CHƯƠNG 17
Thời còn trẻ, Frank Jaffe là kẻ hay gây chuyện và thích say sưa; một người luôn được cánh đàn ông tán thưởng và kính nể với nước da hồng hào khỏe mạnh và cơ bắp cuồn cuộn của một công nhân bốc vác. Anh hoàn toàn tin tưởng rằng chỗ của người phụ nữ là ở nhà, làm những việc thuộc thiên chức phụ nữ như nấu nướng và nuôi dạy con cái. Còn đàn ông, trái lại, làm việc nhiều giờ để nuôi sống gia đình và chơi với con cái khi thời gian cho phép. Thế rồi thế giới của anh bỗng đảo lộn hoàn toàn.
Khi Samantha qua đời lúc sinh Amanda, cô mới hai mươi tuổi. Làm thế nào mà một người đàn ông xoay xở nuôi được một đứa bé - lại là bé gái chứ - trong khi anh ta còn chẳng biết cách thay bỉm. Đó chỉ là một trong hàng ngàn câu hỏi mà Frank tự hỏi mình trong những chuỗi ngày ngập trong đau khổ sau cái chết của vợ và anh phải bất ngờ dấn thân vào công việc làm cha. Frank phải trả lời những câu hỏi đó nhanh chóng. Khi đứa trẻ la hét thì không có nhiều thời gian mà nghiên cứu kĩ lưỡng.
Frank đã là một người cha tuyệt vời, ngay cả trong những năm điên cuồng khi anh tối thì đi học ở trường luật, ngày thì làm việc và ơn Chúa là cha mẹ anh lại quá thích chăm sóc Amanda. Khi anh bắt đầu mở công ty Jaffe, Katz, Lehane và Brindisi cùng mấy người bạn học ở trường luật thì cuộc đời của anh không còn gì ngoài công việc và con gái anh. Frank không tái hôn, vì anh chưa bao giờ có thời gian cho một mối quan hệ nghiêm túc và bởi hiếm khi anh tìm được người nào có thể sánh với Samantha. Mỗi khi anh gần thiết lập được mối quan hệ thì sự quan tâm anh dành cho công việc và con gái lại tạo ra một vết rạn nứt không thể hàn gắn được.
Frank đã viết chuyện tình lãng mạn của mình một cách không ngại ngần lúc ông bước sang tuổi bốn mươi. Khi người thư kí dẫn Sally Pope vào văn phòng ông, Frank cảm thấy mình như chàng trai tân vừa được giới thiệu với cô nàng đứng đầu đội cổ vũ.
“Tôi chắc là ông đã biết tôi là ai?” Sally nói ngay khi chỉ còn lại hai người trong phòng.
Frank mỉm cười. “Bất cứ ai xem tivi hay đọc báo đều biết bà là ai, thưa bà Pope. Bà là người nổi tiếng.”
Sally cất tiếng cười và Frank như nghe thấy tiếng chuông nhà thờ ngân vang. Đôi mắt cô cũng cười theo. Mái tóc màu caramen ánh lên.
“Tôi đoán là tôi nổi tiếng,” Sally nói. “Báo chí nói về tôi cứ như thể tôi là một cô nàng lẳng lơ chuyên dụ dỗ đàn ông vào chỗ chết trong những bộ phim đen trắng thời xưa vậy.”
“Mary Astor trong Chim ưng xứ Malta hay Barbara Stamvyck trong Bồi thường gấp đôi? Frank đồng tình.
Sally nhìn thẳng vào mắt Frank. “Có một điểm khác biệt giữa tôi và những nhân vật nữ trong phim đó, ông Jaffe ạ. Tôi không phải là kẻ giết người.”
“Có ai nghĩ cô giết người sao?”
“Bố chồng tôi, Arnold Pope cha đang dùng thế lực làm mọi việc để được thấy tôi bị buộc tội giết chồng. Và - trước khi chúng ta đi sâu hơn vào chuyện này - tôi cần biết liệu chuyện đó có gây vấn đề gì không.”
Frank bối rối. “Nếu có vấn đề thì sao?”
“Nếu ông nhận vụ của tôi thì ông sẽ phải chống lại Pope cha. Đó là một đối thủ rất khó nhằn. Tôi biết điều đó từ kinh nghiệm của chính mình. Ông ta cũng nắm được nhiều người trong tay. Tôi cần biết ông ta có nắm được ông không hoặc ông có sợ ông ta hay không.”
