CHƯƠNG 29
Amanda bước ra khỏi cửa chiếc máy bay Gulfstream G550 và nheo mắt tránh ánh mặt trời. Ngay khi mắt cô đã quen với ánh sáng chói chang đó, Amanda nhận ra những chiếc xe của đài truyền hình, đám đông phóng viên, Karl Burdett và hai viên cảnh sát đang đứng bên ngoài cửa hậu của trung tâm dịch vụ hàng không tại chỗ. Amanda liếc nhìn Burdett trong vài giây rồi quay lại nhìn thẳng vào Dennis Levy.
“Những người kia làm gì ở đây?”
“Chúng ta phải bắt đầu cho mọi người biết một phần câu chuyện của Charlie nếu muốn tranh thủ sự ủng hộ của công chúng,” Levy giải thích như thể hành động phản bội của anh ta là hành động hợp lí duy nhất.
Amanda đẩy Levy trở lại bên trong máy bay, khiến Charlie phải lùi lại vài bước.
“Anh đúng là tên ngốc, chẳng lẽ cái đầu anh chưa từng nghĩ ra rằng một trong những phóng viên đó có thể gọi điện báo cho bên công tố quận tới và đọc lệnh bắt kẻ đào tẩu bị truy nã hàng đầu của bang Oregon sao?”
“Công tố quận ư?
“Đúng thế, Dennis ạ. Đó chính là quý ông đang đứng cùng hai cảnh sát kia kìa. Burdett có thể tới đây để bắt Charlie vì cho rằng tôi đã chơi trò hai mặt với ông ta khi gọi báo chí tới để tranh thủ sự ủng hộ của bàn dân thiên hạ trước khi ông ta làm điều đó.”
“Tôi... chuyện này chưa từng...” Levy lắp bắp.
“Nếu anh còn bày ra trò nào như thế này một lần nữa thì tôi sẽ tống anh lên chuyến bay tiếp theo về New York đấy.”
“Tôi không làm việc cho cô,” Levy đáp bằng giọng hùng hổ. “Đúng thế. Anh làm việc cho Tin tức Thế giới. Tôi làm việc cho Charlie và tôi không làm cho Tin tức Thế giới. Nếu anh còn giở trò sau lưng tôi một lần nữa thôi thì tôi sẽ khuyên Charlie dành độc quyền tiếp cận câu chuyện cho tờ Tuần báo đấy.”
Levy tái mặt đi. “Này, đừng làm thế. Tôi chỉ nghĩ là việc công khai mọi chuyện sẽ giúp ích cho Charlie thôi.”
“Tôi không tham gia xét xử các vụ án trên mặt báo, Dennis ạ. Tôi làm việc đó ở tòa án. Và tôi biết chính xác vì sao anh đạo diễn cái màn xúm đông xúm đỏ của cánh truyền thông ngoài kia. Anh chỉ muốn bán được báo và xúc tiến cuốn sách của anh thôi, vì thế đừng có ra vẻ Mẹ Teresa mà nói là anh gọi đám truyền thông đó đến để giúp đỡ Charlie.”
“Không, không, tôi thật sự muốn giúp Charlie mà. Ý tôi là tôi biết chuyện đó cũng có ích cho tôi nhưng đấy không phải động cơ chính.”
Amanda quyết định không tốn thêm hơi sức với Levy. Cô nhìn qua vai anh ta, hướng vào thân chủ của mình.
“Không nói một lời nào khi máy quay bắt đầu ghi hình, anh hiểu chứ? Nếu chúng ta gặp may, tôi sẽ có thể thuyết phục Burdett không bắt giữ anh.”
“Tôi sẽ không nói chuyện với bất cứ ai,” Charlie đảm bảo với cô. “Viên công tố quận có thể lợi dụng bất kì điều gì tôi nói với bảo chí để chống lại tôi.”
Amanda ném cái nhìn giận dữ vào Levy. “Chí ít thì một trong hai người cũng biết lắng nghe. Giờ thì tôi sẽ dẫn đầu và ra ngoài kia. Cả hai anh đi phía sau và tôi sẽ cố để Charlie không phải vào tù.”
