← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Một tuần sau khi Sally Pope thuê Frank làm luật sư, cô bị buộc tội giết người và chủ mưu giết người. Hai ngày sau khi Sally bị buộc tội và được bảo lãnh tại ngoại, trong lúc Frank đối chiếu các cuộc điện thoại từ một tay buôn hêrôin trong một vụ án ma túy cấp liên bang thì Herb Cross ló đẩu vào. Vài năm trước, Cross, một người Mỹ gốc Phi vóc dáng thư sinh, mảnh khảnh, đã bị viên thư kí da trắng của một cửa hàng tiện lợi nhận diện nhầm là cướp. Anh ta nói với Frank là mình có chứng cứ ngoại phạm nhưng nhân viên điều tra của Frank mới vào nghề và thiếu năng lực nên đã không thể tìm được ai trong những người mà Cross thề rằng có thể giúp xóa tội cho anh. Tức giận vì sự kém cỏi ấy, Cross tự điều tra và đã tìm được những người đó. Sau khi ủy viên công tố quận bãi nại vụ đó, Frank hoàn lại khoản tiền trả trước cho Cross, sa thải tay nhân viên điều tra và đề nghị Cross thay vào vị trí đó.

“Tôi vừa xem qua những phát hiện về vụ Pope” Cross nói. “Anh đang bận hay là anh muốn xem qua luôn bây giờ?”

Frank xoa xoa mắt và ngả người ra sau ghế. Ông chỉ vào đống giấy tờ đang bày đầy trên bàn.

“Đây hẳn là vụ tẻ nhạt nhất tôi từng làm đấy. Tôi có thể nghỉ giải lao một chút.”

“Vụ Pope không tẻ nhạt đâu,” người nhân viên điều tra trấn an ông. “Tôi đã bày hết ra trong phòng họp rồi.”

Frank cầm theo tách cà phê và đi ngang qua phòng tới một chiếc bàn dài trên để đầy ảnh, báo cáo của cảnh sát và hồ sơ.

“Đưa cho tôi ấn bản rút gọn của tờ Reader's Digest” Frank vừa nói vừa nhấp một ngụm cà phê. “Tôi sẽ tự xem mọi thứ sau.”

“Được thôi, à, Burdett đã khẳng định Charlie là người nổ súng.”

“Vì sao?”

“Họ tìm thấy một khẩu Magnum 357 đắt tiền, báng ốp ngà voi tại hiện trường. Đó là khẩu súng được thửa riêng, rất đặc biệt và nó thuộc về Marsh. Một người phục vụ phòng ở khách sạn Marsh ở đã thấy anh ta chơi với nó trước đó vào buổi tối hôm ấy và đại diện của anh ta, Mickey Keys, cũng thấy khẩu súng khi ở trong chiếc limo chở Marsh và đoàn tùy tùng của anh ta tới Westmont.”

“Marsh có mang súng không?”

“Không, Keys khai với cảnh sát rằng vệ sĩ của Marsh,

Delmar Epps, thích khẩu súng và thường mang nó ở hông khi Marsh có mặt nơi công cộng. Epps đã nghịch khẩu súng trong xe limo nhưng Keys không biết chuyện gì xảy ra với nó khi Epps ra khỏi xe.”

“Và khẩu Magnum đó chắc chắn là hung khí giết người?”

Cross gật đầu. “Bên phòng thí nghiệm đã đối chiếu. Viên đạn giết chết ông nghị sĩ được bắn từ khẩu súng của Marsh.”

“Có dấu vân tay của Marsh trên súng không?”

Cross lắc đầu. “Ai đó đã xóa đi.”

“Có ai trông thấy Marsh nã súng vào Pope không?”

“Họ có một nhân chứng.” Cross đưa cho Frank tấm ảnh chụp hiện trường. “Marsh đã đứng cùng một nhóm người ở phía bên kia vòng xoay quay đầu xe.”

Frank không phải một thành viên của Câu lạc bộ Westmont nhưng ông từng đến đó vài lần. Ông đoán rằng tay chụp ảnh của bên cảnh sát đã đứng dưới cổng tại lối vào chính và chụp qua vòng xoay hướng về phía cửa hàng đồ thể thao. Mặc dù tấm ảnh được chụp ban đêm nhưng Frank vẫn thấy phía vòng xoay gần lối vào nhất khá rõ nét, đủ để nhận ra một vùng những luống hoa đã bị giẫm lên. Nhưng ánh đèn từ lối vào câu lạc bộ mờ dần từ giữa vòng xoay trở đi, khiến cho cả phía bên kia chìm trong bóng tối. Còn cửa hàng đồ thể thao, nằm cách lối đi ở phía bên kia câu lạc bộ hơn hai mươi mét, thì gần như không thể nhìn rõ.