“Tôi gần như không biết ông Pope,” Frank mỉm cười. “Chúng tôi không đi cùng đường với nhau. Và, từ những gì nghe được, chắc tôi sẽ không thích ông ta cho lắm nếu được biết ông ta.”
“Vậy là ông sẽ nhận vụ án của tôi chứ?”
“Có một vụ án à? Cô đã bị kết án chưa?”
“Chưa. Nhưng tôi có bạn và họ cũng có những người bạn khác nên tôi đã được cảnh báo rằng Karl Burdett đã triệu tập đại bồi thẩm đoàn và lấy tôi làm mục tiêu.”
“Đã có cảnh sát hay công tố viên nào nói chuyện với cô chưa?”
“Tôi đã được thẩm vấn tại câu lạc bộ khi Arnie bị bắn. Khi đó, trong đầu tôi chưa từng có ý nghĩ rằng tôi sẽ cần một luật sư. Hôm qua, có một viên thám tử tới gặp tôi ở nhà nhưng tôi đã được bên điều tra cảnh báo trước rồi nên từ chối nói chuyện với anh ta. Rồi tôi hỏi quanh và được cho biết tên của ông.
“Trước khi đi vào chi tiết, chúng ta cần thảo luận khía cạnh kinh doanh của việc tôi nhận làm đại diện cho cô. Cô có biết về chi phí để bào chữa cho một vụ án giết người không?”
“Tôi không quan tâm chuyện chi phí.”
“Tôi sẽ cần một khoản trả trước là 100.000 đô la cho các chi phí của tôi, việc điều tra và các chuyên gia chứng nhận,” Frank nói. “Vụ việc có thể tiêu tốn nhiều hơn nữa.”
“Không vấn đề gì. Ngày mai tôi sẽ mang ngân phiếu tới.”
“Đồng ý. Giờ thì cô chính thức là thân chủ của tôi, đã đến lúc tôi diễn thuyết đôi điều với tư cách luật sư của cô. Tôi vẫn nói thế này với tất cả các thân chủ và cô chớ nên coi bất kì điều gì tôi nói là có ý riêng tư. Nhưng cô cũng nên ghi nhớ những điều đó, bởi lẽ việc hiểu sai mối quan hệ luật sư và thân chủ như của tôi với cô có thể đưa cô vào nhiều rắc rối đấy.
Thế này nhé, bất kì điều gì cô nói với tôi đều được giữ bí mật chỉ trừ vài ngoại lệ mà chúng ta có thể nói rõ thêm sau. Vì vậy, nếu cô có nói với tôi là cô đã giết chồng mình...”
“Tôi không làm chuyện đó.”
Frank gật đầu, “Nhưng nếu cô có làm và thú nhận với tôi điều đó thì tôi cũng sẽ không bao giờ tiết lộ cho bất kì ai. Mặt khác, tôi là một nhân viên của tòa án, vì thế tôi không thể để cô có lời khai man trước tòa. Nếu cô bảo tôi rằng cô đã giết nghị sĩ Pope thì tôi không thể để cô đứng trước tòa và thề rằng cô đã có mặt ở Idaho tại thời điểm xảy ra vụ nổ súng. Tôi sẽ không tố cáo cô, nhưng - nếu cô từ chối công khai rút lại những điều đã tuyên bố - tôi sẽ buộc phải từ bỏ vụ của cô và sẽ giữ lại số tiền trả trước.”
“Ông Jaffe, hãy làm rõ mọi chuyện lần này và mãi về sau. Tôi không giết chồng tôi cũng như không có bất cứ liên quan gì tới cái chết của anh ấy. Bất kì ai nói điều ngược lại đều là dối trá. Nếu có bất kì bằng chứng nào chống lại tôi, ông có thể chắc chắn rằng nó đã được ngụy tạo. Tôi hoàn toàn, một trăm phần trăm vô tội.”
“Vậy thì tại sao Karl Burdett lại triệu tập một đại bồi thẩm đoàn?”
“Thành thật mà nói thì tôi không biết. Tất cả báo chí đều nói Charlie Marsh đã bắn Arnie.”
“Có lẽ Burdett đang có giả thuyết về tội chủ mưu hay giúp đỡ và tiếp tay. Nếu Charlie Marsh bắn phát súng đã giết chết chồng cô nhưng cô giúp anh ta thực hiện kế hoạch đó, luật pháp sẽ coi cô là có tội ngang với người bắn.”
