← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Ngay sau khi mặt trời lặn, vào buổi tối nghị sĩ Arnold Pope con bị giết, Sally Pope đứng bên cạnh John Walsdorf, quản lí Câu lạc bộ Westmont, cùng đưa mắt nhìn hàng dài những chiếc xe ô tô đắt tiền nối đuôi nhau tiến về lối vào tòa nhà chính xây bằng đá tự nhiên của Câu lạc bộ Westmont. Đoàn xe làm thành một hàng dài ngoằn ngoèo dọc theo con đường lớn hai bên trồng cây xanh chạy ngang mấy lỗ chơi golf. Tối đó không có trăng nên người ta hầu như không thấy được màu xanh tươi tốt của đường lăn bóng trong sân golf.

Một vài chiếc xe rẽ trái ở cuối đường và lái ngang qua cửa hàng bán đồ thể thao tới bãi đỗ xe ngoài trời nằm giáp với sân tập golf. Số còn lại rẽ phải và thả hành khách trên xe xuống lối vào câu lạc bộ sau khi men theo vòng xoay quay đầu xe ở giữa có trồng cỏ và được tô điểm thêm bởi những luống hoa. Ánh đèn từ phía câu lạc bộ hắt sáng lên vòng xoay quay đầu xe và mờ dần về phía xa.

“Ta nói chuyện vài phút được không?” Tony Rose hỏi Sally Pope đúng lúc chiếc limousine chở Charlie Marsh, Delmar Epps, Moonbeam và Mickey Keys hiện ra trên lối đi.

“Không phải lúc này, Tony. Tôi đang bận,” Sally nói, lo ngại rằng Tony có thể làm lỡ mất khoảnh khắc các vị khách danh dự tới nói chuyện với cô.

“Vậy khi nào? Chúng ta cần nói chuyện.”

“Chúng ta chẳng có gì cần nói với nhau cả,” Sally thì thầm giận dữ. “Và tôi không nghĩ rằng thảo luận về bất cứ vấn đề gì của anh trước mặt John lại là ý hay đâu, phải không?”

Rose chợt nhìn thấy Walsdorf, người có quyền sa thải anh ta khỏi câu lạc bộ. Thất vọng xen lẫn giận dữ khiến mặt anh ta đỏ bừng lên. Tony định nói rồi lại thôi. Anh chàng huấn luyện viên tennis ném cho Sally một cái nhìn giận dữ rồi rảo bước về phía bãi đỗ xe ngay khi chiếc limousine của Charlie dừng lại trước cửa ra vào câu lạc bộ. Người tài xế chạy sang phía cửa chỗ ghế ngồi của Charlie. Trước khi anh ta kịp nắm lấy tay cầm trên cánh cửa xe thì Werner Rollins đã tiến ra trước mặt anh. Người tài xế đưa mắt nhìn gã người Visigoth* ấy và dừng phắt lại. Điều đó giúp Gary có cơ hội mở cửa chiếc limo.

Visigoth là bộ tộc thuộc nhóm Germanỉc, phát triển rộng vào thời đế quốc La Mã, nổi tiếng là có nhiều chiến binh hùng mạnh.

“Xin chào, Charlie,” Gary nói, miệng cười toe toét.

Delmar Epps chui ra khỏi chiếc limo và đặt một tay lên ngực Gary.

“Lùi lại đi thưa ngài,” vệ sĩ của Charlie yêu cầu bằng giọng hăm dọa nhất của mình. Werner sắp sửa tiến tới cho Delmar nhưng Gary đã vẫy tay ra hiệu cho hắn lùi lại.

“Bạn cũ mà, phải không Charlie?”

“Không có chuyện gì đâu, Delmar,” Charlie đáp với vẻ căng thẳng khi bước ra khỏi xe.

John Walsdorf không thoải mái với những hoạt động vốn hợp với một quán rượu hạng xoàng hơn là một câu lạc bộ chỉ dành cho những khách hàng sang trọng của ông ta, nhưng Sally Pope thì chẳng thấy phiền gì. Cô bước về phía chiếc limousine, khiến mấy gã đàn ông đang kích động bị sao lãng vừa đúng lúc Mickey Keys chui ra khỏi xe. Keys ngó Werner Rollins một cái và né người ra xa hắn.

“Charlie à, đây là John Walsdorf,” Sally nói. “Anh ấy quản lí câu lạc bộ này.”

Phía sau John Walsdorf là hai nhân viên bảo vệ lực lưỡng mặc jacket xanh, bên trong là áo cổ lọ đen, quần xám. Họ dán mắt vào Delmar và Werner nhưng cả hai đều chẳng mảy may quan tâm tới họ.

“Rất vui được gặp anh, anh Sun,” Walsdorf nói. Đó là một người đàn ông dáng thấp, đầu hói, để ria con kiến, cái bụng phệ được giấu phía sau chiếc áo com-lê cài khuy. Ông ta đưa mắt nhìn người vệ sĩ của Charlie và gã bạn đồng hành đáng sợ của Gary với vẻ căng thẳng.

“Thật là hân hạnh khi được tới nói chuyện tại một nơi trang trọng thế này,” Charlie cất lời phỉnh nịnh.

“Chúng ta đã có rất đông khán giả rồi,” Walsdorf nói. “Tuyệt quá,” Mickey Keys xen vào.“Sao không để tôi chỉ cho anh chỗ anh sẽ diễn thuyết nhỉ?” Sally đề nghị.

