← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 28

Vào chiều thứ ba, không lâu sau cuộc điện thoại ngắn gọn với Amanda, Kate Ross gọi điện thu xếp một cuộc nói chuyện với Tony Rose mà không hề kì vọng là chủ tịch hãng Mercury sẽ đồng ý. Rose đứng đầu một đế chế kinh doanh quốc tế còn cô là điều tra viên của một công ty luật nhỏ tại địa phương. Khi Kate lái vào bãi đỗ xe dành cho khách ở Mercury, cô vẫn đang gắng tìm hiểu vì sao trợ lí của Rose lại gọi lại vào mười lăm phút sau cuộc gọi của cô để báo rằng Rose sẽ gặp cô sau một tiếng nữa. Câu trả lời duy nhất cô nghĩ được là những cái tên Sally Pope và Charlie Marsh chẳng khác nào câu thân chú “Vừng ơi mở ra”, đó là chìa khóa cho cánh cửa mà Rose quan tâm tới.

Khu trụ sở của hãng Mercury là tập hợp những tòa nhà toàn kính và thép với dáng vẻ thân thiện với môi trường nằm rải rác xen giữa sân tennis, sân bóng đá, sân bóng rổ trong nhà và ngoài trời cùng một khu liên hợp điền kinh. Trên đường tới tòa nhà điều hành, cô thấy những bức tường kính bên trong là một bể bơi trong nhà kích cỡ theo chuẩn Olympic. Nhũng vận động viên điền kinh nổi tiếng trong nước tham gia vào chương trình tập huấn nổi tiếng của Mercury và khu trụ sở chính là nơi ươm mầm những ngôi sao bóng rổ của giải NBA. Kate không mất nhiều thời gian để rút ra kết luận rằng kẻ một thời là trai bao chỉ biết lượn lờ chơi tennis đã tự đứng được trên đôi chân của mình.

Khu vực lễ tân của tòa nhà điều hành có thiết kế kiểu không gian mở, tường bằng kính và phần giếng trời cao ba tầng khiến người ta có cảm giác như đang ở trong vườn bách thảo. Kate báo tên với nhân viên bảo vệ tại bàn lễ tân. Anh này gọi một cú điện thoại ngắn trước khi đưa cho cô chiếc thẻ ra vào dành cho khách để kẹp lên áo và bảo cô ngồi ghế chờ. Trong khi cô lật giở một tạp chí thể thao S port Illustrated, những người đàn ông và phụ nữ vẻ căng thẳng lướt nhanh qua cô, rõ ràng là đang có nhiệm vụ rất quan trọng. Tất cả mọi người, không phân già trẻ, đều trông rất khỏe mạnh. Kate tự hứa sẽ quay trở lại chương trình tập luyện của mình ngay khi trở về sau cuộc gặp này. Màn tự dằn vặt bản thân của cô bị ngắt quãng với sự xuất hiện của một người phụ nữ tóc đen quyến rũ trong bộ đồ công sở cắt may đắt tiền. Người phụ nữ đưa Kate tới một thang máy riêng tách biệt khỏi thang máy chính.

Thang máy lướt nhanh đưa họ tới khu văn phòng điều hành, với khu vực chờ được trang trí bằng những tủ kệ trưng bày huân chương và cúp mà các vận động viên được Mercury tài trợ đã giành được. Trên tường là những tấm ảnh quảng cáo cỡ lớn của Mercury và hình chụp các vận động viên đang thi đấu. Kate nhận ra hầu hết các ngôi sao trong ảnh. Người phụ nữ tóc đen dẫn Kate đi qua khu trưng bày vào phòng riêng của Tony Rose.

Trang trí nội thất trong văn phòng là sự tiếp nối phong cách của phòng chờ. Những tủ kệ trưng bày cúp xếp dọc các bức tường với ảnh của các ngôi sao thể thao treo phía trên. Phần còn lại của các bức tường làm bằng kính đem đến cho người chủ căn phòng một tầm nhìn tuyệt đẹp về phía sông Columbia. Tony Rose đứng dậy và đi vòng ra chiếc bàn lớn kiểu dáng hiện đại làm bằng kính và sắt mĩ thuật. Kate không thể nói chắc được anh ta có già đi hay không kể từ sau vụ Pope.

“Cảm ơn vì anh đã đồng ý gặp tôi nhanh đến vậy,” Kate nói khi hai người bắt tay nhau.

“Khi trợ lí của tôi nói rằng cô làm việc cho hãng luật của Frank Jaffe và muốn gặp tôi về chuyện của Sally Pope và Charlie Marsh, tôi thấy là phải tìm hiểu xem có chuyện gì đang xảy ra.”

Rose ra hiệu mời Kate ngồi xuống ghế còn anh ta ghé mình ngồi lên cạnh bàn để có vị trí cao hơn cô. Anh ta nở một nụ cười ngây thơ có thể xoa dịu cơn giận của người khác và Kate hiểu ra vì sao các quý bà quý cô ở Westmont lại không thể cưỡng lại anh ta.

“Vậy thì, cô Ross, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Charlie Marsh sắp quay về Oregon để đối mặt với những cáo buộc chống lại anh ta.”

“Cô không đùa đấy chứ? Frank Jaffe sẽ đại diện cho anh ta sao?”

“Ông ấy không thể làm vậy. Ông ấy đã đại diện cho bà Pope nên bị xung đột về lợi ích.”

“Tệ quá. Tôi luôn băn khoăn tự hỏi làm thế nào xoay xở được nếu bị ông ấy tra hỏi. Tôi mong chờ được tranh luận với ông ấy. Thế nếu Frank không phải là luật sư của Marsh thì là ai vậy?