“Charlie và tôi chưa từng nói chuyện gì về việc giết chồng tôi cả.”
“Vậy là cô có biết Marsh?”
Sally ngừng lại, “Tôi không phải thánh nhân, ông Jaffe ạ. Tôi đã lừa dối chồng tôi nhiều lần. Tôi cũng đã quan hệ với Marsh. Nhưng tôi yêu Arnie. Tôi biết chuyện này nghe thật mâu thuẫn nhưng mối quan hệ của chúng tôi rất phức tạp và Pope cha là người chịu trách nhiệm về việc đó.”
“Sao cô không giải thích cho tôi biết chuyện xảy ra thế nào?”
“Tôi là loại người mà những người lịch thiệp vẫn gọi là lũ rác rưởi nhà thùng.” Sally cười cay đắng. “Sự mô tả thật chính xác. Phần lớn những năm đầu đời của tôi là sống ở khu nhà thùng di động. Bố tôi là một gã nào đó đi qua thị trấn nên tôi chẳng biết ông ta là ai. Mẹ tôi là người nghiện rượu, nhưng trong một quán rượu tối tàn, với mấy gã đã nốc vài cốc, trông bà cũng quyến rũ đủ để tóm được vài tên trước khi chúng nhận ra đã đổi chác tồi tệ thế nào. Và rồi bà sẽ lại bị tống ra ngoài trời lạnh, tiếp tục tìm kiếp một chỗ trú chân và một chai rượu khác.
Tôi lớn rất nhanh. Giờ tôi mới biết đầu óc tôi cũng khá là được chứ hồi đó thì chẳng cậu chàng nào có hứng thú gì với cái phần đó trong thân hình gầy giơ xương của tôi cả.” Sally lại cười theo cách ý thức rất rõ về bản thân mình. “Mẹ chính là hình mẫu của tôi. Ở trường trung học, tôi chỉ là một đứa nhếch nhác bỏ học giữa chừng, và tôi dùng tình dục để đổi lấy thứ mình muốn. Điều đúng đắn mà tôi đã làm được là không để bị dính bầu cho tới khi gặp được một tay có nhiều tiền. Và đó là khi Arnie xuất hiện.
Pope cha đã thuyết phục Arnie đăng tên nhập ngũ sau khi ra trường vì rằng việc là lính hải quân sẽ tạo ấn tượng tốt khi Arnie ra tranh cử sau này - một việc mà Pope cha đã chuẩn bị từ ngày Arnie chào đời. Nhưng Pope cha đã tính sai. Lúc Arnie gia nhập lực lượng hải quân cũng là lần đầu trong đời anh thoát khỏi bàn tay kiểm soát của ông bố.
Arnie ở Trại Pendleton hoàn thành khóa huấn luyện hải quân. Còn tôi khi đó đang làm việc trong một nhà hàng ở gần căn cứ. Anh ấy đến đó vài lần trong đợt nghỉ phép và chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Freud hẳn sẽ nói rằng mối quan hệ của chúng tôi là cách mà Arnie thể hiện sự chống đối lại ông bố. Tôi chỉ là một cô bồi bàn chẳng được học hành gì, một người mà anh biết rằng bố anh sẽ ghét cay ghét đắng.”
Sally trông rất buồn bã. “Tôi đã bảo ông tôi chẳng phải người tốt đẹp gì. Cuộc hôn nhân của chúng tôi chính là bằng chứng. Ngay khi biết được Arnie là ai và anh nhiều tiền như thế nào, tôi đã bẫy anh ấy làm cho tôi có thai. Điều đó chẳng khó gì. Anh nói anh yêu tôi. Tôi nghĩ anh yêu tôi thật. Khi tôi báo với anh là tôi có thai, anh có vẻ hạnh phúc. Anh là người nói rằng chúng tôi nên kết hôn. Tôi không nghĩ rằng khi đó anh đã nghĩ đến hậu quả sau này.”
“Hai người có báo cho bố anh ta không?”
Sally lắc đầu. “Chúng tôi đã tới Las Vegas* một dịp cuối tuần.
Ở Las Vegas, chỉ cần trả vài đô la để lấy giấy đăng kí là có thể tổ chức cưới ngay. Nhiều ngôi sao của thế giới giải trí đã cưới ở đây.
Pope cha không biết gì cho tới khi mọi sự đã quá muộn.”
“Ông ta phản ứng ra sao?”
