CHƯƠNG 21
Karl Burdett đang có tâm trạng rất tốt khi dẫn các phụ tá bước vào phòng xử án sáng hôm sau. Frank Jaffe được coi là một tay đáng gờm nhưng Karl cảm thấy mình đã dồn được ông ta vào chân tường. Đúng là Jaffe đã ghi điểm với Otto Jarvis nhưng anh không cho rằng ông ta chi phối được Tony Rose. Nếu bồi thẩm đoàn tin Rose, vụ xử sẽ kết thúc.
“Anh Burdett,” chấp hành viên của thẩm phán Hansen nói khi Karl quẳng cặp tài liệu lên bàn công tố viên, “Tòa muốn gặp anh trong phòng riêng.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi không biết, nhưng thẩm phán Hansen, ông Jaffe, thân chủ của ông ta và hai người đàn ông khác đang đợi anh.”
Karl nhíu mày. Anh bảo các trợ lí của mình sắp sẵn hồ sơ ra và đi về phía phòng làm việc của thẩm phán. Anh không ưa những chuyện ngạc nhiên.
“Chào, Karl,” bà thẩm phán nói. Bà không mặc áo chùng của quan tòa mà vận quần âu màu đen với áo choàng bằng lụa trắng. Mặc dù luật không cho phép hút thuốc ở nơi làm việc nhưng bà Hansen đang đốt điếu thứ ba và căn phòng tràn ngập mùi khói thuốc.
Karl nhận ra Herb Cross ngồi trên chiếc đi văng dựa sát tường, kế bên là một người đàn ông gầy nhẳng, tóc tai bù xù, khoảng hai mưoi chín ba mươi tuổi, mặc áo chui cổ, quần jeans và đi giày chạy.
Thẩm phán Hansen chỉ tay vào một chiếc ghế bên kia bàn, đối diện chỗ bà ngồi và kế bên Frank đang ngồi cạnh thân chủ của ông. Người còn lại là báo cáo viên của tòa án, có nghĩa là cuộc nói chuyện sắp tới sẽ được ghi vào biên bản.
“Ông Jaffe đây mang tới vài thông tin đáng lo ngại và tôi đang cố hết sức để kiểm soát tình thế,” bà thẩm phán nói.
“Tình thế nào vậy? Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây.” Burdett liếc nhanh về phía Jack Rodriguez. “Nếu chuyện này liên quan tới một nhân chứng mới thì ông Jaffe đã không thông báo cho tôi theo luật công khai thông tin.”
“Đúng là có nhân chứng mới nhưng ông Jaffe mới biết về anh ta đêm qua. Đó là lí do vì sao chúng ta họp ở đây. Tuy nhiên, trước khi bàn về lời khai của anh Rodriguez, tôi muốn đảm bảo rằng tôi hiểu rõ giả thuyết của anh. Anh sẽ không lập luận rằng bà Pope đã bắn chồng mình phải không?”
“Không. Charlie Marsh là người bắn.”
Thẩm phán Hansen gật đầu. “Được, vậy nếu tôi hiểu đúng, anh sẽ lập luận rằng bà Pope cùng ông Marsh âm mưu giết chồng bà ta.”
“Đúng vậy.”
“Và bà Pope đã thuê ai đó chụp ảnh mình cùng ông Marsh trong tư thế thân mật rồi gửi ảnh cho chồng để ông ta nổi giận và ghen tuông tới mức tìm tới Câu lạc bộ Westmont để Marsh có thể giết ông ta.”
“Đó là lập luận của chúng tôi.”
“Ông Jaffe, hãy đưa lời khai của anh Rodriguez vào biên bản,” vị thẩm phán nói.
“Tôi phản đối chuyện này... thủ tục này, tôi thật sự không...”
“Bình tĩnh đi Karl,” thẩm phán nói. “Tôi sẽ để phần khai này diễn ra trong phòng để báo chí không thể nghe được. Điều đó sẽ khiến anh khá là bối rối đấy. Anh sẽ hiểu khi nghe xong lời khai từ nhân chứng của Frank.”
Frank xoay ghế về phía tay thám tử tư. “Quan tòa đã cho anh tuyên thệ, anh Rodriguez, và lời tuyên thệ vẫn còn hiệu lực. Anh hiểu chứ?”
