ +

“Anh chàng cãi cọ với em ban tối là ai vậy?” Charlie hỏi Sally. Lúc này cả hai đang nằm giữa đống bừa bộn trên chiếc giường cưới của Sally, người đẫm mồ hôi và đang nghỉ ngơi chuẩn bị cho màn mây mưa thứ ba.

“Một gã vớ vẩn ấy mà, tên anh ta là Tony Rose. Anh ta dạy tennis ở Câu lạc bộ Westmont. Anh ta cho rằng em với anh ta là tình nhân nhưng ý nghĩa của hai từ “tình nhân” thực ra hơi phức tạp hơn cách mà em dùng để miêu tả những gì chúng ta vừa làm.”

“Thế sao hắn lại nổi khùng lên như vậy?”

“Em đã đá hắn và làm cái tôi của hắn bị tổn thương.”

“Em cũng sẽ đá anh à?” Charlie hỏi lại, kèm theo một điệu cười toe toét.

Sally lăn sang, đối mặt với Charlie rồi chống khuỷu tay nâng mình lên.

“Ta hãy nói trắng ra nhé, Charlie. Anh là một tay làm tình giỏi đấy. Nếu anh có gan, và nếu có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong khi anh còn ở Portland, nhưng chỉ vậy thôi. Em yêu chồng, yêu con trai em và không có ý định rời bỏ một ai.”

Charlie thắc mắc. “Nếu yêu Arnie con, tại sao em lại ở đây với anh vậy?”

Lần đầu tiên trong buổi tối này, Sally Pope lộ vẻ bối rối. “Đó không phải chuyện của anh.”

Sally bước ra khỏi giường và đi vào buồng tắm, đóng sập cửa lại. Charlie vội vã theo sau cô.

“Này,” anh nói qua cánh cửa đã khóa chặt, “Anh xin lỗi. Anh không nên tò mò như vậy. Thôi nào, em ra đây đi và anh sẽ không hỏi câu nào nữa, anh hứa đấy.”

Có tiếng xả nước trong toilet rồi cửa mở ra. Sally đã lấy lại vẻ điềm tĩnh của mình. Cô chạm vào má Charlie.

“Anh thật tốt, Charlie, nhưng em mệt rồi. Anh có phiền không?”

“Anh cũng mệt lử,” Charlie nói, mặc dù cô đang khiến anh hưng phấn tới mức anh sẽ không từ chối một trận quần thảo nữa trên giường. “Anh còn phải gặp gỡ bên truyền hình, lên sóng phát thanh và tới một buổi kí tặng sách ở Seattle nữa. Sáng mai, bọn anh lái xe tới đó rồi nên anh cũng nên ngủ nghỉ một chút.”

Sally bỏ tay khỏi má Charlie và mỉm cười, dù đôi mắt cô vẫn đượm buồn.

“Em biết đấy,” Charlie nói, “Sau chuyến tới Seattle, anh sẽ quay lại đây và sẽ có vài ngày trước khi bọn anh tới San Prancisco.”

Sally lộ vẻ suy tư. “Anh có muốn tổ chức một buổi hội thảo tại một câu lạc bộ sang trọng bậc nhất Oregon không?”

“Nghe được đấy.”

“Vậy để em thu xếp chuyện đó. Em sẽ báo lại cho anh biết.”

“Anh sẽ quay lại khách sạn vào thứ năm để kí tặng sách. Em có muốn ghé qua không?”

“Không thể để mọi người thấy em đi cùng anh. Anh hiểu không?”

“Dĩ nhiên rồi, nhưng anh có thể sắp xếp để em tới chỗ anh mà không ai thấy cả.”

“Em đồ rằng anh đầy kinh nghiệm với những vụ thế này.” Charlie cười nhăn nhở. “Anh có cả một hệ thống hiệu quả không chút sai sót. Anh ở trong một căn hộ penthouse và nó có một thang máy phía sau. Người duy nhất biết là Delmar và anh ta thì đã nhìn thấy chúng ta đi cùng nhau rồi.”

“Để em nghĩ xem thế nào đã.”

“Tuyệt. Em có bút không? Anh sẽ cho em số di động của anh. Hãy gọi tới Seattle cho anh về vụ hội thảo hay bất cứ thứ gì em nghĩ ra nhé.”

Charlie gọi điện cho Delmar và bảo tới đón anh ở một góc phố cách nhà Sally một phần tư dặm để không ai bắt gặp anh bên ngoài. Trong lúc đứng đợi chiếc limo đến đón trong bầu không khí ban đêm ấm áp, Charlie cố ngẫm nghĩ để hiểu về Sally Pope. Anh quyết định rằng cô là một người phụ nữ có nhiều nỗi muộn phiền cay đắng. Vì cớ gì mà vợ của một viên nghị sĩ vừa xinh đẹp vừa lắm tiền lại lôi anh, Tony Rose, và - là anh đoán thế - cả tá đàn ông khác lên giường với cô như thế? Anh cảm thấy thương cảm cho cô nhưng điều đó không thể khiến anh từ chối hưởng thụ một đêm nữa với cô khi có cơ hội.