“Không ổn lắm. Ông ta tìm mọi cách để hủy bỏ vụ kết
hôn nhưng Arnie đã chống lại ông. Đó có lẽ là lần duy nhất trong đời anh ấy tỏ ra mạnh mẽ và quyết đoán. Đó cùng là lúc tôi thấy yêu anh ấy.” Cô lắc đầu. “Tôi phải thừa nhận điều đó khiến tôi ngạc nhiên. Tôi đã bước vào cuộc hôn nhân này vì tiền bạc nhưng Arnie là một cậu bé to xác đáng yêu và tôi thật sự bắt đầu trông đợi có con.”
“Arnold cha có dịu bớt khi đứa trẻ ra đời không?”
“Không một mảy may. Pope cha luôn tàn nhẫn khi muốn mọi việc theo ý mình. Khi Arnie không chịu nộp đơn li hôn, ông đã đầu độc anh để anh chống lại tôi bằng cách gieo rắc tin đồn về chuyện tôi lang chạ với kẻ khác; mọi tin đồn đều chẳng có cơ sở gì cho tới khi ông ta khiến tôi không thể chịu nổi.
“Sao ông ta làm được?”
“Bằng cách làm Arnie nản chí tới khi tôi bắt đầu khinh miệt cả hai bố con nhà họ. Pope cha không thể kiểm soát nổi tôi. Tôi quá rắn. Vì thế, ông ta hủy hoại cuộc hôn nhân của chúng tôi bằng cách thường xuyên bắt Arnie lựa chọn hoặc tôi hoặc ông ta. Arnie quá yếu đuối, anh ấy thà đồng tình với bố còn hơn là đối mặt với ông ta như một người đàn ông. Đó là lúc tôi bắt đầu ngủ với người khác. Tôi chỉ muốn thức tỉnh anh ấy và đó là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Tôi chưa bao giờ hứng thú với chuyện ngoại tình. Đó chỉ là cách tôi trả đũa. Tôi muốn anh ấy dám chống lại ai đó, ngay cả khi người đó là tôi, nhưng anh ấy không có gan.”
Một giọt nước mắt lăn trên má Sally. “Cho tới cái đêm anh
ấy chết. Đó là lần đầu tiên trong một quãng thời gian dài, anh ấy hành động như một người đàn ông.”
Thân chủ của Frank nhìn xuống vạt áo, nơi đôi bàn tay cô đang siết chặt lại.
“Tôi biết tôi đã làm anh ấy tổn thương - và nhiều lúc tôi đã coi thường anh ấy - nhưng tôi thật sự yêu anh ấy.”
Cô gần như thì thầm. Sự đau khổ ấy khiến Frank nhớ lại nỗi đau của ông khi Samantha qua đời.
“Cô muốn uống chút nước không?” ông hỏi.
Sally lắc đầu nhưng cô vẫn chưa thể nói lời nào. Frank kiên nhẫn chờ. Khi cô đã bình tĩnh hơn, ông hỏi cô một câu hi vọng sẽ khiến cô không nghĩ đến người chồng nữa.
“Có ai biết bây giờ Marsh ở đâu không?”
“Người ta đồn anh ta đang ở đâu đó bên châu Phi - tại một nước không có hiệp định dẫn độ tội phạm với Mỹ - nhưng theo tôi biết thì những lời đồn đó chưa được xác thực.”
Frank ghi chép một chút. “Tôi nghĩ hôm nay như vậy là đủ,” ông nói khi ghi xong. “Chắc tôi không cần phải nhắc cô không nên trao đổi về vụ của cô với bất kì ai ngoài tôi hoặc nhân viên điều tra của tôi - và ý tôi là không ai cả. Không ai ngoài tôi, hoặc người làm việc cho tôi, được phép sử dụng đặc quyền luật sư - thân chủ để tránh việc phải ra làm chứng chống lại cô. Nếu một phóng viên, thám tử, bất kì ai, tiếp cận cô về vụ này, hãy nói rằng luật sư của cô đã dặn cô không được bình luận gì. Vậy thôi. Chặn họ lại luôn.”
“Trong lúc đó, tôi sẽ cho Karl Burdett biết tôi là luật sư của cô và cô được hạn chế tiếp cận. Tôi cũng sẽ cố gắng tìm hiểu xem bằng chứng anh ta có là gì mà khiến anh ta tin có thể thuyết phục cả bồi thẩm đoàn rằng cô phạm tội giết người.