← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

“Xin chào, anh có phải Jack Rodriguez không?” Herb hỏi ngay khi nghe có giọng trả lời trên điện thoại. Anh gọi điện từ chiếc xe của Frank đỗ bên kia đường, đối diện căn hộ cho thuê tồi tàn nằm ở một khu xập xệ của Portland. Cỏ dại mọc đầy trên bãi cỏ nhỏ xíu trước nhà, còn ngôi nhà đã lâu lắm không được sơn mới.

“Ai đấy?” một giọng thận trọng trả lời.

“Anh có phải là thám tử tư không?” Cross hỏi, cố tỏ vẻ nghi ngại tương đương.

“Phải,” Rodriguez đáp, giọng xấc xược hơn khi đánh hơi thấy mùi tiền. “Tôi giúp gì được đây?”

“Nghe này, tôi không thấy thoải mái khi nói trên điện thoại, nếu anh hiểu ý tôi.”

“Dĩ nhiên. Tôi hoàn toàn hiểu nhu cầu giữ bí mật. Vậy anh muốn gặp tôi ở đâu?”

“Anh có văn phòng chứ?”

“Không, tôi thấy tốt hơn là không gây chú ý nhiều.”

“Ổ, phải, đúng vậy. Jarvis bảo tôi anh không có văn phòng.

Tôi quên mất.”

“Ai cơ?”

Cross nhận thấy vẻ hoảng hốt trong giọng tay thám tử tư.

“Otto Jarvis, luật sư ấy. Anh ta cho tôi số của anh. Anh ta nói anh rất giỏi.”

Đầu dây bên kia lặng ngắt. Khi Rodriguez nói tiếp, giọng anh ta rất lo lắng.

“Chuyện là thế này. Tôi vừa kiểm tra lịch làm việc và tôi quên là có việc phải rời khỏi thành phố một thời gian. Chắc tôi không làm được gì cho anh ngay lúc này đâu.”

“Trời ơi, thật là chán, Jarvis đã nói anh là người mà ai cũng tìm đến khi vợ họ đang, hừm, anh biết ý tôi rồi đấy.”

“Không hẳn vậy, dù sao anh cũng tìm nhầm người rồi vì tôi không biết Jarvis nào cả. Thế nên chúc anh may mắn với bà vợ.”

Khi Rodriguez gác máy, Cross gọi cho Frank lúc này đang canh ở cửa sau căn hộ của tay thám tử tư.

“Anh ta chối là không biết Jarvis, nhưng phát hoảng ngay khi tôi nhắc tới cái tên đó. Chẳc anh ta sẽ ra bất kì lúc nào. Tôi chặn ở đằng trước rồi.”

Cross nhét chiếc điện thoại di động vào túi quần và bắt đầu đi ngang qua đường. Anh thấy rèm cửa động đậy. Anh hi vọng anh ta sẽ cố chạy ra ngoài để họ khỏi phải nghĩ cách vào được nhà anh ta. Anh cũng hi vọng tay thám tử tư không có súng.

+

+ +

Frank đã bỏ bộ com-lê ra và mặc chiếc áo khoác da đen, áo cổ lọ đen, quần đen - cùng với thân hình bên trên vạm vỡ và cái mũi gãy - khiến ông trông giống một tay anh chị. Ngay khi nghe thấy tiếng cửa sau mở ra và đóng lại, ông vòng qua góc nhà và tiến vào chặn ngang đường đi của Rodriguez.

“Đi đâu vậy, anh Rodriguez?” ông hỏi khi tay thám tử tư dừng bước. Rodriguez gầy nhom và cao khoảng mét bảy. Mái tóc đen dài của anh ta bóng nhờn, bù xù và Frank nhìn thấy vài vết sẹo do trứng cá trên hai gò má hóp sâu. Ông không nghĩ Rodriguez sẽ định đánh nhau với mình nhưng trông anh ta có vẻ nhanh nhẹn, vì vậy, ông giơ một tay tóm lấy cánh tay anh ta.

“Anh là tên quái nào thế?” Rodriguez hỏi, cố ra vẻ bặm trợn nhưng không thể được.

