← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

“Anh mất trí rồi hay sao đấy?” Moonbeam hỏi Charlie khi anh đang ở trong phòng riêng tại khách sạn, giết thời giờ trước khi bắt đầu buổi hội thảo ở Câu lạc bộ Westmont bằng cách chơi trò rút súng nhanh và bóp cò với khẩu Ruger Vaquero ổ đạn xoay cỡ 357. Khẩu súng với báng ốp ngà voi, thân súng chạm trổ làm bằng thép không gỉ nặng chừng một kilôgam, nòng súng dài khoảng mười lăm xentimét, là quà tặng của một cô nàng đang độ hai mươi, vợ một nhà buôn dầu mỏ người Texas ở tuổi thất thập cổ lai hy. Cô nàng tặng anh khẩu súng sau cái đêm hai người lên giường với nhau ngay sau buổi hội thảo về Ánh sáng Nội tâm tổ chức ở Austin.

“Thư giãn đi, Moonbeam,” Charlie nói, méo cả mồm mỗi khi phát âm cái tên “thần bí”* của cô nàng.

Moonbeam nghĩa là “ánh trăng”.

Lúc ở New Haven, Charlie đã bảo với “Moonbeam” rằng cô có thể tới Oregon cùng đoàn của anh. Giờ thì anh vô cùng hối hận về những lời mình thốt ra trong cơn say đắm và đã quyết định sẽ đá cô nàng khi họ đi tiếp. “Moonbeam” có thể rất tuyệt vời khi ở trên giường nhưng toàn bộ thời gian còn lại cô nàng rắc rối như một cái nhọt ở mông. Cô nàng đã cạo đầu vì tự kết luận rằng - với những lí do mà Charlie không bao giờ hiểu được - mái tóc đang cản trở sự trưởng thành về tinh thần của cô. Dĩ nhiên Charlie không hề hứng thú với những cô nàng trọc đầu và anh đã nói thẳng ra.

“Anh từng là tù nhân,” cô nàng khăng khăng nói. “Mang súng là vi phạm các điều kiện tha bổng của anh đấy. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó trông thấy anh?”

“Em nghĩ là anh ngu tới mức mang súng ở nơi công cộng hả? Delmar sẽ mang nó khi anh ra ngoài đi đây đi đó và anh ta có giấy phép mang súng.”

Vệ sĩ của Charlie đang ngồi thườn thượt trên chiếc sofa đọc một tờ tạp chí thể thao có in hình một ngôi sao bóng rổ NB* trên trang bìa.

Giải bóng rổ nhà nghể Mỹ.

“Cô chưa từng nghe về quyền được mang vũ khí hả cô em?” Delmar hỏi mà không thèm rời mắt khỏi tờ báo đang đọc. “Hay là cô em chưa từng học qua Hiến pháp ở ngôi trường thuộc Ivy League danh tiếng của cô?”

Moonbeam chưa kịp trả lời thì cửa phòng bật mở và một người phục vụ phòng bước vào, tay đẩy chiếc xe mang bữa tối tới cho Charlie. Charlie đang chơi bỗng khựng người lại.

Người phục vụ phòng nhìn chằm chằm vào khẩu súng. Charlie vội giấu nó ra sau lưng.

“Người ta không dạy anh cách gõ cửa à?” anh hét lên với người phục vụ đang bối rối.

“Xin lỗi, thưa ngài. Tôi đã gõ cửa phòng bên ngoài*. Ông ấy bảo là tôi có thể...”

Phòng hạng tiêu chuẩn ở khách sạn sẽ gồm một nhóm phòng liên hoàn thiết kế theo phong cách riêng.

“Được rồi, được rồi, để các thứ đấy,” Charlie nói. Mickey Keys đang ở bên ngoài phòng khách. “Bảo người đại diện của tôi kí xác nhận cho.”

“Cảm ơn ngài?” người phục vụ vừa nói vừa đi giật lùi ra khỏi phòng nghỉ.

“Thấy chưa hả?” Moonbeam nói. “Nếu anh ta nói với tay nhân viên quản chế của anh, anh sẽ làm hội thảo ở nhà tù của bang cho bọn tù ở đó xem đấy. Và còn điều này nữa. Anh phải dừng ngay việc lên giường với ả đó đi.”

“Trời ạ, tôi ngủ với ai không phải việc của cô nhé. Khi cô cứ nằng nặc đòi theo tôi đến đây, tôi đã cảnh báo cô tôi không phải loại chung thủy với một phụ nữ rồi.”

“Em biết chứ, Charlie, nhưng chuyện đó không tốt cho anh. Cô ta đã có chồng và một đứa con nữa, đấy là chưa nói tới chuyện chồng cô ta là một chính trị gia quyền thế có thể thật sự gây khó cho anh đấy.”

“Sao mà cô có thể nghĩ là bọn tôi làm chuyện đó ở Westmont nhỉ? Tôi chỉ lợi dụng các mối quan hệ của cô ta thôi, cưng à. Nếu cô ghen tới nỗi không chịu được thì có lẽ cô nên quay về với lũ bạn giàu có của cô.”

Moonbeam lộ vẻ sợ hãi. “Đừng đuổi em đi, Charlie. Em chỉ muốn giúp anh thôi.”

“Nếu như cô cứ mè nheo liên tục như thế thì giúp được gì?”

Moonbeam tiến tới gần Charlie. “Em xin lỗi. Anh biết là em chỉ lo lắng cho anh thôi mà.”

Charlie cảm thấy hơi nóng và nhớ lại trông cô nàng ra sao khi khỏa thân dù có tóc hay không. Anh liếc nhìn đồng hồ và thấy là vẫn còn đủ thời gian trước khi khởi hành tới câu lạc bộ. Anh vòng tay quanh người Moonbeam.

“Anh biết là em lo cho anh, cưng à,” Charlie nói bằng một giọng lộ vẻ quan tâm. “Nhưng đừng có lo lắng quá thế.”

Moonbeam cúi mặt xuống và Charlie nâng cằm cô lên để nhìn vào mắt cô.

“Chẳng có gì phải lo cả. Sally chẳng thể so sánh với em trên giường, và đó là điểm làm nên khác biệt giữa đàn ông và đàn bà.”

Charlie buông cằm cô ra. “Sao anh không ra ngoài nghỉ ngơi vài phút nhỉ, Delmar?” Anh vừa nói vừa đưa tay mơn trớn bộ ngực nhỏ săn chắc của Moonbeam.

Người vệ sĩ nhìn đồng hồ đeo tay. “Chúng ta sẽ khởi hành sau bốn mươi lăm phút nữa.”

“Tốt thôi. Hẹn gặp lại anh.”

Delmar rời đi. Charlie xốc gọn Moonbeam trên hai tay và mang cô tới giường. Anh tính toán thời gian quá chuẩn. Khi người vệ sĩ gõ nhẹ vào cửa phòng anh bốn mươi lăm phút sau đó, Charlie đã hoàn toàn tươi tỉnh, thỏa mãn và sẵn sàng tới lừa phỉnh những thành viên của Câu lạc bộ Westmont.