“Con gái Frank, Amanda.”

Rose gật đầu. “Thế là đúng. Cô ấy cũng được cho là rất giỏi. Vậy tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Tôi muốn nói chuyện với anh vì Karl Burdett có thể sẽ gọi anh ra làm chứng.”

“Về chuyện Sally cố thuê tôi giết Pope con ư?”

Kate gật đầu. “Anh cũng có mặt tại Westmont khi nghị sĩ Pope bị bắn, phải không?”

“Đúng vậy, nhưng tôi không thể giúp gì cho thân chủ của cô.

“Vậy ư?”

“Tôi đang ở bãi đỗ xe, khá xa nơi xảy ra vụ án, gần như ngay cạnh xe của tôi, khi nghe tiếng súng nổ. Tôi quay đầu lại nhưng không thể nhìn thấy nhiều cho lắm vì nhiều người chắn giữa tôi và ngài nghị sĩ, thêm nữa trời rất tối.”

“Tại sao anh có mặt ở câu lạc bộ tối hôm đó?”

“Có lẽ tôi làm việc muộn. Tôi có các nhiệm vụ hành chính liên quan tới công việc dạy tennis. Nhưng đó là tôi đoán vậy. Cô phải nhớ là chuyện đó xảy ra từ mười hai năm trước.”

“Tôi rất hiểu. Chắc tôi có thể giúp anh. Tôi vừa xem qua hồ sơ, vì thế còn nhớ khá nhiều. Có một báo cáo có đoạn Sally khai với cảnh sát về buổi tối hôm xảy ra vụ án rằng anh đã cố nói chuyện với bà ta đúng lúc chiếc limo chở Marsh và đoàn tùy tùng tới nơi.”

Rose nhún vai. “Nếu bà ta nói chuyện xảy ra như vậy thì tôi sẽ không phủ nhận.”

“Tại sao anh lại muốn nói chuyện? Tôi cho là anh sẽ không muốn tới gần bà ta sau khi bà ta ép anh giết ngài nghị sĩ.”

“Thú thực là tôi không nhớ mình có nói chuyện với bà ta, vì thế tôi không thể giúp gì cho cô được. Giờ thì cô sẽ nói cho tôi biết điều gì đó chứ?”

“Nếu tôi có thể,” Kate đáp.

“Marsh đã có thỏa thuận thế nào vậy? Tại sao anh ta lại quay về sau chừng ấy năm? Tôi nghĩ là anh ta an toàn và sống ổn ở... Tên cái nước mà anh ta trốn là gì nhỉ?”

“Batanga. Và tôi thật sự không biết vì sao anh ta quyết định quay về.”

“Có lẽ chuyện đó là quá sức chịu đựng của anh ta.” Rose nói vẻ trầm ngâm. “Chuyện thường xảy ra mà. Cô vẫn đọc về mấy tên thuộc nhóm cực đoan từ những năm sáu mươi đã hoạt động ngầm trong nhiều năm và đã lập gia đình, sinh con đẻ cái, thế rồi bị lương tâm thức tỉnh và ra đầu thú.”

“Có thể là vậy,” Kate nói. “Tôi thật sự không biết. Quay trở lại vụ này, anh vẫn khẳng định là Sally đã yêu cầu anh giết chồng bà ta chứ?”

“Đó là những gì đã xảy ra.”

“Anh có chắc không?”

Rose cười phá lên. “Tôi không nhớ vài chuyện liên quan tới thời điểm nhưng cô không thể quên chuyện một người yêu cầu cô giết ai đó.

“Và chuyện đó xảy ra ở Dunthorpe vào lúc diễn ra buổi hội thảo?”

“Đúng vậy.”

“Được, quay trở lại chỗ Câu lạc bộ Westmont. Khi anh đi tới xe của mình, anh có thấy Marsh không?”

“Có lẽ đã thấy nhưng tôi không nhớ.”

“Cá nhân anh cảm thấy thế nào về Marsh?”

“Ý cô là gì vậy?”

“Anh ta đã đấm gãy mũi anh sau buổi hội thảo ở Dunthorpe.”

Rose cười. “Anh ta không đấm gãy mũi tôi, chỉ làm nó chảy máu thôi, và đó là chuyện vặt vãnh đã qua lâu rồi.” Rose dang rộng tay ra. “Hãy nhìn quanh xem. Cô có thể thấy là tôi đã có được rất nhiều thứ. Với tôi, chuyện với Sally và vị guru đó đã cách xa nhiều năm ánh sáng rồi. Ngày mai, khi cô gặp anh ta, hãy nói với anh ta rằng tôi không để bụng gì đâu.”

“Tôi hiểu rồi.” Kate dứng lên. “Cảm ơn vì đã gặp tôi. Tôi biết là anh bận và tôi đánh giá cao điều đó.”

Rose cũng đứng lên. “Không có gì,” anh ta nói khi tiễn Kate ra cửa. Cô đưa cho anh ta danh thiếp của mình.

“Nếu anh nghĩ ra được bất kì điều gì, hãy gọi cho tôi.”

Rose săm soi chiếc danh thiếp. “Chắc chắn rồi,” anh ta nói.

“Allison sẽ đưa cô xuống.”

Trên đường quay ra chỗ để xe, Kate hình dung lại cuộc nói chuyện trong đầu và rút ra rằng cô chẳng biết được thêm điều gì. Nhưng có điều gì đó Rose đã nói cứ lấn cấn trong đầu cô suốt trên đường về văn phòng. Chỉ là cô không thể tìm ra đó là gì.