Đám đông đã ào lên phía trước khi Amanda bước ra khỏi máy bay lúc nãy và họ vẫn đang đợi tại chân cầu thang dẫn từ chiếc phi cơ riêng tới mặt đường nhựa. Amanda dừng lại ở nửa chừng cầu thang để đứng cao hơn các phóng viên.
“Xin chào, tôi là Amanda Jaffe, luật sư của Charlie Marsh. Tôi rất vui vì được gặp ngài ủy viên công tố quận Burdett tại đây. Tôi muốn cảm ơn ông vì đã chấp thuận cho ông Marsh ra đầu thú tự nguyện vào ngày mai tại phiên điều trần bảo chứng trong khi ông hoàn toàn có thể bắt giữ Marsh trong hôm nay. Thật là vui khi bên bào chữa và bên công tố có thể bắt tay nhau trong công việc.”
Nhìn qua khóe mắt, Amanda thấy mặt Burdett chuyển sang đỏ phừng phừng như bị cháy nắng.
“Vì sao ông Marsh lại đợi mười hai năm mới ra đầu thú?” một phóng viên kêu to.
“Tất cả chúng tôi đều rất mệt mỏi sau chuyến bay và chúng tôi sẽ không tuyên bố bất kì điều gì vào thời điểm này. Tôi có thể thay mặt ông Marsh nói rằng ông ấy rất vui mừng vì được quay về nước Mỹ và đang trông đợi ngày ra tòa.”
“Vì sao ông ta lại trốn khỏi nước Mỹ, Amanda?” một phóng viên khác hét lên.
“Nơi này không thích hợp để xét xử vụ án của ông Marsh. Bên công tố quận và tôi đều sẽ có mặt tại tòa và chúng tôi sẽ phát biểu tại đó. Cảm ơn các quý vị vì đã hiểu cho chúng tôi.”
Nói xong, Amanda dẫn đoàn của mình đi xuống những bậc cầu thang còn lại. Karl Burdett bước tới trước mặt cô.
“Tôi không liên quan gì tới vụ này, Karl,” Amanda nói trước khi ông ta kịp thốt ra lời nào. Cô trỏ ngón cái ra sau vai. “Đó là Dennis Levy. Anh ta là phóng viên của tờ Tin tức Thế giới. Anh ta đã gọi báo chí mà không cho tôi biết.”
Burdett rất tức tối nhưng ông ta biết mình không thể bắt Charlie mà không khiến hình ảnh của mình xấu đi trước công chúng. Amanda bắt đầu bước đi và Burdett vội vã đi bên cạnh cô.
“Hôm nay thân chủ của cô đã tránh khỏi bị ăn đạn, Jaffe ạ. Tốt nhất là cô đừng có thử làm gì như thế này lần nữa.”
“Tôi cũng bực như ông thôi, Karl.”
Amanda đẩy mạnh đám phóng viên đang la hét, những kẻ hiển nhiên là chẳng bận tâm tới lời tuyên bố của cô về việc trả lời chất vấn. Vài người còn theo cô vào tận trong nhà ga sân bay. Amanda nhận ra Kate đang đứng đợi ở cửa trước. Ngay khi thấy sếp của mình, Kate rời khỏi cửa và ra khởi động chiếc xe đã đỗ ngay đó.
“Hẹn gặp lại ông trong buổi điều trần bảo chứng ngày mai.” Amanda nói với Burdett trước khi đi. “Một lần nữa cảm ơn ông vì đã không bắt giữ Marsh.”
Amanda giữ cửa sau chiếc ô tô của Kate mở để Charlie và Dennis chui vào, rồi cô nhảy vào ghế phụ phía trước. Các phóng viên vẫn gào to các câu hỏi khi họ lái xe đi. Ngay khi ra khỏi tầm lia của máy quay, Amanda ngả người ra phía sau, tựa vào gối đỡ đầu trên ghế và thở ra.