“Sao chúng ta không vào trong nói chuyện nhỉ,” Frank đáp khi Herb Cross đi tới phía sau tay thám tử.

Điều tra viên của Frank đút một tay trong túi áo khoác như thể đang cầm súng. Rodriguez đảo mắt lướt nhanh qua hai người. Trong khi tay thám tử vẫn đang quyết định, Herb mở cửa sau và Frank lựa chọn giúp anh ta bằng cách đẩy anh ta vào trong nhà.

Rèm cửa được hạ xuống và chiếc bóng công suất thấp của cây đèn kiểu đứng chiếu ánh sáng yếu ớt lên phòng khách bẩn thỉu kinh khủng. Quần áo bẩn, những tờ tạp chí in hình những cô nàng khoe da khoe thịt và bát đĩa rếch nằm rải rác khắp nơi. Mùi bánh pizza đã thiu và mùi mô hôi khiến Frank rúm người lại. Ông kết luận rằng gọi nơi này là chuồng lợn sẽ là sự xúc phạm với loài lợn ở khắp mọi nơi. Chỗ duy nhất trông gọn gàng là góc phòng, nơi để máy tính, máy in, máy fax và điện thoại. Frank đoán rằng ốc đảo sạch sẽ đó cũng là nơi làm việc của Rodriguez.

“Làm thế nào anh sống ở đây được?” Frank hỏi.

“Mẹ kiếp,” tay thám tử đáp với vẻ không chắc chắn cho lắm.

Frank đẩy Rodriguez xuống đi văng và đứng trước anh ta vì sợ phải ngồi lên bất cứ thứ đồ đạc nào ở đây.

“Tất cả chuyện này là sao hả?” Rodriguez hỏi.

“Chúng tôi biết là anh đã chụp những bức ảnh về Sally Pope với Charlie Marsh,” Frank nói.

“Tôi không biết các anh đang nói chuyện gì,” Rodriguez vừa đáp vừa khoanh hai cánh tay trước ngực và quay đầu di để không phải nhìn Frank.

“Cho hắn biết hắn đã phạm sai lầm thế nào đi,” Frank bảo Cross.

“Anh đã phạm một lỗi rất thiếu chuyên nghiệp, Jack ạ,” người nhân viên điều tra của Frank nói. Anh đưa cho tay thám tử tư một trong số các bức ảnh được chụp qua kính chắn gió phía trước ô tô.

“Tôi chưa từng thấy bức ảnh này.”

“Vậy thì chắc ai đó đã trộm xe của anh. Số khung xe là một dãy mã số gồm mười bảy kí tự số và chữ cái dành riêng cho từng chiếc xe.”

“Nói chuyện gì mà tôi chưa biết ấy,” Rodriguez nói, nhưng anh ta nhìn chằm chằm vào một góc ảnh và bắt đầu toát mồ hôi.

“Số khung xe được rập vào chỗ nối giữa kính chắn gió phía trước và bảng đồng hồ ở phía ghế lái xe. Số khung xe của anh phản chiếu trong bức ảnh này. Như tôi đã nói, đó là một lỗi thiếu chuyên nghiệp. Tôi lần theo số khung xe và tìm ra anh, Jack ạ.”

“Anh gặp rắc rối lớn rồi đấy,” Frank nói. “Tôi chắc anh biết Sally Pope đang bị xét xử về tội giết chồng.”

“Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?”

“Anh có biết giả thuyết của ủy viên công tố quận là gì không? Ông ấy cho rằng các bức ảnh anh chụp được dùng để dụ nghị sĩ Pope đến chỗ chết. Điều đó làm anh trở thành đồng phạm giết người đấy.”

“Chết tiệt,” Rodriguez khoanh chặt tay hơn. “Tôi muốn có luật sư.”

“Cảnh sát mới phải kiếm luật sư cho nghi can. Tôi không phải là cảnh sát.”

“Thế các anh là lũ quái nào vậy?”

“Cứu tinh của anh, Jack ạ. Chúng tôi có thể giúp anh không phải đối mặt với tội giết người.”