“Tôi hiểu,” Rodriguez miễn cưỡng đáp.
“Anh là thám tử tư phải không?”
“Phải.”
“Tôi đã cho anh xem vật chứng số mười ba, những bức ảnh được gửi cho nghị sĩ Pope, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Anh đã chụp những bức ảnh đó à?”
“Đúng thế.”
“Hãy cho chúng tôi biết vì sao anh theo dõi bà Pope và ông Marsh và chụp ảnh họ?”
“Tôi nhận được một cú điện thoại.”
“Của ai?”
“Một người đàn ông.”
“Anh ta có nói là ai giới thiệu không?”
“Thỉnh thoảng tôi có làm việc cho công ty luật Reed, Briggs. Anh ta nói tới một luật sư tại đó.”
Frank quay về phía bà thẩm phán. “Nếu được phép, thưa quý tòa, tôi sẵn sàng chứng minh rằng công ty Reed, Briggs chuyên xử lí các vụ việc pháp lí cho Arnold Pope cha.”
“Này, đợi đã. Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?” Burdett hỏi, lo ngại bất cứ điều gì có thể tổn hại tới mối quan hệ của mình với người ủng hộ lớn nhất.
“Thư giãn đi và anh sẽ tìm ra điều dó,” vị quan tòa nói với Burdett. “Tiếp tục đi, anh Jafffe.”
“Được thôi. Nào, anh Rodriguez, có điều gì khác thường trong giọng nói của người liên hệ với anh không?”
“Anh ta nói giọng Anh.”
“Tối qua tôi có bảo anh gọi tới một số điện thoại đúng không?”
“Đúng vậy?”
“Anh gọi cho ai thế?”
“Ông đã nói đó là số điện thoại không được đăng kí thuộc khu dinh thự của Arnold Pope cha.”
“Có gì quen thuộc trong giọng nói của người trả lời điện thoại không?”
“Có. Đó chính là người đã thuê tôi.” “Anh chắc không?”
Rodriguez nhún vai. “Ồ, tôi chưa từng gặp người đó nhưng nghe rất giống giọng anh ta. Anh ta nói giọng Anh. Và khi tôi bảo tôi là ai thì anh ta rất hoảng hốt và từ chối cho tôi gặp ông Pope.”
“Anh ta đã gác máy phải không?”
“Phải.”
“Thưa quý tòa,” Frank nói. “Derrick Barclay, trợ lí riêng của ông Pope, là người nói giọng Anh. Tôi đã ghi âm lại cuộc nói chuyện và đúng là nghe anh Barclay có vẻ bối rối.”
“Rất tốt, tiếp tục đi.”
“Khi anh được thuê, có những điều khoản ràng buộc nào và anh được bảo phải làm gì?” Frank hỏi.
“Người đàn ông nói giọng Anh muốn tôi theo dõi bà Pope và chụp ảnh nếu bắt gặp bà ta làm điều gì không nên làm.”
“Anh được trả thù lao thế nào?”
“Trả trước qua tài khoản.”
“Anh có biết tên của người trả tiền cho anh không?”
“Không.”
“Anh có cuộc trò chuyện nào nữa với người đàn ông đó không?”
“Có. Anh ta gọi cho tôi không lâu sau khi bà Pope bị bắt.”
“Trong cuộc nói chuyện trên điện thoại, người đàn ông đó có hỏi anh tên của luật sư chuyên về li hôn nào mà không ngại làm trái quy định tí chút hay không?”
“Có. Anh ta bảo đã nghe nói tôi từng làm việc cho các hãng luật nhỏ và các luật sư độc lập và anh ta cần tìm một người có thể tiêu tiền mà không quan trọng hóa chuyện phải làm gì để có số tiền đó.”
“Anh có cho anh ta cái tên nào không?”
“Tôi nói cho anh ta biết về Otto.”
“Otto Jarvis à?”
“Đúng vậy.”
“Anh có đưa cho ai những bức ảnh đã được gửi tới chỗ nghị sĩ Pope không?”
“Không hẳn là đưa.”
“Vậy anh đã làm gì với số ảnh đó?”
“Tôi gửi chúng tới một hòm thư riêng.”
“Đã hỏi xong, thưa quý tòa.”