“Marsh được cho là đứng chỗ nào?” Frank hỏi.

“Anh nhìn thấy con đường tách ra từ lối đi chính không?” Cross vừa hỏi vừa trỏ tay vào phía góc xa của vòng xoay.

Frank gật đầu.

“Anh ta đứng trong khoảng từ chỗ lối rẽ đến phía bãi đỗ xe, chỗ đó làm thành một đường thẳng tới rìa cửa hàng đồ thể thao.”

“Rồi, tôi đã hiểu.”

Frank nghiên cứu tấm ảnh. “Chỗ đó không nhiều ánh sáng cho lắm. Sao họ cho rằng Marsh đã cầm súng?”

“Một vài nhân chứng sẽ làm chứng rằng họ nhìn thấy ánh chớp do súng bắn ra từ khu vực Marsh đứng, nhưng nhân chứng chính cho vụ này là Werner Rollins. Hắn từng đi tù và Burdett đang túm gáy hắn bằng một lệnh bắt chưa thi hành. Rollins quen Marsh và đã có mặt tại buổi hội thảo cùng một tên khác cũng từng đi tù tên là Gary Hass. Một vụ đánh nhau đã nổ ra sau khi viên nghị sĩ đấm Marsh. Rollins đánh nhau với một nhân viên bảo vệ. Sau đó hắn tới chỗ nhóm người đang đứng phía bên kia vòng xoay. Rồi hắn chuồn đi khi Pope bị bắn. Cảnh sát tóm được hắn vài giờ sau đó. Hắn đã thỏa thuận với Burdett và sẽ ra làm chứng rằng đã thấy Marsh bắn Pope.”

“Thế bạn hắn, tay Hass đó, nói gì?”

“Chưa bắt được Hass nhưng họ tóm được Delmar Epps. Có vẻ như Epps đã lái xe đưa Marsh rời khỏi nơi xảy ra án mạng. Anh ta cũng tham gia vào vụ đánh nhau. Có tin đồn là họ cũng đang thương lượng với anh ta.”

“Anh ta nói sao về chuyện khẩu súng?”

“Anh ta khai rằng khi chiếc limo dừng lại thì Hass đã mở cửa xe. Khi Epps nhận ra người mở cửa không phải là tay lái xe thì anh ta cho là có rắc rối - một fan hâm mộ hay một phóng viên nào đó - vì thế, anh ta ra khỏi xe để xử lí Hass và để khẩu súng lại trên ghế.”

“Vậy là chúng ta có chi tiết Marsh ở trong xe cùng với khẩu súng.”

Cross gật đầu.

“Thế bây giờ Marsh ở đâu?”

“Theo thông tin mới nhất tôi có thì anh ta đã tìm được nơi trú ẩn ở Batanga, một nước không có hiệp định dẫn độ tội phạm với Mỹ.”

“Có phải đứng đầu nước đó là một tên ăn thịt người không?”

“Người ta nói vậy.”

“Được, vậy ta biết Marsh là người bắn phát súng đó. Tại sao Burdett lại cho rằng bà Pope có liên quan?”

Cross chỉ vào đống bản sao các bức ảnh in bằng công nghệ Xerox. “Hôm trước ngày Pope bị bắn, có người gửi những bức ảnh này và một mẩu giấy nhắn nặc danh tới văn phòng nghị sĩ. Những bức ảnh cho thấy thân chủ của ta và Charlie Marsh đang thân mật tại nhà bà ta và cả cảnh tối đó bà Pope đi vào và ra khỏi thang máy dẫn tới phòng khách sạn của Marsh. Mẩu giấy nói rằng Sally Pope và Marsh sẽ cùng có mặt tại Westmont tối hôm sau. Mẩu giấy được làm từ những chữ cái cắt ra từ mục quảng cáo trên báo và dán vào giấy trắng. Dấu vân tay của Sally Pope in khắp tờ giấy và trên cả mấy chữ dán trên đó. Những chữ cái cũng được cắt từ tờ báo mà bà Pope đăng kí đặt. Tôi cho là Burdett lí luận rằng thân chủ của ta đã dụ chồng tới câu lạc bộ để Charlie Marsh có thể bắn anh ta.”