Sally tiến về phía cửa trước câu lạc bộ và bỗng khựng lại. Walsdorf hướng theo ánh nhìn của cô và thấy một người đàn ông dáng cao, vai rộng đang chăm chú nhìn họ từ phía bãi đỗ xe. Ông nhận ra người này ngay lập tức.

Nghị sĩ Quốc hội Mỹ Arnold Pope con từng là lính hải quân và trông anh ta như thể vẫn còn trong quân ngũ. Anh ta sải những bước dài tiến lại và đôi mắt nâu nhìn xoáy vào cô vợ. Chiếc cúc trên cùng áo sơ mi để mở, cà vạt nới lưng chừng và khuôn mặt đỏ bừng của viên nghị sĩ báo hiệu rằng Pope đang không kiểm soát được cảm xúc của mình.

“Đây là gã bạn trai mới nhất của cô hả?” Pope quát lên giận dữ.

Sally liếc nhìn chồng vẻ khinh khỉnh. “Em không biết là anh có kế hoạch tham gia cùng bọn em, Arnie.”

“Ngạc nhiên quá phải không?” Pope nói.

“Không hề, anh yêu. Anh biết là anh luôn được chào đón cùng em. Điều ngạc nhiên duy nhất là anh lại xuất hiện trong một sự kiện mà em chủ trì. Ít khi em thấy anh mà.”

Pope chuyển sự chú ý sang Charlie. “Mày là tay guru đó hả?”

Charlie cất giọng cười vẻ căng thẳng. “Đó là cách báo chí vẫn gọi tôi.”

“Tôn giáo của mày nói sao về tội thông dâm hả?”

“Xin lỗi, ông nói sao?”

“Mày nghe rõ mà, thằng cặn bã.”

“Có nhất thiết phải làm thế này tại đây không?” Sally hỏi.

“Thế cô muốn làm ở đâu hả, trong phòng ngủ của chúng ta hay trong phòng khách sạn của tên rác rưởi này?”

“Em không hiểu anh đang nói chuyện gì,” Sally lạnh lùng đáp.

Pope lôi từ túi trong áo vest ra một chiếc phong bì và rút ra một xấp ảnh rồi giơ lên một tấm chụp cảnh Charlie và Sally đang ôm ấp nhau trong hành lang nhà anh ta. Vài giây sau khi Sally nhận ra rằng tấm ảnh được chụp qua một trong những ô cửa sổ đằng trước nhà mình, Pope ném thẳng đống ảnh vào người cô. Và rồi anh ta tương một cú đấm vào mặt Charlie.

Tay lái xe limo vội vã chuồn mất. Charlie lảo đảo ngã vào người Delmar. Delmar túm lấy anh đẩy ra phía sau và đấm thẳng vào ức viên nghị sĩ. Pope ngã khuỵu một bên gối xuống trước khi một trong hai nhân viên bảo vệ câu lạc bộ lao vào Delmar. Delmar thúc đầu gối vào giữa hai chân tay bảo vệ làm tên này mặt mày tái nhợt rồi quẳng anh ta về phía tay bảo vệ còn lại đang đánh nhau với Werner Rollins.

John Walsdorf vội bỏ chạy thoát thân và rồi trật chân, lăn nhào ra đất. Delmar và Werner Rollins đánh nhau với mấy tay bảo vệ trên bãi đất nằm giữa vòng xoay quay đầu xe và bãi đỗ xe. Đám đông dãn ra tạo thành khoảng trống xung quanh họ. Charlie và Gary Hass lùi lại phía sau vòng xoay cho tới khi cách xa khỏi đám đánh lộn đủ để khuất vào trong bóng tối. Walsdorf nhìn thấy Rollins đánh một tay bảo vệ ngã xuống đất và còn kiểm tra xem anh này đã gục hẳn chưa trước khi lẩn vào bóng tối với Gary và Charlie.

Vài giây sau, Walsdorf thấy Delmar Epps tung một cú đá karate vào đầu tay bảo vệ còn lại. Delmar nhìn đối thủ gục ngã trên vỉa hè rồi cũng gia nhập đám người đang đứng trong bóng tối vừa đúng lúc Arnold Pope bắt đầu nguyền rủa Charlie và lên đạn.

“Đừng, Arnie,” Sally hét lên.

Người quản lí câu lạc bộ nhìn thấy ánh lửa lóe lên từ chỗ Charlie đang đứng ngay trước khi Sally lao tới chỗ viên nghị sĩ. Và sau đó tiếng súng nổ làm cả đám đông lặng ngắt. Arnold Pope ngừng cử động. Trông anh ta có vẻ choáng váng. Anh ta lảo đảo vài bước về phía trước, thân hình lắc lư qua lại, mắt nhìn chằm chằm vào ngực áo sơ mi đang dần chuyển sang màu đỏ. Pope khuỵu hai gối xuống. Một người phụ nữ thét lên. Sally chạy tới chỗ chồng. Có tiếng Delmar hét, “Đi thôi, đi thôi.” Walsdorf nghe thấy tiếng sập cửa xe ô tô. Vài giây sau, chiếc limo phóng đi nhưng Walsdorf không nhìn xem nó đi hướng nào. Ông vẫn đang nhìn chằm chằm vào Arnold Pope con đã chết.

Hai mươi lăm phút sau, John Walsdorf được biết rằng một viên cảnh sát đã tìm thấy khẩu Ruger Vaquero cỡ đạn 357 Magnum, báng súng ốp ngà voi trong vùng bóng tối nơi Charlie Marsh đứng lúc trước.