“Tất cả mọi người, trừ Karl, có thể ra khỏi phòng,” thẩm phán Hansen nói.
“Tôi không nghĩ là...” viên công tố quận cất lời.
“Tôi nghĩ là sẽ tốt hơn cho anh nếu chúng ta nói chuyện riêng,” thẩm phán Hansen nói. “Anh Jaffe, anh không phiền nếu anh Burdett và tôi thảo luận riêng chứ?”
“Không, thưa quý tòa.”
Ngay khi chỉ còn lại hai người, thẩm phán Hansen rít một hơi thuốc. Rồi bà lắc lắc đầu.
“Tôi đã nghĩ là vụ này có vấn đề ngay khi nghe giả thuyết của anh.”
“Những bức ảnh đó...”
“Nếu bà Pope không thuê Rodriguez chụp chúng thì điều duy nhất mà chúng chứng tỏ là bà ta đã bị gài.”
“Marsh có thể giả giọng Anh để mọi người nghĩ rằng chính Derrick Barclay đã gọi điện.” Burdett vẫn khăng khăng.
Hansen ngả người về phía trước và nhìn chằm chằm vào Burdett với ánh mắt nghiêm khắc.
“Tôi đã nghe đoạn ghi âm cuộc gọi của Rodriguez và tôi biết giọng của Barclay như thế nào. Tôi cũng đã nghe vài lời đồn đại quanh đây rằng anh không hề có ý định buộc tội Sally Pope cho tới sau cuộc gặp với Arnie cha. Có chút sự thật nào trong lời đồn đó không?”
Burdett ngọ nguậy vẻ không thoải mái trên ghế. “Đại bồi thẩm đoàn thấy rằng...”
“Đại bồi thẩm đoàn sẽ thấy bất kì điều gì mà anh muốn họ thấy. Cả hai ta đều biết điều đó, vì vậy đừng có đưa chuyện vớ vẩn đó ra với tôi. Tôi nhất định sẽ lôi Derrick Barclay và chủ của anh ta ra trước đại bồi thẩm đoàn và hỏi họ về những bức ảnh đó.”
Mặt Burdett cắt không còn một giọt máu.
“Giờ thì thế này, tôi sẽ giả định rằng anh không hề biết
Jarvis đã khai man trước khi gọi anh ta ra làm chứng, nhưng anh phải tin rằng không có ai trong bồi thẩm đoàn lại tin câu chuyện nhảm nhí về cái gọi là cuộc gặp bí mật kia cả. Và Tony Rose thì quá đê tiện. Tôi ngạc nhiên là anh ta không ngã bổ chửng ra khỏi ghế nhân chứng. Toàn bộ trò buộc tội này đều bốc mùi và câu hỏi đặt ra cho anh suy nghĩ là ai sẽ ở trong cái đống hôi thối đó khi tấm màn che đậy được gỡ ra.”
“Nếu anh tiếp tục, Frank sẽ lôi Pope cha và tên ranh Barclay gian xảo kia ra trước tòa, tôi đảm bảo là thế. Nếu hai người đó dám dối trá sau khi đã tuyên thệ trước tòa án của tôi, tôi sẽ tống họ vào tù cùng bất kì kẻ đồng lõa nào tôi biết. Vì thế, đây là đề nghị của tôi: anh hãy xin bãi nại và miễn tố vĩnh viễn vụ này và tôi sẽ chấp thuận. Nếu không, anh cứ việc tự lo cho mình.”
+
+ +
Karl Burdett mất vài giờ trước khi quay lại tòa án và nói với quan tòa rằng anh sẽ bãi bỏ và miễn tố vĩnh viễn vụ kiện Sally. Phần lớn khoảng thời gian đó, anh ở văn phòng của mình cùng với Arnold Pope cha và Derrick Barclay, cố gắng giải thích những hậu quả mà họ phải đối mặt nếu vụ đồng lõa dụ Arnold con tới Câu lạc bộ Westmont bị đưa ra trước công chúng và nếu họ có tham gia vào vụ dựng lên lời khai của Otto Jarvis và Tony Rose. Phần thời gian còn lại là đê’ chịu trận trước màn chửi rủa của Pope cha.