“Chúng ta có biết tờ báo đó ở đâu ra không?”

“Những tờ tương tự đã được tìm thấy khi khám xét nhà của Pope.”

Frank nghiên cứu những bức ảnh chụp quả tang Marsh và thân chủ của mình. Ông lộ vẻ lo lắng trong giây lát. Và rồi ông tươi hẳn lên.

“Có người đã chụp cảnh tình tự của Marsh và thân chủ của chúng ta. Hãy tìm ra tay chụp ảnh, Herb. Anh ta là chìa khóa của vụ này.”

“Nếu không phải là thân chủ của chúng ta thì ông cho là ai có thể thuê tay chụp ảnh đó?”

“Tôi sẽ hỏi cô ta nhưng người bị nghi ngờ nhất là Arnold Pope cha.”

Frank kể cho Herb về mối quan hệ giữa Pope cha với Pope con và con dâu ông ta.

“Anh có biết - nói ngay không cần suy nghĩ nhé - công ty luật nào lo việc pháp lí cho Pope cha không?” Cross hỏi.

“Tôi nghĩ là Reed, Briggs. Nhưng sao?”

“Những nhân viên làm công việc giám sát thuộc típ đặc biệt. Họ thường xuyên thui thủi một mình và kiếm sống bằng cách ở bên chiếc camera từ tám tới mười hai giờ mỗi ngày để theo dõi những người làm công kiện đòi bồi thường hay bên nguyên đơn phía các công nhân trong các vụ kiện về thương tổn cá nhân xem có bắt được quả tang họ giả ốm trốn việc hay không. Họ thường xuyên thấy lạc lõng trong giao tế xã hội và không thể làm việc văn phòng bình thường. Những người này không ưa công việc thường làm hằng ngày hay những ông sếp giám sát lịch trình làm việc của họ. Các công ty không để tên họ trong bảng lương như thường làm với các điều tra viên thuộc công ty, nhưng có một danh sách những người có thể thuê làm những công việc kì quặc khi có phát sinh nhu cầu. Nếu Arnold cha thuê thợ chụp ảnh thì có thể ông ta đã lấy một cái tên từ người ở Reed, Briggs.”

“Xúc tiến theo hướng đó đi. Nếu chúng ta chứng minh được Pope cha đã thuê người chụp ảnh thì sẽ tạo được một lỗ hổng khổng lồ trong vụ này. Anh có tìm thấy điều gì có thể khiến ta gặp khó khăn không?”

“Tôi không chắc. Có hai nhân chứng có tên trong bản cáo trạng mà trong báo cáo cảnh sát lại không nói tới.”

“Ai vậy?”

“Otto Jarvis và Athony Rose.”

Frank cau mày. “Tôi không biết Rose. Tôi sẽ hỏi bà Pope xem bà ta có biết người này không. Còn Jarvis thì là một luật sư.”

“Anh ta có thuộc hãng nào lớn không?”

“Không, hắn thuộc loại người cơ hội chuyên trục lợi bất chính. Hắn từng làm luật sư do tòa án chỉ định trong vài vụ nhưng không vụ nào to tát cả. Các vụ tiểu hình, trộm cắp ở cửa hàng, lái xe khi say rượu. Tôi nghe nói hắn hay xử lí các vụ li hôn. Nếu tôi không nhầm thì hắn có vài rắc rối với hiệp hội luật sư của bang, vì vậy, hãy kiểm tra xem hắn có dính vụ kiện cáo nào về mặt đạo đức không.

“Tôi sẽ kiểm tra. Có nên xem xem hắn có liên hệ gì với Pope cha không? Có thể hắn là kẻ thu xếp cho ông ta gặp tay chụp ảnh.”

“Ý hay đó,” Frank nói. Rồi ông chợt im lặng. Khi nói tiếp trông ông có vẻ lo lắng.

“Điều khiến tôi lo ngại, Herb ạ, là việc bên cảnh sát không có báo cáo về hai nhân chứng kia. Điều đó luôn có nghĩa rằng bên công tố quận sẽ sắp xếp một điều ngạc nhiên mà tôi thì không ưa mấy chuyện bất ngờ trong phiên xử.”