Ngay khi Arnold giận dữ lao ra khỏi phòng, Burdett bắt đầu thảo bản kiến nghị xin bãi nại và miễn tố vĩnh viễn. Khi mọi giấy tờ đã hoàn tất, thẩm phán Hansen ra phán quyết bãi bỏ vụ án trong phiên tòa công khai. Sau đó Frank và bên công tố quận tổ chức một cuộc họp báo trong đó công tố viên tuyên bố rằng đã có chứng cứ khiến anh nghi ngờ việc Sally Pope có tội. Burdett từ chối trả lời bất kì câu hỏi nào liên quan tới chứng cứ đó, viện cớ rằng anh sẽ bị điều tra nếu tiết lộ những điều anh biết. Theo ý thẩm phán Hansen, Frank đồng ý rằng ông cũng sẽ không tiết lộ về chứng cứ đã giúp thân chủ của mình được miễn tội, rồi Frank cảm ơn ủy viên công tố vì đã dũng cảm thay đổi quyết định khi công lí yêu cầu. Burdett giành lấy ưu thế bằng cách nói rằng phía công tổ luôn chiến thắng khi công lí được thực thi.
+
+ +
“Không thể tin là mọi chuyện đã kết thúc,” Sally nói. Một giờ sau khi Frank lái xe ra khỏi tòa án, họ đang ngồi đối diện trong phòng khách nhà Sally, cùng uống rượu scotch.
Con trai cô, Kevin đang ở với một người bạn, cũng là người đã chăm sóc cậu bé trong suốt thời gian xét xử. “Tôi chỉ tiếc rằng bồi thẩm đoàn không tuyên bố tôi vô tội.”
“Lệnh miễn tố vĩnh viễn cũng giống như tha bổng,” Frank nhắc nhở cô. “Bên công tố quận không bao giờ có thể buộc tội cô giết chồng lần nữa.”
“Sẽ vẫn có người nghĩ rằng tôi thoát được vụ này nhờ một vấn đề chuyên môn pháp lí lặt vặt.”
“Những người như vậy sẽ luôn thắc mắc này nọ bất kể vụ này kết thúc sao. Cô chỉ cần đừng để ý tới họ thôi.”
“Tên khốn đó,” Sally lẩm bẩm. “Tôi ước có cách trả đũa hắn.”
“Cô cùng sẽ phải phớt lờ Pope cha đi.”
“Chuyện đó đâu có dễ. Tôi biết ông ta. Ông ta sẽ bám theo tôi chừng nào ông ta còn sống, ông ta có thể chiếm tài sản của Arnie, và ông ta đã thề sẽ giành quyền chăm sóc Kevin.”
“Pope cha sẽ không thành công nếu ông ta thử cả hai trò đó. Ông ta sẽ phải đối mặt với cáo buộc phạm tội nếu người ta biết ông ta đã đút tiền để các nhân chứng nói dối và cô sẽ có một vụ kiện đình đám.”
“Tôi không muốn khởi kiện. Tôi chỉ muốn được yên thân.”
“Tôi sẽ cố hết sức mình để được chứng kiến điều đó.”
Sally chuyển ánh mắt từ cốc rượu sang phía người luật sư. “Ông thật tuyệt vời.”
Frank thấy không thoải mái. Ông muốn nhìn sang chỗ khác nhưng lại thấy nếu làm vậy sẽ lộ cảm xúc. Đổi lại, màu đỏ lan trên má ông đã để lộ điều đó.
“Chuyện đó dễ thôi. Tôi tin cô.”
Sally không nói gì trong một lát. Rồi cô nói, “Đêm nay tôi không muốn ở một mình.”
“Ý cô là gì?”
“Ông biết ý tôi là gì. Tôi muốn ông ở lại đây với tôi.”
Mọi sự tự tin mà Frank đã trình diễn ở tòa án bỗng rời bỏ ông.
“Tôi không thể, Sally ạ.”
“Đừng có nói là ông không muốn.”
“Cô là một thân chủ. Những nguyên tắc đạo đức...”
“Chẳng có nghĩa quái gì nếu hai người quan tâm đến nhau. Tôi đã thấy cách ông nhìn tôi. Ông sẽ không làm việc vất vả như vậy để giúp tôi được tự do chỉ vì tôi trả tiền.”
Frank biết có hàng ngàn lí do để ông đứng dậy và rời đi, nhưng ông không làm vậy.